“Tôi đi đâu em cũng muốn hỏi? Không thích hợp nhỉ.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Từ Dĩ Niên kể lại tình huống cho Diệp Thiểu nghe qua điện thoại, biết Hạ Tử Hoành tạm thời không sao, Từ Dĩ Niên khẽ thở phào, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, Nam Chi lại nhắc nhở nói: “Thể chất của thầy trừ yêu khác với người thường, sau khi bị ký hiệu không nhất định sẽ hôn mê. Giống như nếu hứa nguyện cơ ký hiệu một yêu tộc mạnh mẽ thì đến tận khi huyết tế yêu tộc đó mới bắt đầu mất ý thức.”
Từ Dĩ Niên vội vàng để Diệp Thiểu trông coi Hạ Tử Hoành thật kỹ, hấp tấp chạy tới bệnh viện. Khi Thần Nhiên và Từ Dĩ Niên mở cửa vào, Diệp Thiểu vốn đang căng thẳng bỗng nhiên đứng dậy theo bản năng.
Phía sau Từ Dĩ Niên là một nam một nữ yêu tộc. Nữ yêu xinh đẹp đến xiêu lòng hấp dẫn ánh mắt người ta, nhưng tất cả sự chú ý của Diệu Thiểu đều tập trung trên người Úc Hòe cũng là người cuối cùng bước vào. Cảm giác như năng lực của hắn rất mạnh, nhưng lại không thể đánh giá chính xác xem mạnh đến đâu, sự chênh lệch này khiến đáy lòng Diệp Thiểu sinh ra đề phòng.
Đã lâu rồi y chưa gặp yêu tộc khiến y phải kiêng dè. Sau khi Úc Hòe vào phòng, ký ức chôn giấu ở nơi sâu nhất của Diệp Thiểu bị kích thích, đầu Diệp Thiểu lướt qua những cảnh tượng.
Trong không gian chật chội, toàn thân y đầy mồ hôi, trái tim không thể khống chế mà đập dữ dội, tựa như giây tiếp theo sẽ vỡ nát ra.
Từng bước một, giọng nói mang theo ý cười từ từ tiến lại gần, Diệp Thiểu nghe giống như là tiếng của thần chết.
...
“Có ký hiệu không?”
Câu hỏi của Úc Hòe khiến Diệp Thiểu hoàn hồn, y sờ mũi, dời sự chú ý lên người Hạ Tử Hoành đang ngủ say.
“Trên cổ.” Nữ yêu trả lời, “Cậu ấy bị ký hiệu rồi.”
Diệp Thiểu ngẩn ra.
“Tôi vẫn trông cậu ấy mà.” Giọng của y vẫn còn bình tĩnh, mắt toát ra vẻ kinh ngạc, “Sao cậu ấy bị ký hiệu được.”
“Đúng thật là có ký hiệu.” Nam Chi quả quyết lặp lại.
Từ Dĩ Niên vỗ Diệp Thiểu: “Cậu nghĩ lại xem, hôm nay có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”
Diệp Thiểu cẩn thận nhớ lại: “Không có, hôm nay sau khi tới bệnh viện, trừ lúc đi vệ sinh thì tôi chưa từng rời khỏi nơi này, tôi không phát hiện ai từng tới đây.”
Diệp Thiểu vừa dứt lời, Hạ Tử Hoành như bị bọn họ đánh thức, y chậm rãi mở mắt ra, nhìn Diệp Thiểu đứng bên giường bệnh, tùy tiện nói: “Anh Diệp, lấy giùm ly nước với.”
Diệp Thiểu theo bản năng gạt tay y ra.
“!” Hạ Tử Hoành không ngờ sau khi đồng sinh cộng tử xong, người này vẫn còn ghét bỏ mình như vậy, biểu cảm trên mặt đau đớn khôn cùng.
Diệp Thiểu lúng túng nói: “Thói quen thôi, xin lỗi.”
Diệp Thiểu vừa nói chuyện vừa rót nước, Hạ Tử Hoành uống một ngụm, để ly nước xuống: “Không đúng, không phải anh Tiểu Từ cũng từng vỗ vai cậu hay sao, sao cậu không phản kháng?”
“Cậu để ý chút được không? Nước đổ ra rồi kia kìa.” Từ Dĩ Niên vừa ghét bỏ vừa dựa vào lưng Diệp Thiểu như người không xương, “Quan hệ của bọn tôi như vậy rồi thì cậu ấy còn phản kháng cái gì? Tôi còn từng ngủ cùng cậu ấy trên một cái giường đấy.”
Hai người bọn họ kề vai, gần như là dính vào nhau.
Úc Hòe vốn nãy giờ không lên tiếng khẽ nhíu mày, hắn nhìn Từ Dĩ Niên chằm chằm, gằn từng tiếng: “Hạ Tử Hoành.”
Bị một giọng nói lạnh như băng bất ngờ gọi tên, Hạ Tử Hoành giật mình: “Có!”
“Cậu sắp chết rồi.”
Lưng Từ Dĩ Niên lạnh ngắt, vô thức đứng thẳng người. Diệp Thiểu và Thần Nhiên đều nín thở, nhìn về phía Úc Hòe.
Trông thấy rõ người vừa nói là ai, Hạ Tử Hoành nuốt câu “Có gì nói mẹ đi!” lại. Khác với học sinh chuyển trường tới học viện Phong Kiều, xưa giờ chưa từng gặp Úc Hòe như Diệp Thiểu, Hạ Tử Hoành có thể nói là ấn tượng sâu sắc với đàn anh này. Y lén nháy mắt với Từ Dĩ Niên: Mẹ nó đây là tình huống gì vậy, sao các cậu lại mời Diêm vương tới? Mà trọng điểm là hắn vừa tới đã phán tôi tử hình?
Đáng tiếc, Từ Dĩ Niên không cùng sóng não với y, cậu cũng nháy mắt ý bảo: Nói chuyện nghiêm chỉnh vào, thành thật tí đi.
Úc Hòe đe dọa bệnh nhân xong thì không nói gì nữa, Thần Nhiên chỉ có thể tận chức tận trách đứng ra giải thích lại tình hình trước mắt, cuối cùng hỏi thêm một cậu: “Cậu nghĩ kỹ lại đi, lúc nào có khả năng đã gặp hứa nguyện cơ?”
Hạ Tử Hoành ngơ ngác lắc đầu.
Giây lát sau, y nhìn Diệp Thiểu một cái, đột nhiên nói: “Có một chuyện.”
“?”
“Sau khi anh Diệp đi vệ sinh về có hỏi tôi là tôi có nguyện vọng gì không, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều nên trả lời là hy vọng có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra tốt nghiệp. Bây giờ ngẫm lại, cái này không quá giống câu mà cậu ấy sẽ hỏi.”
Diệp Thiểu nghe vậy, yên lặng một hồi lâu: “Tôi chưa từng hỏi cậu như vậy, đó không phải là tôi.”
Hạ Tử Hoành bị tin tức này làm cho mê mang, đối diện với Diệp Thiểu giây lát rồi lại ngây ngốc nhìn về phía Từ Dĩ Niên, nhưng Từ Dĩ Niên không đoán được ý nghĩ của Hạ Tử Hoành: “Nhìn tôi làm gì, cậu thông minh lên tí được không?”
Hạ Tử Hoành do dự, không dám lên tiếng. Cuối cùng người thông minh nhất ở đây cũng hạ mình mở miệng giải thích: “Tự hứa nguyện cơ không có năng lực công kích, thực lực tương đương với tiểu yêu bình thường, đồng thời còn phải thông qua huyết tế để kéo dài tuổi thọ.”
Vài tên thầy trừ yêu không hẹn mà cùng dỏng tai lên, Từ Dĩ Niên dám cam đoan rằng cậu đi học cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.
“Thời gian quá dài không tiến hành huyết tế thì sẽ tử vong. Ngược lại, nếu hoàn thành một lần huyết tế quy mô lớn, năng lượng đạt được đủ để gã tích trữ nhiều năm, gã sẽ trốn đi, mãi đến lần hứa nguyện tiếp theo mới xuất hiện.”
Hạ Tử Hoành nghe tới đó hỏi: “Vậy lần hứa nguyện trước của gã là lúc nào?”
Úc Hòe nhìn y nhưng không trả lời, nói tiếp: “Lung yêu từ xưa đến nay đều yêu cầu trao đổi đồng giá, lúc trước tôi đoán nếu gã muốn ký hiệu mục tiêu thì phải hoàn thành một điều kiện. Rất có thể gã đã dùng ảo thuật để giả thành Diệp Thiểu, một khi Hạ Tử Hoành nói ra nguyện vọng của mình, ký hiệu liền hoàn thành.”
Từ Dĩ Niên nhịn không được chen miệng: “Có cách phá giải không?”
“Giết hứa nguyện cơ, khiến gã không thể huyết tế. Trừ cách này ra, tạm thời tôi không biết những cách khác.”
Phương pháo đơn giản thô bạo như vậy khiến cả căn phòng rơi vào lặng im, Thần Nhiên nhìn vẻ mặt phong phú của các tổ viên, đưa ra quyết định: “Nói tóm lại, chuyện lớn như vậy thì trước tiên cứ liên hệ với học viện. Tình huống của Hạ Tử Hoành rất nguy hiểm, cho dù chúng ta từ bỏ kiểm tra tốt nghiệp cầu cứu học viện thì cũng không nhất định có thể giữ được mạng của cậu ấy.”
Từ Dĩ Niên cảm khái: “Kịch bản này hình như quen quen.”
Cậu nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Nguyên Mộ.
Mười rưỡi đêm, có lẽ phó hiệu trưởng đang bận, Từ Dĩ Niên gọi đến lần thứ hai mới được.
“Bạn học Từ Dĩ Niên.” Giọng Nguyên Mộ nhẹ nhàng, trong nụ cười mang theo sát khí, “Nếu thầy nhớ không nhầm thì hẳn là em đang làm kiểm tra tốt nghiệp nhỉ, trừ khi nhóm các em lại định trốn học, nếu không thì em không có lý do gì để phá vỡ buổi hẹn hò của thầy.”
“Thầy hẹn với ai?” Hiếm thấy phó hiệu trưởng buôn chuyện, trong lúc nguy cấp Từ Dĩ Niên cũng không quên tò mò.
“Đây là việc riêng của thầy.” Nguyên Mộ trốn tránh, “Tìm thầy có việc gì?”
Từ Dĩ Niên vội vàng nói: “Có chuyện lớn! Hạ Tử Hoành bị hứa nguyện cơ ký hiệu.”
Đầu kia điện thoại yên lặng vài giây, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Sao lại phát hiện được? Em ấy gặp phải hứa nguyện cơ lúc nào?”
“Đêm nay, Nam Chi có thể nhìn thấy ký hiệu trên người Hạ Tử Hoành.”
“Nam Chi...? Đợi đã, em đang ở cùng Úc Hòe?”
Từ Dĩ Niên bị câu hỏi này làm cho nghẹn lời, gian nan ừm một tiếng.
Nguyên Mộ trầm ngâm giây lát: “Lúc hứa nguyện cơ huyết tế cần 'nhìn' thấy vật tế, nếu đưa Hạ Tử Hoành tới dị không gian 'không nhìn thấy' thì hẳn là gã không thể tiến hành huyết tế được nữa... Đưa điện thoại của em cho Úc Hòe.”
Tuy rằng nghe không hiểu dự định của phó hiệu trưởng nhưng Từ Dĩ Niên vẫn nghe lời ông. Gần như là cậu vừa đưa điện thoại cho Úc Hòe thì Hạ Tử Hoành trên giường bệnh đã kéo góc áo của cậu: “Em muốn uống coca.”
Sự chú ý của Từ Dĩ Niên đều đặt ở cuộc đối thoại giữa Úc Hòe và Nguyên Mộ, thuận miệng lấy lệ: “Uống coca cái gì? Uống nhiều nước ấm vào.”
Hạ Tử Hoành nói như đúng rồi: “Em sắp chết rồi đây này, trước lúc lâm chung uống miếng coca cũng không được à?”
Từ Dĩ Niên vốn định bảo ông đây chưa từng gặp ai giày vò người ta như cậu, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, cậu lạnh mặt chỉ chỉ Hạ Tử Hoành, quay đầu ra khỏi phòng.
Sau khi cậu đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng nói chuyện điện thoại, chẳng biết Nguyên Mộ nói gì, Úc Hòe đáp lại vài câu, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
Cúp điện thoại xong, hắn dặn dò Nam Chi: “Dẫn họ bọn tới cảng Tự Do. Hứa nguyện cơ không tìm thấy nơi đó, theo lý mà nói thì không thể huyết tế Hạ Tử Hoành.”
“Vâng.” Nam Chi gật đầu.
Hạ Tử Hoành tiện thể nhìn về phía cô, để ý thấy ánh mắt của y, Nam Chi cười dịu dàng, má lúm đồng tiền hiện rõ: “Nhìn chằm chằm chị làm gì đấy, em trai.”
Mặt Hạ Tử Hoành đỏ bừng: “Không phải, cái đó... chúng ta thật sự sẽ được tới cảng Tự Do hả? Nói đi là đi à?”
Nói đến cuối, giọng Hạ Tử Hoành cao hẳn lên, trên mặt viết rõ còn có loại chuyện tốt này hay sao, Thần Nhiên lạnh lùng nói: “Chắc cậu chưa quên cậu phải chạy trốn để khỏi phải chết nhỉ?”
“Thì sao? Đây là nơi mà bao nhiêu người hướng về! Tôi đã tới đó rất nhiều lần trong mơ rồi đấy!”
“...”
Diệp Thiểu buông một câu mỉa mai hiếm thấy: “Nghe nói cửa vào thành phố rất cao, những thầy trừ yêu đi qua được chẳng có mấy ai.”
Đa số lời đồn đều nói rằng cảng Tự Do là một thành phố lơ lửng trên mặt nước, nằm ở dị không gian bên ngoài hai giới, chỉ có nhân loại năng lực mạnh mẽ và yêu tộc mới có thể tìm được lối vào.
Không ai biết đến tột cùng thành phố khiến ngay cả hệ thống giám sát của cục trừ yêu cũng không tìm thấy này nằm ở đâu, cách ra vào cảng lại càng không có ai biết. Bởi vì cánh cửa rất cao, yêu tộc xuất hiện trong thành cũng chẳng phải loại tầm thường, tại đây có thể thu thập được các loại tin tức hiếm lạ từ trời nam biển bắc, châu báu trị giá nghìn vàng giấu kín trong phố lớn ngõ nhỏ.
“Nhưng mà bây giờ cảng Tự Do hình như thuộc về Úc...” Hạ Tử Hoành nói tới đây liền dừng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, phát hiện Úc Hòe đã bỏ đi trong lúc bọn họ thảo luận sôi nổi.
Từ Dĩ Niên ôm sáu lon coca, chạy từ cuối hành lang về phòng bệnh.
Cậu nghĩ có lẽ mọi người đều muốn uống nên mua cho mỗi người một lon. Máy bán hàng tự động không có túi, cậu chỉ có thể ngây ngốc ôm sáu lon nước này đi, cố tình đúng lúc này cậu lại đối mặt với quỷ tộc từ hướng đối diện qua đây.
Phần lớn diện mạo của yêu tộc có một chút tính công kích, Úc Hòe cũng không ngoại lệ. Đường cong xương chân mày của hắn sắc xảo, mí mắt rất sâu khiến khuôn mặt có một vẻ đẹp cao quý.
Trên hành lang bệnh viện ban đêm, khí chất khác người thường của hắn càng hiện ra rõ rệt, cảm giác yêu dị này kết hợp với bộ dạng xuất chúng tạo nên một sức hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời, y tá trẻ tuổi đi qua cứ mải nhìn trộm hắn.
Từ Dĩ Niên không tự chủ được hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Úc Hòe dừng chân trước mặt cậu. . Google ngay trang || trumtruy en.or g ||
“Tôi đi đâu em cũng muốn hỏi? Không thích hợp nhỉ.” Do chênh lệch chiều cao, hắn muốn nhìn Từ Dĩ Niên thì phải hạ thấp tầm mắt xuống, “Hay nên nói là em cảm thấy quan hệ của chúng ta tốt hơn quan hệ của em với Diệp Thiểu.”
Từ Dĩ Niên ôm chặt coca trong lòng, không cam lòng bị yếu thế hỏi lại: “Có phải hết cách rồi không, phó hiệu trưởng bảo anh rút lui hả?”
Úc Hòe nhìn cánh tay đang siết chặt của cậu, không so đo nữa, ngược lại còn cười cười: “Về đợi đi.”
Hắn nói xong thì đi lướt qua, nhưng đột nhiên bị cậu gọi lại.
“Đợi đã.” Từ Dĩ Niên một tay ôm năm lon nước giải khát, tay kia thì ra vẻ ngầu lòi ném lon nước còn lại cho Úc Hòe, “Cho anh này, không uống thì ném đi.”
Lon nước lạnh băng bị bắt được, thấy hắn không cảm ơn cũng không tạm biệt, chẳng thèm quay đầu lại liền lập tức bỏ đi, Từ Dĩ Niên bĩu môi.
“Anh Tiểu Từ, cuối cùng anh cũng về rồi!” Lúc Từ Dĩ Niên trở về phòng bệnh, Thần Nhiên đang đỡ Hạ Tử Hoành xuống giường, cả hai người đều ghét bỏ lẫn nhau, thấy Từ Dĩ Niên trở về, Hạ Tử Hoành bị thương chưa lành cảm giác như cả thế giới của mình bừng sáng: “Cảm ơn cảm ơn...! Hả, anh mua năm lon cho em á?”
“Mơ đi!” Cậu vừa nói vừa chia coca cho mọi người. Hạ Tử Hoành mở nắp lon, kích động nói: “Chúng ta sắp tới cảng Tự Do! Phó hiệu trưởng bảo cảng Tự Do ở dị không gian, theo lý thuyết thì là nơi an toàn.”
Từ Dĩ Niên ngẩn ra, lúc này mới hiểu được ý của Úc Hòe bảo cậu về đợi.
Nghĩ tới cảng Tự Do là địa bàn của ai, hồi nãy mình còn làm trò quái gở với hắn... Từ Dĩ Niên liền áp thẳng lon nước lạnh lên mặt.
Nam Chi thấy đã đủ người, nói: “Các cậu có hành lý cần mang theo không?”
Bốn người đều tỏ vẻ không muốn mang gì, Hạ Tử Hoành lắm mồm hỏi thêm xem trong thành phố có chỗ chữa bệnh không, nhận được câu trả lời đừng lo lắng xong y cũng chẳng còn băn khoăn nữa.
Ngón tay trắng trẻo của Nam Chi vạch một đường trên không trung, một hạt ngọc dịch chuyển tức thời rực rỡ nhiều màu rơi xuống tay cô. Cô khép hai tay lại vỗ một cái, không gian đột nhiên được mở ra. Bên này của bọn họ rõ ràng là ban đêm, thế giới bên kia lại là ban ngày.
Đây là đường tới cảng Tự Do.