Tin tức Nhiếp Tĩnh Trạch và Phương Nhược Liễm chia tay nhanh chóng truyền ra ngoài, mọi người đều không ngừng thở than. Nhiếp Minh Vinh càng tránh tiếp khách, lấy lý do đã trao quyền muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi, nhân tiện xoa dịu cơn giận trong lòng.
Túc Tức lại dọn đồ về nhà Nhiếp Tĩnh Trạch, Nhiếp Tĩnh Trạch mời Chung Tình ăn cơm nhưng y lại hoảng sợ từ chối.
Dương Tập gọi tới lần nữa, vui sướng hớn hở báo thời gian tổ chức hôn lễ của cậu ta và Thẩm Thanh Y cho Túc Tức, mời Túc Tức đến làm phù rể cho cậu ta.
Túc Tức đồng ý.
Nhiếp Tĩnh Trạch lái xe đưa cậu đến cửa hàng lễ phục đặt may lễ phục cho phù rể kiểu Trung cho ngày cưới. Dương Tập và Thẩm Thanh Y đang ở cửa hàng thử trang phục cho hôn lễ. Trong lúc chờ nhân viên cửa hàng đi lấy quần áo, Dương Tập và Túc Tức mới nói được vài câu thì cậu ta bị trợ lý của Thẩm Thanh Y gọi đi.
Nhân viên cửa hàng đẩy một cái sào treo các bộ lễ phục cho phù rể, Túc Tức tự mình chọn một bộ.
Túc Tức quay đầu nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi trên ghế sô pha: “Anh không giúp em chọn à?”
Trang phục rất vừa vặn với vóc người nhỏ của Túc Tức, Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy dùng tay lướt qua một loại lễ phục trên sào, lấy một bộ lễ phục bảo thủ nhất xuống đưa cho Túc Tức: “Em mặc thử đi.”
Túc Tức cầm quần áo, đang định đi vào phòng thử đồ thì nhân viên cửa hàng lại lên tiếng gọi cậu lại. Sau khi đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, nhân viên đó duỗi tay lấy một bộ lễ phục chiết eo đưa cho cậu, ngập ngừng nói: “Cậu Túc, chi bằng cậu cũng mặc thử cả bộ này được không?”
Một bàn tay vươn ra cầm bộ lễ phục trên tay nhân viên cửa hàng, Nhiếp Tĩnh Trạch dời ánh mắt khỏi gương mặt nhân viên cửa hàng: “Em cứ thử bộ trên tay mình trước đi đã.”
Túc Tức ôm quần áo bước vào phòng thử đồ, sau khi thay đồ xong thì bước ra.
Cậu đứng ngắm trước gương, sau đó quay đầu hỏi Nhiếp Tĩnh Trạch: “Thế nào?”
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch bình thường, trả lời qua loa: “Cũng được.”
Túc Tức nhìn mình trong gương, thầm nói không sao cả. Dù sao người kết hôn không phải là cậu.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh thử mở miệng nhắc nhở: “Cậu Túc...”
Túc Tức gật đầu với cậu ta, vươn tay về phía Nhiếp Tĩnh Trạch: “Em muốn thử bộ mà anh đang cầm.”
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch cứng lại, song vẫn đưa bộ lễ phục trong tay qua. Túc Tức quay lại phòng thử đồ thay quần áo.
Vài phút sau, cậu vừa cúi đầu sửa lại vạt áo trên lễ phục, vừa đẩy cửa bước ra. Khi cậu đang định ngắm mình ở trong gương thì bị Nhiếp Tĩnh Trạch ở đằng sau gọi lại: “Đừng nhúc nhích.”
Túc Tức hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ nói: “Em quay qua đây cho anh xem trước.”
Túc Tức xoay lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch dựa vào ghế sô pha, một tay chống cằm, cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới. Cuối cùng, ánh mắt sâu thẳm tập trung vào vòng eo thon gọn của cậu, ánh mắt ngày càng tối dần, hơn nữa cũng im lặng không nói.
Túc Tức cho rằng hắn đang ngẩn người, chủ động hỏi đối phương: “Thế nào?”
Nhiếp Tĩnh Trạch chầm chậm cau mày: “Không đẹp.”
Túc Tức không thèm soi gương. “Vậy để em cởi nó ra.”
Nhiếp Tĩnh Trạch gật đầu, rũ mắt thản nhiên nói: “Bộ đầu tiên khá được, em mặc bộ đó đi tham dự hôn lễ là được.”
Túc Tức đang định mở miệng nói, nhân viên cửa hàng bên cạnh lại ngắt lời cậu: “Cậu không tính thử thêm bộ khác sao? Có vài mẫu khác rất phù hợp với cậu.”
Túc Tức suy nghĩ một chút, cảm thấy thử thêm cũng không sao, bèn đi về phía nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng lại chọn cho cậu vài bộ lễ phục.
Nhưng cho dù là bộ nào thì khi Túc Tức thay xong bước ra, Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ nhướng mày rồi thờ ơ nói: “Không đẹp.”
Sau khi thử tới thử lui vài bộ quần áo, Túc Tức phát hiện trong mắt Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ có bộ lễ phục đầu tiên đối phương tự tay lấy mới là đẹp nhất.
Túc Tức mặc lại quần áo của mình, cười nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền anh rồi, cứ lấy bộ đầu tiên tôi thử đi.”
Sau khi thử quần áo, Nhiếp Tĩnh Trạch muốn dẫn cậu đi ăn cơm chiều với một vài người bạn thân của hắn. Túc Tức tạm biệt Dương Tập và Thẩm Thanh Y, lúc đi ra thì bắt gặp cậu nhân viên cửa hàng đẩy lễ phục tới cho cậu mặc thử đang phàn nàn với đồng nghiệp: “Thật không hiểu nổi, trong số những lễ phục tôi đẩy đến thì bộ đầu tiên bình thường nhất, khó coi nhất. Bộ thứ hai thích hợp với cậu ấy nhất, những bộ còn lại cũng không tệ nhưng bạn trai cậu ấy lại nói bộ đầu tiên đẹp nhất. Có đúng là bạn trai không vậy?”
Túc Tức đứng ở ven đường, nghe vậy chỉ mỉm cười rồi xoay người ra khỏi cửa hàng.
Trong bữa tiệc tối, trừ Thẩm Tùy và Tần Lịch ra thì Túc Tức không biết những người còn lại. Tần Lịch bưng ly rượu mời cậu, một tiếng chị dâu hai tiếng cũng chị dâu, hoàn toàn quên sạch chuyện hắn từng có tâm tư khác với Túc Tức.
Túc Tức uống rượu xong, không cho Tần Lịch tiếp tục dùng xưng hô đó gọi cậu nữa. Cậu dùng giọng điệu bình thản nói: “Anh gọi tên tôi là được.”
Nhưng Tần Lịch lại vẫn giữ cách gọi của mình, ôm ly rượu tròn mắt nhìn xung quanh một vòng. Sau đó, hắn tiến lại gần rồi nói bên tai cậu: “Chị dâu, cậu uống rượu tôi mời thì có thể đồng ý với tôi một chuyện không.”
Túc Tức hỏi hắn: “Chuyện gì?”
Tần Lịch ho khan, tiếp tục thấp giọng nói: “Chuyện lần trước tôi nói tôi ưng cậu, cậu đừng nói cho anh Nhiếp nha.”
Hắn vừa dứt lời, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Tần Lịch. Chủ nhân của bản tay đó đứng đằng sau nói với vẻ biếng nhác: “Tôi nghe thấy hết rồi.”
Tần Lịch giật mình, quay đầu lại thấy gương mặt của Thẩm Tùy, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thẩm Tùy vòng tay ôm lấy vai hắn: “Nếu cậu biết lấy lòng cậu ấy, sao không biết lấy lòng tôi? Tôi cũng coi như là một trong những người biết chuyện đấy.”
Tần Lịch tha thiết nhìn anh ta: “Bây giờ, tôi nịnh nọt anh còn kịp không?”
Thẩm Tùy gật đầu, Tần Lịch bị lôi cổ đến chỗ mấy người đang quấn lấy Nhiếp Tĩnh Trạch uống rượu.
Thẩm Tùy đưa bình rượu chưa mở trong ngực đến trước mặt Túc Tức, nheo mắt nhìn cậu nói: “Nếu cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch là một đôi, sau này tất nhiên sẽ không trách được việc chúng ta đụng mặt nhau thường xuyên. Nhưng cậu sống hạnh phúc với anh em tốt của tôi là một chuyện, tôi không thích cậu lại là chuyện khác. Thế này vậy.” Hắn giơ tay mở nắp bình: “Cậu uống với tôi một trận. Nếu cậu uống thắng tôi, toàn bộ ân oán trước đây của chúng ta được xóa hết. Nếu cậu ngã xuống trước,“ Hắn cười như
tính sẵn trong lòng: “Vậy đừng trách tôi, sau này không nể mặt cậu trước mặt bạn trai của cậu.”
Túc Tức gật đầu nói được.
Nửa giờ sau, Thẩm Tùy gục xuống bàn trước mặt Túc Tức do uống say.
Sắc mặt Túc Tức hơi đỏ lên nhưng tỉnh táo như cũ. Cậu đứng dậy đi tìm Nhiếp Tĩnh Trạch, lại thấy hắn đang bị những người khác vây quanh, đã bắt đầu ngà ngà say.
Cuối cùng, Túc Tức gọi tài xế tới, dẫn Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy sống ở tầng dưới của nhà bọn họ đi.
Tài xế lái xe vào gara dưới tầng hầm, Thẩm Tùy xuống xe mới nhận ra nhà mình ở trước mặt, lảo đảo đi về phía thang máy.
Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch ở phía sau. Sau khi tài xế rời đi, hai người cũng định lên lầu, Nhiếp Tĩnh Trạch bỗng giữ chặt cậu, nhắc nhở cậu đừng quên lấy đồ trong cốp xe.
Túc Tức để hắn đứng yên tại chỗ, cầm chìa khóa của hắn quay lại mở cốp xe thì thấy rất nhiều túi giấy trong cốp xe. Túc Tức lấy hết túi ra, đóng cốp xe lại rồi bước nhanh trở về bên cạnh đối phương.
Hai người mở cửa vào nhà, Túc Tức mới nhớ đến số đồ bên trong túi giấy. Cậu đẩy Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, mình cũng ôm túi giấy ngồi bên cạnh đối phương. Cậu cúi đầu mở túi giấy ra, thấy trong túi giấy là bộ lễ phục phù rể mà mình đã mặc thử trong cửa hàng lễ phục.
Cậu lấy vest, áo khoác ra ngắm nghía một hồi mới nhớ ra đây là bộ thứ hai cậu mặc thử. Lúc đó, Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày nói không đẹp, Túc Tức bày áo khoác lên đùi gấp gọi lại, quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh mua lễ phục phù rể làm gì?”
Nhiếp Tĩnh Trạch nhướng mi liếc nhìn cậu, duỗi tay ôm lấy cậu, quay mặt dán vào tai cậu trầm giọng nói: “Anh lừa em.”
Túc Tức nghiêng mặt: “Anh lừa em cái gì?”
“Lúc em thử bộ lễ phục này, anh nói không đẹp, đó là đang lừa em. Thật ra là rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ bộ lễ phục nào em từng thử.” Nhiếp Tĩnh Trạch cười nhẹ: “Đến mức nhìn rồi anh có chút muốn kết hôn với em.”
Túc Tức hơi rung động trong lòng.
Nhiếp Tĩnh Trạch bảo cậu đi thay một bộ lễ phục hoàn chỉnh.
Túc Tức hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đi thay cho hắn nhìn.
Nhiếp Tĩnh Trạch bế cậu đi về phía giường lớn trong phòng ngủ, đẩy cậu nằm trong chăn. Hắn vừa cúi người xuống, vừa ghé vào lỗ tai cậu nói với giọng khàn khàn: “Đương nhiên là anh càng muốn thấy em mặc bộ này bị anh đè trên giường bắt nạt.”
Cuối cùng, bộ lễ phục phù rể dưới bàn tay Nhiếp Tĩnh Trạch bị vò nhăn nhúm.
Dương Tập và Thẩm Thanh Y tổ chức hôn lễ trên một hòn đảo ở nước ngoài, các tinh anh trong mọi giới đều được mời tham dự hôn lễ. Thẩm Tùy và Phương Nhược Liễm đều nằm trong danh sách khách mời.
Mặc dù Thẩm Tùy không thể tin nổi tửu lượng của Túc Tức bây giờ khác xa với năm đó hồi còn đi học, cảm thấy xấu hổ vì mình không uống lại được Túc Tức trên bàn tiệc, nhưng vẫn làm đúng như lời nói trong đêm đó, bình thản chào hỏi Túc Tức khi hai người gặp lại. Thậm chí, có vài lần hắn còn nói mấy câu trêu chọc cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch.
Lúc Phương Nhược Liễm thấy Túc Tức, câu đầu tiên thốt ra là: “Chắc cậu cũng biết, trước đó là tôi và bạn trai cậu chỉ diễn kịch. Tôi đã có người mình thích, cậu không cần suy nghĩ nhiều. Nếu cậu ghen với việc bạn trai tôi từng khoác tay bạn trai cậu, vậy thì tôi sẽ rộng lượng một chút, để cậu đặt tay lên cánh tay tôi đúng chỗ bạn trai cậu từng chạm vào, cậu khoác lại là được.”
Cậu ấy khẽ hất cằm, nói xong còn thật sự vươn tay ra cho Túc Tức nắm.
Nhiếp Tĩnh Trạch từ đằng sau Túc Tức vòng lên trước, xách cổ áo cậu ấy ném sang một bên. Giọng điệu không vui kêu tên cậu ấy: “Phương Nhược Liễm, cậu đang tính dụ dỗ bạn trai tôi à?”
Phương Nhược Liễm trừng mắt với hắn: “Anh sao thế? Không nghe tôi nói tôi đã có người trong lòng rồi à?”
Nhiếp Tĩnh Trạch không thèm để ý đến cậu ấy, giơ tay ôm bả vai Túc Tức xoay người rời đi.
Phương Nhược Liễm tức giận đứng nghiến răng nghiến lợi tại chỗ.
Trong hôn lễ, Túc Tức đứng ở một bên sân khấu với tư cách là phù rể. MC lên phát biểu một bài làm nóng bầu không khí, một video lãng mạn được chiếu trên màn hình dưới sự sắp xếp của chú rể. Cô dâu khoác tay cha mình bước lên thảm đỏ dài tiến về phía chú rể, hai người trao nhẫn và hôn nhau dưới sự lời dẫn của MC.
Thẩm Thanh Y ném bó hoa cưới lên trời, bó hoa nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng bất ngờ rơi vào lòng Túc Tức.
Túc Tức ôm hoa lùi về phía sau một bước, lưng đụng vào ai đó.
Cậu quay đầu lại, thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đứng đằng sau cậu. Hắn cụp mắt nhìn cậu, bên môi là nụ cười rạng rỡ: “Em muốn kết hôn không?”
Túc Tức cong môi mỉm cười, đưa bó hoa trong tay cho phù dâu trang điểm xinh đẹp đứng bên cạnh mình, không trả lời câu hỏi của hắn.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch ngủ một đêm tại khách sạn ven biển mà Dương Tập đã chọn.
Sau khi buổi tiệc tối kết thúc, cậu đi dạo trên bờ biển với Nhiếp Tĩnh Trạch.
Lễ hội pháo hoa do Dương Tập chuẩn bị từ trước bắt đầu lúc 8 giờ.
Khi pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm cạnh bờ biển, Nhiếp Tĩnh Trạch dừng chân, nhướng mày cười nói: “Ban ngày lúc hỏi em câu hỏi đó, thật ra anh có hơi muốn kết hôn.”
“Chỉ là đàn ông phải có sự nghiệp trước rồi mới lập gia đình, bây giờ những thứ anh nắm trong tay đều là lấy từ cha anh.” Hắn hơi cụp mắt xuống, nhìn về phía Túc Tức. Dưới ánh sáng của pháo hoa trên trời, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm: “Anh còn chưa đưa được cho em sính lễ tốt nhất.”
Túc Tức bật cười. “Cùng là đàn ông, vì sao em nhất định phải nhận sính lễ của anh?”
Nhiếp Tĩnh Trạch sững sờ, tiếp theo ý cười tràn ra từ đáy mắt. Hắn vươn tay ôm Túc Tức, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng theo tiếng cười trong cổ họng: “Em nói đúng.”
Túc Tức ngả vào vòng tay của hắn, ngẩng đầu nhìn trời.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên đỉnh đầu, chỉ còn lại tàn lửa rơi thẳng xuống biển. Túc Tức cúi đầu nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng nhìn cậu.
Lại một đợt pháo hoa mới được bắn lên.
Hai người im lặng hôn nhau.
Trong nháy mắt, tiếng pháo hoa nổ tung bên tai.
Túc Tức nghĩ, chờ cậu có được một quán cà phê của riêng mình, cậu sẽ dùng nó làm sính lễ đưa cho người trước mặt.
Nhiếp Tĩnh Trạch nghĩ, chờ công viên giải trí đầu tiên do hắn đầu tư xuất hiện trong thành phố, hắn sẽ cầu hôn người trước mặt.
Tiếng pháo hoa và âm thanh của sóng biển xa dần, dường như thế giới nhỏ bé trước mắt chỉ còn chứa được hai người họ.
Chỉ còn lại ánh trăng nhẹ nhàng, và cả hơi thở vấn vương.
KẾT THÚC CHÍNH VĂN