Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 10: Chương 10: Tiệc ngoài trời






"Em ấy vẫn luôn rất đẹp."

Biên tập: Lebt Wohl

###



"Buổi chiều thi thực hành rồi, hình phạt năm nay kích thích như vậy, chắc là đám con trai đều sẽ liều mạng."

"Các cậu có để ý thấy người đàn ông bên cạnh phó hiệu trưởng không? Đẹp trai quá!"

"Thấy chứ! Lúc đang thi tớ có vô tình liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái liền bị vẻ đẹp trai của anh ấy làm cho điêu đứng!"

"Này, các cậu có biết đấy là không?"

"Ai thế?"

Tiếng nói chuyện bên tai đã kéo Từ Dĩ Niên quay về thực tại. Có người nêu ra một cái tên, các nữ sinh liền im lặng trợn tròn mắt.

Một lúc lâu sau, tiếng nói chuyện của họ trái lại càng hưng phấn hơn nữa.

"Thật hay giả đấy?"

"Hóa ra người thật lại trông đẹp trai như vậy! Tớ vẫn tưởng anh ấy trông dọa người lắm cơ!"

Dù rằng không ai không biết đến tên, nhưng năm năm qua đi, những học sinh biết mặt mũi Úc Hòe ra sao cũng không nhiều. Từ Dĩ Niên nghe họ líu ríu bàn tán các loại tin đồn, nhịn không được bật cười.

Hình phạt do Nguyên Mộ đặt ra đã khơi gợi tất cả sự tích cực của mọi người, ngay cả con cá muối như Hạ Tử Hoành cũng không thể không xốc lại tinh thần nghênh đón bài thi thực hành. Để đảm bảo công bằng, học sinh các cấp sẽ chỉ gặp phải đối thủ cùng cấp với mình.

Bên cạnh đài thi đấu cấp mười, các học sinh đứng run rẩy đợi đến lượt lên thi.

Nguyên nhân là do cậu trai tóc đen mắt đen đứng trên võ đài, cứ trung bình ba phút lại giật một đối thủ đến choáng váng. Cả cấp mười có tổng cộng hơn một trăm người đã bị cậu xử gần một phần ba rồi.

"Đại lão định khai sát giới đấy à..." Giọng nam sinh nghẹn ngào, "Có phải phó hiệu trưởng nên nghĩ lại một chút không, ép người ta biến thành cái dạng gì rồi kia kìa."

Người bên cạnh tỏ vẻ tuyệt vọng: "Tôi thẳng thắn nhận thua luôn được không?"

"Tuy là tôi cũng muốn nhận lắm nhưng như vậy có mất mặt quá không?"

Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì cũng là lúc Hạ Tử Hoành lên đài.

"Anh Tiểu Từ." Hạ Tử Hoành rất rõ năng lực của mình, y không nghênh ngang bước lên như người ta mà là giở trò tình cảm, "Nể tình bạn bè, tha cho em?"

Dòng điện trên đầu ngón tay của Từ Dĩ Niên đột nhiên sáng rực hơn ban nãy.

"Hiểu rồi, không cần anh ra tay." Hạ Tử Hoành sảng khoái nói, "Em nhận thua."

Quần chúng vây xem trợn mắt há mồm: "...Có người nhận thua thật này."

"Cơ hội tới rồi các anh em!" Nam sinh vỗ mạnh vào đùi, phấn chấn vui vẻ bảo: "Đã có người khởi xướng, vậy mọi người cùng nhau nhận thua nhé!"

Nam sinh lên đài tiếp theo sợ Từ Dĩ Niên trượt tay nên vừa lên đã gọi: "Anh Tiểu Từ."

Từ Dĩ Niên ngẩn người, chưa kịp nhận ra người đó là ai thì nam sinh đã hô to: "Đừng đánh em, em nhận thua!"

"..."

Các học sinh tiếp theo hầu như cũng đều như vậy, một đám ưa làm màu lúc lên đài còn cúi mình vái chào.

"Anh, đừng ra tay, em nhận thua ngay đây!"

"Đầu hàng! Em đầu hàng!"

"Anh Niên, anh hiểu mà, người một nhà cả, em đi ngang qua võ đài thôi."

Nhà đầu tư tham quan học viện thấy cảnh tượng như một đám xã hội đen đang túm tụm lại làm quen với đại ca, cảm thấy kinh ngạc: "Em học sinh này là..."

Sắc mặt Nguyên Mộ không đổi, mỉm cười nói: "Học sinh ưu tú của học viện."

Nhà đầu tư hiểu ra, lập tức nở nụ cười: "Úc tiên sinh cũng tốt nghiệp từ học viện Phong Kiều phải không? Quả nhiên là người tài xuất hiện lớp lớp."

Nguyên Mộ nghĩ thầm, người này nói cũng đúng, có Từ Dĩ Niên đứng trên đài thi đấu thì không ai dám lên nữa.

"Do thầy dạy giỏi." Úc Hòe khách sáo nói. Tầm mắt của hắn chuyển hướng về phía đài thi đấu, Từ Dĩ Niên chăm chú nhìn đối thủ mới lên đài, tuy rằng vẻ mặt cậu không thay đổi gì, nhưng người thân quen đều có nhận ra cậu bắt đầu căng thẳng rồi.

Gặp Diệp Thiểu trên đài thi đấu, Từ Dĩ Niên ngưng thần, hai tay bình tĩnh tập hợp dị năng.

Cậu vẫn không nhìn thấu được thực lực của Diệp Thiểu. Đa số thầy trừ yêu đều lớn lên tại học viện Phong Kiều, những học sinh chuyển trường như Diệp Thiểu có thể đếm trên đầu ngón tay. Bốn năm trước, Từ Dĩ Niên có thêm một người bạn cùng phòng mới chuyển trường đến, hai người học khác lớp, hơn nữa Diệp Thiểu lại yên lặng ít nói, ban đầu Từ Dĩ Niên vẫn chưa phát hiện bạn cùng phòng của mình có gì đặc biệt. Mãi đến khi quen nhau hơn một chút, cậu mới phát hiện bất kể là bài tập trên lớp hay nhiệm vụ thực tiễn, Diệp Thiểu đều có thể duy trì thành tích tương đương với đại đa số người khác, giống như cái gì cũng thành thạo, vĩnh viễn có thể ung dung tự tại.

Cậu không biết tại sao Diệp Thiểu phải giấu giếm, nhưng đối phương không đề cập tới nguyên nhân thì cậu sẽ không hỏi.

Diệp Thiểu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Từ Dĩ Niên, nhớ tới điểm lý thuyết của cậu luôn luôn chỉ có hàng đơn vị, thở dài nói: "Tôi nhận thua."

"?"

Nói xong Diệp Thiểu liền đi xuống khỏi đài thi đấu, người được lợi là cậu vẫn cứ đứng nguyên ở đấy, không ai cảm thấy có gì đó không đúng.

Người lên đài tiếp theo lại là người quen, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng có một chút hứng thú: "Cậu sẽ không nhận thua luôn đấy chứ?"

"Cậu nói xem?" Thần Nhiên cử động ngón tay, "Vất vả mãi mới có cơ hội, không đánh với cậu thì đáng tiếc lắm, tôi chưa bao giờ phải dẫn theo một thành viên nhóm nào phiền phức như cậu."

"Tôi cũng nghĩ thế." Từ Dĩ Niên nói xong, vọt lên phóng ra sấm sét.

Ánh chớp và ngọn lửa va chạm kịch liệt trên đài thi đấu. Lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có người ra tay với Từ Dĩ Niên, mọi người đều tụ lại xem náo nhiệt. Đáng tiếc, phạm vi ảnh hưởng của trận đánh giữa hai người này quá rộng. Rầm một tiếng, đài thi đấu bị sập thành từng mảnh dưới con mắt của biết bao nhiêu là người, trong giây lát bụi bay mù mịt, những học sinh đứng gần bắt đầu ho sặc sụa.

Đất đá bay đầy trời, trong đó có một người đã ngã xuống đất.

"Nhận thua." Thần Nhiên lau vết máu bên môi, thẳng thắn nói.

Từ Dĩ Niên đi về phía y.

"Tuy cậu là một tên nhóm trưởng khá dông dài." Từ Dĩ Niên vươn tay: "Nhưng nếu lúc thi lại được phân vào cùng một nhóm với cậu, cũng không phải là không được."

Mắt Thần Nhiên giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng, nắm lấy bàn tay vươn ra của Từ Dĩ Niên.

Lúc sẩm tối, bài thi thực hành hoàn toàn kết thúc. Giáo viên của các cấp phụ trách tổng hợp lại thành tích của mọi người. Vì hình phạt năm nay quá là điên rồ nên tất cả mọi người đều nơm nớp lo lắng đứng bên cạnh đài thi đấu chờ đợi kết quả. Cuối cùng, Từ Dĩ Niên thấy chủ nhiệm Tần cầm phiếu điểm tới, Hạ Tử Hoành bên cạnh đã bắt đầu đọc kinh rồi, "Không phải mình, nhất định không phải mình."

"Hạ Tử Hoành." Chủ nhiệm Tần cao giọng tuyên bố.

"..." Mặt Hạ Tử Hoành xám như tro tàn, "Mẹ nó, xui."

"Trần Trì, Lục Bằng Phi,..."

Chủ nhiệm Tần lại đọc thêm mấy cái tên nữa. Trong đám người thường xuyên vang lên những tiếng kêu rên. Tên từng người được công bố, Từ Dĩ Niên cũng bất giác siết chặt hai tay.

"Người bạn học cuối cùng này của chúng ta có điểm thực hành cao nhất, nhưng còn điểm lý thuyết thực sự là... em cố thêm hai điểm nữa cũng không được à?" Chủ nhiệm Tần lắc đầu, có chút tiếc nuối khi rèn sắt không thành thép, "Từ Dĩ Niên."

Hạ Tử Hoành như được sống lại, phấn chấn vui vẻ: "Anh Tiểu Từ, anh em tốt."

Từ Dĩ Niên nghệt mặt không nói lời nào, Hạ Tử Hoành nghĩ cậu đã chấp nhận chuyện này rồi, đang định khoác vai anh em tốt của mình, ngón tay vừa chạm vào thì——

"Á!" Hạ Tử Hoành hét thảm.

Từ Dĩ Niên rò điện rồi.

Dị năng tràn ra ngoài, xem chừng khá là tức giận đây.

...

Địa điểm diễn ra tiệc tối ngoài trời là ở bên cạnh hồ Cây Phong. Từ trăm năm trước, tất cả các cây phong trong học viện đều được yểm thuật, cho dù giữa xuân cũng vẫn duy trì màu sắc diễm lệ như lửa. Tầng tầng lớp lớp những cây phong mọc tràn lan cạnh bờ hồ, trên bãi cỏ dưới tàng cây đặt bàn dài và ghế tựa.

Nhóm học sinh sẽ sắp xếp khu vực đó trước, tạm thời mang ra mấy ngàn ngọn đèn sáng trôi nổi trên không trung, bào tử thực vật làm bốn phía bừng sáng như sao.

Hai chiếc bàn dài ở giữa bày đầy thức ăn ngon, các học sinh tới tới lui lui bưng ra, hương thơm mê hoặc của đồ ăn hòa vào làn gió mát của mùa xuân. Một đêm như vậy vốn dĩ là rất tốt đẹp thích ý, nhưng Từ Dĩ Niên chỉ muốn chui đầu vào trong thùng gỗ đựng nước trái cây thôi.

Nhờ có Nguyên Mộ mà hoạt động đêm nay đã biến từ "tiệc ngoài trời đáng mong chờ" thành "lễ hội hóa trang đáng mong chờ". Từ Dĩ Niên bưng một bát canh rau củ ra, lạnh lùng đặt nó ở trước mặt một đàn em cấp tám: "Canh của ngài đây, mời ngài từ từ thưởng thức."

Cậu nói xong cũng chẳng thèm ngó ngàng gì nữa, đang định quay đầu bỏ chạy thì nghe thấy đàn em vội vàng gọi cậu lại, "Chờ chút!"

Từ Dĩ Niên dừng chân.

Mắt đàn em nhìn thẳng vào cậu, vẻ mặt không được tự nhiên. Cho dù vị đàn anh này có sinh mệnh khiến cả giới trừ yêu kiêng kị, cho dù hồi chiều mới kiêu ngạo quật ngã rất nhiều đối thủ, nhưng mà...

Cái dáng vẻ này của cậu, quá hiếm gặp rồi.

Mái tóc đen dài và thẳng như hòa vào làm một với màu tóc thật, để mái ngố khiến đường nét giống kiểu nam sinh yếu đuối. Cậu mặc nguyên bộ nữ hầu, dây cột tóc bằng ren, chân váy màu đen, ngay cả tạp dề trắng buộc trên lưng cũng phải thêu viền lá sen.

Da Từ Dĩ Niên rất trắng, ngũ quan xinh đẹp không có chỗ nào chê, hơn nữa lại còn vừa cao vừa gầy, eo nhỏ chân dài, những cậu trai giả làm nữ hầu khác đều bị cười nhạo, chỉ riêng mình cậu đi qua chỗ nào là chỗ đó như bị ấn nút tạm dừng, mọi người cứ không ngừng dõi theo cậu.

Nữ sinh xung quanh kinh ngạc thì thầm.

"Có make up không vậy?"

"Trời ơi, thật sự không make up đâu! Ngay cả lông mi cũng là lông mi thật."

Từ Dĩ Niên mặc cái thứ của nợ này nên cơ thể không được tự nhiên, mỗi giây mỗi phút đều muốn rời khỏi đám người, nhưng đàn em của cậu lại cố tình chỉ ngẩn ra đó chứ không nói tiếng nào, cậu gấp gáp, chủ động thúc giục: "Có việc gì cậu nói đi."

Đàn em ngượng ngùng sờ mũi: "Em muốn, em muốn thêm một bát mì hải sản nữa."

Từ Dĩ Niên định bảo có mỗi vậy thôi mà sao không nói nhanh lên, nhưng rồi đành nuốt xuống, rất có tố chất đáp: "Được, chờ tôi."

Lúc cậu trở về nơi lấy đồ ăn, đụng phải Hạ Tử Hoành cũng đang mặc nguyên bộ nữ hầu, y đã thản nhiên chấp nhận hóa trang trên người mình: "Anh em tốt! Giờ em cảm thấy mặc đồ nữ cũng không tệ đâu, lần đầu tiên có nhiều con gái nhìn em như vậy."

"Anh em tốt, đừng có làm phiền tôi."

"..."

Từ Dĩ Niên bưng mì ra cho đàn em kia, đang nghĩ thầm hay là cứ trốn quách đi thì nghe thấy có tiếng gọi mình từ phía một cái bàn nhỏ dọc theo con đường quấn đầy hoa leo.

Từ Dĩ Niên quay đầu, trông thấy Nguyên Mộ và Úc Hòe đang ngồi bên cạnh bàn gật đầu với cậu, ý bảo cậu qua đó.

Trong khoảnh khắc ấy, Từ Dĩ Niên không biết cậu có khống chế được nổi biểu cảm của mình hay không. Rõ ràng hồi nãy cậu quan sát nửa ngày, xác định Úc Hòe không có trong khu vực này nên cậu mới cố ý ở lại đây.

Hai người đó đến từ lúc nào? Còn có...

Từ Dĩ Niên nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Nguyên Mộ, rất muốn khen ông đúng là cầu nối hòa bình giữa hai giới, đi đến đâu cũng không quên dẫn theo thần tượng của toàn yêu giới.

Cho dù Từ Dĩ Niên không quá bằng lòng nhưng cũng chỉ có thể bước đến trước mặt hai người bọn họ.

Người mở miệng trước là Nguyên Mộ. Phó hiệu trưởng đánh giá bộ trang phục này của cậu một chút, ý cười nơi khóe mắt đuôi mày càng sâu hơn: "Làm nhân viên phục vụ có vất vả không?"

"Không vất vả." Giọng điệu Từ Dĩ Niên cứng rắn, "Vì dân phục vụ."

Nguyên Mộ làm như không nghe ra sự hờn giận trong lời nói của cậu: "Rèn luyện một chút, coi như tích lũy kinh nghiệm."

Từ Dĩ Niên thật sự không thể tưởng tượng nổi tích lũy cái loại kinh nghiệm này để làm gì, đột nhiên Nguyên Mộ nói: "Em mặc cái này cũng hợp lắm."

Ông nói xong, giống như thuận miệng hỏi người bên cạnh, "Cậu thấy sao, đẹp không?"

Từ Dĩ Niên thầm mắng Nguyên Mộ trong lòng là già mà không nên nết. Thấy Úc Hòe đang nhìn qua đây, lưng cậu không tự chủ được mà đứng thẳng, hô hấp cũng trở nên vừa chậm vừa nhẹ.

Cậu nhanh chóng nhận ra phản ứng của mình rất không ra làm sao cả.

Tính tình Úc Hòe thay đổi nhiều như vậy rồi, chắc chắn sẽ cười nhạo cậu trông thật kỳ quái, nát y như cái thành tích lý thuyết của cậu vậy...

Hơn một ngàn bóng đèn chiếu bốn phía sáng như ban ngày, khuôn mặt Từ Dĩ Niên được chiếu rất rõ ràng. Úc Hòe còn nhớ dưới mắt cậu có một nốt ruồi nho nhỏ, lúc nhìn về phía cậu, hắn cố tình dành sự chú ý đặc biệt cho nốt ruồi ấy.

Quả nhiên vẫn giống y như trong trí nhớ.

"Em ấy vẫn luôn rất đẹp." Úc Hòe nhẹ giọng trả lời.

Từ Dĩ Niên ngẩn ra, không thể tin nổi mình vừa nghe thấy gì.

Đến lúc hoàn hồn thì mặt cậu đã nóng rực như lửa cháy lan ra trên đồng cỏ, lan đến tận tai và cổ, tất cả đều không chịu thua kém mà đỏ bừng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.