“Đêm nay tới tìm tôi.”
Biên tập: Lebt Wohl
Hắc Tháp vào đêm rất u ám, tiếng ngáy ở phòng giam cách vách như sấm nổ. Từ Dĩ Niên ngủ mơ mơ màng màng, có lẽ do gần đây hay gặp Úc Hòe nên chuyện cũ lại hiện về, ánh nắng rực rỡ xua tan mây mù tiến vào trong giấc mộng.
Cậu mơ thấy năm năm trước.
Lần đó trên đường làm nhiệm vụ, cậu và bạn học ngoài ý muốn gặp phải hơn mười con dạ hành mị, học sinh cùng nhóm sợ tới mức hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của bọn họ đó là chạy trốn, nhưng dạ hành mị vô cùng nhạy bén với âm thanh, hơi động đậy thôi là bị phát hiện ngay. Chỉ có mình Từ Dĩ Niên là cho rằng chẳng bằng đánh bất ngờ để giành thế chủ động, tỷ lệ thành công lớn hơn một chút.
Cuối cùng cậu đã mạo hiểm giết chết yêu quái, nhưng chính bản thân cũng bị thương nặng. Ra khỏi phòng y tế, dọc đường bạn học vừa đỡ cậu vừa khen. Cậu đảo mắt một cái, trông thấy một dáng người đứng cách đó không xa.
Là Úc Hòe.
Mắt Từ Dĩ Niên sáng lên, đang định gọi hắn thì lại trông thấy còn có một người khác đứng trước mặt Úc Hòe, lời muốn nói ra nghẹn ở trong cổ họng.
Nữ sinh trước mặt Úc Hòe nói cười hớn hở, sự ái mộ trong mắt không thể che giấu. Hình như cô là người nhà họ Thần, Từ Dĩ Niên không nhớ rõ tên cô, nhưng cậu biết cô và Úc Hòe học cùng cấp, thành tích xuất sắc, quan trọng nhất là cô vẫn luôn rất thích Úc Hòe.
Ở bên Úc Hòe đã lâu, Từ Dĩ Niên biết rõ đối phương được hoan nghênh đến cỡ nào, lần đầu tiên cậu cảm thấy có một người tỏa sáng rạng rỡ như ngôi sao đến vậy. Gia thế hiển hách, huyết thống mạnh mẽ, vẻ ngoài xuất chúng... Không chỉ riêng con người mà những điều kiện đó đối với yêu tộc cũng có sức hấp dẫn vô cùng.
Úc Hòe quay lưng về phía cậu, Từ Dĩ Niên không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng có hơi khó chịu.
Đang lúc cậu do dự thì bạn học cũng trông thấy Úc Hòe. Lúc ấy cậu và Úc Hòe đã giả làm người yêu được hơn nửa năm, cả trường đều biết hai người họ là một đôi, bạn học lớn tiếng gọi 'đàn anh'. Úc Hòe bước nhanh về phía bọn họ, đỡ lấy Từ Dĩ Niên bị thương trong tay bạn học.
Trên đường quay về ký túc xá, Từ Dĩ Niên nhịn không được mà chia sẻ cho Úc Hòe về nhiệm vụ lần này, tự dưng cậu thấy tâm trạng không được vui nên muốn Úc Hòe khen mình hai câu, nhưng sắc mặt của Úc Hòe càng lúc càng khó coi, cuối cùng hai người xảy ra cãi vã. Đầu Từ Dĩ Niên hiện lên ánh mắt tràn ngập mến mộ của nữ sinh vừa rồi, bị kích thích nên cậu nói mà không suy nghĩ: “Em quan tâm anh làm cái gì? Anh là ai? Anh coi mình là bạn trai của em thật đấy à?”
Nói xong cậu hất tay Úc Hòe ra, xoay người bỏ đi.
Sau khi quay về ký túc xá, Từ Dĩ Niên không ngừng nhớ lại hình ảnh vừa rồi, cảm giác hối hận dần dần kéo đến, cậu không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, lại còn trút hết cơn tức lên người Úc Hòe. Cậu lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Úc Hòe nhưng không biết mở miệng thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Dĩ Niên chưa từng chủ động tìm người ta làm hòa bao giờ. Cậu lăn qua lộn lại trăn trở cả đêm, hôm sau mới sáng sớm mà đã mơ màng tỉnh giấc, Từ Dĩ Niên buồn bực muốn phóng điện, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà xoay người xuống giường.
Chịu không nổi nữa, tìm Úc Hòe nói chuyện thôi.
Tuy là chưa nghĩ ra phải nói cái gì... nhưng thôi kệ, gặp rồi tính sau.
Lúc ấy đang độ đông tàn xuân đến, ký túc xá của Từ Dĩ Niên ở bên hồ Cây Phong, lúc xuống lầu thì mặt hồ đã kết một tầng băng mỏng, cậu nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng dưới lầu ký túc xá của bọn họ, người nọ cao lớn, vai rộng chân dài, nửa sườn mặt sắc sảo tuấn mỹ. Từ Dĩ Niên nhận ra ngay đó là ai.
Nghe thấy tiếng người xuống lầu, Úc Hòe xoay người lại. Từ Dĩ Niên vừa nhìn thấy hắn liền quên béng mất dăm ba cái chuyện sĩ diện với chả làm hòa, chạy hai ba bước đến trước mặt Úc Hòe.
“Anh cũng dậy sớm thế à?”
Tầm mắt của Úc Hòe dừng trên bọng mắt xanh đen của cậu, hắn 'ừ' một tiếng. Từ Dĩ Niên không ý thức được chi tiết nhỏ này đã làm bại lộ chuyện cậu một đêm ngủ không ngon giấc: “Hôm qua...”
Úc Hòe: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Từ Dĩ Niên 'a' lên: “Anh nói đi, có chuyện gì vậy anh?”
“Tôi thương lượng với phó hiệu trưởng rồi, sau này nhiệm vụ của em cũng sẽ nói cho tôi biết.” Úc Hòe chăm chú nhìn cậu như đang quan sát phản ứng của cậu: “Lúc cần thiết thì tôi và em sẽ cùng đi.”
Tuy rằng giọng của hắn rất nhẹ nhưng lời nói ra lại vô cùng cứng rắn như một quyết định đã muốn là sẽ không thay đổi.
Từ Dĩ Niên kinh ngạc nhìn hắn. Úc Hòe thấy cậu không nói lời nào, lòng trĩu xuống: “Cho dù em chê tôi phiền nhưng chuyện này không thể thương lượng, em rất dễ khiến bản thân bị thương, tôi không yên tâm.”
Từ Dĩ Niên chậm chạp nhận ra ngày hôm qua Úc Hòe là đang quan tâm cậu.
Cậu cứ tưởng Úc Hòe không muốn nghe cậu kể về nhiệm vụ, không hài lòng với hành động của cậu... Hóa ra giọng điệu không tốt của Úc Hòe, cái mặt lạnh dạy dỗ cậu của Úc Hòe đều là bởi vì lo lắng.
Dằn vặt hồi lâu, hóa ra Úc Hòe quan tâm cậu đến vậy à?
Thể xác và tinh thần của Từ Dĩ Niên lập tức vui sướng, sự buồn bực khiến cậu cả đêm khó ngủ đều tan thành mây khói.
Úc Hòe nhìn cậu cười rộ lên, hai mắt cong cong, dung mạo vốn trong sáng tươi đẹp lại càng động lòng người. Hắn còn chưa kịp hiểu cuối cùng Từ Dĩ Niên có ý gì thì đã nghe thiếu niên trước mặt nói: “Ba mẹ em chẳng quản em như vậy, thầy em cũng không, bọn họ đều biết em không thích bị người ta quản.”
Quả nhiên là không vui rồi.
Úc Hòe đã lường trước được điều này, hắn đang định mở miệng thì Từ Dĩ Niên đã tiến lên từng bước, sát lại gần hắn.
Trời càng lúc càng sáng, sương mù cũng tản mất. Ánh sáng rực rỡ chiếu qua tầng mây, rọi lên mặt hồ kết băng long lanh, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt Úc Hòe, đôi mắt tím sẫm rạng rỡ sinh động, đẹp đến khó tin.
Từ Dĩ Niên nóng đầu, bất chấp hai má càng lúc càng nóng của mình, đánh bạo nói: “Nếu anh làm bạn trai của em, thì em cho anh quản em.”
Sợ Úc Hòe hiểu lầm, Từ Dĩ Niên nhanh chóng bổ sung: “Bạn trai chân chính ấy, không phải bạn trai giả vờ đâu.”
Cậu thấy Úc Hòe trợn trừng mắt, sau đó khóe môi chậm rãi cong lên.
Không biết tại sao, trong đầu Từ Dĩ Niên xẹt qua một ý nghĩ.
Chắc chắn rằng nhiều năm về sau, chính mình sẽ vẫn còn khắc ghi khoảnh khắc ký ức hãy còn như mới này.
Rặng phong ven hồ lay động xào xạc, gió từ rừng cây thổi tới mang theo hương vị mùa xuân.
Cho tới bây giờ, hết thảy những hình ảnh ấy đều chưa từng phai màu.
...
Loảng xoảng!
Tiếng gậy gõ vào cửa sắt cắt ngang giấc mộng yên bình, quản ngục bên ngoài hò hét ra lệnh cho tù nhân thức dậy làm việc.
Tiếng thúc giục xen lẫn tiếng chửi rủa liên tiếp không ngừng khiến Từ Dĩ Niên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hình ảnh đẹp đẽ rực rỡ đột nhiên biến thành bốn vách tường của phòng giam tối đen, Từ Dĩ Niên thật sự không nhịn nổi, mắng: “Mẹ nó, đám óc chó.”
Từ lúc quản ngục gõ tiếng đầu tiên thì Bùi Tô đã dậy, thấy Từ Dĩ Niên còn đang bất động, y buồn cười nói: “Mau đứng dậy, hôm nay là chủ nhật, làm xong việc thì đến chiều còn có một ít thời gian rảnh đấy.”
Nhớ tới công việc hôm nay phải làm, Từ Dĩ Niên 'ừm' một tiếng, lật người xuống giường.
Mỗi buổi chiều cuối tuần là thời gian hóng gió cố định tại Hắc Tháp. Thao trường trên tầng 20 có tầm nhìn thoáng đãng, nhóm tù nhân tụ tập tốp năm tốp ba với nhau. Từ Dĩ Niên tránh khỏi đám người, nắm chặt bùa truyền tin đã kết xong trong tay, sấm sét phóng ra khỏi đầu ngón tay phá hỏng tấm bùa.
Nếu muốn kết được bùa truyền tin thì phải được sự đồng ý từ hai bên, vào cái đêm trong phòng biệt giam, Úc Hòe và cậu đã kết bùa để tiện liên lạc. Tấm bùa này bị phá hỏng thì tấm ở trong tay Úc Hòe sẽ truyền đến tiếng của cậu. Từ Dĩ Niên không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ dám nhẹ nhàng gọi một tiếng vào tấm bùa.
Có một bàn tay bỗng nhiên khoác lên bả vai cậu.
Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt tù nhân xa lạ tươi cười nhìn cậu chăm chú. Tù nhân có tóc trắng mắt xanh, mặt mũi sắc bén, bên cạnh gã còn có vài người khác. Từ Dĩ Niên phát hiện trong đám đó có cả Giang Kiêu đang đứng nhìn cậu hung dữ.
Đám tù nhân này khiến người ta cảm thấy bất an, những tù nhân hóng gió khác đều cố ý tránh khỏi chỗ này. Tù nhân mắt xanh nhéo vai của Từ Dĩ Niên: “Nói chuyện tí?”
“Nó chẳng dễ nói chuyện đâu.” Giang Kiêu quái gở nói.
Những tù nhân khác chợt hiểu ra, có mấy người nín cười: “Chính là nó đấy à? Nhìn không giống kiểu cáu kỉnh lắm... Ngân, anh xem xét cho kỹ đi, tính nết của thằng nhãi này xấu muốn chết, có khi lên giường lại giống như đánh trận ấy.”
“Đánh trận? Kích thích đấy.” Tù nhân cười đê tiện, “Anh Ngân của chúng ta thích đánh trận.”
“Ha ha ha đệt mợ, thế phải làm nó phục trước đã, không thì nó sẽ cắn ngược lại chúng ta bất cứ lúc nào.”
Một đám yêu quái vây quanh bình phẩm cậu, Từ Dĩ Niên không thèm tranh cãi vô ích. Cậu động đậy ngón tay một chút, chuẩn bị xé cái tay đang khoác lên người mình thành tám mảnh, bỗng nhiên cậu thấy đầu ngón tay của tù nhân mắt lam lộ ra bùa chú.
“...” Mẹ nó, đây là Úc Hòe.
Không ngờ lần này hắn không làm quản ngục nữa, chuyển sang làm tù nhân, thật đúng là có một trăm khuôn mặt.
Cái tay đang khoác lên vai cậu bỗng dưng không đáng ghét đến vậy nữa. Từ Dĩ Niên buông thõng cánh tay chuẩn bị công kích xuống, cậu nhìn đám yêu quái bị tráo người mà không biết như nhìn một lũ ngu, cuối cùng dừng mắt trên người Giang Kiêu tỏ vẻ ghét bỏ: “Tao nhìn mặt.”
“Cái kiểu như anh Kiêu đây...” Từ Dĩ Niên xoi mói đánh giá gã giống như chọn rau chọn dưa, “Đúng là không hợp để nói chuyện.”
Mặt Giang Kiêu đổi sắc: “Mẹ nó ý mày là gì?”
Từ Dĩ Niên chẳng thèm ngó ngàng đến gã, chủ động lôi kéo tù nhân mắt lam, cử chỉ tự nhiên lộ ra vẻ thân thiết.
“Đi thôi.”
Úc Hòe thuận thế ôm lấy vai cậu, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Từ Dĩ Niên đang định hỏi có phải anh từng diễn kiểu này rồi không thì Úc Hòe đã ghé vào tai cậu hỏi: “Có manh mối à?”
Từ Dĩ Niên 'ừ' một tiếng.
“Đi thôi, nói chuyện riêng.” Hắn nói với mấy tên tù nhân còn lại. Ngoại trừ Giang Kiêu sa sầm mặt thì những người khác đều đang cười, còn có một người giơ ngón cái với hắn.
Mặt trời buổi chiều nóng cháy chiếu lên dụng cụ thể thao trên thao trường, hắt ra những cái bóng lớn. Đám quản ngục híp mắt theo dõi nhất cử nhất động của tù nhân. Thấy có tù nhân đi vào chỗ bóng râm, có người thấp giọng hỏi: “Có phải bọn họ định ở chỗ này...?”
“Là Ngân.” Quản ngục lão làng lườm một cái, ung dung nói: “Đừng xen vào.”
Từ Dĩ Niên bị ôm tới một góc, Úc Hòe buông tay ra. Từ Dĩ Niên đang định mở miệng thì bỗng dưng đối phương đẩy cậu vào tường, thân hình như ngọn núi nhỏ đè lên người cậu, đầu gối ghìm cậu thật chặt.
“Anh làm gì...!” Từ Dĩ Niên không thể động đậy, giãy dụa theo bản năng.
“Có người đang nhìn.” Úc Hòe nắm cổ tay cậu, dễ dàng ngăn cản cậu chống cự. Tấm lưng rộng lớn của yêu tộc che khuất tầm mắt, trái lại còn thúc giục cậu, “Tận dụng thời gian.”
Hơi thở xâm lược thuộc về giống đực bao phủ lấy cậu. Lưng Từ Dĩ Niên tê cứng, nhịn không được hơi nghiêng mặt. Biết tình huống hiện tại khá đặc biệt nên cậu cố gắng kể lại phỏng đoán của Thần Nhiên một lượt, sau đó bảo: “Chúng tôi định giả vờ vượt ngục, trước khi đi thì làm bộ trả thù những tù nhân đặc biệt đã từng xung đột với chúng tôi, đắc tội bọn họ triệt để... Mới vào đã ầm ĩ hai lần, trong mắt Hắc Tháp chính là kiểu không phục sự quản giáo nhỉ? Hẳn là bọn họ cũng sẽ khiến chúng tôi 'biến mất'.”
Cuối cùng, cậu nói với Úc Hòe: “Anh có thể nhân cơ hội này lẻn vào phòng thí nghiệm.”
Nếu Thần Nhiên ở đây, trông thấy ánh mắt lấp lánh và dáng vẻ vội vã bày ra hết kế hoạch của cả nhóm này của cậu, chắc chắn y sẽ mắng cậu chẳng được cái nước gì.
Úc Hòe nghĩ một lát: “Kiến trúc của Hắc Tháp rất phức tạp, cầu thang lên xuống và thang máy đều có quản ngục trông coi. Tù nhân đặc biệt gần như là toàn tụ tập cùng nhau, nếu ầm ĩ quá lớn thì không chỉ có quản ngục mà những tù nhân đó cũng sẽ đối phó với các em.”
“Tuy rằng nguy hiểm nhưng trước mắt đây là biện pháp nhanh nhất rồi. Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi định sẽ tự bại lộ thân phận của mình rồi để cục trừ yêu tới thu dọn cục diện hỗn loạn.”
Chẳng qua nếu như vậy thì coi như nhiệm vụ hoàn toàn thất bại rồi. Phải đến bước đó thật thì chẳng biết Hạ Tử Hoành sẽ bị Hạ Nghiên đánh gãy mấy cái chân.
Từ Dĩ Niên không có tí xíu tình thương mến thương giữa bạn bè nào nghĩ vậy.
“Phòng thí nghiệm ở ngay tầng dưới cùng của Hắc Tháp.” Úc Hòe hơi cúi người, trao đổi với Từ Dĩ Niên tin tức mới: “Vì phòng ngừa vật thí nghiệm nổi dậy nên cả phòng thí nghiệm bị bao trùm bởi một tầng kết giới, bên trong kết giới gần như không thể sử dụng năng lực. Tất cả nghiên cứu viên đều đeo vòng tay được chế tạo riêng để xóa bỏ ảnh hưởng của kết giới.”
Từ Dĩ Niên không ngờ còn có kiểu như vậy, cậu bất giác nhíu chặt mày lại, ngay lúc này Úc Hòe vươn tay xoa đầu cậu: “Tôi sẽ giải quyết chuyện vòng tay. Sau khi các em bị chế trụ thì tôi sẽ nghĩ cách để Hắc Tháp đưa các em tới phòng thí nghiệm, tôi cũng sẽ trà trộn vào đội ngũ áp giải. Các em định khi nào ra tay?”
“Càng nhanh càng tốt, ngay đêm nay luôn.”
Úc Hòe gật đầu.
Bàn chuyện xong, nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc của một người khác khiến cậu không thể xem nhẹ, tai Từ Dĩ Niên nóng lên, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ làm sao đây, cứ thế đi ra ngoài à?”
Úc Hòe không trả lời, buông cổ tay bị niết đến hồng hồng của cậu ra, nhẹ nhàng cầm chặt tay cậu.
Không đợi Từ Dĩ Niên trả lời thì Úc Hòe liền kéo cậu ra ngoài. Từ Dĩ Niên bối rối: “Úc Hòe?”
Là sao? Cứ vậy mà đi à? Có phải nên tỏ ra thân mật hơn một chút không...
Úc Hòe cứ như không nghe được giọng nói hoang mang của cậu, lập tức kéo cậu ra ngoài. Mắt thấy những tù nhân xung quanh đều nhìn mình, thậm chí ngay cả quản ngục cũng nhìn về phía này, Từ Dĩ Niên dằn lòng, đang định phối hợp khoác tay của hắn——
Úc Hòe dừng chân, chăm chú nhìn cậu.
Ảo thuật biến Úc Hòe thành dáng vẻ này, nhưng thật ra cái kiểu ngưng mắt nhìn của hắn lại hơi tương tự so với bộ dạng vốn có. Con ngươi màu lam của yêu tộc sâu thẳm và trong vắt, khiến người ta liên tưởng tới bầu trời và biển cả.
Chẳng đẹp bằng mặt thật.
Đầu Từ Dĩ Niên xẹt qua suy nghĩ này. Giây tiếp theo, Úc Hòe dùng tay nâng cằm cậu, hôn một cái lên má cậu.
“Đêm nay tới tìm tôi.”
Giọng của hắn không lớn không nhỏ, đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Từ Dĩ Niên ngơ ngác đứng tại chỗ, xung quanh dường như có tiếng cười nói, nhưng cậu hoàn toàn không nghe lọt tai.
Úc Hòe thu tay lại, trở về giữa đám tù nhân kia. Từ Dĩ Niên cũng xoay người, ép mình không được để ý đến hai cái má đỏ bừng nữa, cố gắng bình tĩnh bước đi về phía mà hồi nãy mình tới. . Đọc truyện tại -- TRUМtrцyen .оrg --
Nhưng đầu ngón tay của cậu bất an mà quắp lại, chốc chốc có ánh chớp lóe lên như là tâm sự không che giấu nổi.