Dưới mưu kế của Nhiếp Minh Vinh, thời gian Nhiếp Tĩnh Trạch phải ở lại công ty làm việc càng ngày càng nhiều hơn. Chưa kể đến việc hắn không còn thỉnh thoảng có thể về sớm hoặc không lên công ty giống như trước đây, mà dạo này bởi vì chuyện công ty phải thường xuyên tăng ca đến tối trở thành chuyện cực kỳ bình thường.
Đúng lúc công ty dưới trướng Nhiếp gia có sản phẩm mới chuẩn bị đưa ra thị trường. Nhiếp Minh Vinh tìm người phụ trách có liên quan hỏi những chuyện liên quan đến người phát ngôn, còn đích thân lựa chọn minh tinh đang có độ nổi tiếng không thấp hiện nay để làm người phát ngôn.
Người phụ trách và người đại diện của đối phương bàn bạc với nhau, đặc biệt mời họ tới công ty để đàm phán thêm về việc làm người phát ngôn. Ngày bản thân minh tinh và người đại diện đều tới công ty đàm phán, Nhiếp Minh Vinh lại bất ngờ gọi Nhiếp Tĩnh Trạch tự mình xử lý công việc này.
Sau khi nhận được thông báo, tuy trong lòng biết nhất định có vấn đề nhưng hắn vẫn bình tĩnh đồng ý.
Chừng một giờ sau, khi hắn ngồi trong phòng họp nhìn thấy minh tinh sẽ làm người phát ngôn, Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức hiểu ra Nhiếp Minh Vinh có ý gì. Nhiếp Minh Vinh tự mình giới thiệu tên minh tinh làm người phát ngôn, là Phương Nhược Liễm của Phương gia.
Con cháu của Phương gia tương đối nhiều, Phương Nhược Liễm là cháu trai nhỏ nhất của người cầm quyền tiền nhiệm trong Phương gia. Sau khi Nhiếp Tĩnh Trạch từ nước ngoài về, ông cụ họ Phương đã nhường vị trí cho Phương Nhược Thừa - anh cả của Phương Nhược Liễm, người đang tiếp quản mọi công việc Phương gia hiện giờ. Nhiếp Tĩnh Trạch từng có thời gian tiếp xúc với Phương Nhược Thừa trong một vài dự án hợp tác của công ty.
Hắn không biểu hiện gì trên mặt, đàm phán công việc với Phương Nhược Liễm rồi dặn trợ lý bên cạnh mình tiễn khách, còn mình xoay người trở về văn phòng. Quả nhiên, Nhiếp Minh Vinh đang ngồi trong phòng làm việc chờ hắn, thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy cửa bước vào thì ông dùng giọng điệu ôn hòa hỏi hắn: “Đứa nhỏ kia của Phương gia, con đã gặp được rồi nhỉ.”
Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương.
“Con cảm thấy sao?” Nhiếp Minh Vinh nheo mắt lại như đang hồi tưởng: “Trông ngoại hình thì thằng bé chắc hẳn không kém đứa nhỏ Túc Tức kia đâu nhỉ?”
“Tôi biết cha đang có ý gì.” Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch lạnh xuống: “Nếu là chuyện liên quan tới công ty, tôi có thể tiếp xúc với cậu ấy. Nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Ngoài ra thì tôi sẽ không dành thêm bất kỳ thời gian thừa nào cho cậu ấy cả.”
Nhiếp Minh Vinh nghe vậy, chỉ hơi mỉm cười: “Con sẽ đồng ý thôi.”
Trên mặt Nhiếp Tĩnh Trạch lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, không muốn nhiều lời với ông về chuyện này.
Nhiếp Minh Vinh cũng không ở lại lâu, chống tay vịn ghế sô pha đứng dậy. Trước khi bước ra ngoài, ông chỉ thản nhiên nói một câu: “Nếu con nói vậy thì những công việc kế tiếp con đừng quên đích thân theo dõi tiến độ.”
Bởi vì chuyện làm người phát ngôn, số lần Phương Nhược Liễm tới Nhiếp thị ngày càng tăng, hơn nữa lần nào cũng đều là do Nhiếp Tĩnh Trạch tự mình tiếp khách. Một vài nhân viên trẻ tuổi trong công ty mới đầu khi gặp Phương Nhược Liễm, ngoại trừ cảm giác hưng phấn và kích động khi được nhìn thấy thần tượng bằng da bằng thịt ở ngoài đời ra, đôi khi sẽ không nhịn được thảo luận vài câu như Nhiếp Tĩnh Trạch cùng Phương Nhược Liễm trông có vẻ xứng đôi với nhau.
Song dần dà, số lần bàn tán ngày càng nhiều, cũng dần biến chất. Hơn nữa, thêm việc Nhiếp Tĩnh Trạch chưa bao giờ vắng mặt trong mỗi cuộc họp Phương Nhược Liễm tới dây, nên các cuộc thảo luận riêng của các nhân viên trẻ tuổi trở thành tin đồn ái muội không thể cứu vãn.
Cho đến một ngày, lúc Phương Nhược Liễm quay quảng cáo đại diện trong studio, Nhiếp Tĩnh Trạch dẫn theo trợ lý đến thăm ban. Không hiểu sao tòa nhà trước nay luôn được canh phòng nghiêm ngặt lần này lại có phóng viên giải trí trà trộn vào. Đối phương còn quay được video cảnh Phương Nhược Liễm và Nhiếp Tĩnh Trạch lần lượt đi vào phòng nghỉ.
Trong video, mặc dù lúc đi vào trợ lý của hai người đều đồng thời đi theo phía sau, nhưng một lát sau khi mở cửa bước ra ngoài thì lại chỉ có hai trợ lý, không thấy Phương Nhược Liễm và Nhiếp Tĩnh Trạch đâu. Một người trong số họ còn cực kỳ cẩn thận đóng cửa lại. Chờ sau khi hai người rời đi, phóng viên quay lén đi về phía trước, ống kính nhắm thẳng vào cánh cửa phòng nghỉ, vươn tay ra vặn tay nắm cửa.
Nhưng lại thấy rõ động tác mở cửa của đối phương bị ngừng lại trong giây lát, cửa phòng nghỉ đã bị người bên trong khóa trái.
Video quay lén tạo ra cơn sóng lớn trên mạng, liên tục có người giấu tên nhảy ra chia sẻ. Có người tự xưng là nhân viên làm việc trong Nhiếp thị, nói hai người đó đã bên nhau một thời gian rồi, gặp mặt trong công ty cũng không hề tránh né.
Thậm chí có người nhận là thư ký nói chứng thực tin này, nói nhiều lần vào văn phòng khi không khóa cửa đều có thể thấy Phương Nhược Liễm vội vàng nhảy ra khỏi lòng Nhiếp Tĩnh Trạch.
Tin tức lớn vậy, lượt đọc nhanh chóng bùng nổ trên mạng xã hội phổ biến nhất. Các tài khoản chính thức lớn nhỏ trên WeChat cũng sôi nổi đăng tải các bài có liên quan. Dù là những người không theo đuổi thần tượng cũng có thể nhìn thấy tin tức lần này.
Sau khi sóng gió qua đi, hai bên cũng không có ai đứng ra đính chính hay giải thích bất cứ điều gì.
Khi nhận được link tin tức Chung Tình liên tục gửi tới, Túc Tức đang ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu xem những cuốn sách liên quan tới việc sấy khô kiểu Tây. Cậu bấm vào đường link đó, cẩn thận lướt xuống dưới đọc tin tức, sắc mặt vẫn không thay đổi. Cuối cùng chỉ gửi cho đối phương một câu: “Không sao.”
Cách điện thoại, Chung Tình lại không biết cậu thật sự không sao, còn nghĩ là cậu đang giả vờ không sao. Nhưng y cũng không tiện nên nhiều về việc này, chỉ có thể thầm mắng Nhiếp Tĩnh Trạch một trận, sau đó ra vẻ hứng trí bừng bừng nói lảng sang chuyện khác, hỏi cậu khi nào thì tới đây cùng ăn lẩu.
Hiện giờ Túc Tức có hai ngày nghỉ vào cuối tuần, thời gian dành cho bản thân nghỉ ngơi cũng nhiều hơn. Cậu hẹn giữa trưa thứ bảy tuần này sẽ tới nhà tìm Chung Tình, vừa mới bỏ điện thoại xuống thì nghe thấy nhạc chuông điện thoại của Nhiếp Tĩnh Trạch vang lên ở trên giường.
Cậu cầm điện thoại của đối phương, trên màn hình sáng lên nhảy ra cái tên “Phương Nhược Thừa“.
Túc Tức lập tức nhớ tới Phương Nhược Liễm.
Cậu lo rằng có chuyện gì quan trọng, bèn cầm điện thoại xuống giường gõ cửa nhà tắm, nói vọng vào trong với Nhiếp Tĩnh Trạch: “Có người gọi điện thoại cho anh.”
Tiếng nước chảy từ vòi sen trong nhà tắm ngừng lại, Nhiếp Tĩnh Trạch kéo cửa nhà tắm ra: “Ai đấy?”
Túc Tức vừa đưa điện thoại cho hắn xem vừa đọc tên Phương Nhược Thừa.
“Là anh trai Phương Nhược Liễm.” Nhiếp Tĩnh Trạch nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt không quan tâm nói: “Em nghe giúp anh đi.”
Túc Tức thay hắn nhận cuộc gọi, lại về giường đọc sách.
Nhiếp Tĩnh Trạch tắm rửa xong đi ra, cầm điện thoại đi vào phòng đọc sách gọi điện. Khi đi ngang qua mép giường, thuận tiện lấy lý do đọc sách trong phòng ngủ ánh sáng kém sẽ hại mắt nên cũng mang Túc Tức vào phòng đọc sách.
Hai người ở trong phòng đọc sách làm việc của mình tới tận đêm khuya, sau đó quay về phòng ngủ ôm nhau ngủ trên giường lớn.
Tối hôm sau, sau khi tan làm, Túc Tức một mình đi tới trạm tàu điện ngầm gần đó để ngồi tàu điện ngầm trở về. Từ ngày Nhiếp Tĩnh Trạch bận rộn đến mức bắt đầu tăng ca hằng ngày, cậu luôn ngồi tàu điện ngầm về nhà. Tuy nhiên hôm nay có vẻ cậu không thể về nhà ăn cơm tối đúng giờ được rồi, cậu bị một chiếc xe cá nhân có biển số quen thuộc chặn trước cửa trạm tàu điện ngầm.
Túc Tức nhận ra, buổi sáng hôm đó khi Nhiếp Minh Vinh tới quán cà phê tìm cậu, đã bước ra từ trong chiếc xe trước mặt này.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ mở cửa xuống xe, duỗi tay mở cửa ghế sau, giọng điệu cung kính mời cậu: “Cậu Túc, chủ tịch Nhiếp có chuyện muốn nói với cậu, mời cậu lên xe.”
Túc Tức khom lưng ngồi vào trong xe, nhìn Nhiếp Minh Vinh: “Ngài Nhiếp tìm tôi có chuyện gì?”
Nhiếp Minh Vinh không hề nói rõ là chuyện gì, chỉ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, giọng nói ôn hòa: “Sao chỉ có mình cậu trở về?”
Túc Tức trả lời: “Buổi tối anh ấy phải tăng ca.”
Nhiếp Minh Vinh cười nhẹ: “Thật sự phải tăng ca, hay là bận ăn cơm với người khác đây?”
Túc Tức nghe vậy thì hơi khựng lại: “Tất nhiên là thật sự tăng ca.”
Nhiếp Minh Vinh lại lắc đầu: “Cậu rất tín nhiệm thằng bé. Nhưng...” Ông bỗng đổi chủ đề: “Có thật sự tăng ca không, dù tôi và cậu ngồi đây đoán mò cũng vô dụng. Hay là tôi dẫn cậu tới công ty xem thử xem sao?”
Túc Tức ngước mắt lên nhìn ông, sắc mặt ẩn hiện trong bóng xe nên không thể nhìn rõ. Sau một hồi nghĩ ngợi, cậu gật đầu: “Được, tôi đi xem với ngài.”
Nhiếp Minh Vinh lại nhắm mắt lại, ra lệnh cho tài xế ngồi đằng trước: “Lái xe đi.”
Tài xế cũng không lái xe xuống tầng hầm trong công ty Nhiếp thị, mà lái xe tới một nhà hàng tư nhân.
Túc Tức xuống xe, thấy tài xế lái xe đi thì quay đầu hỏi Nhiếp Minh Vinh: “Ngài Nhiếp muốn mời tôi ăn cơm tối sao?”
Nhiếp Minh Vinh vừa đi vào trong nhà hàng vừa cười nhẹ nói: “Đáng ra cũng nên mời cậu ăn một bữa, nhưng không phải bây giờ.”
Túc Tức đi vào theo ông, Nhiếp Minh Vinh ngồi xuống một chỗ trong góc có thể che giấu tốt, lại mời Túc Tức ngồi xuống đối diện. Tuy là vậy nhưng Nhiếp Minh Vinh lại không thật sự có ý định mời cậu ăn cơm. Hai người ngồi ở chỗ đó một lát, cuối cùng Túc Tức cũng thấy được cảnh Nhiếp Minh Vinh muốn cho cậu thấy.
Nhiếp Tĩnh Trạch và Phương Nhược Liễm vẫn đang ở đầu sóng ngọn gió tin đồn sóng vai đi vào trong nhà hàng. Hai người dựa sát gần nhau, một tay Phương Nhược Liễm còn thân mật khoác tay Nhiếp Tĩnh Trạch, trên mặt là nụ cười xán lạn và chói mắt. Hai người không hề dẫn theo trợ lý, có vẻ như đã đặt phòng riêng trước đó, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, đi thẳng vào sâu trong cửa hàng.
Sau khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, Nhiếp Minh Vinh mở miệng nói: “Hiện giờ cậu còn tin tưởng mỗi buổi tối nó đều ở công ty tăng ca nữa không?”
Túc Tức vẫn duy trì tư thế xoay lưng về phía ông nhìn hai người đi vào nhà hàng, không trả lời câu hỏi của ông. Sau một hồi, cuối cùng cậu cũng quay đầu lại, trên mặt ngập tràn sự mất mát và buồn bã: “Ông nói đúng, tôi đã tin nhầm anh ấy rồi.” Cậu ngẩng mặt lên, ánh sáng trong mắt tối dần đi: “Tôi sẽ chia tay với anh ấy.”
- Hết chương 63 -