“...nếu tôi ở đây, ít nhất em có thể ngủ được thoải mái hơn một chút.”
Biên tập: Lebt Wohl
Đám tù nhân xung quanh sửng sốt một hồi, đủ loại giọng nói liên tiếp vang lên.
“Tên này điên rồi?”
“Không muốn sống! Thật sự là chán sống!”
Vị trí của Hạ Tử Hoành và Thần Nhiên cách Từ Dĩ Niên nửa căn phòng, thấy ánh chớp phía bên kia, bọn họ đều đứng cả dậy. Lúc này quản ngục quát lớn: “Ngồi xuống!”
“Bên đó đánh nhau rồi!” Hạ Tử Hoành trợn mắt nhìn về phía quản ngủ đang thờ ơ: “Các người không ngăn cản à?”
“Bảo mày ngồi xuống cơ mà!” Quản ngục cao giọng.
Từ Dĩ Niên lạnh lùng quét mắt nhìn quản ngục rồi lại nhìn Giang Kiêu cách đó mấy thước đang ho khan không ngừng. Một quyền kia cậu đã dùng mười phần mười sức lực, thế mà đối phương lại có thể đứng vững được.
Giang Kiêu lau máu tràn ra bên khóe miệng, nhìn lại Từ Dĩ Niên, con ngươi màu xám chứa đầy dục vọng chinh phục hung tàn: “Được đấy, không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng hợp khẩu vị.”
“Này Giang Kiêu, có cần giúp không? Thằng nhãi này khó đối phó.” Gã tù nhân bên cạnh cười xấu xa làm một động tác tay: “Tao giúp mày thu phục nó, mày cho tao f*ck nó một lần.”
“Đừng có nhúng tay.” Giang Kiêu động đậy ngón tay, nửa người của gã như hơi nước tan vào không khí, “Người của tao, tự tao dạy dỗ.”
Từ Dĩ Niên xùy một tiếng: “Biến mẹ đi, chỉ dựa vào chúng mày?”
Dòng điện bùng lên trong phút chốc, sáng hơn đèn đóm cả tầng lầu. Từ Dĩ Niên tức giận, toàn bộ sấm sét ùn ùn phóng về phía đám sương mù còn vương lại.
Hơi nước biến thành hình người trong nháy mắt, Giang Kiêu đứng sau lưng cậu hỏi: “Đánh chỗ nào đấy?”
Cảm nhận được luồng khí bên tai bỗng nhiên hỗn loạn, Từ Dĩ Niên cúi người xuống, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi công kích của Giang Kiêu. Từ Dĩ Niên đánh trả một quyền, thân thể của Giang Kiêu lại tiêu tán trong không khí lần nữa, quẩn quanh bên cậu như mèo vờn chuột.
Lăn qua lăn lại mấy lần, Từ Dĩ Niên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cậu đan mười ngón tay lại, lòng bàn tay vỗ một cái, trận pháp dâng lên từ mặt đất cố định Giang Kiêu lại một chỗ.
Trận trói buộc!
“Rác rưởi lề mề, mày định trốn cả đời đấy à?” Từ Dĩ Niên cười lạnh.
Hạ Tử Hoành thấy cậu chửi không nể nang gì, hơi lo lắng rằng Từ Dĩ Niên sẽ chọc giận đối phương: “Anh Tiểu Từ ra tay ác quá, dạo này ảnh bớt nóng tính rồi nên suýt nữa tôi quên mất tính nết của ảnh vốn là như vậy...”
Thần Nhiên chăm chú nhìn tình hình chiến đấu, không tiếp lời.
Sấm sét rực rỡ ánh sáng giống như muốn xé rách ngôi sao trên màn đêm, chẳng đợi Giang Kiêu phản ứng thì dòng điện dữ dội đã truyền từ trận pháp vào trong cơ thể của gã. Từ Dĩ Niên lập tức giải trừ trận trói buộc, nhân lúc Giang Kiêu bị điện giật cho đơ người, cậu túm áo tù của Giang Kiêu lên, nhấc gối đạp vào vào bụng đối phương: “Mày nói hay lắm cơ mà? Nói tao nghe câu nữa xem? Cỡ mày mà cũng muốn f*ck ông đây, ông đây đi viếng mồ cho mày còn nghe được.”
Đạp liên tục mấy phát, Giang Kiêu ọe một cái phun cả bọt mép, rã rời quỳ xuống trước mặt Từ Dĩ Niên.
Cậu tức giận thật rồi, mặc kệ đây là Hắc Tháp, cậu bóp cổ Giang Kiêu túm gã dậy. Trông thấy cậu nổi sát khí, ngón tay không ngừng siết chặt——
“Số 4988! Dừng lại ngay!” Quản ngục quát lớn.
Từ Dĩ Niên hoàn toàn không ý thức được quản ngục đang gọi mình, vài tên quản ngục hét lên với cậu: “Lập tức dừng tay!”
Một lúc lâu sau, Từ Dĩ Niên buông lỏng tay ra.
Thân thể của Giang Kiêu nện thật mạnh xuống đất, có người nhanh chóng xông lên túm lấy cánh tay cậu, 'cạch' một cái còng tay cậu lại. Sắc mặt của người đứng đầu đám quản ngục sa sầm xuống: “Ngày đầu tiên vào đây đã gây chuyện! Cậu coi Hắc Tháp là cái gì?—— Cút về phòng giam kiểm điểm đi!”
Từ Dĩ Niên không nhúc nhích, nhìn thẳng quản ngục: “Nó gây chuyện trước.”
Quản ngục không quan tâm: “Không có tai à? Đi kiểm điểm đi!”
“Thế gã cũng phải đi cùng chứ.” Lúc này Thần Nhiên đẩy mạnh quản ngục đang ngăn cản ra, chỉ vào Giang Kiêu sắp hôn mê: “Gã cũng ra tay mà.”
“Nếu nó không gây chuyện thì anh Tiểu Tử sẽ không đánh nó.” Hạ Tử Hoành bất chấp sự ngăn cản mà sáp lại gần: “Dù muốn phạt thì nó mới là đứa bị phạt nặng.”
Quản ngục cầm đầu nhìn bọn họ tức tối bất bình, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Thấy không công bằng à? Thế các cậu cũng tới phòng giam đợi đi.”
Hạ Tử Hoành sửng sốt mấy giây mới chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
“... Mẹ nó?” Y nhịn không được mắng một câu thô tục, mấy tên quản ngục xông lên vây quanh bọn họ, Thần Nhiên vội vàng ngăn cản: “Đừng gây xung đột.”
“Nhưng chúng nó——” Hạ Tử Hoành bị ghìm mạnh xuống bàn, Thần Nhiên khẽ bảo: “Nhớ đến Diệp Thiểu.”
Hạ Tử Hoành không động đậy nữa.
Ngón tay của Từ Dĩ Niên nhúc nhích rồi lại buông xuống.
Cậu lặng lẽ nhớ kỹ mặt mấy tên quản ngục này, cho thêm cả mặt của Giang Kiêu và mấy tên tù nhân khác vào danh sách cần phải đánh cho tơi bời. Quản ngục áp giải đẩy mạnh cậu một cái: “Đi về phía trước, thành thật vào!”
Phòng giam của Hắc Tháp nằm ở tầng dưới cùng, trên đường áp giải Từ Dĩ Niên đi, có lẽ là sợ cậu sẽ gây ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa nên đã phái bốn tên quản ngục áp giải cậu. Tuy Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành cũng bị đưa tới phòng giam nhưng đều áp giải kiểu một với một, Hạ Tử Hoành nhìn thấy đội ngũ trùng điệp phía trước: “Anh Tiểu Từ có thể diện quá!”
Thần Nhiên nghe thế liền cười lắc đầu: “Mới vào một ngày đã ầm ĩ như vậy không phải chuyện tốt. Nhưng mà...”
“Nhưng gì?”
Thần Nhiên ngó thấy quản ngục đang nhìn chằm chằm bọn họ, dùng mắt tỏ ý “Lần sau nói” với Hạ Tử Hoành.
“Đi vào.” Quản ngục dừng lại trước một gian phòng giam, lớn tiếng ra lệnh cho Từ Dĩ Niên.
Phòng giam tối om, vươn tay không nhìn thấy năm ngón. Từ Dĩ Niên lặng lẽ đi vào, sau lưng lập tức vang lên tiếng đóng cửa nặng nề. Cậu trừng mắt thích ứng một lát, xác định rằng mình ở trong đây thì sẽ không thể nhìn thấy gì.
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng dứt khoát ngồi bệt dưới đất luôn. Từ Dĩ Niên xoa cái bụng trống rỗng của mình, hơi hối hận vì trước khi đánh nhau đã không ăn gì.
Mẹ nó, một đám vô tích sự.
Trong phòng giam không có ánh sáng cũng không có tiếng động, Từ Dĩ Niên không biết mình sẽ bị nhốt bao lâu, cậu thật sự đói lắm rồi nên chỉ đành ép bản thân đi ngủ.
Ngủ thôi ngủ thôi, tỉnh lại là có người đưa cơm đến rồi. Dù sao cũng không thể để cậu chết đói trong phòng giam được.
Nếu đám quản ngục định làm như vậy thật thì cậu sẽ phá nát cái phòng giam này...
Từ Dĩ Niên mơ mơ màng màng nghĩ, dần dần nhắm hai mắt lại. Chẳng biết đã qua bao lâu, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh cậu nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, âm thanh đó càng ngày càng lớn dần lên, cuối cùng cửa phòng giam bị mở ra từ phía ngoài. Ánh sáng màu trắng bạc ngoài hành lang hắt vào, một bóng người cao gầy đứng ở cửa, nhìn cách ăn mặc giống như là quản ngục, không đợi Từ Dĩ Niên kịp phản ứng thì người nọ đã đưa tay đóng cửa lại.
Cơn buồn ngủ của Từ Dĩ Niên hoàn toàn biến mất, cậu trốn trong bóng đêm không nhúc nhích.
Quản ngục đi từng bước về phía cậu, giống như đã biết chính xác vị trí của cậu. Từ Dĩ Niên hơi do dự, mở miệng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Thăm tù.” Một giọng nói xa lạ trả lời.
Từ Dĩ Niên ngơ ngác trong giây lát, bỗng nhiên phòng giam sáng bừng lên. Ngọn lửa màu tím trên tay quản ngục bốc cháy, rọi lên khuôn mặt bình thường mà xa lạ, hắn đặt hộp đựng cơm xuống đất, nói với Từ Dĩ Niên như đang đùa giỡn một con mèo: “Lại đây ăn cơm.”
Từ Dĩ Niên không động đậy, cảnh giác nhìn chăm chăm cái người xa lạ khả nghi kia. Người nọ cười cười: “Sợ tôi hạ độc à?”
Không đợi Từ Dĩ Niên trả lời thì ảo thuật đã biến mất khỏi mặt hắn, quản ngục trở nên cao lớn, sau khi bỏ lớp ngụy trang, khuôn mặt vốn tầm thường trở nên đẹp đến mức liếc mắt một cái là khó quên, con ngươi màu tím sẫm rực rỡ sinh động.
Từ Dĩ Niên đối mặt với Úc Hòe giây lát rồi ôm lấy hộp đồ ăn.
Cậu vội vã mở nắp ra, mắt sáng rỡ nhìn đồ ăn phong phú bên trong. Úc Hòe thấy cậu ngồi xuống đất ăn nên cũng ngồi đối diện cậu, ung dung chống cằm nhìn ngắm cậu.
Thấy cậu ăn uống vui vẻ, Úc Hòe đột nhiên hỏi: “Sao bây giờ không sợ nữa, em tin tôi đến vậy à?”
Từ Dĩ Niên suýt nghẹn, cậu không ngừng ho khan, vất vả lắm mới xuôi được, “... Anh còn chưa đến mức dùng mấy thủ đoạn hèn hạ như vậy.”
Nói xong, cậu cảm thấy cứ sai sai ở đâu nên nhanh chóng bổ sung: “Hơn nữa tôi đói bụng.”
Úc Hòe chậm chạp ồ lên, không hỏi tiếp nữa. Người mất tự nhiên lại biến thành Từ Dĩ Niên, cậu chủ động hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây?”
“Đại trưởng lão của bộ tộc huyễn yêu lén lút nói cho tôi, trong biến cố năm năm về trước, tính cả nhóm người làm giả thân phận thì có tổng cộng bốn nhà tham gia tàn sát, trong đó có một nhà đã dẫn một quỷ tộc còn sống đi.” Mặt Từ Dĩ Niên toát lên vẻ khó tin. Úc Hòe nói tiếp, “Bất chấp nguy hiểm bị phát hiện cũng phải đưa người sống đi, chuyện này khiến đại trưởng lão thấy hứng thú nên ông ta đã âm thầm điềm tra nhà này, chắc chắn rằng bọn họ có liên quan đến phòng thí nghiệm.”
“Vậy quỷ tộc bị đưa đi kia...”
“Hẳn là đã thành vật thí nghiệm rồi.” Úc Hòe nói bâng quơ, “Muốn tạo ra quỷ tộc thì không có tài liệu nghiên cứu thực tế nào tốt hơn chính bản thân quỷ tộc.”
Từ Dĩ Niên nói không ra lời.
Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao Úc Hòe lại xuất hiện ở dinh thự Bạch Lộc. Hóa ra ngay từ đầu, Úc Hòe đã đang tìm kẻ thù giết hại toàn tộc mình. Từ Dĩ Niên mấp máy môi muốn an ủi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành bảo: “Nói không chừng... không chừng vẫn có quỷ tộc còn sống, đang ở trong phòng thí nghiệm.”
“Có lẽ vậy.” Úc Hòe không tỏ rõ ý kiến. Từ Dĩ Niên im lặng một lúc lâu, bỗng dưng mở miệng: “Chúng tôi cũng đang tìm phòng thí nghiệm.”
Úc Hòe nhìn cậu.
“Rất có khả năng Diệp Thiểu ở phòng thí nghiệm, bọn tôi trà trộn vào Hắc Tháp là để tìm cậu ấy. Nếu có tin tức về phòng thí nghiệm thì tôi sẽ nói cho anh trước.” Từ Dĩ Niên nghiêm túc hứa hẹn.
Mắt Úc Hòe vương một chút nét cười: “Dùng cái gì để trao đổi?”
Từ Dĩ Niên ngẩn ra: “Sao cơ?”
“Em cho tôi tin tức, coi như tôi nợ em một lần, em có thể đưa ra một yêu cầu.” Úc Hòe sát lại gần cậu, nhẹ giọng nói: “Cái gì cũng sẽ cho em.”
Trong phòng giam yên tĩnh mà u tối, nguồn sáng duy nhất là ngọn lửa thiêu đốt trên tay Úc Hòe. Yêu tộc mỉm cười nhìn cậu như đang lặng lẽ mê hoặc cậu.
Từ Dĩ Niên ngạt thở, vội vã đáp: “Không cần đâu.”
“Như vậy sao được, tôi không thích thiếu ơn huệ của người ta.” Dường như Úc Hòe đang nghĩ tới cái gì, mắt lóe lên sự hứng thú: “Một mình em ở trong phòng giam không sợ sao? Tôi ở lại với em nhé.”
Từ Dĩ Niên gạt phắt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bị giam thôi mà, có sợ gì đâu.”
Úc Hòe im lặng một lát, nhìn quanh bốn phía, nghiêm túc bảo: “Cái chỗ rách nát này vừa lạnh vừa tối, nếu tôi ở đây, ít nhất em có thể ngủ được thoải mái hơn một chút.”
Thoái mái... Ngủ như thế nào mới là thoải mái? Gối lên tay lên chân sao? Hay là trực tiếp ôm lấy nhau...
Nhận ra mình chỉ vì một câu nói của Úc Hòe mà khí huyết dâng trào, miên man bất định, Từ Dĩ Niên chỉ nhận bản thân không chịu thua kém.
“Làm như Hắc Tháp là nhà anh không bằng ấy, anh định biến giường biến chăn ra à?” Từ Dĩ Niên ra sức khiến mình bình tĩnh lại, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Nếu anh muốn báo đáp tôi thật thì tìm cơ hội đánh cái tên Giang Kiêu kia một chút giúp tôi, hôm nay tôi vẫn chưa đánh đủ.”
Con ngươi của Úc Hòe khẽ động đậy, bỗng nhiên hắn vươn tay ra, búng lên trán của cậu.
“Đợi đi.”