Chàng Nha Sĩ Sạch Sẽ Biến Thái Của Tôi

Chương 4: Chương 4: CHƯƠNG 3




Editor: shorthair4eye

Tuần lễ đi làm đầu tiên chấm dứt. Tang Ý Ước dần dần không còn chán ghét công việc ở phòng khám.

Kỳ thật ngẫm lại, tuy rằng Viên Cách Tiêu làm người hung tàn, thích ngược đãi, uy hiếp kiêm đe dọa bệnh nhân, lại thích nhìn sàn nhà thở dài, mỉm cười rồi nhíu mày, nhưng hắn vẫn có thể xem là một ông chủ trả rất nhiều tiền.

Hơn nữa từ khi biết được điểm yếu của hắn, cô làm việc gì cũng như cá gặp nước, tỷ như hiện tại…

“Nè! Cái kia, lại đây lại đây! Giúp tôi lấy máy hút.” Ngay cả xưng hô cũng lười kêu, Viên Cách Tiêu lớn tiếng sai sử.

“Được.” Tang Ý Ước mang một thân hương chanh ngọt đi tới, tay còn chưa đụng tới máy hút, đã thấy hắn bắt đầu nhíu mày.

Viên Cách Tiêu mất hứng nhìn xuống sàn, lại nhìn bàn khám bệnh, thấy nơi nơi đều sáng bóng, liền đem ánh mắt sắc bén quét về phía vẻ mặt vô tội Tôi ng Ý Ước. Kết luận nguyên nhân mẫn cảm hẳn là vì người phụ nữ này, vì thế cũng không ngẩng đầu lên, cứ thế ngoắc ngoắc ngón tay gọi Cốc Kinh đang ngồi tụng luật dân sự ở ngoài bàn.

“Cô tránh ra.” Hắn quyết đoán ra lệnh. “Cốc Kinh, cậu tới lấy máy hút đi.”

Tang Ý Ước một chút cũng không phản kháng, vô cùng nghe lời thong thả rời đi. Dù sao kế tiếp cũng chỉ cần cô nhàn nhã đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dạng bị mắng đến thối đầu của Cốc Kinh là tốt rồi.

“Tay qua sang bên phải một chút… Bên phải! Cậu không phân biệt được trái phải hay sao hả?”

“Bên này… Tôi nói bên này, cậu không thấy sao? Nước miếng nhiều như vậy, tôi làm sao làm được?”

“Tay không được run, cậu bị trúng gió hả?”

Trong lòng Tang Ý Ước thập phần đồng tình Cốc Kinh, bất quá cô càng đồng tình vị bệnh nhân đang nằm dưới tấm khăn khám bệnh kia.

Cô không tin trên đời này có người bệnh nhân nào nguyện ý vừa bị mấy cái máy kim loại hết đào lại móc trong hàm răng, lại vừa bị tên nha sĩ tàn khốc kia phê phán.

Vài giờ sau, Cốc Kinh mặt xám mày tro chạy ra phòng chờ, thấy Tang Ý Ước đang rót nước cho những bệnh nhân đang chờ khám, hắn vẻ mặt ai oán khóc than:

“Tôi sau này làm luật sư, nhất định phải chuyên làm loại án kiện chữa bệnh kiểu này. Nha sĩ hung ác như vậy, không hù chết bệnh nhân mới là lạ!” Cốc Kinh chỉ kém không có hô to chính sách tàn bạo tất vong. “Còn nữa, cô nhìn xem, đối xử với nhân viên, hơn nữa là nhân viên không lĩnh tiền lương còn lớn lối như vậy, thật sự là rất xấu xa!”

“Đúng vậy.” Tang Ý Ước lời ít ý nhiều an ủi.

“Để tôi nói cho cô nghe. Nếu không phải toàn bộ trấn này chỉ có mỗi phòng khám nha của anh họ tôi, ai mà muốn tới nơi này chịu tội chứ?” Kết án của hắn liền nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của những bệnh nhân ngồi trong phòng chờ.

Được nhiều người nhất trí, Cốc Kinh bắt đầu cùng những người ở đây bàn tán, người hỏi kẻ nói sôi nổi cả lên.

“Cho dù y thuật của anh họ đúng là không tệ nhưng hẳn là nên đối xử với bệnh nhân thân thiết một chút, đúng không?”

“Đúng.” Tiếng tạo phản phi thường yếu ớt phụ họa.

“Chúng ta sau này đều không cần tới nơi này khám răng, được không?”

Về điểm này thì không ai dám trả lời, nói cho cùng, đến nay còn chưa có người có thể nghiệm ra là đau răng khủng bố hay là Viên Cách Tiêu khủng bố hơn.

“Các người biết hôm kia tôi nghe trưởng trấn dọa cháu gái hắn như thế nào không?” Cốc Kinh tiếp tục quạt gió vào lửa.

“Không biết.” Ông chủ Trần hai má sưng phồng, vẻ mặt dù có chút bi thương, nhưng vẫn thập phần nhiệt liệt giành lên tiếng trả lời.

“Trưởng trấn nói với cháu gái hắn, nếu còn làm ầm ỹ sẽ kêu nha sĩ Viên đến bắt cháu đi!”

Đáp án thật không thú vị chút nào. Tang Ý Ước dụi dụi mắt.

“Sau đó thì sao?” Những người nghe vẫn hưng trí bừng bừng.

“Sau đó, cháu gái trưởng trấn nửa đêm phải đưa vào khoa nhi cấp cứu.” Cốc Kinh tuyên bố đáp án xong. Những người nghe đều nghẹn họng nhìn trân trối, kinh hô nha sĩ Viên thật đáng sợ, không ai có thể sánh kịp.

Đây là chuyện gì đây? Tuy Viên Cách Tiêu không phải là người tốt gì, nhưng ít nhất cũng là một nha sĩ mà. Tang Ý Ước không cho loại kết luận này là đúng.

“Kỳ thật chính là bởi vì cháu gái trưởng trấn nói đau đầu, không muốn đi học, trưởng trấn lại nghĩ là cô giả bệnh, cố ý nói sẽ cho nha sĩ Viên bắt cô bé. Cô sợ quá liền lập tức đi học, thế nên mới chậm trễ bệnh tình, buổi tối phát sốt cao.” Cốc Kinh giải thích ngọn nguồn, bổ sung câu kết tâm đắc. “Cho nên nói, anh họ tôi chính là người như vậy. Khám răng cho người tôi , lại khiến người tôi sợ muốn chết, ngay cả khi còn chưa khám cái răng nào đã hại người tôi nửa đêm đi cấp cứu.”

Quỷ thật! Tang Ý Ước lắc đầu.

Cốc Kinh mới vừa nói xong, một giọng nói lười nhác vang lên ngay sau lưng hắn —

“Cần gì đến nửa đêm, hiện tại tôi cũng có thể cho cậu đi cấp cứu!”

Cốc Kinh nghe tiếng quay đầu lại, thấy Viên Cách Tiêu mặc áo blouse trắng, chân đi dép lê, hai tay ôm ngực đứng dựa cánh cửa, biểu tình tuyệt đối không thể gọi là hòa ái dễ gần.

“A! Anh họ… Tôi, chúng tôi chỉ nói chơi thôi! Nói chơi, nói chơi!” Cốc Kinh vừa xua xua tay vừa lui ra sau.

Mắt thấy tình hình không ổn, lát nữa đến lượt mình chẳng phải sẽ lên bàn khám thụ hình! Ông chủ Trần vội vàng dời đi chú ý, tránh cho một kiếp bị lăng trì.

“Nha sĩ Viên, đã lâu không tới đây. Không nghĩ tới đây thấy cậu mời được một trợ lý đáng yêu như vậy nha.” Ông chủ Trần khen ngợi lung tung.

Con ngươi đen sắc bén quét qua, ánh mắt Viên Cách Tiêu dừng lại trên má trái sưng cao của ông chủ Trần, mày nhíu lại. “Sao mặt lại sưng lên như vậy?”

“A? Không có, không có sưng! Là tôi béo… tôi mập mà. Dạo này tôi ăn hơi nhiều.” Ông chủ Trần vội vàng chối sạch. Nha sĩ Viên có tiếng chán ghét bệnh nhân để bệnh trễ mới khám, hắn cũng không muốn chết trên ghế khám bệnh. “Còn, còn có, ngày hôm qua tôi mới đánh răng, hôm nay liền lập tức tới đây.”

“Thật?” Hiển nhiên là hoàn toàn không tin hắn nói bừa.

“Đúng, đúng… Trợ lý của các ngươi thái độ thật rất tốt.” Trần ông chủ bắt đầu nói năng lộn xộn. “Đúng rồi, Tôi ng tiểu thư, cô dùng dầu gội đầu hiệu gì vậy? Hôm kia, vợ tôi dắt Tiểu Mẫn đến khám răng đã muốn hỏi. Mùi thơm thơm, ngòn ngọt, là mùi quýt phải không?”

Gặp quỷ sao? Nói gì không nói, lại đi nói chuyện này. Tang Ý Ước đột nhiên cảm thấy da đầu run lên, vội vàng đem bóng cao su quăng trở về*.

*Nghĩa là nói lảng sang chuyện khác

“A, Trần tiên sinh, tới phiên ông.”

“Đợi chút.” Viên Cách Tiêu nheo đôi mắt đen, một tay ngăn tiểu trợ lý đang có ý định trốn vào trong, mày nhướn lên, hung tợn trừng mắt nhìn nghi phạm làm hắn cả ngày không thoải mái. “Là hương gì?”

“Không, không có hương gì.” Tang Ý Ước liều chết phủ nhận.

“Có.” Đứa bé trai vừa mới khám răng xong, đang ngồi khóc nửa ngày, đột nhiên nghẹn ngào mở miệng, vạn phần thành thực báo cáo, “Có quýt, là hương quýt.”

Mày rậm nhướn rất cao, Tang Ý Ước cơ hồ có thể nhìn những sợi gân xanh khủng bố nổi lên trên bàn tay to chuyên nhổ răng cho dân chúng vô tội.

Chết người! Sẽ chết người nha! Cô theo bản năng trốn sau lưng Cốc Kinh.

Ông chủ Trần vừa thấy tình thế có biến, có thể trì hoãn thụ hình, vội vàng cao hứng phấn chấn cổ vũ. “Nha sĩ Viên, anh không ngửi được sao? Rất thơm mà!”

Một lời hắn thốt ra, không khí đột nhiên cứng ngắc.

Này không phải là bộ quần áo của quốc vương sao? Cư nhiên dám nghi ngờ mũi của nha sĩ Viên… Hay! Rất gan dạ! Tang Ý Ước đột nhiên cảm thấy loại sự tình xui xẻo này cũng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Quả nhiên, đôi mắt sắc bén cứng rắn bắn về phía ông chủ Trần, tay còn chưa kịp vươn ra bóp chết hắn, cậu bé đang nghẹn ngào đứng một bên đã hết sức ngây thơ nói tiếp:

“Viên… chú Viên …. Mũi…. mũi bị điếc.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

Đứa nhỏ này có biết quốc ngữ không vậy?

Mẹ đứa nhỏ vội vàng kéo con trai lại, sốt ruột ôm vào lòng.

Vốn hạ quyết tâm câm miệng, làm cho đề tài dừng lại. Tang Ý Ước cư nhiên ngay tại tình huống nguy hiểm này liền lớn tiếng phản bác, quyết không thể để tiếng Trung bị làm hư.

“Mũi của nha sĩ Viên không phải là bị điếc, mà là không tốt.”

Tang Ý Ước thực ai oán.

Trong nhân sinh, mười chuyện hết tám chín là không như ý. Ngay cả những vĩ nhân lập quốc vĩ đại như vậy còn thất bại hơn mười lần, ngẫu nhiên nói sai một câu cũng đâu có gì to tát?

Phải không?

Không, không phải như thế. Thế giới này rất hắc ám, không thể dùng lẽ thường để nói chuyện.

Lúc này, cô phi thường chua xót kiểm kê tiền mặt. Vốn dĩ nha sĩ Viên ghét bỏ cô toán học không tốt, nên việc này luôn do hắn tiếp nhận, hiện tại lại trở lại tay cô.

Nguyên nhân chính là vấn đề vị ngọt.

Từ buổi chiều, sau khi Viên Cách Tiêu phát hiện cô giở trò quỷ, cứ việc cô vờ vịt thuần khiết vô tội như tiểu bạch thỏ, vẫn không thể lừa gạt ánh mắt sắc bén của hắn.

“Uổng công tôi mỗi ngày mang cô đến nhà tôi ăn khuya.” Quỳ rạp trên mặt đất dùng sức chà sàn, Viên Cách Tiêu lộ ra cánh tay vì dùng sức mà gân xanh ứa ra, cứ chốc chốc lại bật ra một câu oán giận.

Ô ô, rõ ràng là vì bản thân hắn không dám ăn đồ ngọt, còn liên lụy người khác. Bất quá… Nếu kẻ bày trò đã bị tóm, cô cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể làm bộ thừa nhận.

Viên Cách Tiêu lau xong sàn khu khám bệnh, thuận tay với lấy áo khoác mặc vào người mới bắt đầu lau quầy tiếp tân, như thể sắp sửa tiếp cận ổ virus nào đó, thập phần cẩn thận không cho dị vật xâm nhập.

“Tôi sắp lau tới.” Một đường lau đến khu vực nguy hiểm, hắn đứng cách cô ba bước, lên giọng sai sử. “Cô cách xa tôi một chút!”

Đồ bất lịch sự! Cô tức giận nghĩ, nhưng vẫn cầm lấy bó tiền mặt lớn nhích ra bên cạnh. Bởi vì mắt chỉ lo trừng hắn nên không thấy sợi đây điện chăng ngang sau lưng mình.

Cô chỉ kịp kêu thảm thiết, gót chân vướng ra sau, cả người trọng tâm không vững ngã xuống.

Viên Cách Tiêu, vốn đang quỳ lau nhà, thấy thế lập tức nhanh tay lẹ mắt, lắc mình tiến lên, cánh tay vung ra, vững vững vàng vàng tiếp được thân thể mềm mại.

Một cú ngã, một cú ôm, động tác lưu loát, tư thế hoàn mỹ, ăn ý tuyệt vời giống như đã sớm tập luyện trăm ngàn lần.

Màn anh hùng cứu mỹ nhân. Viên Cách Tiêu vì lần đầu tiên trong đời ở gần nhuyễn ngọc ôn hương đến thế, có chút giật mình sửng sốt, nhất thời thất thần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ngọt ngào gần ngay trước mắt, càng đừng nói là thứ mùi khủng bố kia… Hắn cảm giác cánh tay vụng trộm bắt đầu ngứa.

Mà đối diện với bộ dạng hắn há hốc mồm, Tang Ý Ước cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

Vốn dĩ nghĩ mình sẽ ngã thành bùn nhão, rốt cuộc rơi vào vòng tay kiên cố, Tang Ý Ước kinh ngạc trừng lớn mắt, cực kì khó hiểu hết thảy đã phát sinh như thế nào.

Hai người hơi thở giao hòa, da thịt kề sát, đôi mắt to ngấn nước của cô đối diện con ngươi đen lạnh lùng của hắn, độ ấm ái muội mà kỳ diệu lặng lẽ bay lên.

Hai người còn không kịp suy tư hoặc tham thảo sự tình từ đầu đến cuối, một tiếng kêu ré thình lình vang lên đánh vỡ tình cảnh thân mật quá đáng giữa hai người.

“A! Các người…. các người đang làm gì vậy?” Vội vội vàng vàng chạy vào, Cốc Kinh vốn có việc gấp muốn nói nhưng khi thấy tư thế hai người quỷ dị, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, hồn nhiên quên trọng điểm.

Viên Cách Tiêu hoàn hồn trước, thô tay thô chân đỡ cô dậy, nhanh chóng thu hồi cánh tôi y, mày khẽ nhíu lại, miệng còn thực không tốt, khẽ xuy một tiếng với vẻ mặt vô tội của nàng.

“May mà không đè lên sàn nhà tôi mới lau xong. Đi đường không thể cẩn thận một chút sao?”

Không phát hiện vẻ mặt thoáng xấu hổ của hắn, Tang Ý Ước tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịp tim đập loạn nho nhỏ vừa rồi không cần chỉnh đốn liền khôi phục trong nháy mắt, còn hận không thể chà chân thêm vài nhát trên sàn nhà trơn bóng của hắn.

Nếu hắn yêu sàn nhà như vậy, sao không lấy nó làm giường ngủ, không cho phép người nào đạp lên nửa bước, cứ thế mà sống với cái sàn đó cả đời luôn đi!

Xem nhẹ khuôn mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi kia, Viên Cách Tiêu một lần nữa bước ra xa cô ba bước, nhướn mi hất đầu hỏi em họ đã đổ đầy mồ hôi.

“Cậu quay lại làm gì?”

“A? Đúng đúng đúng!” Cốc Kinh chỉ lo xem hai người mắt đi mày lại phóng lửa, giờ nghe Viên Cách Tiêu nhắc tới, mới nhớ tới đại sự không ổn. “Ý Ước, cô nhanh về nhà đi, nhà trọ của cô bị cháy!”

***

Vì sao, vì sao có thể cháy thành như vậy?!

Khi Tang Ý Ước chạy từ phòng khám về chỗ trọ, lửa còn đang cháy hừng hực. Người dân trong trấn vây quanh bên cạnh xem náo nhiệt, lính cứu hỏa vội vàng lo cứu người, phun nước, may mà không có thương vong.

Vấn đề ở chỗ, căn nhà trọ cũ nát này không chịu nổi đại hỏa tra tấn, trừ bỏ vẻ ngoài bị cháy đen thui, bên trong tựa hồ cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Nhân viên phòng cháy và cảnh sát vì bảo đảm an toàn, tạm thời lập hàng rào phong tỏa nhà trọ.

Mấy hộ tránh được một kiếp, đứng ở một bên nhìn nhà cửa sụp đổ, khóc rống thất thanh, còn Tang Ý Ước cũng đứng ngây ngốc sững sờ.

Hiện tại làm sao bây giờ?

Bởi vì chỉ là ở tạm cô mới không mất nhiều thứ quý giá. Nhưng toàn bộ đồ đạc và quần áo cô mang đến đều bị thiêu trụi. Trên người chỉ còn lại ví tiền mang trên người khi đi làm, bên trong chỉ có mấy trăm bạc. Thế này sao đến thuê chỗ nào khác được? Mà ở đây không thân không quen cũng không ở nhờ nhà ai được…

Giờ nên làm cái gì mới tốt? Tang Ý Ước còn đang phiền não, Cốc Kinh cực kì thông cảm với cô, quyết tâm thực hiện gia huấn, bàn tay con người là gốc rễ hạnh phúc, tự động cung cấp giúp đỡ.

“Ý Ước, không bằng cô ở tạm nhà tôi. Ba mẹ tôi không ở đây nên nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.”

“Trọng điểm là ba mẹ cậu không ở nhà ?” Cô còn chưa kịp trả lời, Viên Cách Tiêu không biết xuất hiện từ khi nào, lười biếng tiếp lời.

Tang Ý Ước quay đầu lại, hắn lúc nãy không cùng tới, hẳn là đóng cửa phòng khám xong mới đến xem náo nhiệt. Miệng hắn ngậm điếu thuốc, áo sơmi quần tây đơn giản, cực không hòa hợp với đôi dép lê, cái bộ dạng thoải mái đó, nhìn là thấy chướng mắt con mắt.

“Anh họ, em là người học pháp luật, sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!” Cốc Kinh thực ai oán kháng nghị, tuy rằng hắn có chút hoa tâm, nhưng cũng không đến mức ti bỉ như vậy.

“Học pháp luật thì có quan hệ gì đến không lợi dụng lúc người tôi gặp khó khăn? Uy, hơn nữa cậu…” Viên Cách Tiêu đem tầm mắt quay sang Tôi ng Ý Ước, nhưng mới vừa mở miệng liền bị ngắt lời.

“Tôi nói cho anh biết: tâm trạng tôi hiện tại rất không tốt. Anh tốt nhất đừng nói mấy câu chọc người ta chán ghét.” Tang Ý Ước lớn tiếng doạ người, tâm tình xuống thấp vạn phần, ngay cả nói cũng không ngẩng đầu lên.

Không dự đoán mình sẽ bị mắng như vậy, Viên Cách Tiêu nhướn mi, kinh ngạc một lúc lâu, vốn định phát hỏa, nhưng vừa thấy cô gục đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải, hắn đành nuốt cơn tức xuống.

Đây bất quá là thấy cô gặp xui xẻo, mới tạm thời tha cô đó. Hắn tự thuyết phục mình như vậy.

“Mẹ tôi vừa gọi điện thoại cho tôi, kêu cô hôm nay đến ở nhà của tôi.” Viên Cách Tiêu ho nhẹ hai tiếng, hai con ngươi đen sắc bén nhìn ra xa xa, bộ dạng không yên lòng. “Lát nữa thuận tiện đi qua cửa hàng tiện lợi, mua vài vật dụng hàng ngày, không có tiền thì tôi cho cô mượn trước.”

Không đoán được hắn muốn nói chuyện này, Tang Ý Ước có chút kinh ngạc xấu hổ.

Tuy rằng hắn tìm từ thật sự rất không thông minh, bất quá miễn cưỡng xem như có thiện ý. Tuy hắn thật đáng ghét, nhưng lại có một người mẹ hiền lành, tốt như vậy, cũng coi như cân bằng tính đáng ghét của hắn một chút.

Dù sao tâm tình uể oải của cô hiện giờ quả thực cần má Viên ấm áp an ủi.

“Còn sững sờ ở đây làm chi?” Hắn khảy khảy tàn thuốc, trước khi đi rốt cục vẫn nhịn không được, lạnh lùng ném lại một câu thực khiến người ta muốn đá hắn một cái.

“Phòng ở bị thiêu hủy, ngày mai có muốn đi làm hay không?” Hắn lại lạnh lùng nói tiếp.

Trừng mắt nhìn bóng dáng cao ngất ngạo mạn kia, Tang Ý Ước quyết định, nhất định có một ngày, cô sẽ tìm ra cách chỉnh hắn không dùng vị ngọt!

***

“Ai nha, nhìn xem đáng thương đứa nhỏ này coi, không còn tinh thần gì hết.”

Quả nhiên vừa vào đến Viên gia, má Viên vốn đã ngồi chờ trong phòng khách hồi lâu, liền chạy lại đau lòng giữ chặt Tang Ý Ước, xem xét cô nàng từ trên xuống dưới.

“Thế nào, có bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có…” Sự tình xảy ra quá mức bàng hoàng, mãi cho đến khi nghe những lời thăm hỏi thân thiết phát ra từ nội tâm của má Viên, Tang Ý Ước đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.

“Ai nha, đừng thương tâm, đừng thương tâm.” Má Viên vừa thấy bộ dáng ủy khuất của cô, cả trái tim đều hòa tan, ôm cô ngồi xuống sofa. “Đến đến, đừng có sợ. Mọi chuyện đã trôi qua, không có việc gì, trước ngồi xuống, uống ly trà an ủi. Ly Tiêu, đi châm trà…”

Má Viên một bên an ủi tiểu cô nương chỉ mới quen hơn mười ngày mà đã rất yêu thương, một bên sai sử con mình.

Viên Cách Tiêu hừ lạnh một tiếng. “Chỉ là đứng ở một bên xem hoả hoạn, đâu phải là chạy ra từ trong đám cháy.”

Má Viên nghe con mình lẩm bẩm, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, không nghĩ tới mình cư nhiên lại sinh ra đứa con lãnh huyết như thế, áy náy vô cùng, vội vàng quay đầu an ủi đứa nhỏ đáng thương trong lòng.

“Đừng để ý Ly Tiêu, đứa nhỏ này trời sinh đã là miệng hư hỏng, miệng chó không thể mọc ngà voi, con đừng so đo với hắn làm gì.”

Má Viên nói nghe thật hay! Tang Ý Ước nhìn sắc mặt không tốt của Viên Cách Tiêu, vụng trộm thầm nghĩ, bên tai lại truyền đến thanh âm thân thiết của má Viên.

“Còn nữa, Ý Ước à, con về sau cứ an tâm ở lại nhà chúng ta, không cần phải đi nơi khác tìm chỗ trọ.”

“Má Viên, như vậy sao được?” Tang Ý Ước hoảng sợ, vội vàng từ chối. “Con… con… ngày mai con sẽ đi tìm phòng.”

Viên Cách Tiêu đang chuẩn bị nói cái gì, lại bị má Viên giành trước, trừng mắt nhìn, đành phải hừ một tiếng từ bỏ.

“Ý Ước, con đừng khách khí với má Viên.” má Viên vỗ vỗ tay cô, từ ái nói. “Con xem, nhà chúng ta lớn như vậy. Mấy đứa nhỏ kia bình thường đều ở Đài Bắc làm việc, cũng không có người trở về, một mình má thật rất tịch mịch. Hơn nữa, Ly Tiêu đứa nhỏ này ở nhà luôn kỳ dị, nào có tâm nói chuyện phiếm với lão thái bà như má.”

“Nhưng mà…”

Tang Ý Ước không thể phủ nhận mình thật sự rất thích má Viên, nhưng tự dưng lại ở trong nhà người ta, nói thế nào cũng thấy băn khoăn.

“Đừng có nhưng mà, nếu con thấy ngại, vậy má Viên thu con tiền thuê nhà một tháng một ngàn.” Má Viên đề nghị.

Một ngàn cũng kêu là tiền thuê nhà? Viên Cách Tiêu không cho là đúng khẽ xuy ra tiếng.

“Viên Cách Tiêu, còn có ý kiến thì sau này đừng về nhà!” Má Viên đương trường quên mất nhà này là con mình ra tiền mua, hợp lý hợp tình cảnh cáo hắn.

Viên Cách Tiêu nhíu mày, không lời nào để nói, xoay người chậm rãi chuẩn bị lên lầu, má Viên lúc này lại hạ lệnh sai sử.

“Con lên lầu đúng lúc, mẹ đã dọn phòng Anh Khắc xong rồi, con mở ngăn tủ trong phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng mới với khăn tắm sạch ra, nghe chưa?”

“Dạ.” Hắn chỉ đáp một chữ, bộ dáng giống như đứa nhỏ vừa bị mẹ la một trận, tâm không cam lòng không nguyện, suýt nữa khiến Tang Ý Ước bật cười.

“Được rồi, đừng để ý đến nó, nó là đứa mạnh miệng mềm lòng, con đừng thấy tính tình nó như vậy, kỳ thật nó vẫn thực biết cách săn sóc phụ nữ.” Má Viên phỉ báng con mình suốt một đêm, rốt cục nghĩ đến mình nên cứu vớt một chút, chẳng qua nói được hai câu lại đem đề tài trở về nguyên điểm. “Thế nào? Chuyển về đây ở chung với má Viên đi?”

“Ừm, bằng không thế này đi, má Viên, con trả trước cho má một ngàn, coi như là con tạm ở đây, về sau sẽ từ từ tính tiếp.” Tang Ý Ước không muốn nghịch lại ý tốt của bà, đành tạm thời đáp ứng.

Còn nhiều thời gian, hai ngày nữa lại đi tìm chỗ ở mới cũng không muộn.

Với lại, cô cũng không tính làm việc lâu dài ở phòng khám, đợi Viên Cách Tiêu tìm được trợ lý mới, cô sẽ về lại Đài Bắc… Phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.