“...Úc Hòe đã thích cậu rồi.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
【Có ai đến hội đấu giá Kỳ Hải không mấy mẹ? Úc Hòe đến thật đó!】
[Tôi nà, sau cái hôm đó tôi đã sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của việc cách xa cuộc sống của thần tượng, khuyên các anh em cách xa người thật một tí nhé, nếu không khó giữ nổi mạng chó.]
[Như trên. Nói thật trong cái khoảnh khắc mà anh ấy xuất hiện là tôi đã biết đời này tôi không có cơ hội đu idol thành công rồi, mẹ nó tôi còn tưởng hai chân tôi bước xuống Hoàng Tuyền rồi cơ.]
[Thân phận của hai vị ở trên là cái gì đấy? Nghe giọng có vẻ là đã tới hội đấu giá ngầm nhỉ?]
[Tôi bằng lòng, chết trong tay trai đẹp là cái chết xứng đáng!]
[Mới nhìn má lầu trên là tôi biết bà này không hiểu nếu bị quỷ tộc giết chết sẽ có kết cục gì rồi, bà tưởng chỉ đơn giản là mất mạng thôi à?]
[Tin giật gân đây quý vị ơi, Từ Dĩ Niên cũng tới hội đấu giá, chạm mặt với Úc Hòe!]
Trong tiết lý luận như nghe sách trời, chủ nhiệm Tần đứng trên bục giảng giảng giải về sáu cách ứng dụng thuật trói buộc, Từ Dĩ Niên nghe đến hai mắt mơ màng, theo thói quen lấy điện thoại ra lướt diễn đàn kết nối.
Vừa mới vào, cậu đã bị thu hút bởi một bài đăng mới.
[Úc Hòe không giết cậu ta à?]
[Úc Hòe không nghiền xương cậu ta thành tro à?]
[Không chỉ không giết, Úc Hòe còn cứu cậu ta nữa.]
[Má ơi, vậy mà lại có con chó vào đây biện minh cho thằng trai đểu nè, quản lý đâu? Kick nó ra đi.]
[Đừng có mắng vội, nói một cách công bằng thì đằng ấy có hạ gục được hai lên lính gác không? Có dám một mình xông lên sân khấu không?]
[Tôi mù rồi chăng, Từ Dĩ Niên mà cũng có hiếu thế cơ á?]
[Nếu cậu cứ khăng khăng muốn hỏi quan hệ giữa tôi với Từ Dĩ Niên, thế tôi chỉ có thể nói với cậu, sau hội đấu giá đó, tôi đã có thêm một người anh cả rồi.]
Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên thấy có người nói chuyện thay cậu trên diễn đàn, đang chăm chú xem thì Hạ Tử Hoành ngồi cùng bàn chọc chọc cậu: “Anh Tiểu Từ, xem cái gì đấy?”
“Xem một lũ ngu.”
“Thế sao anh cười vui vậy?”
“...” Từ Dĩ Niên khụ một tiếng, giấu đi biểu cảm trên mặt.
Chủ nhiệm Tần đã sớm chú ý hai người bọn họ đến lúc này không thể nhịn được nữa: “Hạ Tử Hoành! Vừa mới về trường đã không tập trung rồi! Em tới đây học hay là tới để nói chuyện riêng đấy? Trả lời câu hỏi! Điều kiện thứ năm để sử dụng thuật trói buộc là gì?”
Hạ Tử Hoành đứng dậy, nở nụ cười ngu ngốc mà tự tin: “Em không biết.”
Chủ nhiệm Tần chuyển mũi nhọn về phía bạn cùng bàn của Hạ Tử Hoành: “Từ Dĩ Niên?”
Từ Dĩ Niên đứng dậy: “Có tay là được.”
Chủ nhiệm Tần thở dốc, giận dữ hét: “Cút ra ngoài phạt đứng hết cho tôi.”
Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hoành một trước một sau ra khỏi phòng học.
Trong bốn gia tộc lớn thì nhà họ Từ và nhà họ Hạ có quan hệ tốt nhất, Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hoành đã quen nhau từ bé, hai người họ cũng được coi như là dở hơi nhất trong đám thế hệ trẻ. Nếu cho họ chọn giữa “thầy trừ yêu mạnh mẽ” và “con nhà quan chỉ ăn rồi chờ chết”, Hạ Tử Hoành nhất định sẽ không do dự mà chọn vế thứ hai.
Nguyên nhân là do vị thiếu gia này đã không có thiên phú lại thường hay nghỉ học, lý thuyết hay thực hành cũng chẳng xong.
“Chân cậu lành rồi à?” Từ Dĩ Niên còn nhớ lý do xin nghỉ của Hạ Tử Hoành là trên đường làm nhiệm vụ bị ngã gãy chân.”
“Có gãy đâu.”
“...”
“Ở nhà chán quá nên em đến học viện một tí.” Hạ Tử Hoành nhìn về phía đài thi đấu được dựng tạm thời ở đằng xa xa, “Mai là kỷ niệm ngày thành lập trường, chắc sẽ thú vị lắm đấy nhỉ?”
Lễ kỷ niệm ngày thành lập học viện Phong Kiều mỗi năm một lần, lần sau lớn hơn lần trước, cực kỳ náo nhiệt. So với cục trừ yêu, học viện Phong Kiều dường như là một cánh cửa mở ra với người bình thường. Học viện sẽ tổ chức các loại hoạt động trong lễ kỷ niệm, sẽ mời những người bình thường vào thăm học viện, không chỉ có thể hiểu biết được tình hình bên ngoài mà còn có thể hấp dẫn đầu tư và học sinh.
Từ Dĩ Niên nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Hoành.
Cậu nhìn thấy đài thi đấu chuẩn bị cho ngày mai, xa hơn chút thì có một con đường trồng cây anh đào, anh đào ngày xuân nở hoa hồng nhạt như bông tuyết, nặng trĩu xếp chồng cây.
Tốp năm tốp ba học sinh đi men theo con đường trồng anh đào, bên cạnh là một tấm biểu ngữ tuyên dương học sinh xuất sắc. Năm năm trước, ảnh của Úc Hòe từng được dán ở nơi bắt mắt nhất, rất nhiều cô gái cố tình dừng lại nhìn hắn chốc lát.
Một khoảng thời gian rất lâu sau khi thảm án đó xảy ra, học viện vẫn không bỏ tấm ảnh của Úc Hòe xuống, có rất nhiều người tụ tập xung quanh, bọn họ nhìn Úc Hòe trên ảnh, khẽ thảo luận tin tức mới.
Bao lâu nữa hắn sẽ chết?
Nhanh thôi.
Nhiều người muốn mạng của hắn như vậy, hắn sắp chết rồi.
...
...
Lúc gặp lại Úc Hòe trong hội đấu giá, thật ra Từ Dĩ Niên rất muốn nói với đối phương một câu.
Em vui lắm.
Vui vì anh còn sống, cũng vui vì... anh sống tốt như vậy.
Còn tốt hơn cả kỳ vọng của em.
...
Ngoại trừ những hoạt động này, ngày kỷ niệm thành lập trường còn là ngày mà học sinh tham gia kiểm tra lý thuyết và thực hành. Trong đó bài thi thực hành là thi đấu công khai trên võ đài, cũng là để biểu diễn cho người ngoài xem.
Vì để động viện học sinh phát huy hết sức mình, không biết hiệu trưởng đã nghĩ ở đâu ra một cái ý tưởng là: Tổng thành tích lý thuyết và thực hành của học sinh nào mà xếp chót thì sẽ bị phạt, hình phạt cụ thể thì các thầy cô sẽ quyết định sau.
Lần kỷ niệm trước, Từ Dĩ Niên được điểm tuyệt đối môn thực hành, nhưng lý thuyết thì quá kém nên cuối cùng bị sai đi quét nhà kho, cùng mấy chục bạn học khác hít một đống bụi.
Ngày diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trưởng, Từ Dĩ Niên bị bạn cùng phòng đánh thức.
Bạn cùng phòng Diệp Thiểu vỗ đầu giường của cậu, vứt cho cậu một câu “Dậy đi!“. Từ Dĩ Niên không mở nổi mắt, cam chịu: “Không thi đâu, tôi có thi lý thuyết như nào thì điểm cũng chỉ thuộc hàng đơn vị thôi.”
“Giáo viên được chỉ định đưa ra hình phạt năm nay là phó hiệu trưởng.” Diệp Thiểu nhỏ giọng bình tĩnh nói, nhưng hiệu quả lại như sét đánh ngang tai.
Từ Dĩ Niên sợ xỉu, quyết định thôi cứ cố thêm lần nữa vậy.
Tên của Nguyên Mộ có lực sát thương vô cùng phi thường, lúc Từ Dĩ Niên vào lớp học thì toàn bộ bạn học trong lớp đều đang tập trung tinh thần nghiên cứu lý thuyết, ngay cả Hạ Tử Hoành cũng đang cầm sách giáo khoa kiểu nước đến chân mới nhảy: “Tôi mới biết là phó hiệu trưởng, mợ nó!”
Từ Dĩ Niên lấy sách giáo khoa ra, ba phút sau đã ném sách, thản nhiên đối mặt mới bão táp phong ba: “Cùng lắm thì bị phạt thôi.”
Hạ Tử Hoành: “...Tốc độ cam chịu của cậu cũng nhanh quá rồi đấy.”
Lúc tiếng của Nguyên Mộ vang lên từ loa phát thanh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.
Giọng điệu của lão yêu quái sống hơn trăm năm rất ôn hòa: “Các em học sinh, trong thời điểm vạn vật sinh trưởng, dạt dào ý xuân này, học viên chúng ta nghênh đón kỷ niệm chín mươi tám năm ngày thành lập học viện. Thầy biết các em cũng chẳng ham hố gì ngày này đâu, dù sao thì thật ra ngày kỷ niệm cũng là ngày thi mà...”
Hạ Tử Hoành khiếp sợ: “Thầy ấy cứ nói huỵch toẹt ra vậy á?!”
“...Để cổ vũ các em tích cực đối mặt với cuộc thi, học sinh cấp năm trở lên có thành tích xếp hạng thuộc top 70% trở xuống phải đi làm nhân viên tạp vụ cho bữa tiệc tối nay, nam với nữ đổi vai cho nhau.”
Nghe có vẻ cổ vũ, nhưng thật ra là thúc ép.
Tất cả lặng ngắt như tờ, rơi vào yên ắng.
Trong lúc các nữ sinh còn đang hỏi nhân viên tạp vụ có phải làm cái gì phiền phức không thì lòng các nam sinh đã lạnh băng rồi.
“Cứu mạng! Tôi không nghe nhầm chứ, là cái ý như tôi nghĩ ấy hả?”
“Cùng lắm thì vừa mặc đồ nữ vừa làm cu li thôi... Ha ha, giờ bỏ học còn kịp không?”
Hạ Tử Hoành đau khổ vạn phần: “Vì cái gì mà hôm nay tôi lại muốn tới góp vui? Tôi vốn nên tiếp tục ở nhà giả ốm.”
Sắc mặt Từ Dĩ Niên hoảng hốt, nhưng lòng lại thấy may mắn, “Cũng không chắc là tôi sẽ phải làm...”
Cậu vừa nói vừa an ủi mình: “Làm gì có chuyện tôi không biết chữ nào được cơ chứ.”
Sự tự tin mà khó khăn lắm cậu mới tạo nên được kéo dài đến tận lúc cuộc thi lý thuyết bắt đầu, giám thị vào lớp, phát bài thi đến tay mỗi người.
Sách trời.
Đúng là không biết chữ nào thật.
Từ Dĩ Niên chưa buông xuôi mà lật đi lật lại tờ đề thi, cố gắng bình tĩnh.
Không sao, vẫn còn cứu được.
Lúc thi thực hành thì liều mạng giành hạng nhất, hai môn cộng lại chắc là vẫn có hi vọng...
Cậu vừa nghĩ vừa quan sát tình huống của những người khác, tầm mắt vô tình lướt qua cửa sổ, ngơ ngác nhìn dáng người đang đi giám sát ngoài kia, khuôn mặt toát ra một thứ biểu cảm kỳ dị.
Vì sao mà Úc Hòe lại đi giám sát với Nguyên Mộ?!
Cứ cho là Nguyên Mộ để Úc Hòe đại diện học viện đi điều tra hội đấu giá đi, nhưng tại sao cái việc nhỏ như đi giám sát thi cử này mà cũng để hắn tham gia? Đừng nói đến học viện, năm năm nay Úc Hòe rất ít đặt chân đến khu vực của con người, đám yêu ma quỷ quái trên diễn đàn mà biết vụ này thì chắc cả đám điên luôn.
Nghĩ tới đây, Từ Dĩ Niên đột nhiên ý thức được một vấn đề chí mạng.
Nếu đã đồng ý tham gia, vậy bữa tiệc tối hôm nay đương nhiên Úc Hòe cũng tới.
“Hạ Tử Hoành!” Từ Dĩ Niên nóng nảy, “Cho chép bài tí.”
“Anh tìm em chép bài hở?” Hạ Tử Hoành nghi ngờ, “Anh Tiểu Từ, anh cảm thấy em học giỏi hơn anh?”
Từ Dĩ Niên quả quyết lắc đầu, nhìn về phía nam sinh ngồi cách một cái lối đi. Nam sinh kia để ý thấy ánh mắt của Từ Dĩ Niên dừng lại trên bài thi của mình, liền vội vã giải thích: “Đại lão đừng chép! Tôi khoanh bừa hết đó.”
Từ Dĩ Niên hỏi: “Sao không chăm chỉ học tập vào?”
Đối phương lập tức giải thích: “Rất xin lỗi! Đều là lỗi của tôi!”
“Bạn học Từ Dĩ Niên!” Giọng Nguyên Mộ vang lên từ cửa sau, “Thì thầm với nhau trong lúc thi, ý đồ làm bừa. Để tôi nhắc lần nữa thì 0 điểm.”
Phút chốc, tất cả ánh mắt đều dán lên người Từ Dĩ Niên.
Cậu bị gọi đến tên liền sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh Nguyên Mộ. Ánh mắt Úc Hòe nhìn những chỗ trống trên bài thi của cậu, khẽ cong khóe miệng như đang nói: “Có bị ghi 0 điểm hay không thì khác gì?”
“...” Mẹ nó, dọa chết người.
Tai Từ Dĩ Niên nóng rực, chỉ hận không thể chui đầu vào trong bài thi luôn. Lúc này Hạ Tử Hoành mới nhận ra người đứng bên cạnh phó hiệu trưởng là ai, y cứ tưởng mình hoa mắt, mãi sau mới dám xác nhận.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Nguyên Mộ và Úc Hòe đi, Hạ Tử Hoành vội vàng thì thầm: “Anh Tiểu Từ.”
“Câm mồm.” Từ Dĩ Niên không ngẩng đầu lên, cáu bẳn nói: “Thi của cậu đi.”
“...”
Thi lý thuyết xong, Từ Dĩ Niên như vừa bị tra tấn liền ra khỏi khu vực thi. Đầu cậu lặp đi lặp lại hình ảnh mình hỏi bài rồi bị Nguyên Mộ bắt được, cứ nghĩ đến Úc Hòe đang đứng ngay bên cạnh thì mặt cậu lại bắt đầu nóng phừng phừng lên.
Khác với gà mờ học lệch như cậu, lúc còn đi học Úc Hòe đã nổi tiếng khắp học viện vì thành tích, giáo viên có yêu cầu cao đến đâu khi nhìn thấy hắn cũng vui vẻ, không bới ra một tí sai lầm nào.
Lúc đó, quỷ tộc phong quang vô hạn, địa vị của mẹ Úc ở hai giới hết sức quan trọng, Úc Hòe là đứa con duy nhất của bà, thiếu chủ của quỷ tộc, cộng thêm thiên phú và huyết thống như vậy, hắn giống như một ngôi sao xa không thể với tới. Từ Dĩ Niên chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng xuất hiện với một đàn anh như vậy, mãi đến khi hai giới thúc đẩy hòa bình, chọn việc thông gia để củng cố mối quan hệ.
Có một khoảng thời gian rất dài, Từ Dĩ Niên cứ nghĩ lần đầu tiên cậu gặp Úc Hòe là ở thư viện.
Nhiều năm trôi qua, Từ Dĩ Niên đã quên lúc ấy giáo viên phạt gì cậu rồi, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ đó là một ngày cuối thu. Chạng vạng, ánh chiều tà màu cam chiếu rợp ngoài cửa sổ, Từ Dĩ Niên bực dọc chép lại nội quy vừa dài vừa phiền của học viện. Ngồi đối diện cậu là một đàn anh cấp cao, cả buổi chiều đều yên lặng đọc sách.
Thấy cậu bỏ bút xuống, xoay cổ cho đỡ mỏi, đàn anh bỗng dưng mở miệng: “Trước đây chưa bao giờ thấy em chịu khó như vậy.”
Từ Dị Niên thấy lạ nên hỏi: “Anh biết em à?”
“Trong cái học viện này có ai là không biết em.”
Từ Dĩ Niên nghe xong, không khỏi hơi đắc ý: “Em nổi tiếng thế cơ à?”
“Đúng vậy.” Nắng chiều chiếu vào trong mắt đàn anh, khiến cho nét mặt của hắn dịu dàng hơn, “Nổi tiếng học dốt.”
“...” Từ Dĩ Niên bị hắn làm cho nghẹn họng, không biết người này lấy cậu ra mua vui hay gì. Đang định cúi đầu viết nội quy tiếp thì đàn anh lại nhìn cậu, cười hỏi: “Có cần giúp không?”
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt màu tím sẫm, là đôi mắt đặc biệt của yêu tộc.
Yêu tộc ở học viện Phong Kiều đã ít lại càng ít, đáng tiếc là Từ Dĩ Niên đó giờ không quan tâm chuyện bên ngoài, cho nên không nhận gia đây là đại thiếu gia của quỷ tộc. Cậu rất không khách khí mà gật đầu, đúng như dự đoán, đàn anh thoạt nhìn học rất giỏi này liền triệu hồi ra rất nhiều quỷ hồn.
Mấy chục con quỷ hồn thân hình nửa trong suốt chen chúc nhau trong một góc sáng sủa của thư viện, khó tránh khỏi lộ ra vẻ âm trầm và quái đản, nhưng lúc bọn chúng đồng loạt cầm bút lên thì trông rất buồn cười.
“Còn thiếu bao nhiêu lần nữa? Anh bảo bọn họ giúp em.”
Mắt Từ Dĩ Niên sáng rực, cái nhìn về hắn cũng khác hẳn: “Cảm ơn đàn anh! À, anh tên là gì ấy nhỉ?”
—— Úc Hòe.
Mẹ Từ đã nói như vậy.
“Đối tượng xem mắt của con.” Mẹ Từ nhìn thấy vẻ mặt dao động của con mình, cảm thấy thú vị quá trời, “Vì muốn đẩy mạnh quan hệ hòa bình cho nên hai giới quyết định kết thông gia. Yêu giới đã chọn xong người rồi, sắp tới sẽ sắp xếp cho hai con gặp mặt nhau.”
Từ Dĩ Niên khó hiểu: “Tại sao lại là con?”
“Chắc là tại con nhỏ tuổi nên cứ thử với con trước, nếu không được thì đổi người khác.”
“...” Nhớ tới đàn anh mới chỉ gặp một lần kia, lòng Từ Dĩ Niên thấy thông cảm với hắn. Ấn tượng của cậu với Úc Hòe không tồi, cũng là bởi vì ấn tượng này mà lúc Úc Hòe buồn rầu nói hắn không muốn xem mắt hết người này đến người kia, có thể giả vờ làm người yêu của hắn không, Từ Dĩ Niên nóng đầu nên đã đồng ý giúp.
Bọn họ cứ thế mà quen nhau, mãi đến sau này, Úc Hòe mới nói thật cho cậu biết.
Trước khi hai giới quyết định kết thông gia, mẹ Úc vốn không muốn con mình tham dự vào chuyện này, nhưng chính Úc Hòe đã đề nghị tham dự. Sở dĩ sắp xếp Từ Dĩ Niên đi xem mắt, không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, mà do có ai đó đã chỉ định cậu.
Cậu vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, còn người kia đã có tư tâm từ lúc nào.
Trước cái buổi chiều mùa thu ấm áp tại thư viện ấy, Úc Hòe đã thích cậu rồi.
____
Chú thích: Úc Hòe hơn Từ Dĩ Niên 5 tuổi. Năm năm trước, Từ Dĩ Niên 16 tuổi, Úc Hòe 21 tuổi. Hiện tại Từ Dĩ Niên 21 tuổi, Úc Hòe 26 tuổi.