“Anh cảm thấy em rất đặc biệt.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Nam Chi là người đầu tiên bước sang, tiếp theo sau là Từ Dĩ Niên. Đập vào mắt là một quảng trường rộng lớn dùng đá vỏ chai làm móng, hàng loạt đường hoa văn màu vàng dọc theo trung tâm quảng trường tỏa ra bốn phía, sông núi tựa như những ấn tín nhấp nhô tạo thành trận địa khổng lồ, yêu quái giữ hạt ngọc đều có thể tiến vào cảng Tự Do.
Gió lớn thổi đến từ phía sau, Từ Dĩ Niên quay đầu lại, đúng lúc trông thấy một con chim lớn sải cánh bay nhanh qua. Những yêu quái đi đường cũng không thèm chú ý đến con chim che lấp Mặt Trời kia, bình thản tiếp tục nói chuyện.
“Hôm qua tôi mua được một cặp sừng rồng ở chợ bán đồ cũ, nghe nói cặp sừng này vốn thuộc về một con rồng đỏ chưa từng làm chuyện ác nào.”
“Nếu thật là vậy thì anh kiếm lời rồi, sừng rồng là vật liệu hiếm có đấy.”
“Người anh em, cậu quá bất cẩn rồi, chợ bán đồ cũ thì làm sao có thể mua được một cặp sừng rồng nguyên vẹn? Khi nào cảng Tự Do cảnh cáo cái đám bán hàng giả đó, ông đây sẽ là người đầu tiên cảm ơn ông chủ Úc.”
“Thôi đi, người ta vốn dĩ lười quan tâm mấy việc nhỏ đó.” Yêu quái nói xong, ánh mắt hướng về phía vách núi màu trắng sừng sững, nơi cao nhất của vách núi là một lâu đài tựa như cung điện trên mặt trăng, “Tôi vẫn nghi ngờ không biết nơi đó đến tột cùng là có ai ở không...”
“Từ thiếu chủ.” Giọng Nam Chi vang lên bên tai Từ Dĩ Niên, “Cảng Tự Do và bên ngoài có hơi lệch múi giờ, bây giờ cậu có muốn nghỉ ngơi không?”
Đột nhiên nhảy từ việc sống chết sang ngắm cảnh du lịch, Từ Dĩ Niên vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng, Nam Chi gọi cậu hai tiếng cậu mới hoàn hồn. Phản ứng của những người còn lại cũng không khác cậu lắm.
“Không cần nghỉ ngơi.” Từ Dĩ Niên mắt sáng rỡ nhìn người cá trong đài phun nước ở quảng trường, “Khó khăn lắm mới đến được một chuyến, phải tới đấu trường thi đấu thể thao để xem xem.”
Hạ Tử Hoành thấy cậu chuẩn bị chuyển sang mode du lịch cảng Tự Do, không khỏi kính nể trong lòng, “Mười một rưỡi rồi anh Tiểu Từ, người cá cũng buồn ngủ mà anh còn chưa buồn ngủ.”
Thần Nhiên không chịu nổi được nữa: “Tôi nói trước, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Diệp Thiểu không nói gì, nhưng cũng ngáp theo người cá vẻ mặt buồn ngủ.
“Tôi dẫn các cậu tới lâu đài.” Cô nói xong lại nói riêng với Từ Dĩ Niên, “Nếu có chuyện gì thì cậu liên hệ với tôi.”
Bọn Nam Chi đi rồi, Từ Dĩ Niên học theo bộ dạng của một tên yêu quái bên cạnh, cầm lấy tấm bản đồ.
Cậu vừa mới mở bản đồ thì bên trong có một tinh linh với đôi cánh trong suốt nhảy ra, tinh linh nhìn cậu, hai người nhìn qua nhìn lại, tinh linh hạnh phúc ôm mặt.
“Ái chà chà, may mắn quá, đã lâu không được gặp khách tham quan nào đẹp trai như vậy rồi. Em là bản đồ số 10001 của cảng Tự Do, xin hỏi ngài muốn tới đâu?”
“Đấu trường thể thao.” Để phòng ngừa tới nhầm chỗ, Từ Dĩ Niên bổ sung thêm: “Cái mà lớn nhất, nổi tiếng nhất ấy.”
“Đấu trường thể thao Tượng Sơn? Thế em đề nghị ngài nên mặc quần áo dày một chút, chuẩn bị đủ tiền là có thể xuất phát.” Tinh linh vừa nói vừa bay về phía trước: “Đi theo em, bên kia có xe tốc hành chạy xuyên thành phố.”
“Chờ chút.” Một giọng nữ vang lên, Nam Chi vội vàng chạy đến trước mặt Từ Dĩ Niên, trên tay cô cầm hai túi mua sắm mới tinh, “Suýt nữa quên nói với cậu, những khu vực khác nhau trong cảng Tự Do tương ứng với những mùa khác nhau, nơi cậu muốn đi có khả năng đang là mùa đông.”
“!” Trông thấy Nam Chi, tinh linh lập tức thẳng lưng, thậm chí ráng bay cao hơn, dốc hết khả năng thể hiện rằng mình đang làm việc rất chăm chỉ.
“Cậu xem cỡ này có vừa không? Nếu không thích kiểu dáng quần áo này thì tôi dẫn cậu đi chọn cái khác.”
“Vừa rồi, kiểu dáng cũng đẹp.” Từ Dĩ Niên nhìn một túi quần áo lớn, hơi ngại, “Làm phiền rồi.”
“Cậu là khách của ông chủ, những chuyện này đều là tôi nên làm, không cần khách sáo.” Nam Chi mỉm cười nói, “Thế chúc cậu chơi vui nhé.”
Là một thành phố yêu tộc nổi tiếng gần xa, cảng Tự Do sở dĩ được tôn sùng như vậy là bởi một nguyên nhân rất quan trọng: Đa số những nơi mà tập trung nhiều yêu tộc thì sẽ dễ xảy ra chuyện, nhưng quy tắc được lưu truyền phổ biến nhất ở cảng Tự Do là cấm đánh nhau, bởi vậy mà nơi này được gọi đùa là khu an toàn.
Để cân đối những hạn chế do quy hoạch thành phố mang lại, bên trong thành phố có rất nhiều đấu trường thể thao lớn nhỏ khác nhau. Trong đó đấu trường thể thao Tượng Sơn là có tiếng tăm nhất, quy mô to lớn đứng đầu hai giới.
Cả đấu trường được xây bên trong một thân cây cao su ngàn năm, cây cao su to đến kinh người này còn có một tên gọi khác là Tượng Sơn. Đúng như lời của tinh linh bản đồ, bên này đã vào đông, trên tàng cây là những bông tuyết bay lả tả. Trái ngược với cảnh tự nhiên trong trẻo mà lạnh lùng, bầu không khí bên trong đấu trường sục sôi ngất trời. Từ Dĩ Niên vừa vào cửa đã có nữ phục vụ cầm danh sách đi tới.
Vì muốn giấu mặt nên Từ Dĩ Niên bỏ tiền ra mua một cái mặt nạ che nửa mặt, không ít yêu tộc lui tới đây cũng che mặt như cậu, thậm chí có người còn khoác áo choàng từ đầu đến chân. Thấy cậu tiến vào, nữ phục vụ nhiệt tình hỏi: “Lần đầu cậu đến Tượng Sơn phải không, muốn chơi cái gì vậy? Muốn thử bia nhựa cây của chúng tôi không? Nếu muốn đặt cược thì đến đài thi đấu số 3 của hoàng linh ấy, tuyển thủ đó là khách quen chỗ này, nghe nói là bạn của ông chủ.”
“Bạn của Úc Hòe?”
Nữ phục vụ liên tục gật đầu, nói khẽ: “Đêm nay là đấu nhóm, mỗi vòng đều sẽ sắp xếp lại nhóm cho tuyển thủ từ số 1 đến số 10 trên sân đấu, cứ vậy cho đến khi xuất hiện người chiến thắng cuối cùng, nếu có thể cược trúng tuyển thủ chiến thắng cuối cùng thì số tiền cược sẽ tăng gấp bội.”
Lúc cô đang nói chuyện thì những người phục vụ khác cũng bưng khay đi qua, “Bia nhựa cây đây, đặc sản Tượng Sơn.”
“Đồ uống có cồn hợp thị hiếu nhất cảng Tự Do! Chỉ có tại Tượng Sơn!”
“Còn ai muốn đặt cược không, trận đấu mới sắp bắt đầu rồi.” Nữ yêu giơ bảng có dáng người xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy trượt ôm lấy cơ thể và đi giày cao gót, thấy Từ Dĩ Niên, nữ yêu thuận miệng hỏi: “Nhóc đẹp trai, muốn thử vận may không?”
Nữ phục vụ lập tức trừng mắt liếc cô một cái: “Đây là khách của tôi!”
“Được được được, không giành với cô.” Nữ yêu giơ bảng cười duyên một cái rồi bỏ đi.
Ánh mắt Từ Dĩ Niên dừng ở một cái ao cách đó không xa, một cái ao lớn nửa trong suốt được khảm tại phần cuối thân cây, giống như rễ cây ngưng tụ một tầng băng dày. Trong ao có hơn mười người cá da trắng như tuyết, bên cạnh ao thì lại tụ tập một đám yêu quái thiếu tay gãy chân, lúc nào cũng tru lên thê thảm.
“Bên đó là nơi chữa trị, tuyển thủ bị thương sẽ tới đó chữa thương.” Nữ phục vụ giới thiệu với cậu, “Trên da người cá một một lớp màng mỏng, chạm vào lớp này có thể chữa khỏi miệng vết thương, nước mắt của bọn họ càng là thứ thuốc chữa trị hiệu quả nhất trên đời.”
“Đã nghe nói nhưng vẫn là lần đầu trông thấy.” Từ Dĩ Niên cảm thấy mới lạ.
Người cá trong ao vừa chữa trị cho bệnh nhân vừa nói chuyện phiếm: “Bà đây ở chỗ này khổ cực kiếm thêm tiền, hắn ta lại ở đài phun nước quảng trường phơi nắng, lý do là hắn không muốn chạm vào tay nam yêu, hắn không nghĩ xem cái Tượng Sơn này thì được mấy người tuyển thủ là nữ! Chưa từng gặp tên đàn ông nào mà không trông cậy được gì như vậy—— Này! Tay để chỗ nào đấy, sờ lung tung nữa bà cho mày chết!”
“Cô gái này, chúng ta nói đạo lý đi.” Yêu quái nửa người máu thịt lẫn lộn kêu khổ không ngừng, “Đuôi của cô vẫy tới vẫy lui, tôi không cẩn thận đụng vào lưng cô cũng chẳng thể trách tôi.”
Người cá không tình nguyện vươn tay ra, ý bảo người đó nắm chặt lấy tay mình.
Từ Dĩ Niên liếc mắt một cái, trông thấy bảng báo giá tiêu chuẩn.
—— Cánh tay thì mười vạn một lần, từ đùi đến cẳng chân thì mười lăm vạn trở lên, bại liệt thì năm mươi vạn là xong, đầu rơi ra rồi thì bãi tha ma không thu phí.
Cậu nghĩ thầm trong lòng, “Nơi này hợp pháp thật à?”
Bỗng nhiên, bốn phía vang lên tiếng hô to sôi động.
Đài thi đấu số 3 lúc nãy nữ phục vụ nhắc tới lại xuất hiện hai tuyển thủ nữa. Trong đó có một người là hoàng linh với thân hình cao lớn, nửa bên mặt vẽ đầy hoa văn màu vàng, gã lẳng lơ hôn gió với khán giả, những nữ yêu đối mặt với gã đều hét ầm lên, so với thi đấu thể thao thì cảnh tượng này càng giống offline fan hâm mộ hơn.
Yêu quái hoàng linh này là loại yêu quái lai gần trăm năm mới sinh ra, trăm năm trước sách tranh của yêu tộc không thể tìm thấy ghi chép về loại này. Gần như toàn bộ hoàng linh đều đến từ Mai Cốt tràng, những con yêu quái có thể sống sót ở nơi quỷ quái như vậy đều là ngoại tộc, thế nên đương nhiên mỗi con hoàng linh đều có năng lực không tầm thường.
Từ Dĩ Niên thấy hoàng linh bẻ khớp ngón tay, tiếng xương khớp vang lên răng rắc. Đối thủ của gã là một tham lang thân thể cường tráng, có lẽ là bất mãn với hoàng linh khiến mọi người xôn xao, tham lang xì một tiếng, xông lên trước.
Đối mặt với đối thủ đang tức giận, hoàng linh tươi cười cong ngón út một cái.
Điệu bộ như đang trêu đùa này khiến khán giả hò hét ầm ĩ. Từ Dĩ Niên nhìn sân đấu không dời mắt, cậu có thể cảm giác được hoàng linh rất mạnh, tham lang chắc chắn không phải đối thủ của gã, nhưng bọn họ đánh nhau phải mất bao lâu? Mười phút chăng? Không, nhanh hơn, có lẽ chỉ cần ba phút——
Lúc tham lang vọt đến trước mặt hoàng linh, khán đài yên tĩnh trong giây lát.
Trông thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, những tiếng hét chói tai gần như có thể phá tan trần nhà.
“Giết hắn! Giết hắn!”
“Vặn! Tiếp tục vặn như vậy đi—— vặn cổ hắn xuống cho tôi!”
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ván này lại cược thắng rồi! Người chiến thắng cuối cùng của đêm nay chắc chắn là Tạ Kỳ Hàn!”
“Tạ Kỳ Hàn! Tạ Kỳ Hàn!”
Tạ Kỳ Hàn dùng một tay nhấc tham lang đã không còn sức phản kháng lên, trái ngược với đa số người xem không hiểu cách thức, Từ Dĩ Niên có thể trông thấy rõ ràng Tạ Kỳ Hàn đỡ công kích của tham lang như thế nào, làm sao gã có thể dùng tay bao trùm lên hoa văn màu vàng chỉ trong vỏn vẹn vài giây. Nếu cậu đoán không nhầm, trong vài giây đó, độ cứng cánh tay của hoàng linh có thể so với sắt thép.
Từ Dĩ Niên liếm răng nanh, máu sục sôi theo những tiếng hét. Có lẽ là do bản tính sai khiến, có lẽ là do số mệnh ảnh hưởng, đột nhiên cậu rất muốn đánh một trận sảng khoái với gã.
Ký ức về hồi còn mười tuổi đối với cậu mà nói không phải là thứ vui vẻ gì, khi ấy số mệnh của cậu được truyền đi trong các gia tộc lớn, bạn bè bằng tuổi nghe ám chỉ của bố mẹ nên dần dần bất hòa với cậu, các họ hàng bề trên thì luôn trông chừng thật kỹ nhất cử nhất động của cậu. Ngày trước chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nên có một dạo cậu đã từng nghĩ những việc đó rồi sẽ qua thôi.
Chỉ cần không làm gì sai thì lâu dần mọi người nhất định sẽ hiểu ra số mệnh của mình toàn là lời vô căn cứ.
Mãi đến trước ngày hôm ấy, cậu vẫn nghĩ như vậy.
Những chi tiết nhỏ nhặt trong ngày hôm ấy Từ Dĩ Niên đã quên gần hết, chỉ nhớ rõ cậu đúng lúc học được cách vẽ bùa sấm sét nên vô cùng phấn khởi về nhà muốn khoe với bố mẹ.
Vẫn như ngày thường, cậu đi từ hành lang tới phòng khách, bỗng nhiên phát hiện trong nhà có hai nhân viên công tác của cục trừ yêu. Cậu tựa vào góc tường, nghe bọn họ hỏi bố mẹ cậu:
“Đứa nhỏ của ông bà từng có hành động không bình thường nào không?”
“Nó có từng biểu hiện ra khuynh hướng bạo lực hay không? Hoặc là trong lúc vô ý làm hai người bị thương?”
“So với trẻ con bình thường, có phải nó dễ cáu giận hơn không?”
Hóa ra nhân viên công tác của cục trừ yêu trước mặt cậu đã rất hòa nhã rồi, ít nhất bọn họ chưa từng hỏi cậu những câu hỏi tổn thương như vậy.
Vô số cảm xúc tiêu cực mang theo phẫn nộ ập xuống đầu cậu, cuối cùng tất cả hóa thành những mất mát bất lực.
Cậu tựa lưng vào bức tường lạnh như băng, sau đó chậm rãi co rúm người lại thành một khối. Cậu vừa lặng lẽ rơi nước mặt, vừa nghĩ.
Hiện thực rất không công bằng.
Cho dù cậu có cố gắng hòa nhập thì trong mắt người bên cạnh, cậu vĩnh viễn là một kẻ khác loài.
...
Sau ngày hôm đó, cậu càng căm ghét những khuôn sáo mà số mệnh mang tới, chỉ cảm thấy như mình bị trói buộc trong gông xiềng vô hình. Mãi đến khi quen biết Úc Hòe, cậu mới dần dần thay đổi cách nghĩ.
Để đối phó với chuyện giục hôn, Úc Hòe tìm cậu giả vờ làm người yêu, đối mặt với đàn anh chưa quen biết được bao lâu này, Từ Dĩ Niên không chút nghĩ ngợi gì mà từ chối: “Mệnh của em rất kỳ lạ, hay là anh tìm một người bình thường đi.”
“Mệnh của em là đại hung đại ác, sinh linh đồ thán đấy hả?”
Từ Dĩ Niên thầm nghĩ chuyện tốt không ra khỏi cửa mà chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, cái mệnh nát của mình mà ngay cả yêu tộc cũng biết.
Cậu gật đầu.
“Kỳ lạ sao...” Úc Hòe nhìn cậu, mắt tràn đầy nét cười chân thành: “Anh cảm thấy em rất đặc biệt.”
Được rồi.
Tim Từ Dĩ Niên bỗng dưng đập nhanh hơn, gông xiềng vẫn luôn trói buộc cậu rung lên leng keng.
Chỉ bằng câu nói này, em sẽ giúp anh.
...
Tham lang đánh mất năng lực chống trả được khiêng tới nơi chữa trị, xung quanh vang lên những tiếng hò hét đinh tai nhức óc, Từ Dĩ Niên cho rằng nhân viên công tác năm đó nói cũng không sai, có lẽ mình hơi có khuynh hướng nguy hiểm thật.
Giờ khắc này, bầu không khí trong đấu trường khiến cậu hưng phấn.
Từ Dĩ Niên quay đầu lại hỏi nữ phục vụ: “Bây giờ còn có thể tham gia không?”
“Đương nhiên có thể, quầy đăng ký ở bên kia.” Nữ phục vụ nhìn tay chân trắng nõn gầy nhom của cậu, phủ định khả năng tự cậu muốn thi, “Cậu muốn đăng ký giúp bạn à? Tốt nhất vẫn nên để cậu bạn đó tự đăng ký, phải điền một vài thông tin...”
“Tôi đăng ký cho tôi.”
Nữ phục vụ ngẩn ra: “Đấu đơn sao?”
“Không.” Đôi mắt nam sinh nhìn về phía ánh sáng trên đài thi đấu, “Đấu chung.”