Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 14: Chương 14: Hứa nguyện cơ




“Úc Hòe như bị mèo cào một cái...”

Biên tập: Lebt Wohl

###

Nghe thấy Úc Hòe muốn gì, đầu óc của Từ Dĩ Niên trống rỗng, tất cả những sự ngại ngùng và mất tự nhiên do tư thế ngồi mang lại đều bị cậu ném ra sau đầu.

Cả người cậu lạnh ngắt, bên tai và hai má cũng không còn đỏ bừng nữa.

“Nếu ngài cần cái đó thì thật có lỗi, tôi đúng là lực bất tòng tâm.” La trưởng lão thở dài nói, “Cái chết của Tuyên phu nhân vẫn khiến tôi tiếc nuối sâu sắc. Rất ít đại yêu quái có năng lực và phẩm chất xuất chúng như bà ấy, nếu bà ấy còn sống, có lẽ yêu giới sẽ không phải dáng vẻ như bây giờ. Lúc nghe được tin bà ấy bị giết hại, ngay cả tôi cũng khiếp sợ không thôi, tâm trạng của ngài tôi có thể hiểu được.”

La trưởng lão nói những gì, Từ Dĩ Niên không nghe lọt tai một câu nào. Cậu không khỏi giương mắt, muốn nhìn biểu cảm lúc này của Úc Hòe, nhưng từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới căng cứng của đối phương, trái tim Từ Dĩ Niên bị đâm mạnh một cái, không tự chủ được nắm lấy góc áo của Úc Hòe.

Úc Hòe không nói lời nào, vẻ mặt lạnh như băng.

“Nếu ngài mở miệng hỏi tôi danh sách, chắc chắn không ít thì nhiều đã tra được một số chuyện. Nhưng ngài hẳn đã biết bộ tộc huyễn yêu có rất nhiều nhánh, tình huống phức tạp, giữa các trưởng lão là hệ thống hoàn toàn độc lập, cho dù có ai phạm sai lầm thì những người khác cũng khó mà biết được.”

Bầu không khí trong phòng lạnh tới cực điểm. Khoảnh khắc ấy, La trưởng lão tưởng rằng mình đã nhìn thấy ngàn vạn hồn ma phía sau Úc Hòe, những vong hồn do quỷ tộc phái tới đứng chật ních cả phòng, vô số đôi mắt quỷ đang nhìn ông chăm chú——

Giây tiếp theo, La trưởng lão nhận ra trong phòng không có quỷ hồn gì cả, chỉ là ông đang căng thẳng.

Tim ông đập dữ dội! Mồ hôi lạnh khiến lưng La trưởng lão ướt sũng, dù rằng trong lòng hối hận không thôi, ông cũng chỉ có thể ra sức duy trì vẻ mặt thành khẩn: Sao bọn họ có thể mơ mộng hão huyền rằng hắn đã quên chuyện này? Sau cái đêm mà bộ tộc khôi nữ bị giết sạch, lập trường của Úc Hòe đã rất rõ ràng. Hắn trở về không phải để sống những ngày yên ấm, hắn sẽ không qua loa lấy lệ với ai, mọi người cùng nhau buông bỏ thù hận vui vẻ kiếm tiền hưởng thụ... Hắn trở về chính là để báo thù!

Nhưng viện trưởng lão cho rằng không thể đánh đồng khôi nữ với huyễn yêu, bọn họ là gia tộc lớn cao quý, ở giới kinh doanh hay giới chính trị đều có bạn bè, thậm chí ở cục trừ yêu cũng có tiếng nói, cho dù Úc Hòe có hận đi chăng nữa, đối mặt với gia tộc khổng lồ cũng chỉ đành nén giận.

Bọn họ đều sai lầm rồi. Thứ đầu tiên mà Úc Hòe đòi là một danh sách, La trưởng lão chắc chắn rằng sau khi lấy được danh sách, hắn sẽ giết sạch tất cả những huyễn yêu đó. Trong vụ thảm án chấn động hai giới, bọn họ trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết toàn bộ quỷ tộc trừ một mình hắn, nợ máu đương nhiên chỉ có thể trả bằng máu.

Giữa bầu không khí cứng ngắc, Úc Hòe phá tan sự yên tĩnh này trước: “Ông không tham gia vào chuyện năm đó, tôi tạm thời không định truy cứu ông.”

La trưởng lão lập tức hiểu được ý của hắn: Bởi vì trên tay ông chưa từng dính máu quỷ tộc, Úc Hòe mới có thể tới đây gặp ông.

“Không thì ông tự nghĩ cho bản thân đi, muốn cùng những trưởng lão khác tiếp tục đấu tranh, hay là thiết thực hơn một chút, giữ mạng của mình trước.”

“...Nói vậy xem ra, ngài cũng không bằng lòng tiếp nhận điều kiện của viện trưởng lão, cũng sẽ không dừng tay.” La trưởng lão nói xong, lau mồ hôi lạnh trên thái dương: “Chúng ta nói về việc riêng đi.”

Ông chủ động đón nhận ánh mắt của Úc Hòe: “Cá nhân tôi rất thích giao dịch với ngài. Tôi cung cấp danh sách cho ngài, nếu cuối cùng Hoa Hoành Cảnh thành công, hi vọng ngài có thể giúp tôi một lần lúc tất yếu, nếu viện trưởng lão dẹp yên được nội loạn, ngài cứ coi như đây là quà gặp mặt mà tôi tặng, chỉ cần ngài giữ bí mật đối với lai lịch của danh sách đó.”

Cho dù viện trưởng lão đạt được thắng lợi tạm thời nhưng bên trong tất nhiên sẽ rối loạn bất an, bọn họ biết những huyễn yêu trên danh sách sẽ có kết cục gì, La trưởng lão lấy lòng, cũng là mượn người bên ngoài để giải quyết đối thủ tranh quyền.

Úc Hòe sảng khoái đồng ý: “Được.”

La trưởng lão thở phào trong lòng, nhưng câu tiếp theo của Úc Hòe khiến biểu cảm của ông đông cứng lại: “Hoa Hoành Cảnh rất ghét các người, hoặc là nói, hắn hận các người. Chiếu theo tình thế trước mắt của hắn, không nghiền cả đám mấy người thành tro mới là lạ... Các người định làm gì hắn?”

“Chuyện trong nhà mà thôi, nói ra sợ khiến người ta chê cười.” La trưởng lão một lời cho qua.

Úc Hòe cũng không ép, nghe vậy liền đứng dậy.

Từ Dĩ Niên vốn đang yên lặng treo trên người hắn như một món trang sức, lúc này theo bản năng cũng muốn đứng dậy. Không đợi cậu kịp làm gì, cánh tay của Úc Hòe đã trượt tới cẳng chân cậu, bế bổng cậu lên.

Từ Dĩ Niên: “!”

Hả...?

Úc Hòe làm cái gì vậy?

Cậu sợ tới mức cứng đờ người, giật mình một cái suýt nữa rò điện, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tên quỷ tộc đang bế mình.

“Đêm nay cảm ơn đã chiêu đãi.” Úc Hòe nói với La trưởng lão, “Quà này tôi mang đi.”

Nghe rõ hắn nói gì, sự xấu hổ của Từ Dĩ Niên lên tới đỉnh điểm, rẹt một tiếng, một dòng điện tràn ra khỏi đầu ngón tay của cậu.

Úc Hòe như bị mèo cào một cái, mắt ánh lên ý cười.

Hắn biết Từ Dĩ Niên vẫn luôn có bệnh vặt như vậy, lúc cảm xúc biến đổi quá lớn thì sẽ không khống chế được dị năng của mình, chẳng ngờ đã năm năm trôi qua rồi mà cậu vẫn chưa sửa được.

Lúc ra khỏi phòng, hai gã yêu tộc gác cửa cúi đầu chào Úc Hòe. Bên cạnh hành lang có một nam phục vụ chạy tới, so với phục vụ nơi này, nhìn y càng giống như đến để tiêu tiền hơn, nam phục vụ đeo mặt nạ mèo, con mèo tươi cười đã che hơn một nửa khuôn mặt của y, đúng lúc che mất biểu cảm không cung kính của nam phục vụ.

Nhưng sau khi trông thấy Úc Hòe, nam phục vụ cứ như bị ấn nút tạm dừng, khuôn mặt cũng trở nên ngơ ngác.

Thần Nhiên: “...”

Từ Dĩ Niên: “...” Mợ nó.

Từ Dĩ Niên không ngờ vừa bước ra đã gặp phải Thần Nhiên, lại còn ở trong cái tình trạng sai này nữa. Máu dồn lên não trong tức khắc, giống như có người ghé vào tai cậu gõ chiêng, tiếng cheng cheng rất lớn khiến Từ Dĩ Niên bừng tỉnh.

Cậu vùng vẫy mấy cái, Úc Hòe vẫn bế cậu khư khư cứ như không cảm thấy gì. Từ Dĩ Niên không tin đối phương không nhìn ra ý muốn của cậu, cảm nhận được Úc Hòe đang ác ý trêu đùa mình, cậu hạ giọng: “Thế thôi là được rồi, anh còn muốn làm cái gì nữa?”

Úc Hòe nhướn mày, mặt tỏ vẻ bất ngờ.

Hắn rất không thành thật mà bảo: “Là em à, không nhận ra đấy.”

Trong một góc bốn bề vắng lặng, hắn thả Từ Dĩ Niên xuống.

Bốn mắt chạm nhau, Từ Dĩ Niên nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, không có cách nào phán đoán xem đến tột cùng là lúc nãy hắn có nhận ra cậu không.

Thần Nhiên chạy tới trông cảnh tượng hai người đứng đối diện nhau, cả hai đều không nói gì. Y chỉ có thể hiểu rằng sau khi mình rời khỏi phòng thì bên trong đã xảy ra chuyện, hơn nữa chính mắt y nhìn thấy Từ Dĩ Niên được bế ngoài, nhất thời đầu óc nổ tung, đủ loại ý nghĩ xẹt qua đầu.

Y cố lấy dũng khí giải thích với Úc Hòe: “Chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, để tiện nên mới đổi thành trang phục phục vụ, nếu có gì mạo phạm đến ngài, ngài... đừng hiểu lầm.”

Thần Nhiên nói xong, khẽ kêu một tiếng trong lòng.

Từ Dĩ Niên, mẹ nó cậu thiếu tôi một mạng.

“Nhiệm vụ gì?”

“Kiểm tra tốt nghiệp.” Từ Dĩ Niên nói tiếp, “Thành phố Kỳ Hải gần đây có hơn trăm người vô cớ hôn mê, chúng tôi được học viện phái tới điều tra chuyện này, lúc kiểm tra người bị hại thì có huyễn yêu tập kích bọn tôi, bọn chúng nói người bố trí tập kích là một trưởng lão trong gia tộc... Chính là cái người anh gặp đêm nay.”

Úc Hòe suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Những người đó ở đâu?”

...

“Đều có thể nhìn thấy ký hiệu.” Trong phòng bệnh âm u, giọng nói mềm nhẹ của Nam Chi phá vỡ sự yên tĩnh, cô cẩn thận kiểm tra người bị hại hôn mê xong thì gật đầu với Úc Hòe, “Giống như đúc những ký hiệu từng xuất hiện, đích thực là hứa nguyện cơ.”

Từ Dĩ Niên nhìn đôi mắt của Nam Chi, dưới ánh đèn trắng, đôi mắt màu hổ phách của cô toát ra một cảm giác kỳ dị, giống như tầng mây mù bị che kín. Từ Dĩ Niên rất quen thuộc với đôi mắt này, khi người hoặc yêu có mắt âm dương sử dụng năng lực của mắt thì đôi mắt ấy sẽ trông như mây mù. Thầy tướng số mà cậu từng gặp cũng có đôi mắt như vậy.

Dáng vẻ xuất chúng của Nam Chi khiến người ta đã gặp thì không thể nào quên được. Từ Dĩ Niên vẫn còn nhớ lúc ở hội đấu giá, cô là bạn gái đồng hành với Úc Hòe. Sau khi biết được chuyện xảy ra ở Kỳ Hải, Úc Hòe liền gọi cô tới.

Thấy Thần Nhiên và Từ Dĩ Niên như lọt vào sương mù, Nam Chi giải thích: “Hứa nguyện cơ còn gọi là lung yêu, sau khi gã ký hiệu nhân loại hoặc yêu quái, cơ thể người bị ký hiệu sẽ xuất hiện một hình lồng chim, chỉ có người hoặc yêu có mắt âm dương và hứa nguyện cơ mới nhìn thấy được. Một khi bị ký hiệu, tính mạng của người đó sẽ hoàn toàn bị hứa nguyện cơ nắm giữ trong tay, đa số người sẽ vì vậy mà mất đi ý thức lâm vào tình trạng hôn mê, trở thành vật để huyết tế.”

“Huyết tế...” Từ Dĩ Niên thì thào.

Cậu nhớ ra rồi.

Ở hậu trường hội đấu giá ngầm, cậu và Thần Nhiên bị nhốt vào lồng chim, lúc ấy yêu quái bốn phương tám hướng đều cười nhạo bọn họ xong đời rồi, đêm nay sẽ phải huyết tế, những người trong lồng như bọn họ sẽ trở thành vật tế.

“Trao đổi đồng giá, thực hiện nguyện vọng.” Nam Chi nói, “Nguyện vọng càng đi ngược với hiện thực, càng khó thực hiện thì càng cần nhiều vật tế, thời gian huyết tế cũng càng dài. Theo lý thuyết mà nói, hứa nguyện cơ có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, cho dù biết huyết tế sẽ có vô số người chết, vẫn sẽ có yêu tộc bằng lòng giao dịch với gã.”

Cô không nói hết, nhưng Từ Dĩ Niên hiểu được ý của cô. Trong mắt đa số yêu tộc, tính mạng của nhân loại không đáng để nhắc tới.

Lúc cậu dẫm chết một con kiến, cậu có thấy tội lỗi không?

Không đâu.

Đối với yêu tộc mà nói, nhân loại không phải là đồng tộc, chết bao nhiêu người cũng không quan trọng. Nhưng năng lực thực hiện nguyện vọng của hứa nguyện cơ lại khác, tài phú, vinh quang, sức mạnh, người đẹp, tuổi trẻ,... Cái gì gã cũng có thể cho, cái gì cũng có thể thực hiện.

Từ Dĩ Niên không nói lời nào, hiển nhiên đã bị yêu quái bất thường như vậy làm chấn động. Sách giáo khoa ở học viện cho tới bây giờ cũng không thấy thứ gì lạ lùng đến vậy.

Thần Nhiên chú ý tới một chi tiết, hỏi Nam Chi: “Chỉ có nhân loại mới làm vật tế được thôi sao?”

“Thường thì những thứ yếu đuối hơn gã đều có thể làm vật tế.” Người lần này lên tiếng giải thích là Úc Hòe, “Người bình thường yếu đuối hơn hứa nguyện cơ, nên gã thường có khuynh hướng lựa chọn con người làm vật tế, nhưng dưới một số tình huống đặc thù, yêu tộc cũng có thể trở thành vật tế của gã. Chẳng hạn như, nếu tôi bị thương nặng sắp chết, lúc này tôi không có khả năng phản kháng, chỉ cần tôi yếu hơn gã, gã có thể ký hiệu tôi.”

Từ Dĩ Niên không kìm lòng được mà nhíu mày, Úc Hòe nói tiếp: “Lúc nãy cậu nói, có huyễn yêu tập kích các cậu. Tôi đoán huyễn yêu bị các cậu bắt được không nói thật, mệnh lệnh mà La trưởng lão giao cho bọn họ không phải giết chết các cậu, mà là làm bị thương, cứ như vậy...”

Hắn chưa kịp nói xong thì sắc mặt của Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên đều trắng bệch. Bọn họ trăm miệng một lời:

“Bệnh viện!”

“Hạ Tử Hoành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.