Thẩm Tùy ăn cơm chiều tại nhà Nhiếp Tĩnh Trạch xong xuôi còn bị hắn bắt vào phòng bếp rửa chén đĩa. Việc này nếu xảy ra vào những ngày thường thì chắc chắn Thẩm thiếu gia ngày ngày được hầu hạ ăn ngon mặc đẹp sẽ cực kì không tình nguyện mà mó tay vào. Nhưng hiện tại, anh ta thà trốn đi vào phòng bếp làm bạn cùng máy rửa chén còn hơn là ở lại nơi đây xem Nhiếp Tĩnh Trạch cùng người yêu hắn ở trước mặt mình dính dính nẹo nẹo với nhau.
Sau khi máy rửa chén đã rửa xong hết, Thẩm Tùy lấy hết chén đũa ra xếp tất cả một cách ngay ngắn vào trong tủ rồi xoay người trở lại phòng khách, nhưng anh ta không muốn về nhà quá sớm nên nổi hứng lấy ra bộ điều khiển trò chơi từ nhà của Nhiếp Tĩnh Trạch rồi chơi liên tục mấy ván game ở trên TV cùng hắn.
Trình độ chơi game của Thẩm Tùy quá kém khiến Nhiếp Tĩnh Trạch có hơi mất hứng, hắn quay đầu lại đưa tay cầm cho Túc Tức ngồi sát ở ngay bên cạnh mình, đoạn nói: Em chơi với cậu ta hai ván đi.
Túc Tức chưa kịp trả lời thì Thẩm Tùy đã liếc mắt sang nhìn cậu, đảo mắt vài cái rồi cong miệng cười nhạo: Cậu chơi á hả? Cẩn thận vừa vào trận chưa kịp chơi là đã bị tôi dùng một chiêu đánh bại hoàn toàn đấy.
Túc Tức vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, chỉ hơi hơi mỉm cười nói: Hồi cấp ba em cũng thích chơi cái này lắm.
Thẩm Tùy có chút nghi ngờ mà quay đầu lại, rồi nhìn về phía màn hình trò chơi, mặt không cảm xúc mà thúc giục cậu: Chuẩn bị đi.
Vài phút sau, Thẩm Tùy nhìn nhân vật trò chơi dưới tay mình điều khiển bị đánh tả tơi, mặt cậu chàng đen sì, bèn vứt tay cầm sang một bên rồi đứng dậy nói: Không chơi nữa, tôi phải đi về đây.
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng đứng dậy theo, đoạn gật gật đầu với Túc Tức: Đi thôi, cũng đến giờ chúng ta phải đi ngủ rồi.
Thẩm Tùy im lặng một giây, sau đó bất chợt nhớ tới những thứ đã qua sử dụng mà anh nhìn thấy trong thùng rác trong phòng ngủ, trong lòng có chút chua xót, chỉ biết đi về phía trước, tức giận mà lẩm bẩm càu nhàu: Sớm như vậy thì đi ngủ cái gì chứ, tôi nghĩ hai người thực chất là chỉ muốn lên giường làm chuyện đó thì có.
Nhiếp Tĩnh Trạch tiễn anh ta đến cạnh cửa, những lời oán than của Thẩm Tùy đều được hắn nghe không thiếu một chữ. Song hắn lại hết đường phản bác, chỉ cười hừ một tiếng, trong lòng lặng lẽ thừa nhận.
Thẩm Tùy cúi đầu nhìn về phía giày của mình, vừa định mở ra đi về thì lại tựa như nhớ ra điều gì quan trọng vội quay đầu hỏi hắn, Ngày mai sinh nhật Tần Lịch, tên đó có tổ chức tiệc rượu, cậu có tham gia không? Rồi anh ta nhếch môi cười, Nói mới nhớ, thằng đấy là đứa con hoang mới được nhận về cách đây một năm, ba nó cũng khá cưng chiều, nhà nào cũng nhận được thiệp mời. Vì là con trai út nên coi bộ được tổ chức một buổi sinh nhật khá là hoành tráng đó.
Đứa con trai này do nhà họ Tần mang về chưa bao giờ chính thức công bố ra bên ngoài, bây giờ cũng chỉ là lấy tiệc sinh nhật ra làm cái cớ để cho Tần Lịch có cơ hội lộ mặt trong giới thôi. Nhiếp Tĩnh Trạch không quan tâm, Trước đó tôi có chào hỏi với Tần Lịch đôi ba câu, ngày mai tôi có việc nên không thể tham dự được.
Thẩm Tùy hơi kinh ngạc, Cậu bận việc gì sao?
Ừm. Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ gật đầu, kế đó quay lại nắm lấy tay Túc Tức: Ngày mai là sinh nhật Túc Tức, bọn tôi định sẽ đi ra ngoài tổ chức.
Thẩm Tùy lập tức lộ ra vẻ mặt hết nói nổi, nửa lời cũng không hề muốn nói với hắn, anh ta phất phất tay tạm biệt rồi đẩy cửa rời đi.
Ngày hôm sau là thứ bảy, hai người đều ngủ say đến trưa mới thức dậy. Cơm trưa thì tùy ý đặt cơm hộp bên ngoài, sau bữa trưa, Túc Tức cùng Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở trên sô pha xem phim. Phim ngẫu nhiên được chọn là kiểu phim tài liệu với nội dung quả thật vừa nhạt nhẽo vừa dài dòng. Xem khoảng đến phân nửa thì Túc Tức nghiêng đầu nằm lên chân đối phương mà ngủ quên ngay trên sô-pha.
Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua. Bộ phim lúc trước bị thay thế bởi phim bom tấn Mỹ kinh dị về đề tài ngày tận thế, nội dung của bộ trước Túc Tức đã không nhớ một chút gì, cậu chậm rãi bò dậy từ đùi của Nhiếp Tĩnh Trạch, sau đó cúi đầu lướt điện thoại.
Nhận thấy được động tác của cậu, Nhiếp Tĩnh Trạch thay đổi tư thế rồi liếc mắt nhìn về phía tay cậu, Mấy giờ rồi?
Túc Tức lập tức trả lời hắn thời gian chính xác đến từng phút.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy tắt đi TV, Sửa soạn một chút, chúng ta ra ngoài ăn tối nhé.
Lúc này Túc Tức mới nhớ tới hồi sáng sớm trước khi rời giường đối phương đã từng nhắc qua với cậu chuyện về bánh sinh nhật. Đã hai năm rồi Túc Tức chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật cho bản thân, bây giờ được người khác nói câu chúc mừng bỗng có chút không quen cho lắm.
Cậu đi vào trong phòng ngủ thay quần áo, Nhiếp Tĩnh Trạch đã sớm sắp xếp quần áo cho cậu đặt trên giường. Túc Tức mặc chiếc áo khoác cùng kiểu với đối phương, vừa xoay người lại đã thấy Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở mép giường chờ cậu đến thắt cà vạt giúp hắn.
Cậu đến gần hơn một bước, sau đấy dừng lại giữa hai chân người kia cúi đầu nhận lấy chiếc cà vạt trên tay Nhiếp Tĩnh Trạch trên tay, động tác từ từ vừa cẩn thận mà kết hai dải cà vạt thành một nút rồi nhẹ nhàng đẩy về phía trên cổ hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo Túc Tức, kéo nhẹ rồi khẽ hôn lên cằm cậu.
Để đáp lại, Túc Tức cũng khom người xuống hôn lên khóe môi của hắn.
Địa điểm ăn tối là ở nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn, Túc Tức ngồi ở bên cửa sổ cụp mắt ngắm cảnh bên ngoài qua ô cửa, trong lòng vẫn không kiềm được nhớ lại lúc cậu được Túc Tùng Thanh đưa đến đây ăn tối.
Khi bếp trưởng đích thân đẩy xe trolley đến để giao bánh sinh nhật và cả rượu vang đỏ, dù đã cách mấy năm rồi nhưng Túc Tức vẫn có thể nhận ra ông ấy. Đối phương không nhắc tới chuyện của cha cậu, vẫn gọi cậu giống như trước kia: Tiểu Túc tiên sinh, đã lâu không gặp.
Túc Tức nhịn không được nở nụ cười, cũng như trước kia mà nhẹ nhàng mở miệng: Đã lâu không gặp ông, bếp trưởng.
Hai người cùng nhau chia sẻ chiếc bánh sinh nhật lớn mà tinh xảo trước mặt. Điều làm cho cậu bất ngờ đó là từ trước đến nay Nhiếp Tĩnh Trạch – kẻ không bao giờ động đến đồ ngọt, hiện tại lại có thể ăn hết một miếng bánh sinh nhật mà không hề nhăn mặt xíu nào.
Cậu không thể kìm nén nổi mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cách bàn ăn không lớn hôn lên môi đối phương.
Ngay cả nụ hôn cũng trở nên thật ngọt.
Nhiếp Tĩnh Trạch tặng cho cậu một món quà sinh nhật, đó là một cặp khuy tay áo được làm từ kim cương lấp lánh tuyệt đẹp.
Mặc dù Túc Tức không thường đeo khuy tay áo cho lắm nhưng cậu vẫn rất vui vẻ nhận lấy nó.
Như là nhìn ra vẻ suy ngẫm trên mặt Túc Tức, Nhiếp Tĩnh Trạch đột ngột thấp giọng nói: Những dịp khác nhau nên đeo lên tay những chiếc khuy áo khác nhau.
Túc Tức nghe tiếng thì ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Quà cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nhiếp Tĩnh Trạch cong khóe môi, Chiếc khuy áo đính kim cương anh tặng em là thứ thích hợp nhất cho hôn lễ.
Túc Tức sững sờ một giây mới phản ứng kịp, hai má bỗng chốc nóng lên.
Sau khi ăn tối xong, cả hai đi thang máy xuống lầu. Cả hai cùng đi thẳng đến bãi đậu xe ở tầng trệt, nhưng thang máy lại dừng trước ở sảnh tầng một. Sau khi cửa thang máy mở ra, người đứng ở ngoài cùng thang máy hỏi: Anh đi lên hay xuống?
Túc Tức đáp: Đi xuống.
Người nọ lúc này mới nhìn rõ mặt Nhiếp Tĩnh Trạch, có chút kinh ngạc khi nhận ra hắn: Anh Nhiếp cũng tới đây tham gia tiệc sinh nhật của Tần thiếu sao?
Nhiếp Tĩnh Trạch quay mặt nhìn người nọ một cái, Tiệc sinh nhật Tần Lịch tổ chức ở sảnh này sao?
Người đàn ông chưa kịp trả lời thì một giọng nói quen thuộc khác vang lên từ phía sau: Sao các người còn đứng ngây ngốc ở đó không chịu đi thế? Cửa thang máy đã mở rồi đó.
Khi giọng nói kia truyền đến thì người nói đã đi được vài bước, đi ngang qua hai người vào thang máy, khi nhìn sang và thấy Nhiếp Tĩnh Trạch và Túc Tức, anh ta nhướng mày như thể họ đã gặp nhau trong thang máy ngày trước, Chậc chậc, lần này lại gặp. Đúng thật là trùng hợp quá đi.
Mấy người đứng bên ngoài thang máy chen lấn qua lại, cửa thang máy từ từ đóng lại. Thẩm Tùy vươn tay ấn nút xuống tầng hầm, sau đó ấn vào tầng lầu của sảnh tiệc rồi quay mặt về phía Nhiếp Tĩnh Trạch nói: Tới thì cũng tới rồi, vậy chúng ta đi dạo một vòng đi.
Nhiếp Tĩnh Trạch giơ tay nhẹ nhàng khoác lên vai Túc Tức, lời ít mà ý nhiều khẽ đáp: Được
- Hết chương 58 -