Editor: shorthair4eye
“Như vậy được không?”
“Chỉ là cho cô ta một chút giáo huấn thôi. Chúng ta cũng không có thật sự thương tổn cô ấy.”
“Nhưng mà......”
“Không sao đâu! Cô ấy không thấy được chúng ta, hơn nữa chỉ vài tiếng sau chúng ta lại để cô ấy đi.”
“Đúng vậy! Đợi đến khi hội chùa xong xuôi cũng không tới mười tiếng.”
“Cái loại người cướp chồng chưa cưới của người khác vốn nên cho cô ta một chút giáo huấn.”
“Như vậy Tâm Tuyết ngày mai có thể cùng nha sĩ Viên đi hội chùa.”
“Đúng vậy!”
Ai? Ai cướp chồng chưa cưới của ai?
Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân xa dần mà cùng lúc đó Tang Ý Ước ý thức cũng dần dần khôi phục lại. Ý thức trong đầu cô lúc này thật mơ hồ và trống rỗng, vừa lúc nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện vừa rồi mới giúp cô sắp xếp lại được mớ hỗn độn trong đầu.
Các cô là ai? Vì sao nói Tâm Tuyết ngày mai muốn cùng Viên Cách Tiêu đi hội chùa? Hắn rõ ràng hẹn cô......
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, cô mới đột nhiên kinh ngạc muốn mở mắt nhưng mí mắt vừa mới khẽ động, cô liền phát hiện mắt của mình đã bị một miếng vải cột chặt che lại mất rồi.
Sau đó, cô cũng khôi phục lại cảm giác trên cở thể rất nhanh. Cô tiếp tục thất vọng phát hiện miệng của mình bị dán băng keo, tay chân đều bị buộc chặt, toàn thân không thể động đậy.
Trời ạ! Cô đang ở đâu đây? Vì sao cô lại ở chỗ này?
Cô không nhìn thấy gì cả, tất cả chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Sau một hồi giãy dụa không có kết quả, Tang Ý Ước mệt mỏi lắng nghe tiếng động xung quanh. Cô nhận ra được ngoại trừ tiếng hít thở của chính mình cùng tiếng ma sát dây trói khi cô cử động thì xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Biểu hiện này cho thấy đây là nơi rất hẻo lánh hơn nữa còn có mùi ẩm mốc khiến cô không khỏi liên tưởng đến tầng hầm ngầm quanh năm không thấy mặt trời ở nhà dì cô.
Làm sao cô đến đây?
Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ mơ hồ của mình. Cuối cùng trí nhớ cũng dừng lại lúc mình vào toilet rồi khi có ý thức chính là ở trong này.
Cô thậm chí nhớ không nổi đối phương dùng cách nào khiến cô lâm vào hôn mê. Bất quá đối phương cũng không dự đoán được cô sẽ nhanh tỉnh lại, nếu không sẽ không không hề cố kỵ lớn tiếng đàm luận.
Hoàn cảnh lạ lẫm cùng việc bị che đậy tầm mắt làm cho trong lòng cô sinh ra khủng hoảng vô cùng. Bởi vì cô nhìn không thấy trong bóng đêm có cái gì.
Chết tiệt! Lúc nhận ra mình đang trở nên phát run vì sợ, cô cố gắng muốn dời đi suy nghĩ, một mặt an ủi chính mình.
Không sao đâu! Các cô vừa mới nói hội chùa chấm dứt sẽ thả mình đi. Chừng mười mấy tiếng thôi mà, nhịn một chút liền trôi qua, hơn nữa nói không chừng rất nhanh sẽ có phát hiện cô mất tích. Chỉ cần có người phát hiện chuyện này, Viên Cách Tiêu nhất định sẽ đến cứu của cô!
Viên Cách Tiêu...... Cô nhịn không được nhớ tới lời nói vừa nãy của các cô gái.
Các cô nói cô đoạt chồng chưa cưới của người khác? Tâm Tuyết? Hắn là chồng chưa cưới của Tâm Tuyết sao? Cho nên các cô gái ngày hôm nay mới nói lời khó nghe, khắp nơi đều cố ý khó xử cô?
Trái tim bỗng dưng đau đớn, nói không nên lời cảm xúc phức tạp trong lòng giờ phút này là ghen tị, là phẫn nộ hay là đau lòng? Tóm lại, tuyệt không dễ chịu.
Nhớ tới lúc trước khi cô hôn mê trong lòng còn phân vân chính mình có phải hay không thật sự thích hắn nhưng mà, giờ phút này cảm giác bất an cùng đau lòng tựa hồ đã trả lời vấn đề của cô.
Tuy rằng hắn thật sự là người quái đản, tuy rằng biểu hiện hắn ở phòng khám có khi thực đáng đánh đòn, tuy rằng thái độ khi hắn muốn cùng cô hẹn hò làm cho người ta phải lắc đầu ngán ngẩm...... Nhưng….Cô không thể phủ nhận khi mình thấy hắn tim luôn đập nhanh không ngừng.
Anh ta cùng Kha Tâm Tuyết thật sự là vợ chồng chưa cưới sao?
Tang Ý Ước đang miên man suy nghĩ, trên chân đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngứa bởi các sợi lông mềm mềm cọ vào....
Ý niệm đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu của cô. Cô muốn hét to lên nhưng không cách nào phát ra tiếng. Cô hoảng sợ vặn vẹo thân mình, nước mắt rốt cục mãnh liệt rơi xuống nhưng bị cản bởi tấm khăn buộc mắt mà lại chảy ngược vào trong hốc mắt...
Ai...... Mau tới cứu cô đi!
“ Anh đóng cây đinh sâu vào một chút.”
“Các anh đã chuyển xong đồ đạc cả chưa?”
Sắc trời đã tối, toàn bộ con đường dẫn đến trung tâm đại miếu lẫn khu sẽ diễn ra hoạt động chính tại đại miếu đèn đuốc sáng trưng. Viên Cách Tiêu đang ngồi xổm hỗ trợ những việc còn sót lại, Viên Vệ Lãng thì đang đánh bóng bàn bên cạnh.
Bọn họ mặc dù ở trấn nhỏ được cho là chút có địa vị nhưng một khi trấn trên diễn ra hoạt động gì lớn thì cũng nhiệt tình tham gia hỗ trợ, tôn trọng tính chuyên nghiệp, ngoan ngoãn nghe chỉ huy, sai sử của người chủ trì mà không có câu oán hận cũng không cậy quyền thế mà khống chế hay can thiệp. Đây cũng là nguyên nhân khiến người Viên gia được người dân trong trấn yêu thích -- đương nhiên ngoại trừ người nhổ răng cho người ta mà hô to gọi nhỏ khủng bố tinh thần người ta thì đừng nói đến ha.
“Anh họ!”
Cốc Kinh vừa phụng mệnh đi đưa đồ tiện thể về Viên gia tìm Tang Ý Ước đang vội vàng trở lại, sắc mặt kỳ quái lên tiếng:“Em sang nhà anh tìm nhưng không thấy Ý Ước nha!”
“Cô ấy không về nhà sao?” Viên Cách Tiêu nhíu mày, ngừng tay đang làm việc, tầm mắt đảo qua hội trường, cũng không phát hiện bóng dáng nh ta chờ đợi.
“Nhưng buổi chiều Nhược Mai rõ ràng nói với em Ý Ước đã trở về.” Cốc Kinh nói xong. “Bằng không em đi hỏi ông chủ Trần một chút xem, nói không chừng là bị phái đi làm việc gì đó.”
“ừm.” Viên Cách Tiêu trả lời rồi cúi đầu tiếp tục làm việc nhưng trong lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Kỳ thật lúc Cốc Kinh nói Ý Ước về nhà, Cách Tiêu liền cảm thấy có điểm kỳ quái. Với cá tính thích náo nhiệt, luôn lo chuyện bao đồng của Ý Ước thì cô ấy sẽ không đột ngột không nói không rằng mà bỏ về nhà.
“Anh họ, ông chủ Trần nói không thấy Ý Ước.” Cốc Kinh chạy về báo cáo kết quả cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. “Ông ấy nói buổi chiều ông ấy có kêu Ý Ước đến hỗ trợ chúng ta buộc kì nguyện bài, sau lại đó thì không thấy cô ấy nữa.”
“Khi đó Ý Ước nói muốn đi toilet rồi không ai nhìn thấy cô ấy nữa. Em còn cho là cô ấy lại bị kéo đi làm công việc khác nữa!” Viên Vệ Lãng xen mồm. “hắc không phải là bị chúng ta chọc giận đến mức bỏ đi chứ?”
“Tức giận cái gì?” Viên Cách Tiêu nhíu mày, ánh mắt bức người quét về phía em trai.
Viên Vệ Lãng nhún nhún vai, ra vẻ không muốn nói, vì thế bóng cao su bị đá đến trên người Cốc Kinh.
Cốc Kinh đành phải kiên trì nói lại một chút chuyện “Sinh đứa nhỏ” khi nãy.
“Nói chuyện ngu ngốc gì vậy?” Nghe xong, Viên Cách Tiêu rất chịu không nổi chỉ số thông minh của hai đứa em trai:“Cô ấy làm sao có thể bởi vì chuyện như vậy mà tức giận.”
“Nói không chừng người ta không nghĩ sinh con với anh! Ai biết được.” Viên Vệ Lãng bộ dáng cà lơ phất phơ trả lời, lập tức bị anh trai giận dữ liếc mắt sắc.
“Nha sĩ Viên.” Tiết mục anh em trong nhà cãi cọ nhau sắp mở màn thì ông chủ Trần đi tới cắt đứt giao chiến sắp bùng nổ giữa hai anh em: “Má Vương nói Ý Ước bị tôi gọi đi xong về sau không ai nhìn thấy cô ấy nữa. Có phả cô ấy về nhà trước rồi không?”
“Không có. Cháu vừa đi về nhà tìm nhưng không thấy.” Cốc Kinh lắc đầu trả lời thuyết phục.
Viên Cách Tiêu ý thức được sự tình kì lạ, mắt mũi như đông cứng lại, đứng lên.
“Ông chủ Trần, nha sĩ Viên.” Lúc này má Vương vội vội vàng vàng đi tới nói:“Nhược Mai nhà chúng tôi nói, có người nhìn thấy Ý Ước xách hành lý đón chuyến xe buổi chiều đi rồi.”
“Đi rồi?” Sắc mặt Viên Cách Tiêu khẽ biến.
“Nha sĩ Viên, cậu không cần lo lắng. Có thể nhà cô ấy có chuyện gì, cho nên không kịp nói với cậu......” Ông chủ Trần trấn an.
“Không có khả năng.” Viên Cách Tiêu cùng Cốc Kinh trăm miệng một lời.
Cô ấy là cô nhi, chị gái lại ở Nhật Bản công tác, trong nhà còn có thể có chuyện gì?
Sắc mặt hai người càng thêm lo lắng. Vì họ nhận ra…
Tang Ý Ước mất tích!
Lái xe lên núi xuống núi hàng ngày chỉ có ba chuyến một ngày, hơn nữa tài xế còn là duy nhất một người mười năm nay chưa thay đổi. Vì thế không có người không biết hắn, cũng không có người nào mà hắn không biết.
Ông chủ Trần hỏi vài người, tìm được số điện thoại tài xế liền gọi điện hỏi, và nhận được tin tức khiến tất cả mọi người đều lo lắng.
“Ngày mai liền Thất Tịch, làm gì có thể có người muốn xuống núi.” Tài xế nói như vậy. “Hôm nay chuyến xe cuối cùng xuống núi là đi xe không mà.”
Bây giờ đã là hai giờ sáng, vài người dân nhiệt tình còn chạy đến Viên gia hỏi thăm tin tức.
Cuối cùng mọi người tổng kết: lúc bốn giờ rưỡi chiều,Tang Ý Ước sau khi đi toilet thì không ai nhìn thấy cô nữa.
Mà những tin tức như “nghe nói thấy Tang Ý Ước lúc sáu giờ rưỡi đón xe xuống núi” lại không ai chứng thật được chính mình tận mắt mà chỉ là “nghe nói”.
“Ông chủ Trần, các người đi về trước đi.” Từ đầu đến cuối thủy chung không nói được lời nào, ở một bên yên lặng hút thuốc Viên Cách Tiêu lúc này mới khàn khàn mở miệng.
“Nhưng Ý Ước cô......” Ông chủ Trần lo lắng nhìn hắn.
“Ngày mai còn có hội chùa.” Viên Cách Tiêu giọng nói tuy rằng mỏi mệt nhưng kiên định:“Mọi người đi trước đi.”
“Được rồi, nha sĩ Viên. Cậu cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng cô......” Ông chủ Trần cũng nói không nên lời bởi cái gì nên nói cũng đã nói rồi, ví dụ giả thiết đều đưa ra mà an ủi rồi. Nhưng tất cả cũng không có thể thay đổi sự thật là người đã mất tích nên đành thở dài, “Chúng ta đi trước.”
Sau khi mọi người rời đi, phòng khách Viên gia khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Cốc Kinh nhìn anh họ bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng không biết nên nói cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, trong cảm nhận của anh ta thì anh họ luôn có chút nghiêm khắc lại là người không gì làm không được. Anh ta cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng lo lắng bất lực như thế của anh họ mình.
“Anh họ, anh......” Cốc Kinh đang mở miệng, bên ngoài người biến mất cả đêm Viên Vệ Lãng vừa vặn về đến.
Cốc Kinh vội vàng đứng lên: “Rốt cục anh đã trở lại. Anh đi đâu vậy?”
“Có tin tức mới.” Viên Vệ Lãng nói xong, cũng không để ý Viên Cách Tiêu đang lo âu sầu muộn, ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy ly trà trên bàn trà một hơi uống cạn.
“Viên Vệ Lãng!” Nếu không nể mặt tình cảm dù sao cũng là anh em ruột, Viên Cách Tiêu thật muốn làm thịt hắn.
“Không cần gấp như vậy. Có chút tin tức lộ ra từ những thông tin được đưa đến.” Viên Vệ Lãng từ từ mở miệng:“Em vừa đến hỏi những người có nghe nói Ý Ước đón xe xuống núi. Cuối cùng xác minh được tin tức được truyền ra từ đám người Nhược Mai.”
Cái gọi là “đám người Nhược Mai” Tổng cộng có tám người, các cô phần lớn là cùng tuổi, cùng nhau lớn lên nên cảm tình đặc biệt tốt.
“Ý của chú mày là......” Viên Cách Tiêu nhướng mày, nhìn em trai. “Các cô ấy nói dối?”
“Nhưng các cô ấy lại không có lý do gì nói dối chứ?” Cốc Kinh khó hiểu. “Hơn nữa Nhược Mai nói cô cũng là nghe nói, không phải sao?”
“Đối, không chỉ là Nhược Mai, các cô gái trong nhóm toàn bộ đều nói『 có nghe nói 』, nhưng tất cả đều không thể nói chính xác nơi nơi phát ra tin tức.” Ngón tay Viên Vệ Lãng thon dài xoay xoay ly trà vừa nói tiếp:“Nhược Mai nói là: Giống như nghe được có người nói, nhưng là đã quên. Những người khác cũng nói vậynhưng rốt cuộc không ai nói được thật sự là nghe ai nói ngoại trừ chính các cô ấy.”
“Vậy cũng đâu có gì lạ.” Cốc Kinh nghe không ra huyền cơ. “Nếu không phải chuyện rất trọng yếu thì không để ý cũng bình thường mà.”
“Đúng.” Viên Vệ Lãng tiếp lời. “Nhưng vấn đề là các cô này đối với Ý Ước có địch ý, không có lý do gì lại dễ dàng quên tin tức này.”
“Địch ý?” Viên Cách Tiêu nghe vậy sắc mặt trầm xuống. “Có ý tứ gì?”
“Có mấy người nhắc tới hôm nay này các cô này có cố ý xa lánh Ý Ước, cũng có người nghe được các cô nói với Ý Ước những lời không lọt tai lắm.”
“Vì sao?!” Cốc Kinh nhảy dựng lên. “Các cô ấy vì sao muốn khi dễ Ý Ước?”
“Bởi vì cô ấy đoạt chồng chưa cưới của người khác.” Viên Vệ Lãng nhẹ nhàng nói tiếp, một đôi mắt rất có thâm ý nhìn về phía anh cả nhà mình.
Đáp án đã rất rõ ràng ---
“Kha Tâm Tuyết.”
Đây vốn chỉ là trò đùa nho nhỏ, không ai nghĩ đến sự tình hội diễn trở nên như vậy nghiêm trọng.
Đêm nay, tám người nhóm Vương Nhược Mai đều không thể ngủ yên.
Đây vốn là kế hoạch hoàn hảo: Họ nhốt Tang Ý Ước lại, cho cô một chút giáo huấn, làm cho nha sĩ Viên nghĩ rằng cô bỏ đi. Sau đó tại hội chùa Thất Tịch lại làm cho Tâm Tuyết cùng nha sĩ Viên hợp lại, chính là đơn giản như vậy mà thôi.
Chính là không ai nghĩ đến Tang Ý Ước lại là cô nhi, ngoại trừ chị gái duy nhất ở Nhật Bản, không có gia đình, thân nhân; kế hoạch đơn giản dễ dàng xuất hiện sơ hở thật lớn.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Vương Nhược Mai trốn trong chăn gọi điện thoại:“Viên đại ca vừa mới từ nhà chúng tôi rời đi. Tôi cảm thấy hắn giống như bắt đầu hoài nghi chúng ta......”
Đầu dây điện thoại bên kia một trận trầm mặc, rồi sau đó truyền đến một hồi tiếng khóc nức nở.
“Thực xin lỗi, đều là tôi không tốt......” Âm thanh nhu nhược khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề. “Đều là tôi liên lụy mọi người.”
“Tâm Tuyết, cô không cần nói như vậy!” Vương Nhược Mai nghe tiếng khóc nỉ non trong lòng lại dấy lên sự căm phẫn“Nếu không phải cô ta không biết xấu hổ quyến rũ nha sĩ Viên lại còn bắt cá hai tay vừa hẹn hò nha sĩ Viên vừa hẹn hò cùng anh Cốc Kinh thì mọi người làm sao có thể qu myết định làm như vậy?”
Mặc dù lúc trước Tâm Tuyết không có chơi cùng nhóm Vương Nhược Mai, cũng không có cơ hội nói chuyện nhiều, nhưng trong cảm nhận các cô Tâm Tuyết giống như hình tượng công chúa hoàn mỹ. Cho đến vài ngày trước mọi người thấy cô đang ngồi khóc một mình mới biết được thì ra cô bị nhiều ủy khuất như vậy.
Các cô gái tràn đầy chính nghĩa này vừa nghe xong, làm sao có thể để một cô gái bên ngoài khi dễ công chúa nhỏ trong trấn minh chứ nên mới thực hiện kế hoạch này
“Ô...... Tôi biết các cô có nghĩa khí. Lúc mọi người nguyện ý giúp tôi, tôi thật sự rất cao hứng.” Giọng nói ngây thơ đơn thuần, ngay cả con gái nghe cũng đau lòng. “Tôi nghĩ đến ngày mai là có thể cùng Viên đại ca cùng nhau tham dự hội Thất Tịch. Không ngờ bây giờ bọ họ tìm được cô ấy, ngày mai bọn họ nhất định sẽ… nhất định ...... Hu hu tôi thật sự rất không cam tâm......”
“Tâm Tuyết, cô yên tâm. Chúng ta sẽ không nói.” Vương Nhược Mai được khen ngợi có nghĩa khí, nhất thời bừng bừng phấn chấn:“Tôi sẽ nói cùng đám chị em cho đến trước khi hội chùa ngày mai chấm dứt, cũng sẽ không để cô ả kia đi ra. Cho dù cô không thể cùng nha sĩ Viên tham gia hội chùa Thất Tịch, chúng ta cũng sẽ không cho ả kia tham gia.”
Bọn họ sẽ tìm đến cô.
Gác điện thoại, Kha Tâm Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm. Một thân áo ngủ bằng lụa trắng mỏng như cánh ve, như ẩn như hiện dáng người đầy đặn được buộc vòng quanh thắt lưng, chỉ cần là đàn ông nhìn thấy đều không khống chế được.
Ngón tay vân vê đầu ti qua làn áo mỏng, cô tinh tế mát xa non mềm da thịt chính mình.
Không lâu nữa, bọn họ nhất định sẽ tìm đến cô.
Thật ra kế hoạch của bọn người Vương Nhược Mai chỉ là trò xiếc trước mắt họ. Bằng sự thông minh, nhạy bén của họ nhất định sẽ sớm nhận ra là do cô kêu bọ người Vương Nhược Mai làm. Sau đó bọn họ nhất định sẽ đến đây càu xin cô.
Khi bọn hắn thấy cô như vậy.....
Kha Tâm Tuyết vừa lòng nhìn dáng ngườiquyến rũ của mình trong gương, môi đỏ mọng hơi hơi gợi lên ý cười.
Khuôn mặt xinh đẹp, tóc dài đen nhánh uốn cong phần đuôi thả hờ hững trên vai, da thịt trắng như tuyết mềm mại co dãn, vòng một căng tròn, thắt lưng mảnh khảnh, đùi thon dài thẳng tắp.
Với chừng đó còn không đủ để hấp dẫn đàn ông sao?
Bọn họ sẽ điên cuồng yêu cô, mê luyến thân thể của cô, quên đi tất cả phụ nữ khác.
Bọn họ sẽ chỉ biết cô là đáng giá, cao quý.
Nhất là Viên Cách Tiêu, hắn sẽ biết chỉ có cô mới là phụ nữ xinh đẹp nhất.
Cô im lặng chờ, chờ đợi bọn họ hổn hển tìm tới cửa, sau đó đang nhìn thấy cô mà thất thần, phủ phục ở dưới lòng bàn chân của cô.
Nhưng là thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà không thấy bóng dáng một ai cả…
Lo âu lặng lẽ lan tràn.
Xảy ra vấn đề sao? Kha Tâm Tuyết ở trong phòng đi qua đi lại, bọn họ hẳn là phải xuất hiện rồi mới đúng.
Chẳng lẽ...... Vương Nhược Mai bán đứng cô, nói chỗ giấu Tang Ý Ước cho bọn họ sao? Cô bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không sẽ không, loại nông dân quê mùa thích nói nghĩa khí giống Vương Nhược Mai rất giữ chữ tín, hơn nữa bị hai chữ “Nghĩa khí” đè nặng, cô ta chỉ giống đám đồng đản ngu xuẩn thích ra vẻ anh hùng sẽ bất chấp tất cả mà giữ bí mật.
Lo âu thắc thỏm một hồi, Kha Tâm Tuyết rốt cục quyết định ra ngoài thăm dò.
Không, không chỉ thăm dò xem cô ả kia có bị phát hiện hay không còn muốn làm cho cô ả “vĩnh viễn cũng không bị ai phát hiện”.
Toàn thân nóng lên, thật là khó chịu......
Không biết từ bao giờ Tang Ý Ước lâm vào trạng thái hoocn loạn mơ hồ.
Cô biết chính mình phát sốt.
Thân thể của cô luôn rất khỏe mạnh, rất ít cảm mạo, nhưng từ nhỏ chỉ cần nhất bị áp lực lớn đến không nỗi không thể giải tỏa hoặc là bị kinh hách, sẽ bắt đầu phát sốt.
Nhưng mà phát sốt chỉ là bắt đầu, nếu bọn họ không đến, cô sẽ...... Chết thật! Cô đã bắt đầu cảm thấy hô hấp dồn dập khó khăn.
Vì sao không đến? Hắn vì sao còn chưa đến?
Càng mơ hồ, càng hoảng hốt, hô hấp của cô càng thêm dồn dập, tay chân dần dần lạnh như băng, môi run lên.
“Tỉnh táo lại! Mình không thể sợ hãi” Tang Ý Ước cố gắng trấn an bản thân.
Một…Hai… Ba… Bốn.....
Cô cố gắng hít thở chậm lại vừa nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đã đi vào lòng mình tự bao giờ vừa tự nhủ cố gắng chờ đợi hắn đến cứu cô.
Anh ta không phải hỏi cô có muốn hẹn hò với anh ta không sao? Anh ta không đến, cô làm sao trả lời đây?
Vừa suy nghĩ đến anh ta lại muốn nổi giận vì sao anh ta chậm chạp chưa đột nhiên nghe được tiếng động kéo cửa rất nhỏ -- là có người đang ở mở cửa.
Là anh ta sao? Anh ta đến rồi sao? Cô không thể lên tiếng, cũng không có khí lực nhúc nhích, chỉ có thể nghiêng tai tập trung lắng nghe.
“Cô vẫn còn ở đây mà!” Một giọng nói mềm mại lại mang theo hận ý của phụ nữ. Tiếng bước chân theo giọng nói của cô tiến gần lại Tang Ý Ước:“Bất quá, rất nhanh cô sẽ “không còn” nữa.”
Lúc băng keo trên miệng cùng chiếc khăn bịt mắt bị đối phương thô lỗ kéo xuống, Tang Ý Ước thở dốc không ngừng.
Mắt bị bịt chặt lâu không kịp quen với ánh sáng lại bị đèn pin chiếu thẳng vào vô cùng khó chịu. Mạc dù vậy cô vẫn cố gắng nén khó chịu để mở mắt nhìn cho rõ người đang cầm đèn pin rọi thẳng vào mặt mình.
Lúc Ý Ước có thể nhìn rõ khuôn mặt của người mặc nguyên bộ đồ màu trắng xinh đẹp trước mặt thì cô không khỏi kinh ngạc không thốt nên lời.
Kha Tâm Tuyết! Làm sao có thể là cô ấy?!
Cô vạn lần không nghĩ tới người mới mặt một, hai lần; ngoại hình thanh tú, dễ gần Kha Tâm Tuyết sẽ đối với mình như vậy.
“Vì sao......” Cô suy yếu hỏi không thành câu.
“Vì sao?” Kha Tâm Tuyết tao nhã ngồi xổm xuống, tay nắm cằm cô, móng tay bén nhọn cơ hồ muốn đâm vào da thịt của cô, trên khuôn mặt xinh đẹp có vẻ điên cuồng, hừ lạnh lặp lại:“Vì sao? Uổng phí cho cô bộ dạng cũng không kém, đáng tiếc......”
Sợ hãi làm cho hô hấp của cô càng thêm hỗn loạn. Tang Ý Ước cảm thấy chính mình mới vừa rồi thoáng bình tĩnh lại bị vẻ điên cuồng của Tâm Tuyết làm cho kinh hoảng bao phủ toàn thân..
“Không ai có thể cướp đi Cách Tiêu của tôi. Không ai hết!” Kha Tâm Tuyết hài lòng nhìn đối thủ dần dần suy yếu, tay lại ra sức nhiều hơn một chút.
“Anh ấy...... Không phải của cô.” Tang Ý Ước không còn chút sức lực, cằm cùng hai má truyền đến đau đớn làm cho cô muốn thét chói tai. Mặc dù vậy cô vẫn thốt ra câu mà ngay cả chính mình cũng chưa nghĩ đến.
“Không! Anh ấy là của tôi! Chính là của tôi!” Kha Tâm Tuyết giống nhứ đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi, câu nói cửa Ý Ước khiến cho cô hoàn toàn phẫn nộ cùng kinh hoảng.
Hai mắt Kha Tâm Tuyết long lên sòng sọc vì giận dữ, cô ả đánh mất lý trí, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu --
Giết chết người nữ này!
Không có cô ta, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô.
“Bọn họ là của tôi! Cách Tiêu là của tôi ! Vệ Lãng là của tôi! Cốc Kinh là của tôi! Đều là của tôi!” Kha Tâm Tuyết giống như nổi cơn điên, buông đèn pin cầm trong tay bóp cổ Ý Ước vừa dùng âm thanh bến nhọn mà thê lương hét vào mặt Tang Ý.
Tang Ý Ước sức cùng lực kiệt không còn sức chống trả chỉ biết chịu trận.
Nếu như vậy chết đi, Cách Tiêu có khổ sở không? Thống khổ nhắm mắt lại, ý nghĩ kỳ quái trong đầu chợt lóe rồi biến mất.
Thế giới trước mắt càng ngày càng tối......
Lần này, cô cảm thấy có người không ngừng kéo cô vào trong bóng đêm.
Thật là khó chịu......
Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy những bước chân hỗn độn xung quanh mình…
Là ai? Tới cứu của cô sao? Cô còn không muốn chết...... Bên tai truyền đến tiếng hét phẫn nộ quen thuộc, áp lực trên cổ đột nhiên biến mất, không khí bắt đầu tràn ngập vào mũi, vào lồng ngực.
Sau đó dây thừng trói tay chân cô nới lỏng rồi tháo ra hoàn toàn. Mình được cứu sao?
Ý thức vẫn mơ hồ, cô lại cảm giác mình bị ôm vào lòng, rất ấm áp, rất an toàn…
Cô không mở mắt ra được, cũng nói không nên lời. Ngoại trừ bóng tối vậy quanh chỉ còn lại bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc xa xôi, vừa có vẻ lo lắng vừa có vẻ hoảng sợ:
“Ý Ước, thở đi… tỉnh lại …..thở đi…Ý Ước…”
---
Viên Cách Tiêu cảm thấy lòng hắn như bị cắt thành tám khúc.
Sau khi Tang Ý Ước tỉnh lại, chẳng quan tâm bản thân còn đang phát sốt, liền thất hồn lạc phách chạy vào phòng tắm mà tắm rửa, kì cọ cả nửa ngày.
Bên ngoài chờ đến sốt ruột, hắn đành gõ cửa. Cửa mở, vừa thấy hắn, cô liền oa oa khóc lên, miệng la không ngừng:
“Có...... Có con gián cùng con nhện......”
La mệt, Ý Ước lại thút thít ư hử không thôi. Đau lòng khi thấy cô như vậy, Viên Cách Tiêu bất chấp tất cả ôm cô vào lòng dỗ dành nhưng lại không biết nói gì ngoài “Hư, đừng khóc...... Không có việc gì”
Tang Ý Ước khóc một thời gian, lại mệt nên chập chờn ngủ. Lúc này, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Nhìn khuôn mặt Tang Ý Ước đẫm nước mắt lại mỏi mệt mà trong lòng hắn đau đớn.
Cô sợ hãi.
Hắn cũng vậy.
Đến bây giờ Viên Cách Tiêu vẫn không quên cảnh tượng lúc vọt vào nhà hoang chỗ cô bị nhốt:tóc tai rũ rượi, tay chân bị buộc chặt, hơi thở suy yếu, cả người vô lực không phản ứng...
Viên Cách Tiêu nhắm mắt lại, hít sâu cố gắng bình ổn trái tim truyền đến co rút đau đớn, nhưng là không thể...... Cho dù giờ phút này cô đã bình yên vô sự nằm ở trên giường, hắn vẫn không cách nào gạt bỏ sợ hãi trong lòng.
Cô thiếu chút nữa đã chết! Hắn thiếu chút nữa mất đi cô! Chỉ cần lại chậm một chút...... Ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu hắn liền không thể chịu đựng được.
Tay Viên Cách Tiêu sờ vào vết thương bị tróc da sưng đỏ trên tay cô do bị dây thừng ma sát. Hắn nhận ra tay mình đang run run.
Hắn thật sự rất sợ hãi sẽ mất đi cô......
Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má mềm mại cô, cô lại giống bị kinh hách giống như bỗng nhiên mở to mắt, sau một lúc lâu, thấy rõ là hắn, mới lại an tâm nhắm mắt lại.
Biểu hiện sợ hãi của cô làm cho hắn tan nát cõi lòng, hắn rút tay lại không dám chạm cô nữa, sợ lại làm cô giật mình, cũng sợ quấy rầy cô ngủ.
Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn cô ngủ.
Viên Vệ Lãng đẩy cửa vào.
“Cô ấy không sao chứ?” Vệ Lãng nhẹ giọng hỏi.
Viên Cách Tiêu gật gật đầu, nhìn ra Vệ Lãng có điều muốn nói liền ra dấu im lặng chỉ chỉ ngoài cửa ý bảo muốn hắn đi ra ngoài trước rồi nói. Sau đó nhẹ nhàng đứng lên, nhìn Tang Ý Ước liếc mắt một cái mới đi ra.
“Ý Ước không có việc gì chứ?” Bên ngoài Cốc Kinh cũng đang lo lắng.
“Cô bị kinh hoảng quá độ, vừa khóc mệt đã ngủ rồi.” Viên Cách Tiêu nói xong quay sang em trai biểu tình đột nhiên lạnh lùng. “Kết quả?”
“Kha Tâm Tuyết tinh thần trạng thái không ổn định, đã đưa đi bệnh viện ; đám các cô gái Nhược Mai đều thừa nhận, các cô nói chỉ là trò đùa dai, muốn dọa Ý Ước chơi thôi.” Viên Vệ Lãng trả lời.
“Dọa chơi?” Giọng nói Viên Cách Tiêu lạnh như băng, con ngươi đen hằn lên vẻ giận dữ.
“Chủ yếu là bởi vì nhìn không thuận mặt cô ấy đoạt chồng chưa cưới của Kha Tâm Tuyết -- cũng chính là anh.” Viên Vệ Lãng cũng không có bị sự tức giận của anh trai ảnh hưởng, tiếp tục chậm rãi nói:“Các cô áy hẳn là bị Kha Tâm Tuyết châm ngòi mà động thủ. Bất quá thủ đoạn Kha Tâm Tuyết xác thực rất cao, tám người tất cả đều phủ nhận chuyện này cùng cô ấy có liên quan.”
“ Người phụ nữ Kha Tâm Tuyết kia thật ra là phát điên cái gì không biết.” Cốc Kinh thực chịu không nổi la lên:“ Đây cũng không phải lần đầu tiên, cô ta rốt cuộc còn muốn dây dưa Viên gia tới khi nào?”
Cốc Kinh đến bây giờ đều còn nhớ rõ, không biết có phải hay không tính chiếm hữu của Kha Tâm Tuyết quá mạnh mẽ. Từ nhỏ cô ta liền coi bốn anh em Viên gia là của mình, chỉ cần có nữ sinh đối với bọn họ có hảo cảm hoặc ý đồ thân cận, rất nhanh liền sẽ bị xa lánh hoặc trêu cợt.
Mãi cho đến đã nhiều năm sau, bọn họ mới biết được cô làm trò sau lưng. Cô ta luôn lấy vẻ nhu nhược xinh đẹp bề ngoài chính mình đi khống chế cảm xúc người khác, thủ pháp gọn gàng cao siêu, trọng yếu nhất là, trách nhiệm vĩnh viễn sẽ không truy cứu đến trên người cô ả.
Giống như lần này, cho dù bọn họ biết là cô ở sau lưng kích động, cũng tìm không ra chứng cớ.
Vài năm trước, cô ả cũng dùng loại thủ pháp tương tự mà thương tổn bạn gái Viên Vệ Lãng. Sau đó bị kẻ chỉ phân biệt đúng sai không phân biệt trai gái Viên Vệ Lãng đánh hai bạt tay rồi rời khỏi trấn nhỏ.
“Cô ta bị bệnh nữ vương đó. Cảm thấy mỗi người đều phải quỳ gối dưới chân cô ta, không may là tất cả chúng ta tuy rằng cùng cô ta lớn lên nhưng không một ai thích cô ta.” Viên Vệ Lãng không cho là đúng nói xong, quay đề tài về trọng điểm. “Anh cả, hiện tại cảnh sát bên kia chúng ta còn không có chính thức báo án, anh tính làm sao bây giờ?”
Viên Cách Tiêu không trả lời, chỉ là im lặng ngồi hút thuốc không ngừng, Viên Vệ Lãng thấy hắn không nói lời nào, nói tiếp:
“Nếu anh quyết định báo án như vậy Nhược Mai cùng tám người tội danh thành lập, nhưng Kha Tâm Tuyết sẽ rất khó nói.”
“Này không phải rất không công bằng sao?” Cốc Kinh ở một bên căm giận bất bình.
“Có cái gì không công bằng?” Viên Vệ Lãng khinh xuy. “Dám làm sẽ dám chịu. Họ không khai ra Kha Tâm Tuyết cũng là họ lựa chọn, hơn nữa các cô ấy đều trưởng thành, thương tổn người khác, không có lý do gì nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
“Bất quá...... Các cô còn trẻ như vậy, thật sự ngồi tù, về sau có tiền án thì….” Cốc Kinh tuy rằng bởi vì Tang Ý Ước đã bị thương tổn mà cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn biết nhóm người Vương Nhược Mai nhiều năm, biết các cô kỳ thật bản tính cũng không xấu, chính là bộc trực một chút, dễ dàng bị châm ngòi.
“Nhìn xem đại luật sư tương lai luật sư chúng ta này, còn chưa có ra tòa mà đã bắt đầu biện hộ rồi” Viên Vệ Lãng trêu chọc, chẳng hề để ý cười cười, sau đó quay sang anh trai mình:” Mặc kệ em hay Cốc Kinh nghĩ gì, anh và Ý Ước mới là chính. Hai người suy nghĩ kĩ rồi quyết định đi.”
Viên Cách Tiêu vẫn suy nghĩ sâu xa không nói lời nào, lúc này trong phòng đầu đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi.
Vừa nghe ra là tiếng Tang Ý Ước , mặt lạnh hắn khẽ biến, vứt điếu thuốc cháy dở trên tay cho Cốc Kinh, nhanh chóng xoay người trở về phòng.
“Ai da! Nóng, nóng, nóng quá!” Cốc Kinh thiếu chút nữa bị phỏng tay, lúng túng như gà mắc tóc la oai oái. “Làm sao vậy trời?”
“Chắc là Ý Ước gặp ác mộng.” Viên Vệ Lãng thú vị nhìn bóng dáng khẩn trương anh cả, gợi lên tươi cười, vỗ vỗ vai Cốc Kinh:“Ngủ đi! Buổi tối hoạt động Thất Tịch mới bắt đầu.”
Anh cả lần này thật sự gặp hạn rồi!