“Vậy bây giờ anh ấy thuộc về tao rồi.”
Biên tập: Lebt Wohl
Ngày ra khỏi phòng biệt giam, đôi mắt của Thần Nhiên đã lâu không được tiếp xúc với ánh nắng nên bị kích thích suýt nữa chảy cả nước mắt ra. Hạ Tử Hoành bên cạnh che mặt: “Mẹ nó, sáng quá.”
Y vừa khe kín mắt mình thì phòng giam cuối cùng vang lên tiếng động.
Từ Dĩ Niên đi ra.
Có lẽ do uy lực còn lại từ vụ quậy phá ở nhà ăn mấy ngày trước nên có đến hai quản ngục tới để áp giải cậu. Hai mắt Từ Dĩ Niên phiếm hồng, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt hậm hực hơn so với bất kỳ ai. Hạ Tử Hoành trông bộ dạng của cậu như vậy liền bật cười thành tiếng khiến hai mắt đẫm lệ của Từ Dĩ Niên phải liếc xéo y một cái.
Trông thấy một trong hai tên quản ngục áp giải mình, Từ Dĩ Niên dừng bước, bốn mắt nhìn nhau với hắn.
Quản ngục có diện mạo bình thường, ném vào đám người sẽ khó mà nhận ra. Nhưng buổi tối mấy hôm trước, cậu từng gặp khuôn mặt này trong phòng biệt giam.
Quản ngục do Úc Hòe giả trang lấy còng tay ra, Từ Dĩ Niên chìa tay, biểu hiện vô cùng phối hợp.
“Chà, thay đổi gớm thật.” Một vị quản ngục khác vừa lòng, “Tôi bảo rồi, đám người mới cứ nên đem nhốt vào phòng giam một tháng, không thì chúng nó sẽ chẳng biết bản thân là ai đâu.”
“Đúng vậy.” Úc Hòe 'cạch' một cái khóa tay cậu lại, nói ẩn ý: “Như bây giờ rất tốt.”
Từ Dĩ Niên bị áp giải về phòng giam, quản ngục kia rời đi trước, Úc Hòe mở phòng giam thay gã. Từ Dĩ Niên vừa vào liền trông thấy một tên tù nhân mở miệng chửi bới, thô lỗ kéo người bạn tù của cậu từ trên giường xuống đất.
Mấy ngày không gặp, thanh niên có dung mạo xinh đẹp kia thoạt nhìn càng thêm nhếch nhác, không chỉ trên người có những vết ngắt nông sâu bất đồng mà thậm chí mặt còn có vết bạt tai. Tên tù nhân vốn định 'làm' ngay tại chỗ, tay đã đặt trên lưng quần rồi, nhưng thấy Từ Dĩ Niên nhìn mình chằm chằm không nói một lời, gã hung ác quay đầu: “Nhìn cái gì? Bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Thanh niên cũng nhìn về phía Từ Dĩ Niên, mắt của y vô cùng mỏi mệt, cả người dường như mất đi sức sống, cho dù áo tù bị xé rách cũng không hề phản kháng.
Từ Dĩ Niên đột nhiên hỏi: “Anh tự nguyện à?”
“Có gì khác nhau đâu?” Thanh niên tự giễu nói.
“Có.” Từ Dĩ Niên nói xong, nắm lấy áo của tên tù nhân từ phía sau, túm hắn khỏi người của thanh niên, gã lảo đảo không kịp phản ứng, 'bịch' một cái, Từ Dĩ Niên đè gã lên tường.
Úc Hòe nhướn mày, trở tay khép hờ cửa phòng giam lại.
Hơn một nửa khuôn mặt của tù nhân ép sát vào tường, gã thấy đồng phục trên người Úc Hòe như thấy cứu tinh, vội vàng ú ớ: “... Quản ngục, mau ngăn nó lại!”
Úc Hòe thờ ơ, ung dung nhìn gã một cái. Tù nhân thấy hắn làm ngơ với mình, nghĩ rằng hắn không biết mình: “Chắc cậu biết anh Ngân đúng không? Tôi đi theo anh ấy—— Á!”
Từ Dĩ Niên lại ghìm gã lên tường sâu thêm chút nữa, điệu bộ như thể muốn khảm gã vào phòng giam: “Tao buông mày ra, mày đừng có lảng vảng ở chỗ này, mau cút đi.”
Tù nhân không thể tin nổi, giọng cao thêm tám quãng: “Mày điên rồi? Thằng ranh! Mày bảo ai cút đấy?”
“Ồn muốn chết.” Từ Dĩ Niên hung dữ, nanh nọc hơn cả gã: “Mắng thêm câu nữa xem?”
Ngón tay bóp cổ gã nặng như nghìn vàng, rõ ràng người trông gầy guộc mà chẳng biết có cái sức mạnh khủng bố ấy ở đâu ra. Tù nhân co rúm người, giọng điệu hơi chậm lại: “Mày mới tới đúng không? Chắc mày không biết nhưng nó là con điếm bị vạn người cưỡi, hơn nửa tù nhân ở cái Hắc Tháp này đều đã từng ngủ với nó, mày không cần vì nó mà đắc tội người khác.”
Thanh niên ngồi xổm trên mặt đất cắn chặt răng, lặng im nhắm mắt lại.
“Thật sao?” Từ Dĩ Niên bỗng nhiên buông lỏng cánh tay đặt trên cổ gã ra, tù nhân đang hớn hở trong lòng thì cái gáy chợt bị người ta tóm lấy. Từ Dĩ Niên quay đầu của gã vào tường nện một cái thật mạnh: “Vậy bây giờ anh ấy thuộc về tao rồi.”
Tù nhân chửi ầm lên: “Mẹ mày... thằng điên! Mày xong đời rồi!...”
Từ Dĩ Niên mặc kệ gã, túm lấy tóc của tù nhân buộc gã phải ngẩng đầu lên rồi đập thêm phát nữa.
“Biến mẹ mày đi!... Đừng đập nữa! Dừng! Tao bảo mày dừng cơ mà!... Xin lỗi! Xin lỗi được chưa? Tao sai rồi tao sai rồi! Xin lỗi!” Tù nhân bị đập cho vỡ đầu chảy máu, liều mạng giãy dụa cũng không thể giãy khỏi tay của cậu, cuối cùng chỉ có thể liên mồm giải thích. Từ Dĩ Niên buông tay ra, tù nhân vừa lấy lại được tự do quay đầu nhìn vào trong phòng, tuy gã tràn đầy oán thù nhưng cũng không dám đối mặt với kẻ điên này, chỉ có thể trút giận lên quản ngục đứng xem kịch từ đầu tới cuối: “Tao bảo tao là người của anh Ngân! Mẹ nó mày nghe không hiểu à?”
“Đừng gây chuyện.” Úc Hòe nâng mắt lên.
Giọng của hắn vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, rõ ràng không mang cảm xúc gì nhưng lại khiến tên tù nhân sợ run người.
Tù nhân nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy tên quản ngục trước mặt này làm người ta phát hoảng, câu chửi bới ra đến miệng rồi cũng bị ép phải nuốt về. Úc Hòe đá văng cửa phòng giam ra, nói với tù nhân: “Cút về phòng giam của mày đi.”
“...” Tù nhân nghẹn khuất không thôi, bưng cái đầu chảy máu vừa mắng vừa đi ra cửa. Úc Hòe vốn phải áp giải gã về phòng giam nhưng trước khi đi lại nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu quét mắt nhìn cả người nhếch nhác của thanh niên rồi lại chuyển hướng sang Từ Dĩ Niên vừa đánh người—— Nam sinh vẩy vẩy máu tươi dính trên cánh tay đi, chỉ thiếu mỗi viết chữ 'Sướng' trên mặt thôi.
“Đừng huênh hoang quá.” Úc Hòe nói với cậu.
Vừa giống cảnh cáo, vừa giống nhắc nhở.
Từ Dĩ Niên và hắn nhìn nhau, cuối cùng khẽ gật đầu, hiếm khi nghe lời mà 'ờ' một tiếng.
Đợi bọn họ đi rồi, thanh niên đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, chủ động vươn tay về phía cậu, tự giới thiệu: “Bùi Tô.”
“Từ Dĩ Niên.”
“Cảm ơn.” So với dáng vẻ mất hết sức sống lúc nãy, trong mắt của Bùi Tô lại một lần nữa có ánh sáng, “Tôi đã quên lần trước được người ta giúp đỡ là khi nào.”
Từ Dĩ Niên nhìn hai má chưa tan máu mà sưng lên của y, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.
Bùi Tô chú ý tới tầm mắt của cậu, thản nhiên bảo: “Những lời tên kia vừa nói đều là sự thật.”
Từ Dĩ Niên 'à' một tiếng, muốn nói lại thôi. Tất cả suy nghĩ của cậu đều viết hết lên mặt, Bùi Tô vốn đã quen nhìn lòng người ghê tởm thấy vậy thì có chút hiếu kỳ, đôi mắt hồ ly mê hoặc chậm rãi cong lên.
“Cậu giúp tôi, tôi cũng không có gì có thể cảm ơn cậu được.” Y cố ý thổi hơi bên tai Từ Dĩ Niên, giọng điệu mập mờ: “Nếu không chúng ta ngủ một lần nhé?”
Từ Dĩ Niên khiếp sợ: “Không được, không cần cảm ơn đâu.”
Bùi Tô nhịn không được ôm bụng cười ha ha, cuối cùng cười chảy hết cả nước mắt: “Chết dở, cậu dễ lừa quá.”
Cười chán chê xong, Bùi Tô đứng đắn trở lại, nghiêm túc nói: “Vừa nãy cậu ra tay, bọn họ sẽ tới tìm cậu gây phiền phức. Có gì cần giúp thì cậu cứ mở miệng.”
Từ Dĩ Niên nghĩ nghĩ: “Anh ở Hắc Tháp rất lâu rồi à?”
“Cỡ ba bốn năm.” Bùi Tô nhẩm tính thời gian, nhớ đến sự thay đổi của bản thân mà cảm thán trong lòng: “Thời hạn thi hành án của tôi vốn chỉ có hai năm thôi, có mấy tù nhân không muốn cho tôi ra ngoài nên Hắc Tháp đã thẳng tay tăng án của tôi lên. Cái lúc mới đến tôi chỉ bị sờ chút thôi đã nổi da gà, bây giờ... Chỉ cần không giết chết tôi là được.”
Từ Dĩ Niên kinh ngạc vô cùng: “Tự tiện tăng án?”
“Nơi này do yêu quái quản lý, bọn họ chẳng quan tâm đến bản án được tuyên trên tòa án đâu.” Mắt Bùi Tô hiện lên vẻ chán ghét.
Chủ đề nói chuyện nặng nề khiến phòng giam lặng yên không một tiếng động, lát sau, bỗng nhiên Từ Dĩ Niên hỏi: “Anh muốn ra ngoài không?”
Bùi Tô vốn đang mệt mỏi chống giường, nghe thấy vậy thì muốn nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt của Từ Dĩ Niên, lời trêu đùa đến bên miệng rồi lại nuốt vào.
Y thu lại vẻ mặt lơ đễnh, chậm rãi gật đầu: “Đương nhiên tôi muốn.”
“Vậy anh nói tất cả những gì anh biết cho tôi đi.” Từ Dĩ Niên nói, “Tôi giúp anh ra ngoài.”
“Tù nhân trong Hắc Tháp cơ bản được chia thành hai loại, tù nhân bình thường và tù nhân được đãi ngộ tốt.” Từ Dĩ Niên nói với Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành về tin tức mà Bùi Tô cung cấp cho cậu.
Nhân lúc ăn cơm chiều, ba người được chia vào phòng giam khác nhau cuối cùng cũng có cơ hội tụ tập lại. Bọn họ tránh trong một góc của nhà ăn, Thần Nhiên gật đầu: “Giang Kiêu kia chính là tù nhân đặc biệt, những người này quen kéo bè kết phái, hoành hành ngang ngược. Quản ngục còn săn sóc bọn họ, bất kể xảy ra chuyện gì thì Hắc Tháp cũng đứng về phía bọn họ.”
Hạ Tử Hoành: “Đúng đấy, một đám sống như ông tướng ấy. Mấy hôm trước tôi đi ngang qua nhà tù cách vách, các cậu đoán tôi nhìn thấy gì? Nệm! Tôi nghi ngờ chẳng biết cái đám này tột cùng là có phải đến ngồi tù không.”
Từ Dĩ Niên: “Bùi Tô không biết tại sao Hắc Tháp lại săn sóc bọn họ, trong ấn tượng của anh ấy thì mấy tên tù nhân đó vẫn luôn được hưởng đặc quyền như vậy.”
“Nói không chừng bọn họ đã 'chết' rồi.” Đối mặt với hai ánh mắt cùng lúc hướng về phía mình, Thần Nhiên phỏng đoán: “Anh Hạ Nghiên nói Hắc Tháp sẽ thu một số tù nhân giả chết về dưới trướng của mình để dùng, đám Giang Kiêu rất có thể chính là tù nhân giả chết ấy.”
“!” Mắt Từ Dĩ Niên sáng lên, “Có lý.”
Hạ Tử Hoành bừng tỉnh, lập tức vỗ lên lưng Thần Nhiên: “Thông minh quá Thần Nhiên!”
Thần Nhiên do dự nói: “Nhưng cụ thể dùng bọn họ để làm gì thì vẫn là một vấn đề...”
“Còn có thể làm gì nữa? Giết người cướp của, đoán chừng đều là những việc lén lút, sát thủ ở dinh thự Bạch Lộc chẳng phải cũng vậy sao.”
“Còn một chuyện nữa.” Nói đến đây, Từ Dĩ Niên giảm tốc độ nói lại, “Bùi Tô bảo tôi cố gắng đừng xung đột với mấy tù nhân đặc biệt.”
Nghe nói cậu chính là người mới gây chuyện trên tầng 100 vài hôm trước, Bùi Tô giơ ngón cái kính nể cậu, sau khi khen cậu trâu bò từ tận đáy lòng, Bùi Tô thu lại vẻ mặt vui đùa: “Lần sau gặp phải tình huống tương tự, nếu chưa quá đáng lắm thì cậu cố nhịn đi. Cậu vừa tới nên chưa rõ, hàng năm Hắc Tháp đều có tù nhân mất tích, những tù nhân mất tích ấy sống không thấy người chết không thấy xác, quan trọng nhất là...”
“—— Người mất tích đều là tù nhân bình thường.” Từ Dĩ Niên chỉ chỉ bản thân, “Kiểu xích mích với tù nhân đặc biệt như tôi thì càng dễ mất tích.”
Vậy nên nhiều năm qua, cho dù những tên tù nhân đặc biệt có quá đáng đến đâu thì Bùi Tô vẫn nhẫn nhịn.
Y vĩnh viễn nhớ rõ vài người vào tù cùng lúc với y đều biến mất trong bóng đêm của Hắc Tháp mà không có dấu hiệu báo trước nào, giống như bị quái vật ẩn náu dưới vực sâu cắn nuốt, những vết tích lưu lại mờ đi sạch sẽ.
“Mất tích?” Hạ Tử Hoành lặp lại hai chữ này, nhịn không được đưa tay vạch một đường lên cổ: “Có chắc là chưa chết không, kiểu như lén lút xử lý ấy.”
Từ Dĩ Niên nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không rõ. Thần Nhiên thì thào: “Không chết... phòng thí nghiệm, những người đó đều bị đưa đến phòng thí nghiệm.”
Từ Dĩ Niên bừng tỉnh: “Ý cậu là...!”
“Nội dung nghiên cứu của phòng thí nghiệm rất đặc biệt, e rằng có không ít người tranh nhau tài trợ. Cung cấp cho phòng thí nghiệm mấy vật thí nghiệm sống với Hắc Tháp mà nói thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, có lẽ phòng thí nghiệm bị giấu ngay dưới chân chúng ta, mà cho dù không ở trong Hắc Tháp thì bọn họ cũng có thể đưa tù nhân mất tích vào.” Suy xét kỹ tiền căn hậu quả, Thần Nhiên nhíu mày lại: “Nếu muốn tìm được manh mối của phòng thí nghiệm trong Hắc Tháp thì phải phí không ít công sức đấy.”
“Tôi có cách.” Lúc này Từ Dĩ Niên mở miệng.
Cậu nói tóm tắt về dự định của mình, nghe xong kế hoạch này, Thần Nhiên khó hiểu: “Được thì được nhưng mà... cậu sẽ không lấy việc công báo thù riêng đấy chứ?”
“Tôi là loại người này à? Đây gọi là hợp tình hợp lý.” Mắt thấy Thần Nhiên đã tỏ vẻ hiểu rõ rồi nhưng Từ Dĩ Niên vẫn còn tức, “Cậu cứ nói là cậu có làm hay không đi.”
“Tuy rằng hơi mạo hiểm nhưng trước mắt thì đó là biện pháp hiệu quả nhất.” Thần Nhiên nhìn về phía người cuối cùng trong nhóm, “Tôi không có ý kiến gì, Hạ Tử Hoành thì sao?”
“Hai người đều đồng ý rồi, tôi đương nhiên phải theo chứ.” Hạ Tử Hoành cà lơ phất phơ lên tiếng trả lời, bỗng dưng không đầu không đuôi nói, “Nhưng mà cơm ở Hắc Tháp dở quá, làm tôi vô cùng nhớ cái tiệm cá nướng ở phố trung tâm kia.”
Thần Nhiên nghe ra hàm ý của y, nhớ tới cuộc liên hoan kết thúc ngoài ý muốn kia, nói với Hạ Tử Hoành: “Muốn ăn thì đưa Diệp Thiểu trở về.”
“Bữa đầu tiên sau khi ra tù là ăn cá.” Từ Dĩ Niên nhẹ giọng, “Chốt vậy nhé.”
Trong phòng thí nghiệm tại tầng dưới cùng của Hắc Tháp.
Diệp Thiểu đi trên hành lang trắng tinh về phía trước. Y là vật thí nghiệm duy nhất được cho phép tự do ra vào, có quyền hạn tương đương với nghiên cứu viên cao cấp. Ánh mắt bốn phương tám phương như có như không dừng trên người y, Diệp Thiểu làm như không thấy, vẻ mặt lạnh lùng.
Cuối hành lang, nghiên cứu viên canh cửa nói với y: “Tiến sĩ gọi cậu vào.”
Diệp Thiểu không nói lời nào. Dáng vẻ chẳng coi ai ra gì này khiến nghiên cứu viên nhíu mày, nhưng tiến sĩ vẫn cứ thiên vị vật thí nghiệm này... Nghiên cứu viên bất mãn trong lòng, thế rồi vẫn mở cửa thay y.
“Cậu đến rồi.” Tiến sĩ nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại, ý bảo y đến bên cạnh mình, “Ngồi đây.”
Tuyết yêu đang lật xem tài liệu trên bàn, bên cạnh bàn đặt mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo, hồng trà tỏa ra hơi nóng. Gã khép tài liệu: “Lại ở trong phòng cả ngày à? Ra ngoài nhiều một chút, đừng bức bối trong đó nữa.”
Sau chuyện ở dinh thự Bạch Lộc, Diệp Thiểu nản lòng thoái chí, tuy rằng y nghe theo tất cả yêu cầu của gã nhưng vẫn tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Tiến sĩ nghĩ y đã chịu đả kích quá lớn, sợ Diệp Thiểu rầu rĩ sinh bệnh nên cố ý cho y tự do ra vào phòng thí nghiệm.
Diệp Thiểu không nói lời nào, trái lại còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gã. Tiến sĩ thấy thế cười cười, giọng điệu lộ ra vẻ thân thiết: “Cùng tôi ăn chút đồ ăn đi.”
Diệp Thiểu cụp mắt, giấu cảm xúc của mình đi: “Chẳng phải nói thí nghiệm không thuận lợi hay sao?”
Nửa tiếng trước, tiến sĩ lấy lý do thí nghiệm không thuận lợi để kêu y lại đây. Dù rằng mấy ngày nay Diệp Thiểu đã quen với việc tiến sĩ dùng đủ loại lý do để gọi y tới nhưng vẫn không khỏi cảm thấy chán ghét.
“Đúng là không thuận lợi, nhưng... có lẽ sẽ nhanh biến chuyển thôi.”
Không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười của tuyết yêu sâu hơn một chút. Tay của gã lạnh băng trắng bệch như rắn, vuốt từ cổ tay của Diệp Thiểu xuống, cuối cùng cầm chặt tay y: “Hơn nữa cậu đã trở lại rồi, gặp một ít phiền toái cũng có thể nhịn được.”
Diệp Thiểu cố nén cảm giác không thoải mái lại, không lập tức hất tay gã ra.
Chưa tới lúc.
Sau khi tỉnh táo, Diệp Thiểu cảm thấy chuyện xảy ra ở dinh thự Bạch Lộc có chút kỳ lạ, chỉ cho y xem một đoạn ghi hình thật sự không giống tác phong của tiến sĩ, nếu hết thảy xảy ra đúng như lời của đối phương nói, tiến sĩ hẳn là chỉ hận không thể bày thi thể của Từ Dĩ Niên ra trước mặt y.
Nói không chừng Từ Dĩ Niên vốn chưa chết.
Đợi đến khi chắc chắn tình hình của Từ Dĩ Niên, biết rõ tiến sĩ rốt cuộc muốn làm gì...
Y sẽ chấm dứt triệt để chuyện này vào một thời cơ thích hợp.