“May mắn, gặp được thứ mình muốn.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Đi xuôi theo con đường trồng cây phong lá đỏ, những đám mây màu xanh nhạt xen lẫn với ngàn trượng thác nước đổ xuống, có một học viện lâu đời nhất dành cho các thầy trừ yêu ẩn trong những dãy núi, đó là học viện Phong Kiều.
Sáng sớm, trong văn phòng cấp mười.
Chủ nhiệm Tần nhìn học trò đang đứng trước mặt mình, biểu cảm trên mặt càng ngày càng tệ hơn. Vị này đã phạm tội quen tay, ngoài mặt tỏ vẻ đang hối lỗi, nhưng thật ra ánh mắt lại mơ màng, có khi còn đang mất hồn.
“Đứng nghiêm vào cho tôi! Ngẩng cái đầu lên!” Chủ nhiệm Tần vỗ mạnh xuống bàn, “Xuống núi suốt đêm, coi thường gác cổng, mẹ nó lại còn chạy đến quán net lên mạng! Nhóm tuần đêm nói với tôi là học trò của tôi phá kết giới chạy xuống núi mà tôi còn không tin, em thần không biết quỷ không hay như vậy, tôi nên khen em tiến bộ hơn xưa hay là thế nào?”
“Tôi còn đang tự hỏi là đứa học trò dở hơi nào, đã làm thầy trừ yêu rồi còn đam mê lên mạng chơi game, vừa nghe thấy cái tên của em là tôi đã hiểu rồi, Từ Dĩ Niên! Từ lúc em nhập học đến bây giờ, ba mươi lăm nội quy của học viện em đã tuân theo được bao nhiêu điều rồi?”
“Mười điều.” Nam sinh nói chắc như đinh đóng cột.
“Nói dối.” Chủ nhiệm Tần gào lên.
“Ngay cả cái này mà thầy cũng nhớ rõ ạ?” Nam sinh nghi ngờ liếc nhìn ông một cái, “Chín điều, không thể ít hơn được nữa đâu ạ.”
“Bốn điều! Chỉ có bốn điều! Lại còn không thể ít hơn được nữa, tôi trông em có vẻ như không để tâm những điều em làm sai đấy nhỉ?” Chủ nhiệm Tần hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Cút đi nhận nhiệm vụ kiểm tra tốt nghiệp đi! Nhận xong thì nhanh chóng quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc đợi lệnh, các bạn khác của nhóm em đã chuẩn bị xong hết cả rồi, còn thiếu mỗi mình em thôi đấy!”
Nhóm các thầy trừ yêu nhỏ bé bước vào cánh cổng học viện từ năm mười tuổi, học tập tại học viện được mười năm, đến năm hai mươi tuổi thì phải tốt nghiệp, thành tích kiểm tra sẽ quyết định xem mình có thể trở thành một thầy trừ yêu đảm đương một cõi hay không.
Nghe thấy từ mấu chốt, sự chú ý của Từ Dĩ Niên đã bị hấp dẫn: “Kiểm tra tốt nghiệp? Nhanh thế ạ?”
“Vốn là không nhanh đến vậy. Nhưng gần đây không yên ổn, nhiều chuyện không xử lý được, cục trừ yêu đã gửi mấy con tiểu yêu cho học viện mình xử lý, đúng lúc để các em dùng cho kiểm tra tốt nghiệp.” Sắc mặt của chủ nhiệm Tần dịu đi mấy phần, nhớ lại nói: “Nhiệm vụ được phân cho nhóm của em không khó lắm, phụ trách giữ gìn trật tự hiện trường hội đấu giá của yêu giới. Nhóm trưởng nhóm em là Thần Nhiên, có em ấy thì có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe thấy cái tên đó, Từ Dĩ Niên lặp lại lần nữa, “Thần Nhiên? Cậu ta đừng có kéo chân em là được.”
Chủ nhiệm Tần khó có thể tin nổi: “Em nói ai kéo chân ai cơ? Thần Nhiên người ta đánh giá cuối kỳ hàng năm đều là loại giỏi, em thì sao?”
“Em nhường cậu ta thôi.”
“...”
“Nếu chỉ thi thực hành mà không thi lý thuyết, Thần Nhiên cũng chỉ đủ trình bị em treo lên đánh thôi.”
“Từ! Dĩ! Niên!” Thấy cậu nói năng ngông cuồng không hề có ý ăn năn, chủ nhiệm Tần tức giận, đập bàn rất mạnh, “Em giỏi quá nhỉ!? Từ lúc học viện Phong Kiều thành lập đến giờ, chỉ có mình em là điểm thi lý thuyết chưa bao giờ được nổi hai con số, còn điểm thi thực hành thì lần nào cũng tuyệt đối, rốt cục em học lệch hay là đầu óc em ngu đấy hả?”
“...” Từ Dĩ Niên không lên tiếng.
Một lúc sau, cậu cắn môi dưới, nói thầm: “Chỉ là em lười học thôi.”
Trời đất chứng giám, cậu vừa nhìn thấy lý thuyết là váng đầu hoa mắt, có thể làm bừa xong được một đề lý thuyết thì cậu đã sống dở chết dở rồi.
Trước mặt giáo viên, cậu không có mặt mũi nào thừa nhận rằng mình chỉ biết động thủ. Chủ nhiệm nghe cái giọng điệu của cậu, nhất thời tăng huyết áp: “Lý thuyết mới là nền tảng! Nền tảng không có thì thực hành làm sao được. Em chấn chỉnh ngay cái thái độ học tập của em cho tôi!”
Từ Dĩ Niên bị mắng té tát, lúc cậu rời khỏi văn phòng, cơn giận của chủ nhiệm Tần vẫn chưa tiêu hết, giáo viên nữ bên cạnh từ từ xoa dịu ông.
“Chủ nhiệm, xin bớt giận.” Giáo viên nữ khuyên nhủ, “Có vài học trò cho dù thầy dạy dỗ thế nào cũng không được, phí công phí sức lo lắng cho nó, nó cũng không coi giáo viên như thầy ra gì đâu.”
Cô nói xong, nhìn về phía bóng dáng nam sinh vừa rời đi, ý vị thâm trường.
“Trời sinh đã vậy rồi, không dạy được.”
Chủ nhiệm Tần quay sang nhìn cô, giọng điệu nghiêm khắc: “Dạy không được học trò thì phải xem lại năng lực giáo dục của mình.”
“...” Giáo viên nữ nắm chặt chén nước, không nói gì.
Từ Dĩ Niên đi trên hành lang.
Cậu hơi buồn ngủ, mắt ầng ậng nước. Trên hành lang của học viện Phong Kiều bày đầy những bức tranh vẽ yêu quái với ba màu vàng bạc và hồng, cậu từ tốn đi qua, khuôn mặt cậu còn đẹp hơn so với yêu quái trên tranh, dung mạo nét nào ra nét nấy toát ra một loại yêu khí ngang ngược.
Chẳng biết cố ý hay vô tình, tất cả học sinh đều đang nhìn cậu.
“Từ Dĩ Niên lại trốn học à?”
“Đỉnh của chóp đấy, hồi sáng tớ đi qua văn phòng, nghe thấy tiếng chủ nhiệm Tần quát cậu ta.”
“Đã bao nhiêu lần rồi, cậu ta thật sự không lo rằng mình không thể tốt nghiệp được hả?”
“Thân phận cậu ta bày ra ở đó, cậu ta còn sợ cái gì? Người bình thường nếu học theo cái thói của cậu ta, nói không chừng đã sớm bị...”
Mọi người đều biết, trong giới trừ yêu có bốn gia tộc lớn. Từ Dĩ Niên là người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ, từ lúc mười tuổi đã mang tiếng xấu rồi, không ai không biết.
Theo lẽ thường, thầy tướng số sẽ tính số mệnh thay cho trẻ em dưới mười tuổi, nhưng đến lượt Từ Dĩ Niên, thầy tướng số bị cậu dọa cho mặt cắt không còn giọt máu: mệnh của cậu là xen lẫn giữa sát nghiệt và huyết quang, sinh linh đồ thán, là điềm xấu hung ác nhất.
Mệnh bá đạo như vậy đã làm chấn động cả giới trừ yêu, vì muốn thay đổi mệnh của Từ Dĩ Niên nên nhà họ Từ cũng đã nghĩ ra đủ loại biện pháp, nhưng mệnh của cậu cứ trơ ra như đá, vững vàng dọa mọi người.
Từ Dĩ Niên tập mãi cũng thành quen đối với những ánh mắt dò xét này, bước không nhanh không chậm vào phòng học.
Tiết đầu tiên của buổi sáng chưa bắt đầu, không ít học trò đã ngồi sẵn trong lớp để học thuộc. Từ Dĩ Niên đi tới chỗ ngồi của mình, tối hôm qua đi chơi cả đêm, cậu ngáp một cái, cả phòng học dường như bị ấn nút tạm dừng, tiếng đọc thuộc lòng đồng loạt biến mất.
Có người chưa nghe thấy gì nên vẫn đang ngồi lẩm bẩm, bạn cùng bàn của cậu tự cho là kín kẽ nhắc nhở: “Đừng có đọc nữa. Đại lão đang mệt đây này.”
“Đờ mờ!” Người nọ hoảng sợ im miệng, “Làm phiền rồi, rất xin lỗi.”
“...” Từ Dĩ Niên không ngẩng đầu lên, “Các cậu tiếp tục đi, ru ngủ tôi.”
Vừa dứt lời.
Bốn phương tám hướng lại vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, người vốn đang không học thuộc cũng phải lôi sách ra đọc cho bằng được, khiến lúc chủ nhiệm lớp bước vào bị cảm động không biết phải làm sao: “Các trò ạ, cố gắng của các em tôi đã trông thấy rồi, tôi tin rằng mỗi em học sinh trong lớp chúng ta đều có thể thuận lợi vượt qua kỳ kiểm tra tốt nghiệp.”
Trong bầu không khí tích cực hướng về phía trước này, Từ Dĩ Niên không ngủ nổi nên chỉ đành lấy điện thoại lên diễn đàn kết nối.
Không phải tất cả yêu quái đều là mục tiêu chém giết của thầy trừ yêu. Nói chung nếu yêu quái không gây chuyện, không hại người thì ngược lại sẽ trở thành khách quý của thầy trừ yêu. Nhân loại vẫn cứ luôn đề xuất để hai tộc sống chung hài hòa, tránh xa chiến tranh. Nhằm khiến tộc trừ yêu và tộc yêu quái xóa đi ngăn cách hơn một ngàn năm, cũng để người thường hiểu biết nhiều hơn về yêu quái, cục trừ yêu cố ý tạo nên một diễn đàn kết nối, tiện cho hai tộc giao lưu với nhau.
Đáng tiếc là từ lúc diễn đàn kết nối được mở ra đến nay, nhóm yêu quái rất ít khi chủ động đăng bài viết gì mới ở khu công cộng, thỉnh thoảng thấy chủ đề gì thú vị lắm thì mới đi bình luận.
【Hỏi: Uống máu của yêu tộc xong thì có biến thành yêu quái không?】
Có yêu quái trả lời: [Có thể chữa được bệnh não tàn của cậu.]
【Ọe ọe, lúc tan làm về nhà bị một con khuyển yêu quấy rầy, quái vật đi chết hết đi được không???】
Có yêu quái trả lời: [Quần què gì vậy? Mày chắc là khuyển yêu không? Mày miêu tả kĩ lại giùm đi, nếu tộc của tao mà có cái loại cặn bã này thì đêm nay ông đây phải đập nó ra bã.]
...
...
Ngoại trừ khu công cộng thì khu riêng của yêu quái và khu riêng của thầy trừ yêu đều cần có chứng thực thân phận, vì muốn trà trộn vào khu riêng của yêu quái, Từ Dĩ Niên đã mua một cái tài khoản giá cắt cổ từ chỗ của một con mèo yêu.
Rất nhanh sau đó, cậu liền thấy một bài viết HOT trong khu riêng của yêu quái.
【Nghe nói gì chưa quý vị? Hội đấu giá Kỳ Hải, Úc Hòe cũng sẽ tham dự!】
[Thật không đấy? Chồng em cuối cùng cũng lộ mặt rồi?]
[A a a a a a! Giấy mời tham dự hội đấu giá, ai bán không, giá cả không thành vấn đề!]
[Chị em bình tĩnh đi! Nghĩ lại cái tiếng tăm mưa máu gió tanh của hắn đi, đừng giành giấy mời với tôi nữa, dăm ba cái nguy hiểm này cứ để mình tôi gánh vác cho.]
[Ai ra giá giấy mời hội đấu giá Kỳ Hải không ạ? Tôi không biết Úc Hòe là ai, cũng không biết cái gì mà visual của yêu giới, tôi chỉ muốn đi trải đời thôi.]
[Đến mức vậy luôn hả? Mấy trăm năm bà chưa gặp trai rồi?]
[Đúng đấy, chưa gặp chàng trai nào mà đẹp trai, huyết thống xịn lại còn sống sốt ra khỏi Mai Cốt tràng, hì hì.]
Từ Dĩ Niên ấn ngón tay một cái, không khỏi nhìn về phía giấy nhiệm vụ mình vừa mới nhận được kia, bên trên viết rành mạch địa điểm của lần kiểm tra tốt nghiệp này.
Thành phố Kỳ Hải, hội đấu giá của yêu giới.
Cậu nhìn chằm chằm địa điểm nhiệm vụ, ánh mắt gần như đông lạnh.
[Các bà chỉ là ngọn cỏ ven đường của Úc Hòe thôi, cái hội đấu giá nát mà cũng đòi tham gia? Nếu hắn xuất hiện thật, tôi vặt đầu tôi xuống cho mấy bà làm bóng đá nè.]
[Nói thẳng nhé, tôi muốn đá bóng, Úc Hòe anh đừng có làm em thất vọng đấy.]
[Câu fame à, ai chẳng biết Úc Hòe chưa từng tham gia cái loại sự kiện đó, lần cuối cùng hắn lộ mặt công khai là từ cái hồi bước ra khỏi Mai Cốt tràng rồi.]
Từ Dĩ Niên vẫn đọc đến cuối, đám yêu quái bàn luận sôi nổi, cực kỳ náo nhiệt, nhưng vẫn cứ không rút ra được cái kết luận nào cả.
Chẳng biết nên nói là may mắn hay thất vọng, cậu tắt diễn đàn đi.
... . Đọc thêm nhiều truyện ở * trù mtruyện.O R G *
Hội đấu giá trong yêu giới đã có lịch sử lâu đời, các đồ bán đấu giá đều là gom góp từ thời xưa, thượng cổ tà khí. Mấy năm gần đây quan hệ giữa nhân loại và yêu tộc dịu đi, hội đấu giá của yêu giới cũng dần dần được hợp pháp hóa, các sản phẩm đấu giá máu tanh mới lạ đổi thành châu báu bày lên được mặt bàn.
Thành phố Kỳ Hải tổ chức hội đấu giá cũng rất có tiếng, là một thành phố lớn giàu có giáp biển, ven thành phố có một quần đảo hình trăng lưỡi liềm. Trong đó có một hòn đảo tư nhân nhỏ, trên đảo có một tòa biệt thự hoành tráng như thời La Mã cổ đại ở ven bờ cát, mái vòm màu trắng rất lớn, cửa sổ thủy tinh sáng bóng như gương soi, đồ trang trí bên trong có thể loáng thoáng ngửi được mùi nguyệt quế.
Hội trường lần này do Phương Hoan của yêu tộc và cục trừ yêu của thành phố Kỳ Hải kết hợp phụ trách, các học sinh tới làm kiểm tra tốt nghiệp phải giúp đỡ cục trừ yêu của địa phương giữ gìn trật tự. Do Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên trông đẹp trai nhất nên được chọn ra gác cửa chính đón khách. Tuy rằng hai người cùng tuổi, lại cùng là người thừa kế của một trong bốn gia tộc lớn, nhưng tính cách không hợp nhau, đó giờ không nói với nhau câu nào.
Hội đấu giá rất có danh tiếng, khách đến ngoại trừ yêu quái còn có không ít người quyền quý. Một con siêu xe màu tím đậm phi như bay đỗ cách đó không xa, cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc hồng trẻ tuổi dẫn theo bạn gái là người nổi tiếng trên mạng xuống xe.
Tóc hồng tháo kính râm, xem xét bốn phía một vòng, vừa lòng: “Nhìn này! Đây xem ra còn đáng kinh ngạc hơn dăm ba cái du thuyền với cả xe thể thao. Tôi còn chẳng biết trên thế gian có cái chỗ như vậy, trên bản đồ cũng chẳng vẽ đảo này. Nếu tôi không quen biết với bên tổ chức thì chắc ngay cả cái đảo cũng không đặt chân lên được.”
“Vâng vâng.” Cô gái kia cười theo, không ngừng chỉnh sửa lại mái tóc dài của mình, “May nhờ có ngài.”
“Tôi bảo với em này, đừng có nhìn tới nhìn lui cái đám này, nói không chừng tất cả đều không phải là người đâu.”
Cô gái đúng lúc tỏ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, “Tổng giám đốc Dư, em livestream tí được không?”
Tóc hồng nhíu mày: “Chỗ này không cho chụp ảnh đâu. Em tự chú ý đi, nếu gặp phải chuyện không may thì tôi cũng chẳng bảo vệ nổi em.”
Tóc hồng vừa nói vừa nhìn chung quanh, ánh mắt lia đến chỗ Từ Dĩ Niên, đột nhiên hỏi: “Cậu là loại nào đấy? Tôi đoán nhé, có phải hồ ly không?”
Thần Nhiên vốn đã cau mày từ lúc đôi nam nữ bước xuống, không ngờ lại còn nghe thấy tên ngốc này trêu chọc Từ Dĩ Niên, lời nói ra vẻ móc mỉa Từ Dĩ Niên giống hồ ly tinh, không khỏi vui sướng khi thấy người ta tìm đường chết, chân mày cũng giãn ra mấy phần.
Từ Dĩ Niên không quan tâm hắn.
Tóc hồng bất mãn, tiến lên nói: “Tôi nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy à?”
Từ Dĩ Niên hếch mắt: “Không nghe thấy.”
“?”
Lúc này Thần Nhiên lễ phép cứng rắn ngăn tóc hồng lại: “Mời vào.”
Hắn vừa nói vừa đẩy cửa lớn ra.
Tóc hồng cũng hiểu nơi này là nơi nào nên chỉ có thể trừng mắt liếc Từ Dĩ Niên một cái, phẫn nộ vào bàn.
Khác với tóc hồng, thân là thầy trừ yêu, Từ Dĩ Niên có thể dễ dàng phân biệt ở đây ai là yêu quái.
Một nữ yêu quái dáng người yểu điệu mặc lễ phục thong thả bước vào, nếu nhớ không lầm thì cô là một ngôi sao nức tiếng trong thế giới loài người. Phía sau sao nữ ấy là một người đàn ông yêu quái trung niên tướng mạo bình thường, nghĩ kỹ lại thì, hình như vị ấy là người cầm quyền trong giới tài phiệt. Phía sau hơn nữa, Từ Dĩ Niên lờ mờ trông thấy người nắm quyền quân đội và chính trị, con cái quý tộc trong giới kinh doanh,...
Khiến cho cậu thấy lạ nhất là hình như mỗi yêu quái áo mũ chỉnh tề đi qua cậu đều sẽ dừng lại một chút, thậm chí còn có người quay đầu nhìn cậu, mặt họ nở nụ cười trêu tức, cứ như là xem kịch vui hoặc là châm chọc.
“Chính là người đó ấy hả? Cái người bên trái kia kìa.”
“Nhà họ Từ...”
“Cậu ta còn dám đứng ở chỗ này cơ à, cứng đấy, có biết hôm nay ai sẽ đến không vậy?”
Vì lần giải vây vừa rồi, Từ Dĩ Niên đã có cái nhìn khác với Thần Nhiên, thuận miệng hỏi: “Bảo vệ đứng ở đây buồn cười lắm à?”
“Không phải bảo vệ buồn cười, có ai nhìn tôi đâu.” Giọng điệu Thần Nhiên bình thản, hiếm thấy nhắc nhở cậu “Bọn họ đang cười cậu đấy.”
Từ Dĩ Niên không hiểu, trong lòng nghĩ mình thành trò hề hồi nào vậy. Không đợi cậu hiểu ra thì đã thấy một chiếc xe sang dừng trên đường lớn.
Bồi bàn khom lưng mở cửa xe, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe. Người đàn ông đó bị ánh mặt trời chiếu vào, hắn híp mắt nhìn về phía bên này, khuôn mặt vừa anh tuấn vừa cương quyết.
Hắn trẻ tuổi hơn tất cả những đại yêu quái ở đây, tất cả yêu quái đều đang nhìn hắn.
“Đậu xanh rau má trà đá nước dừa!” Nhận ra đây là thần tiên phương nào, Thần Nhiên hít một hơi khí lạnh.
Cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ lại, sắp không thở được.
Cậu khó tin nhìn dáng vẻ đứng giữa đám người kia, bài viết trong diễn đàn kết nối lại xẹt qua óc cậu.
...
[Đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhà họ Từ tốt xấu gì cũng coi như có tiếng trong giới trừ yêu, hội đấu giá long trọng đến vậy, không chừng Từ Dĩ Niên cũng tham dự đấy, vậy thì sẽ thú vị lắm ha ha ha.]
[Đừng nhắc tới chuyện này được không, xui.]
[Tôi quen rồi, chỉ cần nhắc tới Úc Hòe thì chưa đến mười phút sau chắc chắn sẽ xuất hiện tên của người nào đó.]
[Điên rồi hay sao mà còn ship đôi đấy? Dựa theo tính tình của Úc Hòe, bây giờ mà Từ Dĩ Niên còn lảng vảng trước mặt hắn thì là muốn chết rồi còn gì. Lúc ấy cậu ta kết thân với Úc Hòe là trèo cao, Úc Hòe đã nói gì chưa? Úc Hòe còn chưa đủ tốt với cậu ta à? Vậy mà trở mặt còn nhanh hơn người ta, hôn ước cũng chẳng ngăn nổi cậu ta trốn chạy, tên họ Từ này chắc chắn nhân phẩm có vấn đề.]
[Nói đi cũng phải nói lại, không thể trách Từ Dĩ Niên hết được, lúc đầu có mấy người ngờ rằng Úc Hòe có thể sống sót bước ra khỏi Mai Cốt tràng? Dù sao đó giờ cũng chẳng ai làm được vậy.]
[Tò mò muốn biết cái đêm mà Úc Hòe ra khỏi Mai Cốt tràng đó, Từ thiếu gia đã trợn mắt mấy tiếng đồng hồ.]
[Có khi cả đêm không ngủ đấy, sợ phải chết. Loạn thành như vậy là do cậu ta xứng đáng, là cậu ta tự tìm thôi.]
...
...
Sau khi Úc Hòe xuống xe, người bạn nữ đồng hành khoác lên cánh tay hắn.
Mái tóc vàng kim của nữ yêu quái buông sau lưng, da trắng như tuyết. Vẻ ngoài của cô và Úc Hòe đều rất xuất chúng, đứng cùng nhau vô cùng hấp dẫn ánh mắt.
Từ Dĩ Niên bất giác mím môi.
“Ê!” Thần Nhiên vốn không định xen miệng vào, thấy cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm bên kia nên không thể không nhỏ giọng nhắc nhở, “Cậu trốn đi, không thì ít nhất cũng phải che cái mặt đi chứ.”
Lòng Từ Dĩ Niên loạn như cào cào, nghe lời Thần Nhiên theo bản năng. Nhưng vừa cúi đầu thì cậu đã thấy hành động của mình cứ như tự đa tình vậy.
Ngày nào đám ngu ngục trên diễn đàn kết nối kia cũng ảo tưởng Úc Hòe hận cậu đến chết, khiến cho cậu quên mất Úc Hòe chẳng thèm coi cậu là cái thá gì.
Rõ ràng từ lúc xuống xe đến giờ, Úc Hòe chưa liếc mắt nhìn cậu cái nào.
Từ lần cuối cùng hai người gặp nhau đến bây giờ đã năm năm rồi. Với thân phận địa vị của Úc Hòe, người ái mộ hắn chắc chắn là nhiều không đếm xuể, hắn đã sớm quên mình rồi.
Từ Dĩ Niên nhắm mắt, cố gắng đè nén gợn sóng trong lòng.
Úc Hòe không quan tâm... vẫn chưa đủ hay sao? Đây không phải là mong muốn của mình à?
Người đầu tiên tiến đến bắt chuyện là một người đàn ông trung niên, ông ta khách khí nói: “Úc tiên sinh, nghe danh đã lâu.”
Có một nữ yêu quái dè dặt hỏi: “Sao ngài lại đến hội đấu giá? Trước đây có kiểu hoạt động như thế này rồi nhưng hình như ngài không có hứng tham gia.”
Cùng với phong cách hành xử không kiêng nể gì, Úc Hòe rất ít khi lộ diện, yêu quái hiểu rõ tính cách của hắn ít lại càng ít, hiểu biết của người ngoài về hắn cũng đều đến từ những lời đồn thật thật giả giả này.
Cho dù bản tính trời sinh là chuộng sức mạnh, nhưng các yêu quái đến gần hắn đều khó tránh khỏi đề phòng.
“Nghe nói sản phẩm đấu giá lần này rất phong phú nên tôi đến xem.” Tầm mắt của Úc Hòe lướt qua hai thầy trừ yêu ở cửa lớn, dừng một lát trên người Từ Dĩ Niên đang cúi đầu giả làm đà điểu.
Hắn cười cười, nói ẩn ý: “May mắn, gặp được thứ mà mình muốn.”