Editor: shorthair4eye
Phong thủy phòng khám này có phải là bị vấn đề không?
Lúc nói chuyện ở ngoài cửa hồi sáng, chỉ cảm thấy tên nha sĩ Viên này cá tính có chút lạnh lùng khó gần, nhưng khi vào đến phòng khám rồi, mới thấy hắn không chỉ là có chút lạnh lùng khó gần mà căn bản là tên bạo quân.
Khuôn mặt tuấn tú căn bản không thể tính là hòa ái, dễ gần kia luôn cau có, lạnh lùng, như thể tập thể mọi người đều thiếu nợ hắn.
Bộ dáng mắt trợn trừng, cùng khí thế “Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật” hoàn toàn là biểu hiện của bị quỷ ám.
“Bệnh án đâu? Bệnh án phải mang lên cùng lúc chứ! Cô nghĩ là cô đang làm cái gì?” Tiếng gầm như bạo quân đã không đếm được là lần thứ mấy ở phòng khám nhỏ vang lên.
Mấy bệnh nhân đợi khám ngồi ở ghế dài, kinh hách ( kinh ngạc hoảng sợ) ngẩng đầu lên, sau đó không lên tiếng ngồi im lặng dường như đã quen tình huống như vậy lắm rồi.
Mà Tang Ý Ước đang giúp bệnh nhân đăng ký, trên mặt không hề sợ hãi, chậm rãi lấy bệnh án đưa qua.
Kỳ thật mới đầu bị rống vài lần, cô còn bị thất kinh, cảm thấy tay run chân rối. Thậm chí khi hắn đứng gần quá cô nghe hắn rống mà muốn khóc.
Nhưng sau vài giờ ngắn ngủi, khi loại xiếc hù người này diễn đến lần thứ hai mươi, cô đã miễn nhiễm với nó.
“Bệnh án.” Cô đưa qua.
“Sao chậm như vậy, động tác của cô không thể nhanh hơn chút nữa được sao?”
Bàn tay to giơ ở không trung một hồi lâu mới nhận được bệnh án, lông mày đã bắt đầu dựng thẳng lên, liếc cô một cái, Viên Cách Tiêu lẩm bẩm giật lấy bệnh án, vẻ mặt không hài lòng.
Quan sát suốt một buổi sáng, vị trợ lý mới này cái gì cũng tốt, thích ứng cũng không tệ, mắng cũng không khóc, rống cũng không sợ, chính là động tác thật sự quá chậm, kêu cô làm chuyện gì đều giống như phải chờ đằng đẵng vài năm.
“Đây.” Tang Ý Ước thản nhiên trả lời.
Viên Cách Tiêu cúi đầu lật lật bệnh án, lại liếc mắt nhìn bệnh nhân nằm cứng ngắc trên ghế trị liệu.
“Đau bao lâu rồi?”
Chân mày Quan Công hơi hơi nhướn lên, tuy rằng khẩu trang đã che lại hơn phân nửa bộ mặt, nhưng vẫn lộ ra cặp mắt tinh anh mang theo sát khí, thoạt nhìn càng giống cướp ngân hàng.
“Bốn… bốn ngày.” Bệnh nhân khúm núm trả lời.
“Bốn ngày? Ông để chậm bốn ngày?” Mày rậm nhướn rất cao, hắn để bệnh án qua một bên, nhìn bệnh nhân một lúc lâu rồi thản nhiên thông báo:“Ông nhất định phải chết!” rồi lại nhăn mũi “Hừ!” một tiếng.
Bàn tay to kéo khăn khám bệnh để lên trên mặt bệnh nhân, chỉ hở miệng ra, bắt đầu khám.
Thấy đã không còn chuyện của mình, Tang Ý Ước mới lại quay lại quầy.
“Anh họ của tôi thực hung dữ đúng không?”
Một tiếng nói nhã nhặn vang lên, đó là em họ của nha sĩ Viên, tên là Cốc Kinh, cầm trong tay một quyển pháp luật thương mại dày cộm, lén lút chạy sang.
“Anh ấy mỗi lần bước vào phòng khám đều sẽ như vậy.”
“Ừm.” Tang Ý Ước gật gật đầu, thập phần đồng ý. “Hiện tượng bị quỷ ám.”
Cô rất thích Cốc Kinh, không chỉ tên dễ nghe, bộ dạng đẹp mắt lại rất tốt bụng, hoà đồng, dễ ở chung.
Cốc Kinh đang chuẩn bị cho kì thi luật sư, lúc làm việc, nghe hắn thì thào tụng mấy điều luật, chốc chốc lại ngẩng đầu quay sang nói chuyện phiếm hoặc hướng dẫn cô làm việc, giúp tâm tình khẩn trương của cô thả lỏng không ít.
“Để tôi nói cho cô nghe, trước kia chị gái của cô đến làm, ngày đầu tiên đã bị anh họ tôi mắng khóc, cô giỏi hơn chị cô nhiều.” Cốc Kinh chống khuỷu tay tựa vào quầy đăng ký, mặt toet toét cười.
“Vậy sao?” Tang Ý Ước giơ lên đôi mi thanh tú nhìn thoáng qua Viên Cách Tiêu đang nhíu mi lấy dụng cụ khám cho bệnh nhân.
Tính ra chị gái cũng đã bị hắn áp bức thật lâu. Có lẽ cô cũng nên thay chị gái báo thù, dù sao cô làm công thì vẫn làm công, dù có chỉnh hắn, hắn cũng không có biện pháp gì đúng không?
“Cô đang tức giận sao?” Cốc Kinh đột nhiên mở miệng, nhìn cô mặc dù vẫn là cười meo meo, con ngươi đen lại hiện lên một chút thú vị quang mang. “Có phải là đang nghĩ muốn khi dễ anh ấy?”
“Hả?” Đột nhiên bị nói trúng suy nghĩ, Tang Ý Ước hoảng sợ.
“Anh họ tôi không phải người xấu.” Hắn nói bằng vẻ mặt đứng đắn, ngữ điệu vô tội lại rõ ràng không có hảo ý. “Bất quá… Bởi vì anh ấy không phải người xấu, cho nên rất dễ khi dễ nha!”
Không có biện pháp, những người thi lấy bằng luật sư đều như vậy, học bài đến mức tẩu hỏa nhập ma, nên tư tưởng sẽ có chút biến thái, muốn được chia sẻ nội tâm thống khổ cùng với mọi người.
“Dễ khi dễ? Khi dễ thế nào?” Tang Ý Ước một mặt sửa sang tư liệu trong tay, thuận miệng hỏi, không có ý rất muốn biết.
“Anh họ tôi là người nôn nóng, muốn khi dễ anh ấy, chính là hết thảy từ từ làm.”
Cốc Kinh cười hì hì nói. “Cô đã làm rất khá đó! Cô không phát hiện anh ấy cả buổi sáng mày đều nhăn lại sao?”
“Anh đang khen tôi hay là cười tôi vậy?” Tang Ý Ước nheo nheo mắt, kỳ quái nhìn hắn, bỗng nhiên chợt nhớ tới cái gì. “Hơn nữa anh cũng biết chị tôi trước kia cũng bị khi dễ, sao anh không dạy chị ấy?”
“A?!” Người miệng mồm lanh lẹ như Cốc Kinh vậy mà bị nói đến á khẩu không trả lời được. “Này… Bởi vì…”
“Bởi vì anh chính là đồng phạm!” Cô trừng liếc hắn một cái. “Anh trước kia hẳn là ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhìn chị tôi bị anh họ nhà anh khi dễ chứ gì?”
“Tôi…” Cốc Kinh vội lui ba bước, cảm thấy hết đường chối cãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Đều giống nhau.” Tang Ý Ước dùng sức lấy lấy đồ bấm, bấm mạnh xấp hồ sơ một cái, oán hận liếc hắn, hạ kết luận. “Người một nhà đều là đồ xấu xa!”
Bị một mỹ nữ nói thành đồ xấu xa, nội tâm Cốc Kinh bị thương sâu sắc, vì thế phòng khám buổi chiều còn chưa đóng cửa, hắn liền thập phần ai oán về nhà tự an ủi.
Đến chín giờ tối, phòng khám rốt cục khôi phục im lặng, đóng cửa lại. Tang Ý Ước bắt đầu tính tiền, còn vị nam sĩ khiết phích thành tánh sau khi khử trùng dụng cụ khám xong, đang làm tuần tra sàn nhà.
Nhìn nửa ngày, rốt cục xách ra một thùng nước, bắt đầu lau sàn.Chân mày nhíu chặt, phảng phất tâm tình rất bực bội, càng phảng phất ý định muốn đánh chết bọn khách hàng dám can đảm lưu lại dấu chân trên sàn nhà của hắn.( Thiệt là pó tay bệnh khiết phích của anh)
Tang Ý Ước đối bộ mặt như tu la ác quỷ kia thực không dám khen tặng, vừa tiếp tục chậm rì rì kiểm kê sổ sách, sửa sang bệnh án, vừa nhớ tới một vấn đề quan trọng.
“Nha sĩ Viên, anh hôm nay lau sàn, vậy sáng ngày mai tôi có phải lau lại không?”
Viên Cách Tiêu quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lãnh trừng cô một cái.
“Hôm nay cô ăn cơm, ngày mai có còn cần ăn không? Hay là cô hôm nay thải, ngày mai sẽ bí?”
“Ách.”
Đúng là quái gở, trả lời thì trả lời, có tất yếu phải nói vừa thiếu văn minh vừa mất vệ sinh như vậy không? Tang Ý Ước hừ một tiếng, rầu rĩ nghĩ, toàn bộ phòng khám nhanh chóng lâm vào trầm mặc.
“Nhấc chân.” Một đường lau đến cạnh quầy, Viên Cách Tiêu cũng không ngẩng đầu ra lệnh.
Tang Ý Ước vội vàng nhảy lên ghế bên cạnh, nhấc chân lên, cứ việc trong lòng ghét bỏ, nhưng cũng không dám cãi lời tên cuồng sạch sẽ mang mặt nạ sát nhân này.
Mười phút sau, Viên Cách Tiêu đã lau xong sàn nhà đầy đất, rốt cục hài lòng đứng lên. Bàn chân to được rửa sạch sẽ đi trần trên sàn, miệng ngậm thuốc lá, hết sức cao hứng tuần tra lãnh thổ sạch bóng của mình, như thể nhân sinh hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Bất quá, ánh mắt sung sướng vừa đảo qua đến quầy, nhìn thấy Tang Ý Ước vẫn còn lụi hụi tính toán sổ sách, không khỏi nheo lại lạnh lùng, bộ mặt nhất thời dữ tợn.
“Cô còn chưa tính xong?”
“Vẫn chưa.”
Hắn nhìn đồng hồ treo trên tường, sắc mặt trầm xuống.
“Tay chân cô sao lại chậm như vậy?”
“Đúng vậy.” Ta cứ chậm đấy, như thế nào? Có bản lĩnh thì đuổi ta đi! Tính khí cáu kỉnh như vậy, không tin còn có ai muốn loại công tác này. Tang Ý Ước đầy bụng bực tức nghĩ.
“Nhanh chút, nhanh chút.”
Viên Cách Tiêu không kiên nhẫn cắn cắn điếu thuốc lá, cởi áo blouse, lộ ra áo sơ mi màu xanh đậm ôm lấy khuôn ngực rộng lớn bên trong, tay áo một bên bị xắn lên, hiển lộ bắp tay cường hãn hữu lực, miệng còn lẩm bẩm.
“Chân tay vụng về.”
Tang Ý Ước ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy thực khủng bố. Cánh tay như vậy hẳn là chỉ cần dùng sức một chút sẽ bóp chết người ta đó.
Khó trách hắn nhổ răng thoải mái chẳng khác gì hái đậu.
“Còn ngẩn người?” Thấy bộ dáng lề mề của cô mà Viên Cách Tiêu nhất thời đầy bụng hỏa, đập mạnh một quyền lên mặt bàn.
“A!” Tang Ý Ước bị hoảng sợ, một hồi lâu mới oán hận lấy lại tinh thần, đem ánh mắt trở xuống những tờ tiền giấy màu rực rỡ trên tay.
Xem cái kiểu đếm tiền của cô xem, không chừng đến sáng mai cũng không xong!
Viên Cách Tiêu buồn bực giựt tiền trên tay nàng, nhanh chóng đếm đếm tính tính, ngón tay thon dài như nhạc công múa trên phím đàn, miệng còn lẩm nhẩm đếm.
“Chỉ là vài tờ giấy vụn, có cần sờ lâu như vậy sao? Việc này còn phải cần máy tính? Cô có tốt nghiệp tiểu học không vậy?”
Như vậy tốt nhất, anh cứ tự mình chậm rãi làm. Tang Ý Ước tuyệt không để ý hắn lầu bầu, dù sao ngay từ đầu, cô đã không định sẽ cố gắng đạt được thành tựu gì ở công việc này. Đếm tiền có chậm đi nữa cũng không phải là gả không được, như vậy còn lo cái gì?
Viên Cách Tiêu mặc dù vừa làm vừa mắng chửi người, động tác vẫn rất gọn gang. Chỉ trong nháy mắt đã đếm tiền xong, các mục đã ghi lại hết, cũng đem những thứ vụn vặt linh tinh trên bàn sắp xếp gọn gàng.
Tang Ý Ước ngồi nhìn ở một bên, không biết suy nghĩ cái gì, một đôi mắt tròn tròn, lượng lượng nhìn chằm chằm hắn làm này, làm kia, khiến hắn mất hứng, trừng mắt cảnh cáo.
“Xong rồi, cô còn ở đó nhìn! Còn không nhanh đi lấy đồ?”
“Ừm.”
Yeah! Tan tầm! Tang Ý Ước nhịn xuống mừng thầm trong lòng, ngoan ngoãn lên tiếng, vội vàng đi lấy túi xách, chuẩn bị vui vui vẻ vẻ tan tầm.
Đáng tiếc câu tiếp theo của hắn liền đánh gãy niềm vui của nàng.
“Tốt! Đến nhà tôi ăn khuya.”
“A?” Cái này thì tốt cái gì? Cánh tay kéo túi xách cương cứng ở giữa không trung, Tang Ý Ước cảm thấy mình nhất định là nghe lầm.
“A cái gì mà a? Còn không đi ra ngoài, phải đóng cửa rồi!” Viên Cách Tiêu không giải thích, một mạch ở phía sau đuổi cô ra. “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài.”
Tang Ý Ước tuyệt không hiểu mình vì sao lại xuất hiện ở Viên gia, cũng không hiểu được mình vì sao phải nghe lời nha sĩ Viên, đến Viên gia ăn khuya.
Ăn khuya có cái gì ăn ngon?
Nghi vấn của cô còn chưa được giải đáp, người đã bị kéo vào một ngôi nhà hiện đại ba tầng lầu, có hẳn vườn hoa riêng. Đi tới đi lui vài vòng, mấy phút sau, cô đã đến đại sảnh Viên gia.
“Trời đất ơi! Con trai à con kiếm ở đâu ra tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp này vậy?”
Người còn chưa ngồi yên trên sofa, đã thấy một phụ nữ diễm lệ, chừng năm mươi tuổi từ bên trong đi ra. Nghe cách bà xưng hô thì hẳn đây là mẹ của nha sĩ Viên, mặc dù đã có chút tuổi nhưng nhìn đường nét khuôn mặt vẫn xinh đẹp quý phái lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân khuynh thành.
Má Viên còn chưa đến gần, ánh mắt đã dán lên người Tang Ý Ước, vẻ mặt tươi cười, miệng không ngừng khen ngợi.
“Ui cha! Tiểu thư này sao lại xinh đẹp như thế ? Để bác xem xem, bác xem xem.” Má Viên thân thân thiết thiết giữ chặt tay cô, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, đầy miệng khen ngợi. “Thật sự là tuổi trẻ đáng yêu, làn da tốt như vậy, giống như kháp ra nước, ánh mắt to to tròn tròn lấp lánh như sao. Đừng nói đàn ông nhìn là tâm động, bà già như bác nhìn thấy còn phải xuýt xoa nữa là. Còn cái miệng nhỏ nhắn này thật sự là xinh đẹp, hồng nhuận hồng nhuận… A? Bác sờ sờ, lòng bàn tay mềm mại, nắm lên êm êm, đây là chứng tỏ mệnh tốt! Ai cưới được con đều là phúc khí mười đời, tương lai ích phu vượng tử, phú quý không thể đếm được.”
Tang Ý Ước một câu chưa kịp xen vào, đã bị má Viên khen ngợi như pháo nổ khiến cô choáng váng, cảm thấy mình tựa như vừa tăng cao giảm béo, kháng ung thư, chống lão hóa, sức đề kháng thừa sức đuổi gián, xua muỗi, mọi thứ đều tốt, từ đầu tới đuôi tìm không ra khuyết điểm, người không biết chuyện còn tưởng cô là tuyệt thế đại mỹ nữ, lòe lòe tỏa sáng.
“Nói hươu nói vượn.”
Viên Cách Tiêu cũng không thay Tang Ý Ước giải vây, chỉ thuận miệng hắt ra bồn nước lạnh, cả người lười biếng ngả lên sofa.
Hắn sao lại không biết lão mẹ đang có chủ ý quỷ quái gì.
Mấy năm nay, bốn anh em hắn đều đã tự lập nghiệp lại không một đứa tính chuyện lập gia đình. Ăn chơi đàng điếm thì vẫn ăn chơi đàng điếm, kiếm tiền thì vẫn kiếm tiền, không có hứng thú thì vẫn không có hứng thú, mặc cho lão mẹ khuyên can nhưng vẫn không có người chịu kết hôn, sinh cháu cho bà ôm.
Mà thân là anh cả, hắn từ Đài Bắc về trấn nhỏ này lập nghiệp trở thành vật hi sinh đứng mũi chịu sào.
Nhất là khi qua sinh nhật ba mươi, hắn lại giống như lâm vào địa ngục. Ngày ngày đêm đêm nghe lão mẹ thở ngắn than dài. Vừa nghe nhà ai có con gái mới trưởng thành liền ở trước mặt hắn khen ngợi, thổi phồng lung tung.
Ngay cả một người không biết còn có thể nói đến nước miếng tung bay, nay hắn dẫn đến một phụ nữ biết đi đường, biết nói chuyện về nhà, hắn sao lại không biết trong lòng lão mẹ suy tính cái gì.
Bất quá nếu không bởi vì chuyện kia… Hắn mới sẽ không mang cô gái này về nhà.
“Cái thằng này! Nói chuyện lúc nào cũng khiến người ta chán ghét, khó trách ba mươi tuổi còn không cưới được vợ.” Má Viên trách tội liếc nhìn con một cái, lôi kéo Tang Ý Ước còn ngây ngốc ở bên cạnh ngồi xuống. “Lại đây ngồi xuống nào! Nói cho má Viên biết con tên là gì? Mấy tuổi? Ở đâu? Trong nhà có ai?”
“Con…” Lời này nên trả lời thế nào đây? Tang Ý Ước choáng váng.
“Cô ấy là nhân viên phòng khám mới tới, không cần phải hỏi nhiều như vậy.” Viên Cách Tiêu tức giận giải thích cho lão mẹ quá mức nhiệt tình, tứ chi to lớn tùy ý duỗi ra trên sofa.
“Nhân viên mới cũng là người nhà của chúng ta thôi! Còn nữa, con là nha sĩ, ngồi cũng không tử tế, thực không biết lịch sự là gì à?” Má Viên liếc xéo con trai một cái, lại đem tầm mắt quay lại trên người Tang Ý Ước. “Nào, giới thiệu cho Má Viên nghe đi.”
“Tên con là Tang Ý Ước, Ý nghĩa là nguyện vọng, Ước nghĩa là giao hẹn.”
Dù má Viên quá mức nhiệt tình, Tang Ý Ước từ đáy lòng vẫn rất thích bà. Cha mẹ cô sớm mất khi cô còn nhỏ, bên cạnh cũng không có trưởng bối thân cận, lúc này được má Viên thân thiết nắm chặt tay, lòng cô thập phần ấm áp.
“Chị con là Tang Huệ Mẫn, trước đây từng làm việc trong phòng khám, gần đây tạm nghỉ việc, nên con đến làm thay đến khi nha sĩ Viên tìm được người khác.”
“A, con chính là em gái của Huệ Mẫn sao?” Má Viên cao hứng nói. “Huệ Mẫn trước kia cũng có kể cho bác nghe mình có một em gái, không nghĩ tới hai chị em đều đẹp như vậy. Bởi vậy mới nói, sinh con gái mới tốt, nhu thuận nghe lời, bộ dạng mĩ mĩ đặt ở trong nhà nhìn cũng vui vẻ. Còn bác mệnh thật không tốt, liên tục bốn lần sinh đều là con trai, lì lợm muốn chết.”
Này phải trả lời như thế a? Chẳng lẽ nên phụ họa khúc “Mệnh không tốt” này sao? Tang Ý Ước có chút đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể cười ha ha.
Mà má Viên nói xong, đột nhiên mặt cau lại, nhìn sang đứa con đang cầm remote chuyển kênh tivi lung tung.
“Con nha! Ép chị người ta đi rồi, tính tình khó chịu như vậy. Cũng may người ta không so đo, còn thay con suy nghĩ chu đáo, cho em gái đến giúp con, con không được lại khi dễ em gái nhà người ta.”
“Mẹ không phải nấu cái gì sao? Con mang cô ấy đến ăn khuya, không tính là khi dễ chứ?” Viên Cách Tiêu bị nói đến phiền, dứt khoát tắt tivi, thay đổi đề tài, đứng dậy chuẩn bị lên lầu. “Hai người chậm rãi tán gẫu, từ từ ăn, con đi tắm đây.”
“A Tiêu, ăn xong rồi hẵng tắm… A Tiêu! Đứa nhỏ này thật là.” Má Viên kêu cũng không cản được hắn; không có cách đành phải lắc đầu, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn nộn ngọt ngào, tâm tình lại trấn an.
Nói như thế nào, con trai đến tuổi này cũng là lần đầu tiên chủ động mang một cô gái về nhà, hơn nữa cô gái này càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng thuận mắt. Má Viên nghĩ, mặt mày rốt cục lại hớn hở.
“Đến đến, con ngồi xuống, không cần khách khí, cứ xem như nhà mình. Bác vào lấy đồ ăn khuya cho con ăn, là bác tự tay làm đó!”
“Không cần đâu má Viên, không cần phiền toái.” Tang Ý Ước ngượng ngùng vội vàng chối từ.
“Đừng khách khí, con đã kêu bác là má Viên, làm sao có thể phiền toái?” Má Viên nghe cô gọi như vậy, tâm cũng mềm đi. “Đến đây ngồi xuống nè. Con cứ ngồi đây xem tivi. Má vào lấy đồ ăn khuya cho con. Hôm nay má làm bánh vòng chiên, còn có chè đậu nữa nha.”
Đều là đồ ngọt nha! Tang Ý Ước vừa nghe, hai mắt liền tỏa sáng.
Nhưng mà đồ ăn ngon như vậy, vì sao Viên Cách Tiêu lại vội vã trốn thoát? Chẳng lẽ là bởi vì tay nghề má Viên …
Nhìn bóng dáng má Viên vô cùng cao hứng vào phòng bếp, Tang Ý Ước hoang mang.
***
Không đúng! Không đúng! Hết thảy đều không đúng!
Viên Cách Tiêu sáng sớm đến phòng khám, bắt đầu cảm thấy toàn thân không bình thường.
Nhưng rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào?
Ngón tay kẹp điếu thuốc lá, hắn hoang mang ngồi xổm xuống sàn, kiểm tra sàn nhà vốn đã sáng bóng, biến thái lấy ngón tay kiểm tra bụi.
Không bẩn, thực sạch sẽ, không thành vấn đề. Hắn lại đứng lên, bắt đầu ở trong phòng khám đi qua đi lại. Rốt cuộc là chỗ nào không ổn?
Tang Ý Ước đã lau sàn xong từ sáng sớm, vừa mở ti vi xem hoạt hình, vừa biếng nhác gõ gõ cây viết trên quầy, tầm mắt thỉnh thoảng liếc về phía nam nhân cao lớn đang trong tình trạng ‘như đứng đống lửa như ngồi đống than’ ở phòng khám, khóe miệng nhếch lên cười tinh quái.
“Cô đã lau sàn rồi phải không?” Tìm không ra nơi có vấn đề, Viên Cách Tiêu phủi phủi bàn tay đi tới, phiền chán mở miệng hỏi.
“Đã lau qua.” Tang Ý Ước ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy sao?” Viên Cách Tiêu hỏi xong, đi vòng lại bên trong hai vòng, xong quay trở về. “Cô chắc không? Chỗ nào cũng có lau?”
“Có mà, tất cả đều lau.” Cô nhu thuận gật gật đầu.
Hai hàng mày quan công của Viên Cách Tiêu nhíu lên, đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì nghe tiếng chuông cửa thanh thanh thúy thúy vang lên, thấy bệnh nhân hẹn trước đi vào, Viên Cách Tiêu đành phải trở về chuẩn bị khám.
Nửa giờ sau, Cốc Kinh ôm cuốn luật xuất nhập khẩu vào phòng khám, rất nhanh phát hiện anh họ nhà mình hôm nay không bình thường.
“Anh họ tôi làm sao vậy?” Hắn hì hì vui vẻ lại gần, hoàn toàn quên hôm qua mới bị cô mắng ‘người một nhà đều là đồ xấu xa’.
“Không biết.” Tang Ý Ước vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, nhưng ý cười thần bí trên khóe miệng không giấu được pháp nhãn của Cốc Kinh.
Hắn nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu. Đột nhiên đem chóp mũi tiến đến gần người cô.
Không hề e ngại cự ly quá gần, quá thân thiết mà ngửi ngửi một đường từ cánh tay đến tóc.
“Rất ngọt, mùi rất ngọt nha!” Cốc Kinh ánh mắt trừng lớn kinh hô.
“Đúng vậy.” Tang Ý Ước một chút cũng không phủ nhận, ý cười trên môi càng mở rộng.
Đêm qua ăn xong món ngọt của Má Viên, ăn ngon đến suýt nữa rơi lệ. Cô đột nhiên nghi hoặc vì sao nha sĩ Viên lại vứt bỏ món ngọt này mà chạy trối chết, không nghĩ tới, Má Viên lại cho cô một đáp án bất ngờ.
“Vụng trộm nói cho con nha! A Tiêu nhà chúng ta sợ nhất là đồ ngọt.” Má Viên thần bí hề hề nhỏ giọng thì thầm. “Không phải kiểu chán ghét như những người kiêng ăn đồ ngọt, mà là sợ hãi lắm đó. Thằng nhỏ đó tuy rằng rất nhạy cảm nhưng khứu giác lại không tốt. Muốn chỉ cũng chỉ không ra vị nào là vị ngọt nhưng một khi ngửi thấy, cả người sẽ thấy khó chịu.”
“Vì sao?” Tang Ý Ước vốn rất thích ăn đồ ngọt, cảm thấy chuyện này thực khó hiểu.
“A Tiêu hồi nhỏ rất thích ăn đường, nhưng lại không chịu đánh răng. Về sau bị sâu răng, đau đến mấy ngày. Ba nó dẫn đi khám nha sĩ, lần đó bị nha sĩ khám xong, đại khái là đau đến dọa sợ. Sau đó nhìn thấy kẹo là sợ, mỗi ngày còn đánh răng không biết bao nhiêu lần. Thi đại học còn đặc biệt chọn nha khoa làm nguyện vọng thứ đầu tiên.”
Đây là loại suy nghĩ gì vậy? Vì bản thân rất sợ khám nha sĩ, nên quyết định tương lai phải làm nha sĩ?
Tang Ý Ước nghe xong thiếu chút nữa muốn hét lên: biến thái. Lúc ấy tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại thương hại má Viên. Nói như thế nào cũng là vô tội sinh ra loại con này, hơn nữa còn có cố gắng muốn tiêu diệt con, bù lại sai lầm, đặc biệt làm một đống đồ ngọt cho hắn ăn. Thế nên cô vạn phần kính nể, đem lời nói nhét vào trong bụng.
Bất quá biết được nhược điểm thú vị của nha sĩ Viên, cô xem ra đã có cơ hội thay chị gái báo thù.
Sáng nay, cô đặc biệt dùng loại dầu gội và sữa tắm có hương trái ngọt, đến phòng khám lau nhà, còn vụng trộm nhỏ hai giọt tinh dầu dâu tây ngọt ngào vào thùng nước.
Không nghĩ tới thật đúng là hữu hiệu!
Cô vụng trộm nhìn Viên Cách Tiêu đang cau mày khám răng cho bệnh nhân, bắt đầu nhịn không được muốn cười.
“A! Bí mật của anh họ đã bị cô phát hiện!” Cốc Kinh tặc lưỡi, đè thấp giọng nói còn đưa tay nắm tóc cô đặt ở chóp mũi ngửi, đang chuẩn bị sâu sắc tán thưởng nhân vật mới vô cùng có tiềm lực này, chợt có một giọng nói không kiên nhẫn truyền tới.
“Hai người còn chơi à?”
Viên Cách Tiêu đang muốn kêu người hỗ trợ, vừa quay đầu lại liền thấy hai người công nhiên ở giờ làm việc liếc mắt đưa tình, thực mất hứng.
“Tang Ý Ước! Bệnh nhân cần chụp hình, cô nhanh đi chuẩn bị!”
“Được.” Cô lên tiếng, chậm rãi đi chuẩn bị.
“Nhanh lên, nhanh lên! Cô có ăn cơm hay chưa vậy? Mộng du à?” Viên Cách Tiêu phiền chán chà xát, lại chà xát cánh tay, cứ cảm thấy hôm nay toàn thân ngứa ngáy, khó chịu lạ thường.
“Được.” Cô miệng thuận theo nhưng một chút cũng không có ý định đi nhanh hơn, lúc đi qua người hắn, còn cố ý bước chậm, hất tóc lên.
Khóe mắt liếc thấy bàn tay hắn đang chuẩn bị lấy kính soi run lên một chút, suýt nữa cười lên.
Rốt cục… Cô rốt cục tìm được niềm vui trong công việc rồi !