Editor: Đậu
Thành phố biển Z là một thành phố du lịch, 3, 4 giờ chiều trên bãi cát đã tập trung không ít người. Ở ven biển thì chuyện hạnh phúc nhất là gì? Đương nhiên là ngắm trình diễn đồ bơi rồi.
“Em gái kia chân dài mà thẳng quá!” Lê Hình kéo Lâm Triệt lén chỉ vào một cô gái mặc bikini gợi cảm màu nâu nhạt tóc xoăn dài, hắn kích động nói.
Mắt Lâm Triệt sáng lên, vô cùng tán thành gật đầu: “Đúng! Ngực còn rất phẳng! Ngực lép dễ thương lắm!”
Quý Thừa Tiêu quay người gạt móng vuốt đang gác trên vai Lâm Triệt của Lê Hình xuống, ôm kéo người cậu về bên mình.
“Cô gái đó đẹp chỗ nào? Ánh mắt của em bị sao vậy?” Quý Thừa Tiêu cúi đầu hỏi bằng ngữ điệu không tốt.
Lâm Triệt ngạc nhiên, lập tức ra sức lắc đầu, “Không không không, anh là đẹp nhất!” Anh còn phẳng hơn...
Lúc này Quý Thừa Tiêu mới hài lòng gật gù.
Cận Thần đi ở sau run tay làm cái kính bơi đang vung vẩy trong tay tuột văng đi, vừa vặn có một bé trai chỉ mặc chiếc quần đùi họa tiết sóng biển chạy qua, “rắc” một tiếc giẫm nát cái kính.
“...”
Bé trai không có cảm giác gì bỏ chạy, Lê Hình khom người nhặt kính bơi đã thay đổi hình dạng lên, treo nó lên cổ Cận Thần, “Còn đeo được, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt của chân cháu nhỏ.”
“Cút đi!” Cận Thần xanh mặt kéo kính bơi xuống quăng vào ngực Lê Hình, Lê Hình toét miệng cười haha bắt lấy nó.
Vào thời gian này mặt trời không còn quá gay gắt, nhưng ngồi lâu cũng cảm thấy nóng, Lâm Triệt kéo kéo chiếc áo mỏng tanh để gió biển thổi vào, cậu kéo tay Quý Thừa Tiêu hỏi: “Em có thể cởi áo ra không?”
Quý Thừa Tiêu quay đầu lại, nhìn Lâm Triệt, thấp giọng trả lời: “Không thể.”
Đùa à, Lâm Triệt để trần cánh tay ra sao anh còn chưa được nhìn thấy, dựa vào gì mà cho người khác nhìn.
Mà dù có nhìn thấy rồi thì cũng không cho người khác nhìn.
Mặt Lâm Triệt đau khổ, thật ra cậu cũng không hiểu vì sao Quý Thừa Tiêu phải bảo cậu mặc áo sơ mi, mặc dù mỏng nhưng sao thoải mái bằng để trần chỉ mặc một chiếc quần lót chứ. Có lẽ Quý Thừa Tiêu nghĩ khắp toàn thân cậu từ trên xuống dưới chỉ có làn da trắng là ưu điểm, nhất định không thể tắm nắng cho đen, “Nhưng mà nóng...”
Quý Thừa Tiêu nhìn ra sau Cận Thần và Lê Hình đang tán gẫu khí thế với vài cô em vừa câu được, anh kéo tay Lâm Triệt vào một tiệm kem.
Trong tiệm, ba phía đều là cửa kính, Quý Thừa Tiêu tìm một vị trí khá vắng để Lâm Triệt ngồi xuống trước, “Em ngồi chờ ở đây một lát.”
Lâm Triệt vui vẻ gật đầu, nhìn Quý Thừa Tiêu bước đến quầy mới lấy điện thoại ra chơi.
Cách khoảng cách rất xa, Lâm Triệt lén chụp Quý Thừa Tiêu một tấm, sau đó mở weibo lên đăng nhập vào tài khoản zombie fan mới tạo gần đây để đăng bài.
(*) Zombie fans: Có thể hiểu là loại fan ngầm không lộ diện, thầm yêu thích chứ không thể hiện.
Tài khoản ảo này Lâm Triệt tạo ra là để đăng các tấm hình cậu chụp, ví dụ như đi ăn đi chơi nhưng không muốn để cho người khác nhìn thấy.
“Mẹ, mũi thẳng quá.” Lâm Triệt phóng to tấm hình mới đăng lên, có chút oán hận nói thầm.
Cậu nghĩ nếu cậu cũng có mũi giống Quý Thừa Tiêu, thì trị số nhan sắc chắc chắn sẽ tăng gấp bội, mũi Quý Thừa Tiêu thẳng mà thuộc loại thẳng cực thẳng, cậu đã từng gặp được cha anh ấy với cả anh trai của anh ấy, quả nhiên là di truyền gia tộc quá tốt.
Cậu bấm tắt điện thoại, soi màn hình, bóp nắn mũi mình nhìn trái nhìn phải.
“Nếu sống mũi cao hơn tí nữa là tốt rồi.”
“Rất cao.” Một bàn tay ấm áp che lên mắt Lâm Triệt.
Lâm Triệt đẩy bàn tay ấy ra, bĩu môi, “Ừ ừ ừ.”
Quý Thừa Tiêu ngồi xuống cạnh Lâm Triệt, anh mở tay phải ra, trong lòng bàn tay to lớn là một chú Yellow làm bằng thủ công nhỏ xinh, “Cho em.”
(*) Yellow: Yellow de Tokiwa Globe, thường gọi là Yellow (イエロー Ierō), là một trong số những nhân vật chính của bộ truyện Pokémon Đặc Biệt.
“Anh lấy ở đâu vậy?” Lâm Triệt lấp lánh mắt ngay tức thì nắm Yellow từ trong tay Quý Thừa Tiêu, quan sát mấy lần.
Quý Thừa Tiêu cong môi, “Mới mua.”
“Hàng chính hãng luôn, sờ lên đã quá, đắt lắm nhỉ...” Lâm Triệt sờ sờ người Yellow, rồi đặt nó lên bàn, để nó giữ tư thế đứng thẳng giống lúc nhỏ chơi các mô hình Ultraman hay Transformers.
Trên bàn có đặt một cái thẻ bằng pha lê, bên trên còn in tên cửa hàng, Lâm Triệt nhìn cái tên ấy, suy nghĩ một hồi, nói: “Em đã ăn kem của hiệu này rồi.”
Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn nhãn hiệu, gật đầu, “Đối diện trường cấp hai của anh có một quán, mở mười mấy năm rồi.”
Lâm Triệt đảo mắt, vỗ tay cái bốp, “Á phải phải phải! Lúc nhỏ anh trai em từng mua cho, ăn ngon cực, ngày hôm đó, quả banh nảy anh có nhớ không hahaha.”
Lâm Triệt kích động làm bàn xê dịch, Yellow đứng trên bàn suýt ngã xuống, Quý Thừa Tiêu đúng lúc đỡ nó đứng thẳng lại, “Anh nhớ, thấy em tội nghiệp lắm, mất quả banh mếu máo sắp khóc.”
“Gì chứ, là em tự bỏ ra vài đồng mua...” Lâm Triệt không vui nói.
Thật ra Lâm Triệt cũng không nhớ gương mặt của Quý Thừa Tiêu lúc ấy, chỉ nhớ rõ nhất là đôi giày bóng rổ màu xanh dương và bóng lưng ba nam sinh, giờ nghĩ lại hai người còn lại đương nhiên là Cận Thần và Lê Hình.
Nhân viên phục vụ bưng khay đến, Quý Thừa Tiêu cầm hai ly kem từ trên khay xuống kèm theo tiếng cảm ơn, cô gái phục vụ đỏ mặt nói không cần cảm ơn xong một hai bước quay đầu đi.
Lâm Triệt hơi khó chịu nhìn Quý Thừa Tiêu, kéo kem đến trước mặt mình, mặc kệ nó trang trí đẹp thế nào mà lấy muỗng cắm thẳng xuống múc cho vào miệng cắn cắn cắn.
“A... Lạnh quá ngọt quá...” Lâm Triệt nuốt xuống, cảm thán.
“Em ăn chậm lại.” Quý Thừa Tiêu giật một tờ khăn giấy lau vệt mứt dính bên mép Lâm Triệt.
Ngoài miệng cứ dính dính nhớp nhớp, Lâm Triệt nắm lấy tay Quý Thừa Tiêu lau sạch toàn bộ khu vực quanh miệng mình.
Cậu buông tay anh ra, lại cầm muỗng múc một muỗng nhỏ khác, “Đã lâu rồi em không ăn kem của quán này, cảm giác y như lúc nhỏ, siêu ngon... Anh ăn chưa?”
Quý Thừa Tiêu rút tay về, ngón tay thon dài khẽ động, bên trên dường như còn có vết kem Lâm Triệt lau. Môi của cậu nhóc này... mềm quá đi...
“Ăn một lần rồi, anh trai anh mua cho.” Quý Thừa Tiêu trả lời.
“Anh trai anh? Anh ấy sẽ mua những thứ này cho anh? Không nhìn ra được.” Lâm Triệt ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, đồng thời lè lưỡi liếm một vòng quanh môi.
“Không hiểu lắm, chính là ngày anh trai em mua kem cho em đó, anh của anh cũng mua cho anh một ly, anh ấy biết trước giờ anh không ăn những thứ này mà, chẳng hiểu nổi.” Bây giờ Quý Thừa Tiêu ngẫm lại, vẫn thấy ngày đó Quý Thụy Vũ bỗng nhiên mua ly kem cho anh thật sự khó hiểu, thậm chí lộ ra chút quỷ dị.
Lâm Triệt nhớ lại cảnh tượng Lâm Thanh mua kem cho mình mười mấy năm trước, “Lẽ nào hôm đó là ngày quốc tế yêu thương em trai?”
Quý Thừa Tiêu chống cằm nghiêng mặt nhìn Lâm Triệt, nhẹ giọng nói: “Chắc vậy.”
... (kuroneko3026)
Buổi tối, từng luồng gió rì rào thổi ở ven biển, ăn cơm tối xong Lê Hình với Cận Thần lên lầu ba phòng mát xa của khách sạn, thật sự chỉ đơn thuần là mát xa, còn Quý Thừa Tiêu dẫn Lâm Triệt ra cạnh biển đi dạo tiêu cơm.
Tiếng sóng xen lẫn với tiếng người xì xào dạo bước, trên biển phản chiếu ra vài cột tia sáng thật dài, vắng lặng mà bí ẩn.
Lâm Triệt cầm người của con Yellow đi chân trần trên bờ cát, thỉnh thoảng bị ốc biển đâm cấn mấy lần, chỗ thuê cách đây không xa, nên cậu bỏ giày luôn ở đó không mang theo.
“Anh nghe thấy không?” Lâm Triệt nhỏ giọng cực kỳ thần bí hỏi Quý Thừa Tiêu.
“Sao?” Quý Thừa Tiêu nhìn dáng vẻ thần bí của cậu, bất giác thấy buồn cười.
“Có người nói em đẹp trai quá ở sau kìa.”
“...”
“Ừm, có nghe.” Quý Thừa Tiêu rất phối hợp trả lời.
Lâm Triệt bật cười, bước lên trước kết quả chân giẫm lên một vật cứng, người xiêu vẹo suýt ngã chổng vó.
Quý Thừa Tiêu nhanh tay đỡ Lâm Triệt, “Sao không?”
Lâm Triệt níu vai anh, nhe răng há miệng nói: “Hình như đạp lên gì đó.”
Quý Thừa Tiêu hơi nheo mắt lại, trong ánh sáng mờ tỏ anh nhìn thấy cặp kính bơi nát bét dưới bãi cát, khá quen mắt.
Anh ngồi xổm xuống, “Bảo em mang giày vào lại không nghe, lên đây anh cõng.”
Lâm Triệt ngạc nhiên, hơi nhăn mày: “...Không hay cho lắm...”
“Không ai rõ thấy em.” Quý Thừa Tiêu bổ sung.
“Ừ quá được, em cũng mỏi rồi.” Lâm Triệt vỗ tay phấn khởi rồi cười haha đè cả người lên.
Quý Thừa Tiêu đứng dậy, bế ngay khuỷu chân của cậu, anh nghiêng ngả, “Sao nhẹ quá vậy?”
“Không nhẹ đâu đại ca, bị anh nuôi mập thêm 7, 8 cân rồi...” Lâm Triệt tựa cằm lên vai Quý Thừa Tiêu nói.
“Còn chưa đủ.”
“Còn chưa đủ? Anh nuôi heo đấy à.” Lâm Triệt không vui lầm bầm.
Lâm Triệt cầm Yellow huơ huơ trước mắt Quý Thừa Tiêu, “Anh thấy dễ thương không?”
Dựa vào ánh trăng, người con Yellow không rõ lắm, nhưng cái miệng cười há ra của nó đặc biệt phát sáng.
“Thích đến thế?” Quý Thừa Tiêu hỏi.
“Thích chứ, anh tặng mà.” Lâm Triệt không nghĩ nhiều lập tức trả lời.
Quý Thừa Tiêu dừng bước chân, khóe miệng không kìm được cong lên, anh nghiêng mặt qua thấp giọng nói: “Ghé đầu đến đây.”
“Ế? Sao?” Lâm Triệt bá cổ Quý Thừa Tiêu ngả đầu đến trước mặt Quý Thừa Tiêu hỏi.
Môi Quý Thừa Tiêu in lên môi Lâm Triệt.
“Đây là quà tặng kèm.” Quý Thừa Tiêu cười nói.
Quà rất tuyệt.