“Mẹ nó tôi đúng là quá mạnh.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Nói đến tiến độ điều tra hội đấu giá, sau khi kỷ niệm thành lập học viện qua đi, mỗi lúc rảnh rỗi là Từ Dĩ Niên lại đi quấy rầy Nguyên Mộ. Lần nào, phó hiệu trưởng cũng cười tủm tỉm lấy lệ cho qua, mà lần nào cũng bị Từ Dĩ Niên truy hỏi những công việc liên quan. Đột nhiên Nguyên Mộ bảo cậu: “Có phải em nhàn lắm đúng không?”
“Bình thường ạ, nhưng nếu cần người thì em có thể cân nhắc việc gia nhập.”
“Bảy rưỡi tối nay, tập hợp tại quảng trường Thiên Minh với các đồng đội mới của em để thi lại.”
“...Hả?”
“Không qua đợt kiểm tra tốt nghiệp này nữa thì về nhà chịu đòn nhận tội đi, nếu bố mẹ em mà còn không xử lý em thì tôi cảm thấy bọn họ đúng là Bồ Tát đấy.” Nguyên Mộ nói tới đây, không khỏi nhớ đến một người, “Đường tiên sinh cũng mặc kệ em à?”
Lúc trước mệnh của Từ Dĩ Niên khiến cả giới trừ yêu kinh động, dùng tất cả biện pháp cũng không thay đổi được gì, cuối cùng mẹ Từ đặt niềm tin vào huyền học: đưa đứa con của mình đi làm học trò của thầy trừ yêu đệ nhất trong giới trừ yêu Đường Phỉ, hy vọng có thể áp được tà khí của cậu.
“Em không biết nữa, thầy em bận nhiều việc lắm, khoảng thời gian trước hình như ông ấy còn tới cái nơi nào không có tín hiệu ấy.”
“Nói không chừng là không muốn gặp đứa học trò như em đấy. Đường tiên sinh cũng chẳng dễ dàng gì, quản lý một cái gia tộc lớn chừng ấy, lại còn phải để ý đến cục trừ yêu, học trò duy nhất thì phải thi tốt nghiệp lại.” Nguyên Mộ tổng kết, “Không có cái nào làm ông ấy bớt lo được.”
“Cũng phải ạ.” Từ Dĩ Niên giật mình tỉnh ngộ, “Lần sau phải hỏi xem có phải thầy ấy đang trốn em không mới được.”
Nguyên Mộ: “...”
Đêm đó, tại quảng trường Thiên Minh, Từ Dĩ Niên gặp các đồng đội mới của cậu.
Hai nam sinh đứng dưới đèn đường, một người trong đó cứ nói liến thoắng không ngừng, người còn lại thỉnh thoảng gật đầu một cái, hình như đang ngẩn ngơ.
Hạ Tử Hoành còn đang ra sức kết bạn mới: “Cậu tên là Diệp Thiểu hả? Tôi biết, cậu chuyển trường tới đúng chứ, hồi trước cậu học ở đâu?”
Diệp Thiểu vốn không định để ý đến y, Hạ Tử Hoành hỏi lại lần nữa, cuối cùng Diệp Thiểu cũng phun ra ba chữ: “Không đi học.”
Nếu là người bình thường thì lúc này chắc đã bị sự lạnh lùng ấy làm cho nhụt chí, nhưng Hạ Tử Hoành thì không biết xấu hổ là gì: “Thế cậu tự học thành tài à? Giỏi quá.”
Vừa dứt lời, bọn họ chợt nghe thấy có tiếng cười. Từ Dĩ Niên nhìn Hạ Tử Hoành như đang xem kịch, “Cậu tra hộ khẩu đấy à? Hỏi cặn kẽ thế.”
“Vậy mà gọi là tra hộ khẩu á? Em đang giao lưu hữu nghị với đồng đội tương lai thôi.”
“Được rồi, người ta không lắm mồm như cậu, không đáp lại được sự nhiệt tình của cậu đâu.”
Từ Dĩ Niên vừa nói vừa thuận tay quàng vai Diệp Thiểu, Diệp Thiểu thoáng từ chối nhưng rồi vẫn mặc kệ cậu. Hạ Tử Hoành cảm thấy Diệp Thiểu là một người rất tốt, lại dấy lên hứng thú kết bạn lần nữa: “Bạn học Diệp, chúng ta...”
Từ Dĩ Niên đột nhiên bảo: “Nếu cậu thừa hơi quá thì đánh với tôi một trận đi, giao lưu với tôi đây này.”
Ham muốn quấy rầy Diệp Thiểu của Hạ Từ Hoành lập tức biến mất, lấy điện thoại ra lảng sang chuyện khác: “Anh Tiểu Từ, cho anh xem cái này này.”
Từ Dĩ Niên cúi đầu, là một diễn đàn trò chuyện.
Nhân duyên của Hạ Tử Hoành rất tốt, Từ Dĩ Niên vừa xem đã thấy có mấy người gửi tin nhắn cho y, trong đó có cả Tô Đường.
Cậu không ngờ rằng, cô gái bình thường thoạt nhìn có vẻ dịu dàng lễ độ này lại nhắn tin điên cuồng trên diễn đàn trò chuyện như vậy.
[A a a a a a người đẹp nhất trường mình nè! Trông như búp bê vậy, tại sao trước đây tôi chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ mặt của cậu ấy cơ chứ!]
[Bởi vì tin đồn đã che lấp mất nhan sắc rồi! Nếu không có lần kỷ niệm thành lập học viện này, có ai dám nhìn kỹ mặt của đại lão đâu?]
[May mà có ngài đó, phó hiệu trưởng.]
[Hồi trước ấn tượng duy nhất của tôi về cậu ấy là hung dữ...]
[Thật ra con người cậu ấy cũng tốt lắm đó chứ? Hồi tiệc tối cậu ấy đưa đồ uống cho tôi, khá là khách sáo.]
Từ Dĩ Niên nhìn nửa ngày, khẳng định diễn đàn này chỉ có con gái thôi, cậu muốn hỏi làm sao mà Hạ Tử Hoành trà trộn vào đây được thì Hạ Tử Hoành đã đánh phủ đầu trước, cười hê hê không ngừng: “Anh không thắc mắc người đẹp nhất trường mình là ai hả?”
“Ai?'
“Sau buổi kỷ niệm thành lập học viện, Tô Đường đã thoái vị nhường lại cho anh rồi.”
“...” Từ Dĩ Niên như bị sét đánh trúng đầu, mắt thấy các đầu ngón tay của cậu chuẩn bị rò điện, Hạ Tử Hoành vội vàng nhắc nhở: “Điện thoại! Em mới mua đấy.”
Có tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, Hạ Tử Hoành quay đầu, trông thấy có người đến, mặt tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu là tổ trưởng? Hôm nay cũng thật là khéo nhỉ...” Bốn gia tộc lớn đã có ba nhà tới rồi.
Từ Dĩ Niên cũng nhìn qua.
Nam sinh cuối cùng đạp lên bóng đêm mà tới, từng bước đi ra khỏi bóng tối. Dưới ngọn đèn sáng rực ở quảng trường, Từ Dĩ Niên trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Thần Nhiên không nói chuyện vô nghĩa với Hạ Tử Hoành, “Xem nhiệm vụ hết chưa?”
Ba tổ viên gật đầu, Thần Nhiên tiếp tục nói: “Hai người một nhóm, chia thành hai nhóm để hành động, làm như vậy khá là tiết kiệm thời gian.”
“Tôi muốn cùng nhóm với hot boy trường.”
“Cút, cậu cùng nhóm với không khí đi.”
Hạ Tử Hoành làm như không nghe thấy, chạy tới bên cạnh Từ Dĩ Niên. Y cảm thấy Thần Nhiên không dễ ở chung, mắt mọc trên đầu, còn Diệp Thiểu thì... tuy rằng người khá là thú vị nhưng điểm thực hành của Từ Dĩ Niên xếp nhất, nếu cùng nhóm với cậu thì chắc chắn có thể tốt nghiệp, lúc cần ôm đùi thì phải nhanh chóng ôm đùi.
Diệp Thiểu cũng nghĩ thế, y chỉ quen mỗi mình Từ Dĩ Niên thôi, đương nhiên muốn làm nhiệm vụ cùng cậu.
Thần Nhiên nhìn hai tổ viên một trái một phải bám lấy Từ Dĩ Niên, nhíu mày hỏi: “Hot boy trường?”
Từ Dĩ Niên sụp đổ: “Đừng có hỏi, tôi cùng nhóm với cậu.”
Thần Nhiên miễn cưỡng đồng ý: “Đi thôi.”
Đại cục đã định, Hạ Tử Hoành chủ động khai báo tình hình của mình: “Bạn học Diệp, tôi nói trước, tôi hơi cùi bắp đấy.”
Diệp Thiểu nhìn y, đang lúc Hạ Tử Hoành nghĩ mình sẽ bị ghét bỏ thì Diệp Thiểu lại mở miệng: “Không sao.”
Hạ Tử Hoành vô cùng cảm động, “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không kéo chân cậu đâu, thời điểm quan trọng thì tôi bỏ thi luôn.”
“...”
Diệp Thiểu: “Không cần.”
Từ Dĩ Niên thấy Hạ Tử Hoành sắp cảm động không nói thành lời, không khỏi có chút buồn cười.
Cậu chủ động muốn cùng một nhóm với Thần Nhiên là để cân bằng thực lực của hai bên, hơn nữa Diệp Thiểu học ở đây bốn năm rồi mà chỉ quen mình cậu, nhân cơ hội này không chừng còn có thể làm bạn với Hạ Tử Hoành.
Bây giờ xem ra, cũng coi như là một khởi đầu không tồi.
...
Nhiệm vụ lần này vẫn ở thành phố Kỳ Hải, rạng sáng hôm trước, trong thành phố đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn: một người bất ngờ hôn mê trong lúc livestream, thu hút sự chú ý của các giới.
Giây trước streamer còn đang cười đùa mà giây sau đã ngã xuống trước màn hình máy tính, không ít người xem cứ tưởng là cố tình sắp đặt cho nên liền bình luận trong kênh livestream kiểu [Làm gì đấy, dọa bố mày một trận], [Anh Huy Tử diễn như thật vậy], [Đoán mò tiếp theo sẽ là cất cánh sống lại]... Rất nhiều bình luận, có người còn thán phục kỹ xảo giả chết của streamer nên điên cuồng tặng quà.
Một hồi lâu sau, khán giả mới cảm thấy sai sai, lúc này có người vội vã gọi xe cứu thương, vô số người cũng nghe tin mà tới, thấy độ hot tăng lên đột ngột cho nên quản lý không đóng phòng livestream ngay, thậm chí treo máy cả đêm để mấy chục vạn người nhìn thấy sự việc ngoài ý muốn này.
“Có thể nhìn ra cái gì không?”
“Kỹ thuật của streamer rất tốt, so với tôi thì 50:50.”
Thần Nhiên liếc mắt nhìn cục sảnh sát thành phố đang dẫn đường phía trước, hạ giọng trách cứ: “Ai hỏi cậu cái đó? Ý tôi muốn hỏi là có thấy bóng dáng yêu ma quỷ quái nào không?”
“Không thấy.” Từ Dĩ Niên tắt video ghi lại đêm đó đi, “Không nhìn ra cái gì.”
“Sau khi xảy ra chuyện, mặc dù người bị hại không có triệu chứng gì bất thường, nhưng vẫn cứ hôn mê bất tỉnh.” Cảnh sát hình sự dẫn đường vừa đi vừa nói, “Chúng tôi đã tra tiểu sử bệnh án của anh ta, không có bệnh hiểm nghèo cũng không có bệnh di truyền, trong cơ thể càng không có thuốc gì khiến cơ thể hôn mê, hoàn toàn không tìm ra nguyên nhân dẫn đến hôn mê.”
“Nếu chuyện chỉ có vậy thì chúng tôi cũng không tìm đến cục trừ yêu. Cái khó giải quyết chính là, vẻn vẹn bốn ngày mà đã có cả trăm người bị giống như vậy. Tổ chuyên án bận bịu hai đêm liền mà vẫn không thu hoạch được gì. Người bị hại lần này là một streamer có sức ảnh hưởng trên Internet, trên mạng ồn ào huyên náo, ngày nào phóng viên cũng cắm chốt ở cửa cục thành phố... Nhưng tình huống bây giờ không thể giải thích bằng lẽ thường được nữa, chúng tôi có lòng mà cũng bất lực.” Nói tới đây, vị cảnh sát lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, “Nghĩ rằng chuyện ma quái thế này nên giao cho các nhân sĩ chuyên nghiệp tới điều tra ——A, tới rồi tới rồi.”
Hơn trăm người hôn mê bất tỉnh ngoài ý muốn không phải là chuyện nhỏ. Sau khi thảo luận, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên tới bệnh viện kiểm tra người bị hại, Hạ Tử Hoành và Diệp Thiểu tới khu vực hiện trường tìm kiếm dấu vết.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, cảnh sát nhẹ nhàng uyển chuyển ám chỉ rằng nhìn hai người không được việc lắm đâu, “Hai vị...thầy trừ yêu này, người bị hại trông có vẻ chẳng khác gì bình thường cả, nếu không điều tra được rõ ràng thì cũng không cần ngại, tôi hiểu mà... Nếu thấy khó xử thì có thể để cục trừ yêu điều một vài thầy trừ yêu có kinh nghiệm tới.”
Thần Nhiên: “...”
Từ Dĩ Niên nhỏ giọng bảo Thần Nhiên: “Ông ta khinh người đấy à?”
Nhìn dáng vẻ trông như mới ra trường của hai người, giọng điệu của vị cảnh sát hình sự già lại càng ôn hòa hơn: “Đừng miễn cưỡng, các cậu chắc mới trưởng thành chưa được bao lâu.”
Phụ trách tiếp đãi Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên là một cảnh sát hình sự đã già nhưng kinh nghiệm phá án phong phú, thêm nữa kiến thức cũng rộng rãi, vừa nhìn thấy thầy trừ yêu được phái tới, ông không khỏi thấy lạnh lòng, nghi ngờ không biết có phải cục trừ yêu không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc hay không.
Hai thầy trừ yêu được phái tới trợ giúp công tác còn quá trẻ, trông như học sinh, vả lại mặt mày người sau còn đẹp hơn người trước, nhất là cái cậu nam sinh tóc đen mắt đen kia, đừng nói là học viện trừ yêu, nói là học viện truyền thông nghe còn đáng tin hơn.
Chưa bắt đầu mà đã bị nghi ngờ năng lực, Từ Dĩ Niên chìa hai tay ra, quyết tâm sẽ phải chứng minh thực lực của mình, Thần Nhiên trông dáng vẻ sắp phá nát cái bệnh viện của cậu liền vội vàng giữ lại, đồng thời nói với cảnh sát: “Ngài yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ dốc hết sức để trợ giúp điều ra. Đúng rồi, nên xưng hô với ngài thế nào đây ạ?”
“Tôi họ Quế.”
“Cảnh sát Quế.” Thần Nhiên mỉm cười, “Ngài mở cửa đi, chúng cháu nhất định sẽ cố gắng.”
Giơ tay không đánh kẻ đang cười. Cho dù nhìn hai đứa nhóc này không được tích sự gì, nhưng cảnh sát Quế cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.
Vài người bị hại nằm trong phòng bệnh, ngoại trừ hô hấp yếu ớt thì phòng bệnh im ắng đến kỳ lạ, tới gần còn nghe được thêm tiếng máy móc vận hành. Bọn họ cúi đầu xem xét, cảnh sát Quế giải thích: “Đây là một phần trong số đó, đông lắm, những người bị hại khác ở trong các phòng khác, tổng cộng có 157 người.”
Từ Dĩ Niên lên tiếng trước: “Không có yêu khí, cũng không có dấu vết bị yêu quái tập kích.”
Thần Nhiên: “Chưa từng nghe yêu quái nào có khả năng này, cho dù yêu quái giỏi làm tổn hại tinh thần cũng không thể khiến người ta hôn mê mà không để lại dấu vết.”
Từ Dĩ Niên nghĩ: “Biểu cảm cũng khá bình thường, có lẽ không ngờ rằng mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Thần Nhiên: “... Không tìm ra manh mối thì cậu có thể im mồm.”
Thần Nhiên nhìn về phía người bị hại cách mình gần nhất. Đó là một cô gái trẻ, nhìn cách trang điểm ăn mặc có lẽ là một sinh viên, cô mặc một chiếc váy dài, keo dán lông mi chưa kịp gỡ ra dính vào phần da dưới mắt, tạo thành một vết bẩn.
Thật sự là không nhìn ra manh mối nào, y đang định xoay người thì cô gái vốn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên vươn năm ngón tay mảnh khảnh ra, túm lấy cánh tay Thần Nhiên.
Sức lực của cô gái kinh người, kẹp lấy tay Thần Nhiên như một chiếc kìm sắt, đột nhiên những đầu ngón tay sắc bén hiện lên năm vết máu rất sâu. Thật sự giãy mãi không ra nên tay kia của Thần Nhiên liền bùng lên một ngọn lửa đánh về phía cô gái, đối phương nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát, đồng thời bất đắc dĩ buông lỏng tay ra.
Ngay sau đó, cô cười quỷ dị với Thần Nhiên, năm ngón tay căng ra, cắm vào đầu mình một cách không hề trở ngại, giống như đó không phải là cái đầu cứng rắn của con người mà là đậu hũ. Cô gái ra sức kéo cả khuôn mặt của mình xuống.
“Phái hai tên nhãi ranh đến đây, cục trừ yêu hết người rồi à?” Sau khi lột ra lớp hóa trang, cơ thể của cô ta cũng trở nên khổng lồ, thân hình diêm dúa mà cao gầy, đôi mắt đặc biệt chỉ yêu tộc mới có cứ luôn nhìn chằm chằm Thần Nhiên, “Nhưng huyết thống của các người cũng không tồi đâu...”
Cánh tay của nữ huyễn yêu dài ra, phòng bệnh liên tiếp vang lên những tiếng cùm cụp, người nằm xung quanh cũng lần lượt tháo máy giám sát, bọn họ kéo lớp ngụy trang xuống, tham lam nhìn những con mồi đang vây quanh mình. Cảnh sát Quế đã sớm rút súng ra, cuộc đời ông lần đầu tiên bị một đám quái vật vây quanh, ông gian nan nắm chặt vũ khí, giọng nói không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ: “Đây, đây là sao? Đạn có tác dụng không?”
“Có tác dụng.” Từ Dĩ Niên nhìn cả phòng toàn là yêu quái, phán đoán chủng tộc tương ứng của bọn họ, “Đây là ảo thuật, bọn họ ngụy trang thành người bị hại rồi mai phục ở đây. Những con yêu quái này đã làm trái với điều lệ chung sống hòa bình, lát nữa nếu chúng nó tấn công ngài thì ngài có thể nổ súng.”
Nói xong, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên đồng thời xông ra ngoài.
Nơi bọn họ đi qua, ánh lửa lan tận trời và sấm sét tràn ra như hiệu ứng điện ảnh, những huyễn yêu chắn phía trước liền ngã rạp xuống. Bỗng nhiên cảnh sát Quế cảm thấy hai cậu trừ yêu trẻ tuổi này hình như còn đáng tin cậy hơn so với tưởng tượng của ông một chút.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Từ Dĩ Niên trong đám yêu quái đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt rùng mình.
Rầm!
Dường như tia điện phóng ra đã đánh trúng con huyễn yêu phía sau cảnh sát Quế, thân thể to lớn của yêu quái đập mạnh lên tường, bức tường bền chắc cũng theo đó mà nứt ra. Cảnh sát Quế cảm giác dị năng khủng bố kia vừa mới lướt qua mình, thái dương bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Không đợi ông kịp phản ứng thì Từ Dĩ Niên đã xuất hiện bên cạnh ông. Một tay cậu nhấc cảnh sát Quế mét tám mấy lên, một chân đá văng con huyễn yêu đang định đánh lén: “Ngài nổ súng đi! Đánh chết rồi thì cục trừ yêu sẽ phát cờ thi đua cho ngài đầu tiên! Ngài đừng có gánh nặng tâm lý.”
Đoàng!
Mặt con huyễn yêu cách bọn họ gần nhất bung ra, cơ thể nện mạnh xuống sàn nhà. Do khoảng cách quá gần nên trên người cảnh sát Quế và Từ Dĩ Niên không khỏi dính máu.
“Ể?” Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên được thấy súng ở gần mình như vậy, không tự chủ được mà bị hấp dẫn, “Tí nữa cho cháu mượn chơi tí được không?”
Hô hấp của cảnh sát Quế nặng nề, “Nếu có thể sống sót trở ra thì cho.”
“!” Mắt Từ Dĩ Niên sáng ngời, cái tay lóe ra dòng diện, “Thêm gấp đôi nữa cũng không thành vấn đề.”
Còn bên kia, ngọn lửa đã bao trùm hơn nửa cơ thể Thần Nhiên, y bắt lấy những con huyễn yêu cản trở, hai tay ra sức ấn nó vào lá chắn, lửa cháy hơn một ngàn độ nháy mắt khiến huyễn yêu chưa kịp kêu thảm thiết đã hóa thành tro.
Trông thấy y tiến lên một bước, đi nữa là sẽ đến trước mặt nữ huyễn yêu cầm đầu, sắc mặt Từ Dĩ Niên thay đổi.
“Thần Nhiên, lùi lại!”
Không kịp nữa rồi.
Nữ huyễn yêu nhếch môi giương mắt, thần thái yêu mị mà khinh thường. Dường như ảo giác hơi nước ngưng tụ cũng biến mất, mặt đất dưới chân Thần Nhiên trở nên thoáng đãng. Bỗng dưng y ý thức được rằng một bước của mình sẽ đạp phải khoảng không, y sẽ ngã từ trên nhà cao tầng xuống.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, có người túm được một góc áo của y. Thần Nhiên ghé mắt nhìn, trông thấy trên cổ tay người nọ có một dòng diện màu lam tím.
Cảnh sát Quế còn chưa lấy lại tinh thần, thì thào lẩm bẩm: “... Thầy trừ yêu đều lợi hại như vậy à?”
Từ Dĩ Niên một tay kéo Thần Nhiên lên, tay kia túm lấy cảnh sát Quế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gằn ra từng chữ: “Cháu lợi hại hơn cậu ta.”
Thần Nhiên tức giận nói: “Bớt xàm đi, cùng tôi đối phó với ả ta. Không bắt sống được thì giết luôn đi.”
Trông thấy đồng đội bị ảo thuật làm cho nhếch nhác, Từ Dĩ Niên không nỡ: “Thôi thì chẳng bằng cậu cứ ở đây đi, nhìn tôi giết ả ta như thế nào.”
Thần Nhiên vốn đã muốn kiềm chế cảm xúc lắm rồi, nghe tới đó thì lửa giận vụt lên: “Nhìn cái con khỉ ấy.”
“Đồng đội của các cậu dường như không may mắn như các cậu nhỉ?” Nữ huyễn yêu gõ lên tai nghe của mình, ngắt lời bọn họ: “Vừa rồi có tin báo, hai tên thầy trừ yêu kia đã có một người chết rồi.”
Cô ta vuốt một đường từ vành tai đến bên miệng, liếm môi: “Các cậu đoán xem, ai là người chết?”
Từ sau chuyện của Khương Thu Nguyệt, tổ viên bị chết đã trở thành một điều cấm kỵ đối với Thần Nhiên, Thần Nhiên không nói hai lời liền xông ra ngoài, ngọn lửa bao quanh người sáng rực, dưới ngọn lửa, khuôn mặt của nữ huyễn yêu dần dần biến thành dáng vẻ của Từ Dĩ Niên.
Lại là ảo thuật?
Thần Nhiên dừng một lát, trải qua chuyện ngoài ý muốn lúc nãy, y đã theo bản năng nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Có phải lại sai hay không? Lỡ như đây là Từ Dĩ Niên thật thì phải làm sao bây giờ?
Dòng điện nổ tung từ trên trời giáng xuống, đánh vào đỉnh đầu nữ huyễn yêu. Ngọn đèn phía trên nhà xác chịu ảnh hưởng của dòng điện nên không ngừng lóe ra, cuối cùng tắt vụt.
Nữ huyễn yêu bị điện giật hoảng loạn đã trở thành nguồn sáng duy nhất, sau khi ả ta ngã uống, ánh sáng trong phòng cũng trở nên ảm đạm.
“Hồi nãy cậu coi trọng ả ta à, hay là như nào?” Từ Dĩ Niên phủi bị, quay đầu hỏi, “Đứng ngơ ra, chờ làm bia ngắm cho ả hả?”
“...” Thần Nhiên nghẹn lời, “Ả biến thành cậu, tôi sợ mình giết nhầm.”
“Tôi cũng thấy ả biến thành cậu cho nên tôi không do dự liền đánh.”
“?”
Diệt được nữ huyễn yêu cầm đầu, tất cả yêu quái trong phòng đều theo dòng điện vừa rồi mà ngã uống, cả căn phòng như vừa trải qua một trận động đất. Không chỉ có cảnh sát Quế mang vẻ mặt phức tạp, ngay cả chính Từ Dĩ Niên cũng không khỏi tức cảnh sinh tình: “Mẹ nó tôi đúng là quá mạnh.”
Cảnh sát Quế: “...”
Mặc dù cũng có vũ khí bình thường góp phần phá hủy, nhưng nói về trình độ thì đúng thật chỉ là tép riu.
“Đừng có tự đắc.” Thần Nhiên ngăn cái hành vi tự kỷ của cậu lại, mắt nhìn thi thể bị đốt trụi của nữ huyễn yêu: “Vừa rồi cô ta nói, phía bên kia đã có một thầy trừ yêu chết rồi.”