“Sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?”
Biên tập: Lebt Wohl
###
“Yên tâm, bên kia có đùi bự.” Thậm chí Từ Dĩ Niên còn không thèm để lời nói của nữ huyễn yêu trong lòng.
Dưới ánh mắt hoài nghi của Thần Nhiên, điện thoại của Từ Dĩ Niên vang lên. Cậu nhìn Thần Nhiên kiểu “Đây, không phải tới rồi sao”, sau đó nghe máy: “Alo, Diệp Thiểu.”
“Các cậu thế nào rồi?” Giọng Diệp Thiểu hơi nhỏ, lúc y nói chuyện, Từ Dĩ Niên còn nghe thấy tiếng kêu đau nhe răng nhếch miệng của Hạ Tử Hoành.
“Gặp mai phục, các cậu thì sao?”
“Cũng thế, Hạ Tử Hoành bị thương.” Trông thấy Hạ Tử Hoành có vẻ như không đứng dậy được nổi, Diệp Thiểu hơi ảo não, “Tại tôi không chú ý.”
Huyễn yêu mai phục bọn họ nhanh chóng phát hiện ra chênh lệch thực lực giữa hai bên, Diệp Thiểu giải quyết yêu quái xong mới trông thấy cả người Hạ Tử Hoành toàn là máu nửa quỳ trên mặt đất, một gã huyễn yêu cầm đao bước tới gần. Mắt thấy một đao đó sẽ kết liễu tính mạng của Hạ Tử Hoành, Diệp Thiểu vội vàng nhặt một cái đầu của cỗ thi thể bên cạnh lên, ném chính xác về phía huyễn yêu, đầu chạm đầu, huyễn yêu cầm đao bị đánh hoa cả mắt, miệng hộc máu.
Cuối cùng Hạ Tử Hoành cũng hiểu được tại sao Diệp Thiểu lại không ngại dẫn theo một tên cùi bắp như mình, nhìn cái trình độ này chắc cũng phải tương đương với anh Tiểu Từ, hơn nữa tính nết người ta còn tốt hơn cả Từ Dĩ Niên.
Hạ Tử Hoành bị chinh phục hoàn toàn bởi cú ném kia, thẳng thắn nâng vai vế của Diệp Thiểu lên: “Không không không, anh Diệp, ba Diệp! Đây không phải là lỗi của cậu! Lỗi là do tôi quá yếu!”
“...” Chuyện liên quan đến nhiệm vụ, Diệp Thiểu kể lại rất tỉ mỉ: “Tôi đoán có huyễn yêu lén vào cục cảnh sát, biến thành bộ dạng nhân viên bên trong, dò xét được thời gian hành động và số người của bên ta. Đã chết nhiều người như vậy rồi, thầy trừ yêu tới đây điều tra chỉ là chuyện sớm muộn, ngay cả mai phục cũng đã chuẩn bị xong, huyễn yêu rất có thể biết được nguyên nhân tử vong của những người này.”
Từ Dĩ Niên đồng ý với suy đoán của y, “Còn ai sống không, tìm hỏi một chút đi?”
“Còn.” Diệp Thiểu chần chờ hỏi, “Bên các cậu chết sạch rồi à?”
“Quá mạnh, không giữ được ai sống.” Từ Dĩ Niên nhân cơ hội khoe khoang bản thân, “Phiền não của cao thủ, cậu hiểu mà?”
Diệp Thiểu không biết nói gì, suy nghĩ một lát rồi cúp điện thoại trước khi Từ Dĩ Niên kịp khoe tiếp.
...
Diệp Thiểu và Hạ Tử Hoành hỏi ra được tổ chức mai phục lần này từ chỗ đám huyễn yêu nửa sống nửa chết kia, theo lời bọn họ, điều hành tổ chức là một trưởng lão họ La rất có danh vọng trong gia tộc. Sau khi mai phục xong, La trưởng lão sẽ yêu cầu bọn họ tới một hội sở tư nhân để báo cáo. Trừ chuyện đó ra thì hỏi gì đám huyễn yêu cũng không biết, mặc cho Hạ Tử Hoành đe dọa dụ dỗ, huyễn yêu cũng chẳng nói được thêm tin tức hữu dụng nào nữa.
“Các vị trừ yêu đại gia, chúng tôi chỉ là đám lâu la làm việc cho cấp trên thôi, nếu La lão không muốn nói thì chúng tôi nào dám hỏi ông ấy vì sao muốn giết các cậu—— Tôi nói sai, nói sai, bây giờ là đại gia ngài giết chúng tôi! Nếu các cậu thật sự muốn biết thì tôi đề nghị các cậu tới chỗ hội sở đó để xem.”
“Tới hội sở xem?” Diệp Thiểu lạnh lùng hỏi lại. “Chỗ đó có mai phục hay không?”
Vẻ mặt huyễn yêu đau khổ liên tục lắc đầu: “Cho dù có muốn mai phục ngài thì cũng không chọn chỗ đó! Đấy là cái chỗ ăn chơi, các ngài tới là biết, do một ông chủ nhân loại mở, bên trong đa số đều là người thường.”
Dưới tình hình này, yêu quái có ngang ngược cỡ nào cũng muốn ra sức tránh khỏi nơi đông người, sự cố liên lụy tới càng nhiều người thì trách nhiệm phải gánh vác càng lớn, nếu thật sự muốn hại bọn họ thì chẳng bằng tìm một nơi an toàn.
Diệp Thiểu nghe tới đó liền nhíu mày, hỏi Từ Dĩ Niên ở bên kia màn hình, “Cậu thấy sao?”
Từ Dĩ Niên tự hỏi một hồi lâu, quyết định ném vấn đề này cho người thông minh, “Thần Nhiên, cậu thấy thế nào?”
Thần Nhiên nói: “Hỏi gã xem chỗ đó ở đâu.”
Chẳng đợi Diệp Thiểu ép hỏi thì huyễn yêu chịu đủ tra tấn đã tự khai ra trước: “Hắc Hồ Đào! Đó là một trong những hội sở sang trọng nhất Kỳ Hải, cũng là sản nghiệp của gia tộc, La lão rất thích bàn chuyện làm ăn trong hội sở, nếu tôi đoán không nhầm, đêm nay ông ấy cũng định gặp khách quý ở đó, nhân tiện nghe chúng tôi báo cáo...”
Trời đã về đêm, ánh đèn chiếu xuống mặt tường như nước đổ. Bên cạnh bồn rửa tay, một vị khách hỏi nam nhân viên phục vụ, “Xin hỏi, gian 302 ở chỗ nào?”
Phục vụ chỉ đường, vị khách gật đầu, đang lúc chuẩn bị bỏ đi thì vị khách đó lại dùng một tốc độ mà người bình thường không thể nắm bắt được để kề một đao vào cổ nam phục vụ.
Từ Dĩ Niên dìu nam phục vụ đã bất tỉnh tới, trông thấy Thần Nhiên đưa cậu trai hôn mê này vào một gian WC, Từ Dĩ Niên liền bảo: “Tôi đề nghị đoạn này đừng có viết vào trong báo cáo nhiệm vụ.”
“Nói nhảm.” Thần Nhiên bắt đầu cởi quần áo của mình và nam phục vụ, “Lần nào làm nhiệm vụ với cậu cũng không có gì tốt lành, mấy chuyện không thể ra ánh sáng được đều sắp hết sạch rồi đây này.”
Hạ Tử Hoành bị thương không nhẹ, trước mắt nằm tĩnh dưỡng trong phòng bệnh, để phòng ngừa đám huyễn yêu nhân cơ hội này tới làm phiền nên Diệp Thiểu liền canh giữ ở đó, nhiệm vụ lẻn vào hội sở đương nhiên là do Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên làm. Bọn họ hỏi được số phòng của La trưởng lão từ chỗ huyễn yêu, sau khi thảo luận xong, để tránh đánh rắn động cỏ, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên quyết định hóa trang thành nam phục vụ nơi này để trà trộn vào.
“Tôi đúng là có số làm phục vụ, hồi kỷ niệm thành lập học viện cũng đã làm một lần rồi.” Từ Dĩ Niên sờ mặt nạ nam phục vụ đeo trên mặt mình, bồi bàn trong hội sở đều đeo mặt nạ hình động vật che đi nửa mặt, đúng lúc tiện cho bọn họ hành động.
Thần Nhiên nghe vậy cười xấu xa: “Đừng coi nhẹ mình như vậy chứ, hot boy trường.”
“...”
Tai nghe của Từ Dĩ Niên đột nhiên vang lên, quản lí thúc giục nói: “Lề mề cái gì đấy, động tác nhanh nhẹn lên, khách khứa ở 302 đã gọi món được một hồi lâu rồi.”
“Xong ngay đây.”
Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên bưng rượu, một trước một sau đi lên tầng ba. Đi qua một chiếc bình phong rất lớn làm bằng gỗ, cửa lớn của phòng riêng đập vào mắt, ngoài cửa có hai người trẻ tuổi đứng ngay ngắn một bên phải một bên trái, thoạt nhìn có vẻ là vệ sĩ, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên khẽ trao đổi ánh mắt.
Hai người này đều là yêu tộc.
Từ Dĩ Niên lễ phép gõ cửa, nhận được sự cho phép từ bên trong, cậu đẩy cửa mà vào. Sau khi vào trong, cậu nhanh chóng quét mắt nắm bắt tình huống.
Căn phòng riêng này dường như thông hơn một nửa tầng ba, không gian bên trong rộng kinh người, không chỉ trồng các loại cây cảnh xinh đẹp rực rỡ, thác nước được thiết kế bên cạnh những hàng cây, nước chảy róc rách kéo hoa rơi một vòng xung quanh gian phòng, Từ Dĩ Niên bước lên cây cầu nhỏ dùng để trang trí, thấy rõ khách quý của La trưởng lão là ai thì suýt nữa cậu bê không vững được cái khay đựng rượu.
Gặp quỷ cũng chẳng thể hình dung tâm trạng của cậu lúc này, Từ Dĩ Niên không biết mình có biểu hiện gì khác thường hay không, cậu đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thản đi tiếp, nhưng sự mờ ám của cậu hình như vẫn bị người đàn ông sắc bén trong phòng nhận ra.
Úc Hòe nâng mí mắt, nhìn thoáng qua về phía này.
“!” Trong khoảnh khắc đối diện với hắn, Từ Dĩ Niên hoảng hốt quá nên ánh mắt cậu hơi sai sai. Giây tiếp theo cậu liền hối hận không thôi, bởi vì tại nơi làm việc như thế này, phục vụ không thể có phản ứng bối rối vậy được. Quả nhiên, cậu thấy khóe miệng Úc Hòe cong lên, như thể đã phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.
La trưởng lão vẫn chưa nhận ra điều gì bất hường, ông nói với Úc Hòe: “Ngài có thể quản lý tốt được cảng Tự Do thật sự là tuổi trẻ tài cao, ngay cả Hoành Cảnh lúc mới lên cũng còn luống cuống tay chân, vẫn thường hay có những chuyện không xử lý được.”
“Không so với ngài ấy được, chuyện gì tôi cũng để người khác quản lý.”
La trưởng lão nghe xong, thuận theo lời Úc Hòe nói tiếp: “Thế là tốt nhất, chuyện phiền toái thì cho cấp dưới làm, để bản thân thanh nhàn hơn.”
Từ Dĩ Niên vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa điên cuồng tự hỏi tình huống trước mặt.
Theo lẽ thường, lúc này hẳn là Úc Hòe đang bận bịu chuyện điều tra người giật dây phía sau hội đấu giá cùng với cục trừ yêu, sao lại chạy tới bên này xã giao? Hơn nữa lời của vị La trưởng lão này rất khách sáo, rõ ràng vai vế của Úc Hòe thấp hơn, nhưng ông ta lại dùng kính ngữ.
“Cậu mới tới à? Trông lạ mặt quá.”
Từ Dĩ Niên hoàn hồn, phát hiện tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, lúc này cậu mới nhận ra Úc Hòe đang hỏi cậu.
“Tôi...” Cậu định đáp, nhưng sực nhớ trong phòng này còn mấy người phục vụ khác nữa, sợ nói ra bị phát hiện nên chỉ đành gật đầu.
Từ Dĩ Niên đeo mặt nạ hình hồ ly, lộ ra đường nét xinh đẹp, đôi mắt đào hoa hút hồn người ta. Chỉ trông đôi mắt thôi là đã biết dáng vẻ của người phục vụ nhất định không tệ.
La trưởng lão tỏ vẻ hiểu rõ: “Còn đứng đấy làm gì? Đi rót rượu cho Úc tiên sinh đi.”
Trong phòng đặt một cái bàn chạm trổ dài và thấp, La trưởng lão và Úc Hòe đều ngồi trên sô pha ở hai bên bàn, khác nhau là phía sau sô pha của La trưởng lão còn có mấy cấp dưới đứng trong bóng tối. Từ Dĩ Niên liếc mắt một cái liền biết đó là những yêu quái rất lợi hại, mấy người bình thường không có cảm giác tồn tại như vậy toàn là kiểu sát thủ các thứ.
Nhớ tới hai yêu quái đứng ngoài cửa, trong lòng Từ Dĩ Niên có vài phần suy tính.
Xem ra La trưởng lão đối đãi với Úc Hòe như khách quý, nhưng vẫn rất kiêng kỵ hắn.
Tới bên cạnh sô pha, Từ Dĩ Niên cúi người, đặt khay rượu lên bàn, sau đó lấy từ trong khay ra một cái ly nhỏ, động tác nhẹ nhàng đặt trước mặt Úc Hòe.
Cậu cứ tưởng vậy cũng coi như rót rượu rồi, đang định lùi sang một bên thì Úc Hòe lại nói với cậu: “Ngồi đi.”
Từ Dĩ Niên ngẩn ra, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Cậu không đoán được ý của Úc Hòe, không phân biệt được hắn đã nhìn thấu thân phận nên muốn đùa giỡn cậu hay chỉ đơn thuần thuận mắt với một tên phục vụ mà thôi. Ban đầu cậu với Thần Nhiên vốn định tới nơi này để thám thính tin tức, nếu có thể nhân cơ hội biết được mưu đồ mai phục giết người của đám huyễn yêu thì càng tốt, nhưng trùng hợp thay, cậu và Úc Hòe lại đụng mặt nhau, nếu thật sự ngồi cạnh Úc Hòe thì tí nữa làm sao thoát thân khỏi chỗ này lại là một vấn đề lớn.
Từ Dĩ Niên giả vờ không nghe thấy, muốn mượn cớ này để cho qua. Thấy cậu không nhúc nhích, mặt Úc Hòe vẫn cười nhưng giọng thì đã lạnh xuống: “Không muốn?”
“Mới tới mà, còn chưa hiểu quy củ.” La trưởng lão cười giải thích với Úc Hòe, sau đó nhìn Từ Dĩ Niên chăm chú, nghiêm giọng ra lệnh: “Bảo làm cái gì thì làm cái đấy đi, ngồi xuống.”
“...”
Dù sao cũng không tránh khỏi, Từ Dĩ Niên bèn bất chấp ngồi xuống sô pha.
“Cách xa như vậy, còn muốn để tôi qua đó mời cậu à?” Giọng Úc Hòe lạnh tanh.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Từ Dĩ Niên rất muốn gật đầu với hắn, sau đó nói được, nếu anh mời tôi thì tôi sẽ cố cân nhắc xem sao.
Dù rằng trong lòng đầy những suy nghĩ phong phú, nhưng tình thế bức bách, Từ Dĩ Niên không thể không đứng dậy đi tới. Thêm nữa là cậu gầy hơn nhiều so với nam phục vụ bị cậu đánh ngất, áo sơ mi và quần tây mặc trên người cậu rộng thùng thình, vì thế Từ Dĩ Niên bèn thắt chặt dây lưng hơn một chút, eo nhỏ chân dài liền trở nên rõ ràng. Lúc cậu đi tới chỗ Úc Hòe, có không ít người dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ.
Từ Dĩ Niên vốn định tới ngồi xuống chỗ cách Úc Hòe nửa cánh tay, cậu không tin sau khi mình ngồi xuống Úc Hòe còn có thể so đo với một tên phục vụ nhỏ nhoi. Nhưng lúc sắp tới vị trí trong dự tính, cậu bỗng dưng cảm thấy sàn nhà trơn bóng lạ thường, chân cũng như bị cái gì đó quấn lấy, theo lý mà nói, các hạng mục năng lực phản ứng cơ thể của cậu đều đứng đầu, nhưng cố tình lần này nửa thân trên của cậu lại tê rần, khiến cậu không thể tìm được cân bằng, cả người ngã về đằng trước.
Lúc này có người kéo lấy cánh tay của cậu, ra sức ôm cậu vào trong lòng, Từ Dĩ Niên gần như là đâm sầm vào người đó. Cơ thể Úc Hòe dính một mùi rượu nhàn nhạt, khi nói chuyện Từ Dĩ Niên có thể cảm thấy ngực hắn đang rung rung, tính xâm lược của giống đực trở nên cực kỳ mãnh liệt.
“Sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?” Úc Hòe nhìn chằm chằm người trong ngực mình, giọng điệu trêu chọc.
“...” Lòng Từ Dĩ Niên như tro tàn.
Cậu nghiêng người ngồi trên đùi Úc Hòe, hai chân lơ lửng không chạm đất. Vì phòng ngừa cậu ngã xuống nên một tay Úc Hòe đỡ thắt lưng cậu. Nơi làn da chạm nhau truyền tới độ ấm, nếu có người đo nhịp tim cho cậu thì nói không chừng lúc này máy móc đã hỏng hết bởi vì nhịp tim của cậu quá mãnh liệt.
Con mẹ đó, đừng có đập nữa.
Đập bình bịch như vậy không sợ bị nghe thấy à?
Thật sự hết cách, Từ Dĩ Niên đúng kiểu vò mẻ lại càng sứt, thuận thế vùi đầu vào bả vai Úc Hòe, giả vờ ỷ lại để che dấu trạng thái quẫn bách của mình khi hai má cậu đỏ lên.
Có lẽ toàn bộ người ở đây đều không ngờ cậu có thể nhảy vào lòng người ta một cách trắng trợn như vậy, đẳng cấp thấp đến đáng sợ, vài tên phục vụ đều đang cười trộm.
“Xuống hết đi.” La trưởng lão mở miệng đúng lúc.
Đám phục vụ cúi thấp đầu, bưng khay rượu ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, Thần Nhiên liếc mắt nhìn Từ Dĩ Niên một cái rồi cũng chỉ đành theo ra ngoài.
Sau khi nhân viên ra ngoài hết, La trưởng lão chậm rãi nói: “Giống như lúc nãy đã nói với ngài, sau khi Hoành Cảnh lên chức được một thời gian ngắn, ý nghĩa của cậu ta không phù hợp, cũng không đủ hiểu rõ về gia tộc. Nếu ngài bằng lòng làm đối tượng hợp tác thì sau khi giải quyết mâu thuẫn nội bộ xong, viện trưởng lão sẽ dâng một nửa tài sản gia tộc để làm quà cảm ơn. Chắc ngài cũng biết bộ tộc huyễn yêu am hiểu kinh doanh, sản nghiệp trải dài nhiều lĩnh vực... Chúng tôi đều có thể trực tiếp chuyển giao cho ngài.”
Nghe đến đó, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng hiểu, hóa ra là viện trưởng lão muốn Úc Hòe về phe bọn họ.
Ra tay hào phóng như vậy, nghĩ tới khoảng thời gian này Hoa Hoành Cảnh cũng náo loạn không ít, thậm chí đến mức viện trưởng lão không tiếc vung một số tiền lớn để thọc gậy bánh xe.
“Ngài đại diện học viện điều tra hội đấu giá ngầm, trưởng lão phụ trách hội trường đêm đó sẽ tự cho ngài công đạo.”
“Các ông muốn để một người ôm hết toàn bộ trách nhiệm?” Úc Hòe thấy hứng thú, “Tên quỷ xui xẻo đó cũng đồng ý à?”
La trưởng lão mỉm cười từ chối cho ý kiến, chuyển hướng ánh mắt về phía Từ Dĩ Niên, “Đây cũng coi như là lễ vật nhỏ tặng cho ngài trước.”
“...Hả?” Từ Dĩ Niên không tự chủ được mà phát ra âm thanh, La trưởng lão nhìn cậu cảnh cáo, cậu bèn nuốt cái lời kháng nghị trở về.
Nói chuyện làm ăn thì nói đi, sao còn phải nhắc mấy chuyện hạ lưu thối nát đó làm gì?
Thấy thái độ thản nhiên của La trưởng lão, có lẽ phục vụ bán mình không phải là chuyện hiếm lạ gì ở cái nơi quỷ quái này rồi. Từ Dĩ Niên không ngừng nhắc nhở bản thân đêm nay là tới dò la tin tức, chuyến đi lần này không tệ, khiến ông ta tiết lộ hai câu...
Vất vả lắm cậu mới duy trì được dáng vẻ vâng lời, cậu loáng thoáng nghe được cái tên đang ôm cậu khẽ cười một cái.
Cười cái gì, Từ Dĩ Niên hung dữ nghĩ.
Còn cười nữa ông đây liền phá nát mối làm ăn của anh.
“Tôi đồng ý điều kiện của ông, nhưng tôi muốn một thứ.” Úc Hòe bình thản nói.
Chuyện quan trọng nhất đối với viện trưởng lão là khuyên Úc Hòe thu tay lại, khó khăn lắm mới đợi được hắn gật đầu, mắt La trưởng lão không khỏi toát lên vẻ vui sướng khi đạt được ý nguyện, “Ngài muốn gì?”
“Tôi muốn một cái danh sách, những huyễn yêu trước đây tham gia giết hại quỷ tộc, tôi phải biết tên của toàn bộ bọn họ.”
Giọng Úc Hòe bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ nói ra đều mang mùi máu tanh nặng nề, giống như một gã đi săn ngủ đông trong bóng tối đã lâu cuối cùng cũng lộ ra răng nanh dữ tợn.
Tươi cười trên mặt La trưởng lão bỗng dưng cứng đờ lại.