Editor: shorthair4eye
“Làm sao vậy?”
Viên Cách Tiêu vào phòng, liền thấy Tang Ý Ước cuộn tròn mình một đống trùm mền lại. Thấy vậy anh ta nhẹ nhàng ngồi cạnh giường, nhẹ nhẹ kéo góc mền.
“Không có......” Rõ ràng trong giọng nói run rẩy nhưng giọng nói bên trong mền vẫn cố phủ định.
“Cô không thoải mái chỗ nào sao?” Anh ta hơi nhíu mày, cố gắng nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi.
“Không phải.” Cô trốn trong mền lắc đầu.
“Gặp ác mộng sao?” Anh ta lại hỏi.
Lần này cô cũng không trả lời, như là cam chịu.
Bất quá tính nhẫn nại Viên Cách Tiêu không tốt như vậy, từ từ đoán phản ứng của cô.
Dù saomình cũng không phải một cái gối đầu, cho nên tuyệt không muốn cùng cái mền nói chuyện phiếm, nghĩ vậy Viên Cách Tiêu liền giơ tay kéo tấm mền ra, chuẩn bị cùng cô từ từ nói chuyện, cô cũng rất nhanh lật người nhưng cũng không kịp tránh ánh mắt của anh ta quét qua gương mặt vẫn còn nhòe lệ của mình.
“ Vừa khóc sao?” Tiếng nói trầm thấp có chút bất đắc dĩ.
“Thì sao?” Tang Ý Ước hờn dỗi trả lời, vụng trộm lau đi một ít nước mắt vươn lại.
Chẳng lẽ cô thích như vậy sao?
Cô mới vừa đi vào giấc ngủ, chập chờn mơ màng cảm giác có gì đó mềm mềm lông lá cọ lên chân cô, lên người cô; đuổi không được, la cũng không xong làm cô rất sợ hãi.....
Cô cũng biết chuyện sợ hãi con nhện, con gián đến bừng tỉnh giấc là rất vớ vẩn và ngu xuẩn nhưng cô không thể khống chế. ( ed:sao lại vớ vẩn chứ? Con gái ai chả sợ chài?)
Viên Cách Tiêu đáng ghét! Tự mình muốn chạy vào còn muốn nổi nóng với cô sao? Cô nhịn không được giận chó đánh mèo.
Đang thất thần suy nghĩ, cổ tay đột nhiên bị một cái bàn tay ấm áp kéo qua, tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, đỏ mặt không dám quay đầu. Cô chỉ cảm thấy bàn tay kia nhẹ nhàng mở tay cô ra, nhẹ nhàng luồn năm ngón tay vào, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt.
Tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Cô muốn bỏ tay ra nhưng lại lưu luyến hơi ấm và sự an toàn do bàn tay kia mang lại nên vẫn để yên.
“Ngủ đi! Anh canh chừng cho em.” Trầm mặc một lúc lâu, tiếng nói trầm thấp mới dịu dàng cất lên, ôn nhu vô cùng tuyệt không giống giọng điệu bình thường thích đùa cợt hoặc mắng chửi người của Viên Cách Tiêu.
Đưa lưng về phía anh ta, Tang Ý Ước đột nhiên cảm thấy cổ họng một trận nghẹn ngào, hốc mắt không chịu thua kém lại đỏ lên.
Bốn phía đột nhiên trở nên thực im lặng. Tiếng di chuyển của kim giây đồng hồ treo trên tường cũng trở nên rõ ràng.
Hôm nay vẫn là Thất Tịch. Cô nhớ ra rồi. Cô hứa nói đáp án cho hắn vào ngày này mà. Tuy rằng hắn làm cho cô ở nơi nào đó đợi thật lâu thật lâu, làm cho cô nguyền rủa ít nhất một trăm lần nhưng hắn cũng đến rồi.
“Ừm.” Cô quyết định mở miệng.
Sau khi nhẹ giọng gây sự chú ý thì chờ mãi sau lưng cũng không có một chút tiếng động.
Cô chờ một lúc lâu, rốt cục thiếu kiên nhẫn xoay người lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh đầu tiên làm cô ngốc lăng, rồi sau đó nhịn không được nở nụ cười.
Tay anh nắm tay cô, ghé vào bên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chắc anh cũng mệt mỏi lắm. Ngày hôm qua cả một ngày đều hỗ trợ hoạt động hội chùa hết nâng lại chuyển đồ đạc này nọ, sau đó nhất nguyên buổi tối lại vì tìm cô mà không hề chợp mắt......
Nhìn gương mặt ngủ say của anh, trong lòng cô bỗng có một loại cảm giác ngọt ngào kỳ quái. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, ngón tay khẽ chạm vào hàng lông mày rậm đen như Quan Công của anh mà vuốt nhẹ, rồi sau đó trượt dần xuống sóng mũi cao đến bờ môi dày cương nghị.
Nếu không nói đến tính khí âm tình bất định của anh ở phòng khám thì người đàn ông mê người như vậy, người phụ nữ nào mà không động tâm chứ? Thậm chí với cá tính như vậy nhưng chỉ cần đối với bản thân mình dịu dàng quan tâm thì có người phụ nữ nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ?
Tang Ý Ước im lặng nhìn Viên Cách Tiêu. Đột nhiên, khóe mắt anh ta hơi giật giật, sợ anh ta giật mình nên muốn rút tay lại để anh ta ngủ thoải mái chút.
Không ngờ tuy đã ngủ nhưng Viên Cách Tiêu vẫn còn nắm tay cô rất chặt, cô không rút ra được ngược lại khiến anh ta tỉnh lại.
“Làm sao vậy?” Anh nhìn cô, con ngươi đen có vẻ vô tội còn có chút buồn ngủ.
“Anh trở về ngủ đi.” Cô nhỏ giọng nói. “Như vậy không thoải mái.”
“Không cần phải để ý anh.” Anh nhún nhún vai, lại nằm úp sấp xuống tiếp.
Cô nhìn anh một lúc, cảm thấy không đành lòng bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc tay anh ta.
“Em nói với anh cái này….Ừm…Anh đừng nghĩ bậy đó!” Cô quật cường giải thích nhưng cũng khó tránh khỏi ấp a ấp úng:“Hay là...... Anh lên giường ngủ đi.”
Viên Cách Tiêu nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt lộ ra ý cười, nghe lời lên giường ngủ.
Thân thể cao lớn chiếm hơn phân nửa giường, tay anh ta đột nhiên kéo cô sát lại gần mình, cách tấm mền lưng của cô gần như áp sát vào ngực anh ta.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô đỏ mặt muốn giãy dụa.
“Câu trả lời của em là gì?”
Anh ta đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm trầm cùng hơi thở như quét qua sau ót là cho cô không hiểu mà dừng lại động tác mà bên tai lại cảm thấy nóng dần lên..
Sao anh ta lại có thể chọn lúc này mà hỏi chứ......
Mặc cho việc chọn thời gian để hỏi đáp ánkì lạ của Viên Cách Tiêu, cô im lặng trong chốc lát, hít sâu một hơi, chậm rãi gật gật đầu.
Cô đồng ý rồi. Nhìn thấy đầu cô gật gật, khóe miệng anh ta gợi lên nụ cười nhợt nhạt, không nói không rằng tăng thêm lực kéo cô gần sát mình hơn nữa.
Tang Ý Ước thấy vậy cảnh giác hơn, nghĩ anh tamuốn nói gì hoặc làm cái gì, có chút tâm hoảng ý loạn, lại lặng im chờ đợi nhưng chờ mãi thì chỉ cảm thấy tay bên hông dần dần thả lỏng.
Cô tò mò quay đầu, mới phát hiện Viên Cách Tiêu đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn tay anh đang khoác hờ lên eo cô, khóe miệng lại lần nữa không hiểu nhếch lên. Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên trên mu bàn tay ấy nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Có Viên Cách Tiêu bên cạnh, Tang Ý Ước tin cô nhất định sẽ ngủ ngon...
Sau khi thức dậy lầ nữa, hội chùa Thất Tịch đã kết thúc, bất quá Tang Ý Ước vẫn muốn đi nhìn một cái.
“Sang năm cũng có thể thấy mà.” Tang Ý Ước Cô còn chưa có hoàn toàn hạ sốt đã muốn đi chơi, Viên Cách Tiêu thật sự không muốn đồng ý nhưng vẫn phải miễn cưỡng dẫn cô đi.
Trên thực tế, Viên Vệ Lãng cùng Cốc Kinh nhất trí cho rằng, Viên Cách Tiêu kia cũng không phải miễn cưỡng đâu.Đó là hưng phấn bừng bừng sau khi đầu óc choáng váng, hiện tại cho dù Tang Ý Ước muốn lên ngoài không gian, y cũng sẽ không chút do dự lập tức đi Nasa đăng kí.
Nhưng vô luận như thế nào, bọn họ vẫncó thể bên nhau sau bao sóng gió hiểm nguy là tốt rồi.
Những người dân trong trấn biết chuyện Ý Ước bị bắt trở về, đều thân thiết tiếp đón, hận không thể mang hết món ngon đồ tốt mà cho cô: nào là nướng cá mực, gà chiên, trân châu trà sữa, kẹo đường…. đều mang cho vài túi.
Ông chủ Trần nhìn hai người xa xa đi đến, chen vào đám đông cao hứng chạy tới.
“Đến đây là tốt rồi, đến đây! Đến đây!” Ông chủ Trần quay đầu cầm này nọ đưa cho hai người bọn họ:”Năm nay kì nguyện bài tất cả đều bán hết, tôi cố ý để lại hai cái cho các người đây.”
“Cám ơn.” Tang Ý Ước cảm động tiếp nhận, mừng rỡ phát hiện trên đó có chữ Viên Cách Tiêu viết.
“Tôi cố tình chọn đó nha!” Ông chủ Trần nhìn cô trêu chọc:“ Mau viết ước nguyện lên đó đi rồi treo lên. Một lát nữa là hết giờ cầu nguyện đó.”
Nhìn ông chủ Trần tươi cười ấm áp, Tang Ý Ước đột nhiên cảm thấy không muốn bỏ đi nữa.
Lúc nãy gặp được Cốc Kinh, anh ta đã nói với cô chuyện của Vương Nhược Mai cùng Kha Tâm Tuyết. Cô vốn đã muốn không tính truy cứu.
Hiện tại thấy dân chúng trong trấn này thân thiết hòa ái,cô càng thêm quyết tâm ý nghĩ của mình. Ở đây có nhiều người lớn thiện lương chất phác như vậy che chở chiếu cố, nhóm người Nhược Mai các cô cũng không có khả năng hư hỏng được. Chờ các cô tuổi lớn hơn một chút, nhất định cũng sẽ giống má Vương hoặc ông chủ Trần như vậy, biến thành những người phi thường cởi mở thiện lương.
Cho dù không có Viên Cách Tiêu, sự nhiệt tình hiếu khách của trấn nhỏ này cũng làm cho cô có cảm giác gia đình.
Vô luận như thế nào, cô cũng muốn ở lại.
“Nha sĩ Viên!” Cô viết nguyện vọng xong, không cho Viên Cách Tiêu thấy, vụng trộm treo lên, tiếp theo nhẹ nhàng mở miệng, “ chuyện Nhược Mai và nhóm bạn nữ coi như không phát sinh đi.”
“Được thôi! Em muốn sao thì làm vậy.” Tuy rằng cô khoan dung làm cho anh ta cảm động, nhưng vừa treo kì nguyện bài lên Viên Cách Tiêu vừa trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn cô một cái, phi thường so đo:“Nhưng không được gọi anh là Nha sĩ Viên.”
“Vậy muốn gọi là gì?”
Viên Cách Tiêu còn không kịp trả lời, đèn đuốc huy toàn bộ trang trí đột nhiên tắt toàn bộ. Đám người bắt đầu hưng phấn lên, pháo hoa được bắn lên trên nên trời đêm phụt sáng rực rỡ. Mọi người vừa nhìn vừa vỗ tay hoan hô ầm ĩ.
“Thật đẹp!” Tang Ý Ước được Viên Cách Tiêu săn sóc cẩn thận bảo vệ bên cạnh, nhìn pháo hoa rực rỡ, tất cả sợ hãi cùng những chuyện không vui đều biên mất.
Hy vọng ước nguyện trên kì nguyện bài có thể thực hiện.
Mong ước cô cùng hắn, hàng năm đều có ngày này.
Thất Tịch qua đi, du khách trở về, trấn nhỏ lại khôi phục như ngày thường.
Kha Tâm Tuyết không biết bỏ đi lúc nào. Viên Vệ Lãng cũng trở về đội hình sự. Nhóm người Vương Nhược Mai sau khi được Cốc Kinh giải thích cùng khuyên bảo, biết chính mình bị người ta lợi dụng, áy náy vạn phần tới nói xin lỗi Ý Ước.
Trong kh đó Tang Ý Ước được “đặc cách” nghỉ ngơi hai ngày.
Tuy rằng cô cảm thấy ở phòng khámnghỉ ngơi cũng không có cái gì khác biệt, bất quá Viên Cách Tiêu lại kiên trì lấy cớ là “Nghỉ ngơi bồi bạn trai”, cô còn có thể nói cái gì đâu?
Nhưng mà......Bạn trai của cô hai ngày này cũng không rất thân mật, vui vẻ với cô đơn giản là vì cô còn không có nghĩ ra được nên gọi anh ta là gì.
Hai ngày nay hắn không cho cô gọi là: “Nha sĩ Viên” cô đành phải luôn “Này” trước “Này” Sau. Mỗi lần hắn nghe thấy nếu không làm bộ không để ý tới cô thì chính là trừng cô.
Nhưng là trừng thì trừng, buổi tối ngủ còn không phải đều đi đến giường cô sao......
Được rồi, cách nói này thật sự quá mức mập mờ.
Kỳ thật bất quá hắn sợ cô buổi tối không dám ngủ, cho nên phi thường tốt bụng cung cấp “dịch vụ bồi ngủ” thôi.
“Này! Tôi nói cô này.” Bị bắt đến giúp một tay Cốc Kinh, vừa khử trùng dụng cụ xong liền chạy lại chỗ Ý Ước, thần bí hề hề mở miệng:“Vừa rồi anh họ tôi luôn luôn nhìn lén cô đó!”
Tang Ý Ước quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy Viên nha sĩ đại nhân kia đang ngồi nghiêm chỉnh cầm đống lớn công cụ đe dọa bệnh nhân, bộ dáng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào miệng người ta, làm cho lời nói Cốc Kinh khó có thể bị tin được.
“Nói nhảm.” Cô ngắn gọn có kết luận.
“Thật sự thật sự.” Cốc Kinh tăng mạnh giọng điệu, kỳ thật chính là muốn bà tám nhiều chuyện tra hỏi thôi: “Gần đây cô và anh họ tôi thế nào? Ngày đó Thất Tịch các người không phải rất tình cảm đi ra ngoài sao? Như thế nào trở về về sau lại thay đổi?”
“Anh ấy cáu gắt.” Cô lấy tay chống má, tức giận nói.
“Vì sao?” Cốc Kinh hưng phấn hỏi tiếp.. Thậm chí không chỉ là hắn, mà lúc này ngay cả những người dân trong trấn đang ngồi chờ khám bệnh trấn dân cũng đều lặng lẽ vểnh tai lắng nghe.
“Anh ta không thích tôi gọi là anh ấy là nha sĩ Viên.” Cô quyết định tiếp thu ý kiến quần chúng, hi vọng Cốc Kinh đọc nhiều sách có thể nghĩ ra chủ ý giúp mình
“Vậy muốn cô gọi là gì?”
“Anh ấy muốn tôi tự suy nghĩ.” Tang Ý Ước cảm thấy chuyện này thật chán ghét:“Nha sĩ Viên thì gọi nha sĩ Viên, có cái gì không tốt đâu!”
Đột nhiên có người dân trong trấn đang ngồi lên tiếng:“Không được! Làm gì có ai gọi người yêu như vậy? Giống tôi nè, trước kia gọi chồng tôi là Trần tiên sinh, hiện tại tôi gọi A Thượng.”
“Giống tôi sẽ không vấn đề gì. Tôi từ nhỏ đã biết ông chồng mình liền kêu Thủy Vượng từ nhỏ đến giờ.”
“À, như nhà tôi nè. Trước kia tôi đều Vương thúc thúc, hiện tại mới sửa kêu là A Long.”
Tốt lắm, đây là một cặp chồng gì vợ trẻ. Mọi người nhất thời im lặng.
“Tóm lại, cô đừng lấy cả họ tên ra gọi hoặc kiểu thêm nghề nghiệp như nha sĩ Viên. Chỉ cần gọi tên là được rồi.” Thím Trần lên tiếng lúc đầu tổng kết lại vấn đề.
“Nhưng là......” Tang Ý Ước khó xử nhìn mọi người. “Các người không thấy là tôi kêu nha sĩ Viên là … ừm…Cách Tiêu nghe rất khủng bố sao?”
Ờ! Khủng bố thật. Đây mới chỉ là câu hỏi thôi nhưng nghe cô gọi tên Cách Tiêu bỗng nhiên mọi người xung quanh cảm thấy tóc gáy dựng thẳng. ( shorthair4eye: có cần vậy không trời?)
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nha sĩ Viên cầm khí cụ nha khoa nghiêm nghị lạnh lùng như tên biến thái giết người, bị kêu một tiếng “Cách Tiêu”, mọi người liền không thể chấp nhận.
“Ói đó nha.” Cốc Kinh dẫn đầu kết luận.
“Đúng vậy, cho nên tôi vẫn chưa nghĩ ra được.” Tang Ý Ước phi thường đồng ý. “Tôi lại không muốn gọi là A Tiêu.”
Bởi gọi như vậy làm cho cô nhớ tới Kha Tâm Tuyết.
“Bằng không như vậy đi.” Nhìn cô buồn rầu, Cốc Kinh quyết định giúp đỡ:“ Cô đừng cố gọi cái gì liên quan đến tên anh họ. Gọi bằng các danh xưng chung chung mà tình cảm đi. Ví dụ như: anh yêu, ông xã, chồng ơi,…......”
Anh ta còn chưa nói xong, miệng đã bị tay Tang Ý Ước chặn lại.
“Đủ rồi. Tôi nghe xong còn muốn đau răng.”
Mọi người xung quanh đồng cảm cùng gật đầu.
Hình tượng uy vũ của Viên Cách Tiêu làm sao thích hợp với những danh từ đó chứ?
“Đau răng?” Nghe được từ mấu chốt, Viên Cách Tiêu không biết khi nào xuất hiện ở quầy tiếp tân, khẩu trang còn chưa tháo xuống. Một đôi con ngươi đen sắc bén quét về phía người đang lấy tay nâng má Tang Ý Ước. “ Em đaurăng?”
“Đâu có!” Cô thấp thỏm không yên kêu to, tay lại càng che chặt một bên mặt.
“Không có?” Viên Cách Tiêu nhíu mi.
Hai ngày nay luôn nhìn thấy cô làm động tác này, Viên Cách Tiêu chỉ nghĩ đơn giản là cô đang ngẩn người, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp. Bây giờ, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được lí do.
Mọi người xung quang im lặng không dám thở mạnh, chỉ thấy bàn tay to lớn của Viên Cách Tiêu đưa ra kéo bàn tay đang che má của Tang Ý Ước ra.
Quả nhiên! Má của cô hơi hơi sưng.
Cặp con ngươi đen lợi hại kia ánh lên tia nguy hiểm, mí mắt hơi hơi chớp động.
Cô xong rồi! Tang Ý Ước phảng phất nghe được nội tâm đồng cảm của mọi người đang ngồi xung quanh.
Thân là bạn gái nha sĩ, cô cư nhiên đau răng nhiều ngày không báo.
Xong rồi! Cô biết cô xong rồi, nhưng cô vẫn là muốn cố gắng đến ….hơi thở cuối cùng...
“Em thật sự không có đau răng mà...... Cách...... Cách Tiêu.”
Viên đại nha sĩ chẩn đoán kết quả: Bệnh tình nguy kịch, không trị không xong.
Cần nhổ răng.
Sau khi đóng cửa phòng khám, kéo cửa sắt xuống, Viên Cách Tiêu hé ra khuôn mặt lạnh lùng chuẩn bị dụng cụ, hoàn toàn không để ý tới bạn gái nhỏ bên cạnh đang cố vớt vát những tia hi vọng cuối cùng.
“Em không cần! Em không cần thật mà!” Tang Ý Ước lo âu đi theo phía sau Viên Cách Tiêu đi tới đi lui chuẩn bị dụng cụ: “Đã không đau nữa rồi. Một chút cũng không đau mà.”
Cho dù muốn nhổ răng, cô cũng không cần bạn trai nhổ đâu! Rất mất mặt nha!
“Không cần ầm ỹ! Nhanh nằm lên ghế đi!” Viên Cách Tiêu lạnh như băng nói.
“Không cần! Em sẽ đau.”
“Anh căn bản còn không có bắt đầu, em kêu đau cái gì.” Anh ta lạnh lùng trừng cô.
Cũng không biết cô đau vì cái răng khôn này bao lâu rồi? Ngày đầu tiên lúc giúp cô xem răng ở cửa, chắc là ánh sáng không đủ, hơn nữa vị trí răng khôn hơi khuất nên mới có thể không nhận ra.
Tóm lại, sưng đến mức độn này tuyệt đối sẽ không là một ngày tạo thành, nghĩ vậy, sắc mặt Viên Cách Tiêu càng thêm khó coi.
“Đừng nhổ mà! Em đau chết mất!” Tang Ý Ước vẫn cứng đầu nài nỉ cho dù chết cũng không chịu ngồi xuống. “Hơn nữa em có tâm lý chướng ngại, em không cần!”
“Em có tâm lý chướng ngại cái gì?” Viên Cách Tiêu ngừng tay, nhướng mày nhìn cô.
“Chính là......” Cô không được tự nhiên nhìn về phía nơi khác: “Anh là bạn trai em! Em lại bị bạn trai mình nhổ răng, thực mất mặt nha......”
Cô càng nói, giọng càng nhỏ nên không chú ý tới khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bên cạnh thoáng dịu đi một chút, đôi mắt đen sâu thẳm thấp thoáng ý cười.
“Biết mất mặt sẽ không để mặt đau đến sưng như vậy!” Viên Cách Tiêu dứt khoát kéo cô ấn xuống ghế khám rồi quay qua kéo ghế dựa ngồi xuống.
“Anh có biết nha sĩ nào khác không? Em sẽ để bạn học của anh nhổ răng được không?” Cô vẫn là không an phận miên man suy nghĩ.
“Ngậm miệng lại!” Viên Cách Tiêu rốt cục chịu không nổi.
“Dạ!” Cuối cùng tưởng được thoát nạn, Tang Ý Ước cao hứng phấn chấn tiếp được thánh chỉ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Biết tự mình nói sai, Viên Cách Tiêu trừng mắt nhìn bộ dáng đắc ý của cô, gân xanh lộ ra, biểu tình muốn tử hình cô ngay tại chỗ. Sau một lúc lâu, khóe miệng lạnh lùng đột nhiên hơi hơi cong lên.
Tang Ý Ước trong lòng rùng mình, đề phòng nhìn hắn, cảm thấy hắn sắp làm chuyện gì thực khủng bố ......
Chỉ thấy khuôn mặt cương nghị tuấn khốc (tuấn tú + lãnh khốc)đột nhiên chồm tới gần. Tang Ý Ứớc muốn lùi lại nhưng không thể. Ngay tại lúc anh ta đến gần đến nỗi muốn chạm đếnchóp mũi cô thì dừng lại, nhìn xuống, hơi thở cực nóng ập đến ngay trên mũi của cô.
“Em không há miệng anh sẽ hôn em.” Ngón tay thon dài hơi hơi nâng cằm cô lên, tiếng nói trầm thấp phát ra từng chữ một đập vào lòng cô “Ba, hai......”
Tang Ý Ước trong đầu trống rỗng, căn bản không kịp phản ứng, nghe thấy Viên Cách Tiêu đếm “hai” liền vội vàng mở miệng không ngờ lại đón nhận một nụ hôn nóng rực.
“Anh ấy…anh ấy hôn mình. Gạt người! Anh ấy căn bản còn không có đếm tới một”. Cô mở to mắt trừng hắn.
Viên Cách Tiêu gợi lên ý cười thản nhiên, một tay nâng lên khép đôi mắt sáng kinh ngạc của cô, tay còn lại nâng cằm cô cao hơn, làm cho đôi môi đỏ mọng mê người tới gần mình hơn.
Môi hắn kiên nghị mà ôn nhu. Hắn có kỹ xảo hôn mở môi của cô, đầu lưỡi thong thả lại chắc chắc tiến vào khoang miệng cô, khuấy đảo cái lưỡi e lệ ngọt ngào ấm áp của cô.
Tim của cô đập thật nhanh, cơ hồ làm cho cô cảm thấy chính mình sinh bệnh. Khi hắn càng quấytrong miệng cô, cô bắt đầu cảm thấy chính mình nếu không có sinh bệnh, cũng sẽ rất nhanh bởi vì hít thở không thông mà chết.
“Có thể sao?”
Cảm giác cô đã không thể hô hấp, Viên Cách Tiêu mới có chút không đành lòng dừng lại, ý cười nồng đậm nhìn bộ dáng không biết đông nam tây bắc của cô, bàn tay nâng cằm cô chìa ra ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi vừa bị mình hôn đến sưng đỏ.
“Có thể bắt đầu nhổ răng sao? Hay là......anh muốn tiếp tục?”