Chẳng Ngừng

Chương 64: Chương 64




Túc Tức quyết định dọn đồ ra khỏi nhà Nhiếp Tĩnh Trạch ngay buổi tối hôm đó. Khi bước ra từ trong nhà hàng tư nhân, Nhiếp Minh Vinh lấy lý do an toàn nên kêu trợ lý lái xe đưa cậu về. Túc Tức không thể từ chối nên đành đồng ý.

Trợ lý chở cậu về đến nhà Nhiếp Tĩnh Trạch, cậu vừa bước vào nhà thì gửi một tin nhắn cho Nhiếp Tĩnh Trạch trước hết. Sau đó, cậu gọi một cuộc điện thoại cho Chung Tình rồi mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào vali. Khi cậu kéo vali ra khỏi thang máy rồi bước vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đúng lúc gặp phải Nhiếp Tĩnh Trạch đang lái xe vào.

Hai người tranh cãi ầm ĩ một trận trước mặt trợ lý của Nhiếp Minh Vinh.

Túc Tức tức giận ngồi vào trong xe rời đi, Nhiếp Tĩnh Trạch cũng vô cùng tức giận. Hắn quay đầu xe về nhà họ Nhiếp, xông thẳng vào phòng đọc sách của Nhiếp Minh Vinh, cãi nhau một trận với Nhiếp Minh Vinh.

Sau khi trút hết cảm xúc, hắn tức giận chất vấn Nhiếp Minh Vinh: “Có phải cha đã nói gì với em ấy không?”

Nhiếp Minh Vinh bình tĩnh hỏi hắn: “Nếu người đó thật sự yêu con, sao lại chia tay chỉ vì bị người ngoài khiêu khích một chút chứ. Nói đi nói lại cũng là do cậu ấy không tin tưởng con.”

Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng nhìn ông ấy thật lâu, cuối cùng hắn siết năm ngón tay lại, đấm một cái thật mạnh lên tường. Sắc mặt hắn dần trở nên u ám nhưng lại không thể mở miệng phản bác lại câu nói của Nhiếp Minh Vinh.

Ông thu hết biểu cảm trên mặt hắn vào trong mắt, đáy mắt Nhiếp Minh Vinh lộ vẻ hơi thỏa mãn.

Trợ lý Nhiếp Minh Vinh đưa Túc Tức tới dưới nhà Chung Tình, sau đó chuyển hướng quay về nhà họ Nhiếp. Quản gia trong nhà lên tầng báo cáo việc trợ lý đang ngồi đợi ông trong phòng khách dưới lầu, Nhiếp Minh Vinh quay đầu nói với quản gia: “Ông kêu cậu ta lên đây.”

Quản gia đáp lời rồi rời khỏi phòng đọc sách.

Một lát sau, trợ lý gõ cửa bước vào, báo cáo chi tiết những chuyện liên quan đến Túc Tức. Trọng điểm trong đó là chuyện hai người cãi nhau dưới bãi đỗ xe.

Nhiếp Minh Vinh xoay ghế dựa lại nhìn trợ lý: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu theo dõi Túc Tức thật kỹ cho tôi.”

Trợ lý đồng ý, lại không nhịn được hỏi: “Ngài sợ cậu chủ tới tìm cậu ta rồi làm lành với cậu ta sao?”

“Phóng viên trong studio kia là tôi kêu người để vào, tôi vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng nhưng không ngờ gã ta lại giao cho tôi một tác phẩm tốt như vậy.” Nhiếp Minh Vinh nheo mắt: “Việc này làm tôi cảm thấy bất ngờ.”

Ông gõ nhẹ lên tay vịn của ghế dựa, chậm rãi bổ sung: “Giới trẻ bây giờ có tầm nhìn rộng lắm.”

Túc Tức dọn đồ lại về nhà Chung Tình ở. Mặc dù Túc Tức không nói ra lý do cụ thể nhưng Chung Tình vẫn thầm suy đoán, dễ là hai người đã cãi nhau vì minh tinh kia, thậm chí rất có khả năng là Túc Tức đã chia tay với đối phương.

Y vô thức đối xử với Túc Tức như đối xử với người thất tình. Khi hai người sống với nhau, họ đều cẩn thận không nhắc tới tên Nhiếp Tĩnh Trạch. Túc Tức bắt đầu đi làm và tan làm đúng giờ, hai ngày cuối tuần cũng không xuống tầng mà luôn ở trong phòng. Đôi khi cậu sẽ mặc đồ ngủ xuất hiện ở dưới tầng để vứt rác với một gương mặt trông không có tinh thần.

Tin đồn liên quan đến Nhiếp Tĩnh Trạch và Phương Nhược Liễm trên mạng Internet càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí có người còn may mắn chụp được tấm hình hai người cùng xuất hiện trong cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất thành phố để chọn nhẫn.

Khi gọi Nhiếp Tĩnh Trạch vào văn phòng, Nhiếp Minh Vinh đang cầm một tờ báo trong tay. Trong đó có hình Nhiếp Tĩnh Trạch và Phương Nhược Liễm đứng trước quầy chọn trang sức trong cửa hàng, Phương Nhược Liễm đang cầm một chiếc nhẫn trong tay. Ông giơ tay kêu Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi xuống ghế sô pha: “Thật ra, cha hơi bất ngờ, con ưng đứa nhỏ họ Phương kia nhanh đến vậy sao?”

Nhiếp Tĩnh Trạch nhếch khóe môi, vẻ mặt chế giễu: “Chẳng phải đúng ý cha rồi ư?”

“Nhà họ Nhiếp kết thông gia với nhà họ Phương, chỉ có lợi chứ không có hại với cả hai nhà.” Nhiếp Minh Vinh vẫy nhẹ tờ báo trong tay, ánh mắt dừng trên tấm ảnh ở trang đầu: “Chỉ là hai đứa đến đó chọn nhẫn đính hôn hay nhẫn kết hôn?”

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng: “Điều kiện ban đầu trong giao dịch của chúng ta là đính hôn, không phải là kết hôn.”

“Nhanh như vậy đã đính hôn rồi, hơi ngoài dự kiến của cha.” Nhiếp Minh Vinh mỉm cười: “Cha đã đồng ý với con thì tất nhiên sẽ cho con. Chỉ là toàn bộ hội đồng quản trị đều có quyền tham dự vào việc quyết định thay đổi vị trí của cha. Đến giờ, con vẫn chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình trước mặt các thành viên trong hội đồng quản trị. Cha đồng ý chia một nửa quyền lực cho con, phần còn lại con phải tự biết nắm bắt.”

Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày, nhưng vẫn lạnh lùng đồng ý: “Vâng.”

Tin tức Nhiếp Tĩnh Trạch sắp đính hôn với Phương Nhược Liễm được tung ra.

Trên mạng đều bản tán về tin tức này, trong đó kinh ngạc nhất là fans của Phương Nhược Liễm.

Chung Tình và Túc Tức nấu lẩu ăn trong nhà, y sửng sốt nhìn tin tức trên điện thoại. Y ngẩng đầu muốn an ủi Túc Tức nhưng Túc Tức lại bình tĩnh vớt thịt bò trong nồi. Cậu còn cười tươi nói. “Cậu mà tiếp tục xem điện thoại, tôi sẽ ăn hết thịt của cậu đấy.”

Chung Tình thầm thở dài rồi để điện thoại sang một bên, trong lòng thầm mắng Nhiếp Tĩnh Trạch không dưới mười lần.

Dương Tập biết tin từ chỗ Thẩm Thanh Y, cậu ta gọi điện thoại hỏi thăm chuyện của cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch, lắp bắp hỏi: “... Cậu chia tay với Nhiếp Tĩnh Trạch rồi à? Lần trước khi gặp mặt chẳng phải tình cảm hai người vẫn tốt lắm sao?”

Túc Tức không trả lời thẳng câu hỏi của cậu ta, cắn một miếng ngó sen giòn rồi ậm ừ một tiếng.

Dương Tập càng tức giận, còn mắng Nhiếp Tĩnh Trạch mấy lần trong điện thoại. Thậm chí cậu ta còn nói đến những chuyện vụn vặt thời đại học. Cuối cùng, cậu ta an ủi cậu: “Giờ tôi coi như là một người mới phất lên trong thành phố, kết bạn với không ít người có vẻ ngoài tuấn tú, nhiều tiền và thích đàn ông. Có cần tôi giới thiệu vài người cho cậu không? Nhất định không kém Nhiếp Tĩnh Trạch.”

Túc Tức vội vàng từ chối.

Dương Tập cảm thấy hơi tiếc nuối, cuối cùng chỉ nói một câu: “Khi nào cậu muốn thì cứ gọi điện cho tôi.”

Túc Tức vẫn ậm ừ, cụp mắt xuống cắn thêm một tiếng khoai nưa.

Dương Tập ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng. Cậu ta tính nói cho Túc Tức nhưng lại bận tâm tới tin tức đang ồn ào trên mạng, cuối cùng, cậu ta vẫn không đề cập tới chuyện đó, dùng chủ đề khác để giấu chuyện này.

Túc Tức mơ hồ nhận ra đối phương muốn nói gì đó nhưng cậu cũng không hỏi. Chỉ là sau khi cúp điện thoại thì trong mắt cậu rõ ràng lộ ra cảm xúc vui mừng.

Chung Tình ngồi bên cạnh nhìn, càng nhìn càng không hiểu.

Tiệc đính hôn của nhà họ Nhiếp và nhà họ Phương được tổ chức vào chủ nhật tuần sau.

Trước khi tổ chức tiệc đính hôn,hai nhà cần phải cùng nhau ăn một bữa cơm do nhà họ Nhiếp sắp xếp thời gian và chọn địa điểm. Trợ lý Nhiếp Minh Vinh đích thân đến nhà hàng đặt phòng và thực đơn. Khi giám đốc nhà hàng dẫn trợ lý đi chọn vị trí phòng riêng, đã vô tình nhìn thấy thành viên trong hội đồng quản trị của công ty đang dùng cơm với người ngoài.

Vì khoảng cách hơi xa nên khi ánh mắt trợ lý lướt qua mặt người nọ, chỉ cảm thấy góc nghiêng của đối phương hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra được người đó rốt cuộc là ai. Nhìn thế nào trông cũng không giống người bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch, trợ lý cũng không quá để tâm, quay đầu tập trung đến những lời giám đốc nhà hàng nói.

Ngày hai nhà chọn để gặp mặt ăn cơm, ông cụ nhà họ Phương không có mặt, còn Nhiếp phu nhân vì lý do không khỏe nên không tới. Khi Nhiếp Minh Vinh nhắc tới ông cụ nhà họ Phương, Phương Nhược Thừa không hề che giấu nói, vì hợp tác làm ăn nên hai bên mới kết thông gia, không cần phải theo trình tự đính hôn của gia đình bình thường.

Lúc này, Nhiếp Minh Vinh mới bỏ mối nghi ngờ trong lòng xuống, bàn về danh sách khách mời trong bữa tiệc đính hôn.

Khách mời trong bữa tiệc đính hôn đều là những nhân vật có uy tín và danh dự trong thành phố. Ngoài ra, có không ít người trong chi thứ của gia tộc họ Nhiếp và họ Phương tới nhưng ông cụ nhà họ Phương và Nhiếp phu nhân vẫn không có mặt. Nhiếp phu nhân bởi sức khỏe không tốt nên quanh năm thường phải ở trong viện điều dưỡng tư nhân, mọi người đều biết việc Nhiếp Minh Vinh không còn sống chung với Nhiếp phu nhân nhiều năm nay. Ông cụ nhà họ Phương luôn cưng chiều cháu trai nhỏ cũng không có mặt, những người khác không khỏi cảm thấy nghi ngờ trong lòng.

Cũng may là Nhiếp Minh Vinh và Phương Nhược Thừa lần lượt đại diện hai nhà lên sân khấu đọc diễn văn. Phương Nhược Thừa lấy lý do là vì tuổi tác và sức khỏe nên ông cụ nhà họ Phương không tham dự được, xua tan nghi ngờ trong lòng mọi người ở đây.

Kế tiếp, Nhiếp Tĩnh Trạch trao nhẫn đính hôn cho Phương Nhược Liễm trước mặt mọi người. Nhiếp Minh Vinh hài lòng mỉm cười, hơn nữa dẫn luật sư tư nhân của nhà họ Nhiếp lên sân khấu, dưới sự chứng kiến của khách mời, lấy bút ký lên giấy tờ chuyển nhượng một nửa cổ phần trong tay mình, đúng như lời hứa với Nhiếp Tĩnh Trạch.

Sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, hôm sau Nhiếp Minh Vinh tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị trong công ty, Nhiếp Tĩnh Trạch với cổ phần trong tay tham gia cuộc họp. Nhiếp Minh Vinh giới thiệu hiện giờ Nhiếp Tĩnh Trạch sẽ thay đổi thân phận với các cổ đông khác trong hội đồng, Nhiếp Tĩnh Trạch thong thả đứng dậy ngắt lời ông nói, yêu cầu tiến hành bỏ phiếu lại vị trí chủ tịch.

Nhiếp Minh Vinh híp mắt nhìn hắn, lại để ý thấy trên tay Nhiếp Tĩnh Trạch không đeo nhẫn đính hôn. Nhiếp Minh Vinh đã đoán được ý đồ của Nhiếp Tĩnh Trạch trong mấy ngày nay, song sắc mặt ông vẫn không thay đổi. Tuy ông đồng ý đưa nửa quyền lực cho hắn nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghi ngờ việc Nhiếp Tĩnh Trạch bỗng nhiên thỏa hiệp. Những ngày qua, ông luôn cho người theo dõi đối phương nhưng không thề thấy Nhiếp Tĩnh Trạch lén lút giao thiệp với bất cứ thành viên nào trong hội đồng quản trị.

Những người khác đang ngồi không dám nói gì, Nhiếp Minh Vinh quét mắt liếc nhìn một lượt. Ông khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch như nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện, giọng điệu bình tĩnh nói: “Vậy thì bầu đi.”

Nhưng kết quả bỏ phiếu cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của ông, trong hội đồng quản trị có vài người lại gia nhập vào phe của Nhiếp Tĩnh Trạch. Nhiếp Tĩnh Trạch với số phiếu cao nhất đã kéo Nhiếp Minh Vinh đang ngồi trên vị trí chủ tịch xuống. Lúc này, vẻ bình thản và ôn hòa trên mặt Nhiếp Minh Vinh biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự giận dữ và mất mặt.

Ông tức giận đứng dậy, nhưng vì đứng không vững nên cơ thể hơi lảo đảo. Trợ lý đứng bên cạnh vội duỗi tay ra đỡ lấy ông.

Còn Nhiếp Tĩnh Trạch thì đã tuyên bố tan họp. Mọi người đứng dậy, lục tục bước ra ngoài. Có người đứng lại trấn an Nhiếp Minh Vinh: “Suy cho cùng công ty vẫn là của họ Nhiếp, bây giờ ông không đưa thì sau này lớn tuổi rồi ông vẫn phải đưa cho thằng bé thôi.”

Không khuyên còn tốt, khuyên xong sắc mặt Nhiếp Minh Vinh lại càng trở nên khó coi hơn. Ông đẩy người đang nói chuyện ra, sắc mặt xanh mét quay đầu chất vấn trợ lý bên cạnh: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Trợ lý im lặng, cũng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Thấy mọi người trong phòng họp đã rời đi gần hết, trợ lý Nhiếp Tĩnh Trạch dẫn khách chờ ở ngoài cửa. Nhiếp Tĩnh Trạch không nói một câu nào với Nhiếp Minh Vinh, nhấc chân đi đến chỗ người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Ánh mắt trợ lý dừng trên gương mặt của đàn ông kia, giật mình nhận ra. Thì ra người bị trợ lý bắt gặp đang ăn cơm với thành viên trong hội đồng quản trị vào ngày hôm đó là Phương Nhược Thừa của nhà họ Phương.

Buổi tối đầu tiên của tuần khai trương, Tửu Trì Nhục Lâm lại đón tiếp một vị khách quý có tiền tiêu không hết.

Cậu chủ Thẩm với bốn chữ “khách vip chờ thịt” trên đỉnh đầu vung tay lên, nói hôm nay có một việc lớn đáng mừng, muốn bao trọn cả câu lạc bộ để tổ chức tiệc chúc mừng việc vui của bạn thân

Chủ câu lạc bộ vui mừng, theo ý khách vip giữ lại một nhóm người hầu hạ, những người còn lại được nghỉ một tối. Chung Tình nằm trong danh sách những người được nghỉ, y thay đồng phục của câu lạc bộ ra, không tính nói việc mình được nghỉ cho Túc Tức, định tạo bất ngờ cho đối phương.

Trên đường về nhà, Chung Tình nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp. Đối phương kể khổ trong điện thoại: “Tôi ở lại chỗ này, còn không bằng tan làm sớm. Cậu chủ Thẩm nói muốn chúc mừng bạn thân, kết quả bạn thân lại không tới. Bây giờ, tâm trạng của cậu chủ Thẩm rất tệ.”

Chung Tình bày tỏ sự đồng cảm với người kia, đang nói chuyện thì người đã bước vào không gian tối đen dưới lầu. Không lâu trước đó, đèn hành lang bị hỏng nhưng không có người đến sửa. Lúc này, Chung Tình vội bật đèn pin trên điện thoại lên nên cũng không nói thêm nữa mà cúp điện thoại.

Y mở đèn pin sau điện thoại, leo lên tầng 5 tìm cửa sắt của nhà mình, lại không thấy ánh sáng chiếu ra từ dưới cửa sắt. Chung Tình nghi ngờ, cho rằng Túc Tức không có ở nhà. Y vô cùng thất vọng, lầy chìa khóa trong túi áo mở cửa sắt, đẩy cửa gỗ ra rồi bước vào trong. Quả nhiên, vừa ngước mắt lên đã thấy phòng khách tối om.

Y bước nhanh về phía trước, duỗi tay cẩn thận sờ lên tường để tìm công tắc đèn trần. Tai y bỗng nghe thấy tiếng vải ma sát với nhau trên ghế sô pha, còn có tiếng thở dốc. Chung Tình kinh ngạc, khi bước thẳng đến chỗ phát ra âm thanh thì thấy bóng đen lờ mờ trên sô pha.

Trong lòng Chung Tình ngày càng cảm thấy lo lắng bất an, mồ hôi lạnh chảy dọc theo mép trán. Y đứng ngây người tại chỗ, cuối cùng mới lắp bắp hỏi bóng đen: “Ai, ai đang ở đó?”

Như thể bị ấn nút tạm dừng, động tĩnh trên ghế sô pha ngừng lại.

Cuối cùng, ngón tay cũng sờ được đến công tắc trên tường, Chung Tình run rẩy nuốt nước miếng rồi dùng sức bật công tắc đèn.

Ánh sáng từ bóng đèn chiếu xuống, cả căn phòng bừng sáng.

Người đàn ông được đưa tin đính hôn với thần tượng nổi tiếng Phương Nhược Liễm vào một ngày trước, lúc này đang ôm Túc Tức trên đùi, một tay sờ eo Túc Tức, tay còn lại thì nâng cằm Túc Tức lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn y.

Chung Tình lập tức chết lặng.

- Hết chương 64 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.