Mặc dù Cận Thần là kiểu người bộp chộp phập phù như bèo rong trên mặt nước nhưng lái xe rất vững vàng, lái 3 tiếng qua ba trạm thu phí, lại lái thêm nửa tiếng nữa mới đi vào trong khu bờ biển của biển Z. Nhân lúc chờ đèn đỏ, Cận Thần với tay đẩy chân Quý Thừa Tiêu, nhỏ giọng báo, “Thừa Tiêu, đến nơi rồi.”
Quý Thừa Tiêu khẽ nhăn mày, mở mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hiện tại đã có thể nhìn thấy biển, xanh thăm thẳm và bầu không khí mát mẻ, “Cậu đặt trước mấy phòng?”
“Hahaha, hai phòng.” Cận Thần đầy vẻ tớ hiểu cậu mà.
Quý Thừa Tiêu hài lòng gật đầu rồi chuyển tầm mắt xuống dưới --
Nửa mặt Lâm Triệt ẩn trong chiếc áo khoác của anh đắp trên người cậu, tóc xõa tung bù xù, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc nghịch ngợm phất lên cọ vào đùi Quý Thừa Tiêu, hai mắt nhắm nghiền ngủ đến mức phần xung quanh hoe hoe đỏ, hàng mi dài hơi run run, còn cả thân thể co lại như con tôm vì không gian trong xe không đủ.
Anh đưa ngón trỏ thú vị gạt những sợi tóc phất lên của cậu, khóe miệng bất giác cong lên, cậu nhóc thật quá đáng yêu.
“Chúng ta đến rồi.” Quý Thừa Tiêu cúi đầu ghé môi vào tai Lâm Triệt thấp giọng gọi.
Lâm Triệt cảm giác bên tai truyền đến cơn ngứa ngáy ấm áp, cậu giơ tay gãi gãi, chép chép miệng ngủ tiếp.
Quý Thừa Tiêu cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng gợi cảm không tả nổi.
Thành phố biển Z này nằm ở hướng Nam, cho dù đã tháng 11 nhưng nhiệt độ không lạnh cũng không nóng rất phù hợp, chất lượng bầu không khí cũng cực tốt.
Quý Thừa Tiêu ấn cửa xe xuống, từng luồng gió mang theo hơi ẩm nhẹ thoảng đến, ánh mặt trời dạt dào rọi vào, đúng là thoải mái vô cùng, nhưng có hơi chói mắt, nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được một vùng sáng sủa trước mắt, nhưng vì đang trong xe nên cũng mát hơn. Quý Thừa Tiêu đưa tay khẽ che lên mắt Lâm Triệt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác dễ chịu và ngưa ngứa do lông mi Lâm Triệt cào nhẹ da thịt.
Quý Thừa Tiêu nghiêng người sang chặn hơn phân nửa ánh nắng, nói với Cận Thần: “Cậu lái một vòng quanh bờ biển đi.”
Cận Thần bất ngờ, đẩy kính râm trên mũi, “...Biết rồi.”
Khi Cận Thần lái được một phần tư bờ biển thì Lâm Triệt tỉnh giấc, vì cậu ngửi thấy mùi mằn mặn đặc trưng của biển, xen lẫn không khí ẩm ướt còn có...
Mùi hải sản.
....Rất quyến rũ.
“Em đói...” Lâm Triệt dụi mắt hơi nhúc nhích đầu đang gối lên đùi Quý Thừa Tiêu, cuối cùng ngước mặt lên vô cùng đáng thương nói.
Quý Thừa Tiêu cúi xuống xoa đầu Lâm Triệt, “Chờ thêm chút nữa. Cận Thần, quay đầu xe.”
Cận Thần trầm mặc lấy bao thuốc lá để kế bên móc một điếu, sau đó quay cửa kính xe xuống, quay đầu xe lại.
“Dậy dậy! Heo à mà ngủ lâu vậy!” Cận Thần hung dữ thúc cùi chỏ vào Lê Hình đang ngủ phì phì phò phò, mang theo sự phát tiết khó chịu.
Lê Hình run lên lập tức mở mắt ra, im ắng vài giây, đến khi lấy lại phản ứng hắn bực dọc cao giọng ầm ĩ: “Mẹ cậu, tớ cởi cả quần xuống rồi sắp được cắm vào cậu đánh thức tớ dậy là có ý gì!”
Lâm Triệt: “...”
Quý Thừa Tiêu: “...”
Cận Thần liếc nhìn đũng quần của Lê Hình, ngữ điệu chứa chút châm chọc: “Cậu không cương.”
Lâm Triệt “phụt” bật cười, áo khoác đắp trên người trượt xuống.
Quý Thừa Tiêu khom lưng nhặt áo lên để một bên, tiếp theo móc điện thoại ra đưa cho Lâm Triệt, “Chơi đi, sẽ ăn trưa nhanh thôi.”
Lâm Triệt vui vẻ nhận điện thoại, ngồi dậy, rồi tựa vào cánh tay Quý Thừa Tiêu như người không xương, bật chơi một trò chơi văn minh lịch sự.
Nghe nói gần đây có trò nào chơi vui lắm?
Thiếu nữ nô lệ Hi Nhĩ Vi.
(*) Game có thật, dịch sang Tiếng Anh là Life With A Slave - Teaching Feeling.
... (kuroneko3026.wp.com)
Vừa đến khách sạn, mấy người họ trực tiếp lên nhà ăn lầu một, ăn uống no nê mới về xe xách ba lô, buổi sáng đều ngủ đã rồi, nên ai nấy đều rất có tinh thần, mặc dù Cận Thần lái xe, nhưng gã còn hứng khởi hơn bất kỳ ai, chắc vì thường xuyên đi xe nên đã được tôi luyện.
“Mẹ kiếp, sao ba lô cậu xẹp vậy?” Cận Thần mở cốp xe lên, trước tiên lấy đồ đạc của Quý Thừa Tiêu với Lâm Triệt ra, xong nhìn thấy vật be bé nằm trong góc thì giật mình ngạc nhiên.
Lê Hình nhún vai, “Vốn chỉ có nhiêu đấy, cho thuận tiện.”
“Chắc cậu cũng chỉ mang theo ba cái quần lót chứ gì, sao cậu không lấy bịch ni lông quấn luôn cho nhanh?” Cận Thần ném cái ba lô nhỏ vào trong ngực Lê Hình.
“Cái đó không hợp vệ sinh, cậu nghĩ tớ là Em Trai à, không phải cậu có mang quần áo sao, tớ chỉ mang đồ lót thôi là được rồi.” Lê Hình trề môi.
Không biết Quý Thừa Tiêu nghe được cái gì mà đột nhiên bất động, sau đó nhíu nhíu mày.
“Sao vậy?” Lâm Triệt nhét điện thoại vào túi quần của Quý Thừa Tiêu, hỏi.
“Em Trai.” Quý Thừa Tiêu nói.
“Em Trai làm sao? Sinh bệnh?” Lâm Triệt nghi hoặc hỏi lại.
...
“Đệt Em Trai!!” Hai giây sau mới hiểu ra, Lâm Triệt chấn động rồi.
“Em Trai sao thế? Tìm được đối tượng?” Lê Hình bước lại gần hỏi.
Mặt Lâm Triệt đầy vẻ cay đắng: “Sáng hôm nay vội vội vàng vàng đi mà quên mất Em Trai, nó còn đang ngủ trên sân thượng...”
Lê Hình co giật khóe miệng, “Nó sẽ bị chết đói mất...”
“Tớ nghĩ khả năng chết đột ngột của nó khá lớn, ví dụ như lăn từ trên lầu xuống, bị chính nó cắn chết, va vào tường chết, hoặc là bị bản thân nó trong gương đẹp trai quá làm chết.” Cận Thần xòe hai tay ra nói cực kỳ đúng trọng tâm.
“...” Lâm Triệt lẳng lặng nhìn Cận Thần và Lê Hình, bỗng nhiên cậu khá ngạc nhiên vì sao con Husky có thể khỏe mạnh trưởng thành đến 1 tuổi mà không bị gì bất trắc.
Lẽ nào là có Anh Trai che chở?
Quý Thừa Tiêu lấy điện thoại ra, gọi điện, nói qua loa vài câu, 2 phút sau liền cúp máy.
“Anh gọi cho ai?” Lâm Triệt hỏi.
“Anh trai anh, anh bảo anh ấy đến phòng làm việc của anh cầm chìa khóa dự phòng, rồi đón Em Trai qua chỗ anh ấy mấy ngày.” Quý Thừa Tiêu hết sức tự nhiên ôm vai Lâm Triệt.
Thật ra Quý Thừa Tiêu hoàn toàn có thể nhờ người khác làm chuyện đó, ví dụ như Trần Cảnh Thẩm Tư Tu, so ra bọn họ nhàn rỗi hơn Quý Thụy Vũ nhiều, nhưng mà... Quý Thừa Tiêu cố ý muốn để con ngốc nghếch kia đến quấy rối người anh trai mặt liệt của mình, nói không chừng Quý Thụy Vũ sẽ trưng ra rất nhiều vẻ mặt mới, nghĩ thôi cũng thấy quá thú vị.
...
“Thừa Tiêu, nè, thẻ phòng của cậu.” Cận Thần trở về từ tủ đồ, đưa cho Quý Thừa Tiêu cái thẻ phòng.
Lâm Triệt sáng lấp lánh mắt nhìn Cận Thần, “Cận Thần của em đâu của em đâu?”
Cận Thần rất vi diệu liếc mắt nhìn Lâm Triệt, rồi trả lời: “Trong tay Thừa Tiêu.”
Lê Hình bỉ ổi nháy mắt với Lâm Triệt, rời đi cùng với Cận Thần. Hắn với Cận Thần sống với nhau từ nhỏ đến lớn, khoảng cách hai nhà cũng chỉ có mấy mét, trong khi đến nhà Quý Thừa Tiêu còn mất một đoạn đường, từ lúc hai người bọn hắn còn để mông trần đã chơi với nhau, thường xuyên qua nhà đối phương chơi game đến muộn rồi ngủ ở lại luôn, hai người ngủ chung một giường, mỗi người một đầu, mợt đối chân chân đối mặt.
Lâm Triệt: “...”
Quý Thừa Tiêu buồn cười nhìn vẻ mặt Lâm Triệt, anh thấp giọng cười, “Em đang ngượng ngùng?”
“Ai ngương ngùng!” Lâm Triệt đỏ mặt phản bác, “Lúc nhỏ em cũng hay ngủ chung giường với anh trai chứ bộ!”
Quý Thừa Tiêu trầm mặt xuống, thú thật anh rất không thích Lâm Thanh, anh trai của Lâm Triệt, cái cảm giác này lạ lắm, rõ ràng gần như không quen biết, nhưng lại không có hảo cảm. Anh cảm giác Lâm Thanh đối với Lâm Triệt tốt hơi quá, giống như lần gặp ở quán ăn vặt, dáng vẻ đau khổ không giống như mất đi em trai, mà trái lại giống như mất... người yêu?
Quan tâm làm gì, dù gì bây giờ Lâm Triệt là của anh rồi.
Lâm Thanh cũng là nhân viên làm dưới trướng anh trai anh.
Đến đây, Quý Thừa Tiêu nghĩ chắc chắn EQ của anh bị thụt lùi, cái ý nghĩ bên trên thật sự quá mức ấu trĩ.
Sau khi đi vào phòng, Lâm Triệt nảy sinh suy nghĩ quay người bỏ chạy.
Trên thực tế cậu đã làm như thế.
“Em chạy cái gì?” Quý Thừa Tiêu đi phía sau Lâm Triệt, thấy cậu nhóc vào trong ngây ngẩn một chút rồi quay người chạy ra ngoài thì kéo cổ tay cậu lại áp người lên.
Lâm Triệt tức khắc đỏ mặt bốc khói, nói ngắc ngứ: “Vì sao... chỉ, chỉ có một cái giường!”
Quý Thừa Tiêu vứt ba lô xuống sofa phòng khách, nhìn vào trong phòng ngủ, khá hài lòng nhướng mày,
“Không phải rất tiện sao, hai chiếc giường làm gì? Một cái ngủ một cái nhìn nhau?”
Tiện chỗ nào? QAQ.
Cậu sợ Quý Thừa Tiêu sẽ bất lịch sự với cậu.
Không chỉ là bất lịch sự bên ngoài.