“Cứ như muốn giam cậu trong một tấc vuông...”
Biên tập: Lebt Wolh
###
Từ Dĩ Niên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mãi đến khi Úc Hoè lướt qua vai cậu đi được một quãng xa rồi, cậu mới ý thức được mình đã siết tay thành nắm đấm, lòng bàn tay đỏ ứng lên.
Lúc đi qua, thái độ của Úc Hòe rất tự nhiên, cứ như đi qua một người xa lạ. Nhưng người bạn nữ đồng hành với hắn thì không hề che giấu sự tò mò, cố ý quay đầu lại nhìn mấy lần.
Rất lâu sau, Từ Dĩ Niên mới thở ra.
Khó khăn lắm cậu mới đè nén được dòng suy nghĩ miên man của mình, một nữ trừ yêu phụ trách điều phối hiện trường nện từng bước đến trước mặt cậu.
“Từ Dĩ Niên?” Nữ trừ yêu mới biết được rằng cậu chính là thiếu chủ của nhà họ Từ trong lời đồn kia, nhịn không được đánh giá cậu, “Cậu tới gian A1 trên tầng hai đi, vị khách quý ở gian riêng đó muốn gặp cậu.”
Tim Từ Dĩ Niên đập thình thịch: “Ai muốn gặp tôi cơ?”
Có thể ngồi ở gian riêng trên tầng hai thì thân phận không phải phú cũng là quý. Nhưng những người cậu quen đều không tham gia hội đấu giá.
“Cậu đoán được mà, địa vị của hắn ở yêu tộc không tầm thường, chúng tôi cũng chẳng thể từ chối.” Nữ trừ yêu không đành lòng, khẽ dặn dò, “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu cứ kêu lên nhé, ngoài hành lang toàn là thầy trừ yêu đang tuần tra, nói sao thì bây giờ cũng là ban ngày, cho dù là hắn cũng không thể xằng bậy trong này.”
Từ Dĩ Niên hơi do dự, gật đầu.
“Từ từ.” Thần Nhiên vốn nãy giờ không hé răng đột nhiên nói: “Cho dù cậu ấy có kêu cứu thì đám tuần tra các người dám xông vào thật à?”
Nữ trừ yêu xấu hổ cười cười.
“Đừng đi.” Thần Nhiên nói xong, ngoảnh mặt về phía nữ trừ yêu, “Cô cứ bảo là không tìm thấy cậu ấy đâu, nếu có chuyện gì thì làm phiền Úc Hòe tự liên hệ với cậu ấy.”
“Chuyện này...” Nữ trừ yêu tỏ vẻ khó xử.
“Không cần đầu.” Từ Dĩ Niên tiến lên từng bước, “Đi thôi.”
Thần Nhiên cạn lời: “Chưa thấy loại người vội vã đi chịu chết như cậu bao giờ.”
Từ Dĩ Niên không để ý: “Hôm nay tôi cho cậu mở mang tầm mắt nè.”
Thần Nhiên cảm thấy lòng tốt của mình đưa nhầm cho chó rồi, cười lạnh nói: “Không biết suy nghĩ, vậy cậu cứ đi chịu chết đi.”
Từ Dĩ Niên làm bộ không nghe không thấy lời châm chọc này, nghênh ngang chạy theo nữ trừ yêu, cô ta sợ cậu đổi ý nên giẫm lên giày cao gót đi vào sảnh lớn của buổi đấu giá.
Chính giữa sân khấu buông một tấm màn bằng nhung màu đỏ tươi, cột đá cao to màu trắng thuần đứng sừng sững hai bên, dưới sân khấu là đông đảo khách khứa. Hai gã người hầu đang phụ giúp di chuyển một bức tranh Phù Hội lên, MC dáng vẻ xinh đẹp vừa cười vừa giới thiệu: “Vật phẩm bán đấu giá tiếp theo có tên là 'Chim tước dưới đèn'. Họa sĩ miêu tả hình ảnh lúc con gái nhà quý tộc sinh nở, một con yêu tước nấp trên xà nhà như hổ rình mồi, hòng cắn nuốt lấy đứa trẻ...”
Từ Dĩ Niên không có lòng dạ nào để ý tới bức họa đáng giá nghìn vàng trên sân khấu, thật ra cậu không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trên thực tế lòng cậu rối như tơ vò, cả người hoảng hốt.
Úc Hòe tìm cậu làm gì?
Lúc nãy trước mặt nhiều người như vậy, Úc Hòe không hề có hành động dư thừa nào, bây giờ lại định lén lút tính sổ với cậu?
Không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện rối loạn như thế rồi mà Úc Hòe vẫn rất đúng mực, lúc này rồi mà cũng không quên để cho cậu tí sĩ diện. Nghĩ vậy, lòng Từ Dĩ Niên lại chua xót, đồng thời cũng có một chút chờ mong không nên có.
Tính sổ thì tính sổ vậy...
Cùng lắm thì, cậu để Úc Hòe đánh một chút cho hết giận.
Nghĩ như vậy, nhưng sau khi nữ trừ yêu rời khỏi, Từ Dĩ Niên vẫn đứng ngoài cửa do dự hồi lâu.
“Mời vào.” Người nói chuyện không phải Úc Hòe mà là một giọng nữ xa lạ.
Từ Dĩ Niên mở cửa đi vào.
Không ngờ rằng, cái vị bạn gái vẻ vang mà tới kia bây giờ không ngồi ở vị trí đối diện Úc Hòe mà đang đứng cung kính.
“Chào cậu, Từ thiếu chủ.” Nam Chi cười tiếp đón cậu.
Trong gian riêng để tinh dầu thơm, mùi đàn hương nhè nhẹ khuếch tán. Không gian trong này còn lớn hơn so với tưởng tượng của Từ Dĩ Niên, trên bàn dài đặt bộ đồ trà bằng sứ, hai bên là ghế tựa có tay vịn, trên ghế còn có đệm dựa nhìn rất êm.
Nam Chi thấy cậu tiến vào rồi thì liền ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình cậu và Úc Hòe.
Gian riêng trên tầng hai đều treo mành, không ảnh hưởng đến các vị khách quý xem bán đấu giá dưới tầng một, dưới tầng cũng không có cách nào nhìn thấy tình cảnh bên trong. Úc Hòe ngồi cạnh cửa sổ, mắt không thèm chớp, từ nãy đến giờ không hề quay đầu lại, Từ Dĩ Niên không tự chủ được mà nhìn ngắm sườn mặt của hắn.
Màu đồng tử của yêu tộc luôn là màu sắc sặc sỡ, nhưng đồng tử của Úc Hòe lại sâu và sẫm hiếm thấy, mà con mắt ấy rõ ràng cũng không thuộc về nhân loại.
Màu tím trầm, giống như là châu báu quý hiếm.
Dung mạo nhìn một lần khó quên này khiến người ta phải khắc ghi hắn, Từ Dĩ Niên nhớ tới câu đùa visual của yêu giới kia, khách quan mà nói, bộ dạng của Úc Hòe cũng khá là xứng với câu đùa ấy.
So với năm năm trước, hình như hắn cao hơn một tí.
Khí chất cũng thay đổi. Năm năm trước, Úc Hòe mới tốt nghiệp học viện Phong Kiều chưa được bao lâu, trên người ít nhiều cũng mang theo khí chất học sinh. Bây giờ cho dù hắn nhàn nhã ngồi đó thì cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Từ Dĩ Niên vừa lén nhìn, vừa đợi hắn mở miệng.
Đợi nửa ngày, Úc Hòe cũng chẳng thèm nói câu gì, cứ như đã quên mất trong phòng còn có một người nữa. Từ Dĩ Niên càng chờ càng thấy không được tự nhiên, bấm bụng chủ động hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Cuối cùng Úc Hòe cũng chịu quay đầu.
Tất cả ánh đèn đều chiếu vào cặp mắt yêu dị ấy. Từ Dĩ Niên đánh rơi cả một nhịp thở, cũng chính lúc này, cậu nghe thấy tiếng của nữ MC dưới lầu.
“... Sản phẩm đấu giá này đến từ Thương Châu, người ta bảo 'Phía nam Thương Châu, nhóm lửa trên nước'. Nơi này có một yêu quái am hiểu việc phóng hỏa, sau khi chết máu thịt của chúng sẽ tự nhiên biến mất, chỉ còn lại xương cốt. Xương cốt của chúng là một nhiên liệu tuyệt vời, sau khi đốt thì cho dù ở trong nước cũng mãi mãi không tắt.” Màn hình phía sau MC chiếu hình dáng của sản phẩm đấu giá, “Đây là một đoạn xương sườn của lửa trên nước, nó được cất trong quả bóng lưu ly đổ đầy nước này đã hơn hai mươi năm rồi, có thể thấy, nó vẫn đang cháy như trước.”
Biểu cảm của Từ Dĩ Niên trống rỗng.
“Phía nam Thương Châu, nhóm lửa trên nước.” Một bậc thầy đứng trên sân khấu trích dẫn câu tục ngữ. Nội dung giảng giải của ông sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kết hợp với báu vật lấp lánh màu sắc trên màn ảnh, khách khứa cũng bị khơi dậy hứng thú.
Từ Dĩ Niên nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên có người ghé sát vào tai cậu hỏi: “Thích cái này à?”
Từ Dĩ Niên xoay qua.
Chỗ ngồi của cậu là ở cuối lớp, cách cửa sau rất gần, chẳng biết khi nào mà Úc Hòe đã đến bên cạnh, nhẹ chân nhẹ tay kéo ghế ra ngồi xuống.
Từ Dĩ Niên vui mừng nhẹ giọng hỏi: “Không phải anh đang ra ngoài làm nhiệm vụ à?”
“Xong trước thời hạn, đúng lúc đến học cùng em.” Úc Hòe hỏi lại, “Em thích lửa trên nước à?
Từ Dĩ Niên ừ một tiếng.
Bởi vì sự xuất hiện của Úc Hòe mà tâm trạng của cậu tốt hơn hẳn, trong mắt toàn là nét cười sáng ngời.
Úc Hòe thấy ngứa ngáy trong lòng, nhẩm tính thù lao đạt được từ nhiệm vụ lần này, khẽ xoa đầu cậu: “Một thời gian nữa mua cho em nhé.”
Nhưng cuối cùng lời hứa hẹn này không thể thực hiện được.
Chẳng bao lâu sau thì mẹ Úc chết thảm, quỷ tộc diệt vong, người duy nhất còn sống là Úc Hòe đã đại khai sát giới, sau khi bị cục trừ yêu truy nã liền trốn trong Mai Cốt tràng không ai dám bước vào của yêu tộc, quan hệ của nhân loại và yêu tộc cũng rạn nứt.
Đúng như lời nhóm yêu quái nói, sau khi biến cố xảy ra, cậu đã mặc kệ hôn ước mà chia tay với Úc Hòe, bỏ đi trong lúc đối phương khó khăn nhất.
Bất kể thế nào, là cậu có lỗi với Úc Hòe.
Từ Dĩ Niên nghe thấy lửa trên nước được ra giá càng ngày càng cao, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Cậu cố gắng đè nén cảm xúc, giọng đã hơi khàn: “Anh tìm tôi... cuối cùng là có việc gì?”
“Trước đây nợ em một thứ, hôm nay đền cho em.” So với Từ Dĩ Niên giả vờ bình tĩnh, giọng điệu của Úc Hòe mới đúng là bình tĩnh thật sự. Hắn vừa nói chuyện vừa ấn chuông tăng giá trên mặt bàn.
Từ Dĩ Niên nghe hắn nói vậy, lòng quặn đau.
Nữ MC tạm dừng một lát, cao giọng báo giá: “Gian A1, ba trăm ngàn!”
Giá của lửa trên nước vốn đã trên dưới mấy chục ngàn, lần này tăng một phát là tăng gấp mấy lần, dưới sân khấu không khỏi ồ lên.
Từ Dĩ Niên nhắc nhở: “Giá này đã cao lắm rồi, độ tinh khiết của lửa trên nước có tốt hơn đi nữa thì cũng chỉ tầm một trăm ngàn thôi.”
Dẫu vậy, Úc Hòe vẫn lạnh lùng thản nhiên, Từ Dĩ Niên nhịn không được đáp lời hắn, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe mấy câu châm chọc rồi.
Nhưng Úc Hòe lại cong khóe miệng, giọng điệu hơi kỳ lạ: “Có bắt em phải trả tiền đâu? Em lo cái gì?”
Hình như có gì đó không đúng?
Từ Dĩ Niên bất ngờ nghe thấy câu trào phúng như vậy liền ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà nhìn Úc Hòe.
Úc Hòe và cậu bốn mắt nhìn nhau, đuôi lông mày khẽ nhếch, Từ Dĩ Niên có dự cảm không ổn lắm. Ngay sau đó, tầm mắt của Úc Hòe liền chuyển đến chân cậu: “Vào đây rồi mà còn không quên gác, em đúng là hợp làm bảo vệ lắm.”
“...”
Từ Dĩ Niên nghẹn lời. Nhớ tới mấy phút trước mình còn khen Úc Hòe đúng mực cơ đấy...
Đúng mực cái quần què.
Người ngoài đều nói tính tình Úc Hòe thay đổi, trước khi đến đây Từ Dĩ Niên cũng đã chuẩn bị tốt lắm rồi, nhưng cậu không ngờ là hắn lại biến thành kiểu mồm miệng thích đâm chọt người ta như vậy.
Nhớ đến những việc mà đối phương từng trải qua, Từ Dĩ Niên nhịn, lặng lẽ kéo ghế ra ngồi.
Lúc bọn họ nói chuyện thì đồng thời ở bên ngoài nữ MC cũng gõ búa đấu giá. Không lâu sau có người gọi cửa.
“Chào ngài, lửa trên nước mà ngài vừa đấu giá được, theo yêu cầu của ngài đem thẳng đến đây.” Một gã nam hầu ôm hộp gỗ đàn sẫm màu, cúi đầu đi vào trong gian riêng.
Úc Hòe nhướng mắt về phía Từ Dĩ Niên: “Đưa cho cậu ấy.”
Gã nam hầu đặt đồ xuống rồi nhanh chóng ra ngoài, Từ Dĩ Niên vội vàng từ chối: “Tôi không cần.”
Úc Hòe thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, lộ vẻ trào phúng: “Sao, tôi đưa thì em không cần?”
“Ý tôi không phải...” Từ Dĩ Niên mở miệng, “Vừa tới đã đưa đại lễ như thế, không thích hợp.”
“Vậy em đền cho tôi thứ em nợ tôi là được.”
Tới rồi.
Lòng Từ Dĩ Niên trùng xuống, nghĩ thầm quả nhiên trên đời này làm gì có lửa trên nước miễn phí, vòng vo một hồi, cuối cùng Úc Hòe cũng tính sổ với cậu rồi.
Ba trăm ngàn mua một mạng của cậu... Cũng không phải không thể.
“Được.” Cậu hạ quyết tâm, không thèm kháng cự, “Anh muốn chém muốn giết gì thì tùy.”
“Tùy?” Úc Hòe lặp lại.
“Tôi không đánh trả.” Từ Dĩ Niên chân thành nói, “Cũng không cãi lại.”
Úc Hòe lặng thinh một lát, bỗng nhiên cười cười: “Ai bảo với em...”
Hắn chưa kịp nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tiếp đó là giọng của Thần Nhiên: “Xin chào, xin hỏi Từ Dĩ Niên có trong đó hay không? Làm phiền một chút, nhóm chúng tôi có việc đột xuất, cần cậu ấy xuống lầu trợ giúp.”
Từ Dĩ Niên nhìn Úc Hòe, ý cười nhàn nhạt đã biến mất trên mặt hắn, lại biến về dáng vẻ xa cách lạnh như băng kia. “Hôm nay thôi vậy, em đi đi.”
Cứ thế là xong à?
Từ Dĩ Niên do dự, chậm chạp không động đậy.
Thần Nhiên ngoài cửa còn đang cẩn thận thăm dò. Úc Hòe cũng thu lại tầm mắt, như là không có hứng thú quan tâm cậu.
Tự dưng được hoãn tử hình, Từ Dĩ Niên ôm tâm trạng phức tạp đứng dậy.
“Mang thứ đó đi.” Giọng Úc Hòe truyền tới thì phía sau.
Từ Dĩ Niên dừng lại, khẽ khàng cầm lấy lửa trên nước giá cắt cổ.
“Nhớ kỹ lời hứa hẹn của em.”
“Yên tâm.” Từ Dĩ Niên không quay đầu lại, “Tôi sẽ không chống trả.”
Cửa gian được mở ra. Trông thấy Từ Dĩ Niên không thiếu cái tay cái chân nào, Thần Nhiên ngẩn người. Nhưng y vẫn nhanh trí diễn tiếp: “Dưới lầu có kẻ gây chuyện, không đủ người nên cậu theo tôi xuống hỗ trợ đi.”
Nói thật, đối với chuyện có nên lên cứu người hay không, Thần Nhiên không phải là không do dự. Nhưng càng nghĩ y càng cảm thấy tuy rằng mình không thích phong cách hành xử như côn đồ của Từ Dĩ Niên, nhưng cũng không thể để tên này chết trên lầu được, hơn nữa bây giờ đang làm nhiệm vụ, nhóm trưởng lại chính là mình.
Bị truyền ra thì mất mặt lắm.
Từ Dĩ Niên nhíu mày, phát huy tới cực hạn bốn chữ 'yêu ghét bất phân': “Chuyện này mà cũng phải tìm tôi? Mình cậu giải quyết không được hả?”
“...” Suýt nữa Thần Nhiên không thở nổi, mắng: “Ngu ngốc.”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, đột nhiên y cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Úc Hòe đang đánh giá y.
Thần Nhiên đã gặp qua rất nhiều yêu quái, trên đường làm nhiệm vụ cũng đã giết không ít, nhưng chưa có yêu quái nào khiến y cảm thấy áp lực như vậy. Càng kinh khủng hơn là, y cảm nhận được sát ý trên người Úc Hòe.
Ý thức được điều này, lưng Thần Nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Từ Dĩ Niên hồn nhiên không phát hiện ra, nhanh nhảu đặt lửa trên nước xuống cạnh cửa.
“Tôi từ chối không nổi, nhưng cái thứ này tôi không muốn đâu...” Cậu nói xong liền túm lấy Thần Nhiên kéo xuống lầu.
Thần Nhiên bị cậu nắm cổ tay, cảm thấy hình như ánh mắt của Úc Hòe còn lạnh hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào y lại quay đầu nhìn, muốn xem xem biểu cảm của Úc Hòe ra sao.
Vừa quay đầu lại, Thần Nhiên liền hết hồn, dây thần kinh trong người như sắp nổ tung.
Yêu tộc đứng một mình trong gian phòng đang chăm chú nhìn về phía này. Do góc độ nên nửa khuôn mặt của Úc Hòe chìm vào bóng tối, tự dưng khiến người ta thấy cực kỳ áp lực.
Ánh mắt của Úc Hòe dính trên người Từ Dĩ Niên, chăm chú đến kỳ lạ, cứ như muốn giam cậu trong một tấc vuông, không được tự tiện rời đi.