Thấy Lí Kình hộc máu ngã xuống, trong phòng bao lập tức im phăng phắc.
Dương Chấn cũng gật đầu tán thành, còn tưởng sau khi Mã Tuân về thành phố lớn thì sẽ trễ nãi việc huấn luyện nên thực lực hơi rút lui, bây giờ xem ra không phải thế.
Nhưng Dương Chấn cũng phải thừa nhận, thực lực của Lí Kình cũng rất mạnh, có điều ông ta gặp phải Mã Tuân, thua cũng đúng.
“Ông thua rồi!”
Mã Tuân nhìn Lí Kình từ trên cao, cười lạnh nói.
Ba chữ này giống như âm thanh của ma quỷ cứ văng vẳng trong đầu Lí Kình, trong đầu ông ta đầy hỗn loạn.
Sao có khả năng?
Ông ta đường đường là cưởng giả xếp thứ tư của Hiệp hội Võ thuật, thực lực và địa vị ở tổng đà khu Cửu Châu chỉ đứng sau Đà chủ Kim Cương.
Dù là cường giả số một của Yên Đô Bát Môn, ông ta cũng không coi là gì.
Nhưng giờ đây, ông ta thua dưới tay một chàng trai trẻ chỉ chừng hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu.
Trong đầu ông ta toàn là bốn chữ “sao có khả năng” này.
Còn ba người nhà họ Thái, lúc này cảm thấy cả người đầy lạnh lẽo.
Trong mắt họ, Lí Kình là người như thần, thực lực sâu không lường đượng, cao thủ mạnh mẽ thế lại mà lại thua, hơn nữa còn thua trong tay một chàng trai trẻ.
Còn Trần Hạo và Trần Anh Hào cứ trốn sau lưng Dương Chấn thì sau phút giây sững sỡ ngắn ngủi, lập tức mừng như điên.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lí Kình giãy giụa bò dậy, lau đi vệt máu trên miệng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Dương Chấn hỏi.
Lúc này, ông ta chẳng còn sức lực để tái chiến.
Dù ông ta có không cam tâm đi nữa thì cũng phải chấp nhận sự thật ngay trước mắt này.
Một người trẻ tuổi có thể khiến cho một người trẻ có thực lực mạnh hơn cả ông ta làm vệ sĩ, chắc chắn không phải người bình thường.
Dù ông ta có thua thì cũng phải thua cho rã ràng.
Dương Chấn nhìn Lí Kình, sắc mặt bình tĩnh: “Ông về nói với Kim Đà chủ, tôi tên Dương Chấn, ông ta sẽ nói cho ông tôi là người thế nào.”
“Sau này Yên Đô không có nhà họ Thái nữa, ông đi đi!”
Dương Chấn lạnh nhạt nói.
Nghe thấy lời nói của Dương Chấn, trong lòng Lí Kình âm thầm ngạc nhiên, ý của Dương Chấn là Kim Cương biết thân phân của anh?
Vậy tức là ngay từ đầu Dương Chấn đã biết Kim Cương rồi, nhưng vẫn chẳng coi ông ta là gì sao?
“Tôi sẽ nói đúng sự thật cho Kim Đà chủ!” Lí Kình cắn răng nói.
Ông ra cũng không phải kẻ không biết phải trái, Dương Chấn rõ ràng không muốn lấy mạng ông ta, ông ta cũng không đánh thắng Mã Tuân, còn đánh nữa thì chỉ là tự rước nhục vào thân thôi, thậm chí có khi còn bỏ mạng ở đây.
Ông ta không hề do dự thêm, xoay người rời đi.
Ba người nhà họ Thái nhìn ngu luôn rồi, Lí Kình bỏ lại bọn họ mà đi như thê ssao?
Vậy họ nên làm gì đây?
“Giờ đến phiên mấy người.”
Mắt Dương Chấn nhìn ba người, giễu cợt nói.
Cả người Thái Hoàng run lên, vội vàng nói: “Anh Dương à, anh muốn dùng ba mươi nghìn tỷ mua nhà họ Thái chúng tôi, chúng tôi đồng ý!”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đồng ý bán nhà họ Thái cho anh Dương.” Thái Hữu Vi vội vàng nói.
Ngay cả Thái Văn nằm trên cáng cũng sợ hãi bất an nói: “Chỉ có người như anh Dương đây mới có thể mở rộng sản nghiệp của nhà họ Thái.”
Nhưng Dương Chấn lại lắc đầu: “Ba mươi nghìn tỷ là giá lúc trước, bây giờ tôi chỉ có thể ra giá ba nghìn tỷ thôi.
Nghe thế, sắc mặt ba người nhà họ Thái đều thay đổi.
Nhà họ Thái giá trị cả ba trăm nghìn tỷ, thế mà Dương Chấn chỉ muốn mua với giá bằng một phần trăm, đúng là đang cướp.
“Sao? Các người không muốn à?”
Dương Chấn nhướng mày.
“Anh Dương à, ba nghìn tỷ thì ít quá. Anh xem xem có thể tăng giá xíu không? Dù gì…”
Thái Hoàng còn chưa nói xong thì đã bị Dương Chấn ngắt lời: “Hai nghìn bảy trăm tỷ!”
Thái Hoàng chưa phản ứng kịp thì nghe Dương Chấn nói tiếp: “Nếu ông chưa hài lòng thì có thể tiếp tục mặc cả, nhưng mà cái giá tôi đưa ra sẽ càng ngày càng thấp.”
Giờ đây, cuối cùng Thái Hoàng đã hiểu, vì sự mặc cả của mình mà Dương Chấn giảm giá mua cả ba trăm tỷ, ông ta sắp khóc rồi. Biết trước như thế thì đã không trả giá.
Ông ta đang định đồng ý thì nghe thấy Thái Hữu Vi cắn răng nói: “Anh Dương à, anh bắt nạt người ta quá đáng phải không?
Nhà họ Thái tôi giá trị ba trăm nghìn tỷ mà anh mua lại với và hai nghìn bảy trăm tỷ sao?”
Dương Chấn mặt không cảm xúc nói: “Hai nghìn bốn trăm tỷ!”
“Anh…”
Thái Hữu Vi lập tức giận dữ.
Nhưng lần này, anh ta chỉ nói một chữ thôi mà đã nghe Dương Chấn nói tiếp: “Hai nghìn một trăm tỷ!”
“Chát!”
Thái Hoàng giơ tay tát một cái, tát mạnh lên mặt Thái Hữu Vi, đỏ mắt tức giận hét lên: “Mày im mồm cho tao!”
“Ba, con…”
Thái Hữu Vi còn muốn giải thích nhưng Thái Hoàng đã quát: “Im miệng!”
Lần này, cuối cùng Thái Hoàng cũng ngậm miệng, nhưng ánh mắt khi nhìn Dương Chấn lại đầy không cam lòng và nhục ngã.
Thái Văn nằm trên cáng thì vô cùng áy náy, nếu anh ta không dung túng Thái Quang thì sao lại xảy ra chuyện hôm nay được?
Vừa nghĩ đến chuyện nhà họ Thái sắp biến mất, trong lòng anh ta đầy hối tiếc.
“Anh Dương, tôi bán! Tôi bán! Hai nghìn một trăm tỷ, bán cho anh!” Thái Hoàng cắn răng nói.
Trần Hạo và Trần Anh Hào ở bên cạnh nhìn đến ngây người, nhà họ Thái giá trị ba trăm nghìn tỷ mà lại bị Dương Chấn mua lại với giá hai nghìn một trăm tỷ?
Họ có cảm giác như đang mơ.
“Ngày mai đến tập đoàn Nhạn Chấn làm thủ tục bàn giao, sau khi làm xong thủ tục thì tôi cho các người ba mươi nghìn tỷ, đủ để nhà họ Thái lại gây dựng một gia tộc giàu sang quyền thế hàng đầu ở một thành phố khác ngoài Yên Đô này.”
Dương Chấn đột nhiên nói.
Cũng vì ban nãy Dương Chấn chỉ lấy hai nghìn một trăm tỷ mà cướp mua lại nhà họ Thái khiến ba người nhà họ Thái không cam lòng, thì sau khi nghe thấy lời nói này của Dương Chấn, lập tức mặt đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
Dương Chấn nói không sai, ba mươi nghìn tỷ đủ để họ lại gây dựng một gia tộc giàu sang quyền thế đứng dầu ở bất kì một thành phố nào khác Yên Đô ra.
“Cảm ơn anh Dương! Cảm ơn anh Dương!”
Thái Hoàng lập tức nói cảm ơn liên tục, bảo đảm nói: “Anh Dương cứ yên tâm, sau khi bàn giao xong thủ tục, chúng tôi lập tức rời khỏi Yên Đô!”
Ông ta đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Chấn, tức là muốn nhà họ Thái vĩnh viễn rời khỏi Yên Đô.
“Được, mấy người đi được rồi!” Dương Chấn nói.
Chẳng bao lâu sau người nhà họ Thái đã đi, trong phòng bao chỉ còn Dương Chấn và Mã Tuân, cùng với bốn ba con nhà họ Trần.
“Chúc mừng anh Dương có được nhà họ Thái!” Trần Hạo vội vàng tiến lên, sắc mặt kinh nể nói.
Phong cách làm việc của Dương Chấn khiến anh ta càng hiểu rõ.
Hiển nhiên là Dương Chấn đang thông qua chuyện này để cảnh cáo bọn họ, phải tuyệt đối tuân theo Dương Chấn thì mới có canh mà húp, còn nếu dám không tuân theo thì đừng nói là canh, mà ngay cả canh thừa cũng chẳng có.
“Sau này Yên Đô không còn nhà họ Thái nữa, sản nghiệp của nhà họ Thái sẽ do nhà họ Trần xử lí giúp tôi, mấy người hiểu ý của tôi không?” Dương Chấn hỏi.
“Hiểu! Hiểu! Anh Dương anh cứ yên tâm đi, nhà họ Trần sẽ không khiến anh thất vọng đâu.”
Thái Hoàng vội vàng bày tỏ thái độ.
Trần Anh Hào cũng lia lịa nói: “Cảm ơn anh Dương đã tin tưởng nhà họ Trần chúng tôi!”
Cùng lúc đó, Lí Kình đã rời khỏi nhà ăn của Trần Thị.
Trên đường trở về, ông ta gọi một cuộc điện thoại, cuộc gọi nhanh chóng được nghe máy: “Đà chủ, ông biết một chàng trai trẻ tên Dương Chấn không?”
“Dương Chấn!”
Kim Cương nghe thế thì ngạc nhiên nói: “Ông nói là một chàng trai trẻ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi sao?”
“Đúng thế, chính là anh ta!”
Lí Kình cắn răng nói: “Nhà họ Thái đắc tội anh ta nên mời tôi đi giúp nhà họ Thái, kết quả một tên vệ sĩ có thực mạnh rất mạnh mẽ của Dương Chấn đã đánh thắng tôi!”
“Đà chủ, nhà họ Thái hào môn mà một tay chúng ta bồi dưỡng, tài sản ba trăm nghìn tỷ, giờ lại bị Dương Chấn cướp đi như thế, chúng ta không thể để yên thế được!”
Nghe thấy lời nói của Lí Kình, Kim Cương bỗng yên lặng, một lúc lâu sau ông ta mới nói: “Nhà họ Thái, bỏ đi vậy!”
“Sao cơ?”
Sắc mặt Lí Kình đầy ngạc nhiên, ông ta không thể nào ngờ được, thân là Tổng đà chủ ở khu Cửu Châu của Hiệp hội Võ thuật mà Kim Cương lại từ bỏ nhà họ Thái giá trị ba trăm nghìn tỷ.
“Ông thật sự cho rằng chàng trai trẻ đánh bại ông là một vệ sĩ của Dương Chấn hay sao?” Kim Cương hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lí Kình hỏi ngược lại.
Kim Cương trầm giọng nói: “Vậy ông có biết, mới một tháng trước thôi, tôi từng so chiêu với Dương Chấn, tuy chỉ một chiêu nhưng người thua là tôi!”
“Gì cơ?”
Sắc mặt của Lí Kình lập tức thay đổi, mặt đầy không thể tin nổi.
Tuy trong Hiệp hội Võ thuật, thứ hạng của ông ta và Kim Cương chỉ cách nhau một hạng nhưng sự chênh lệch thực lực chẳng hề nhỏ.
Nếu ông ta thật sự giao thủ với Kim Cương, sợ còn chẳng đỡ nổi một chiêu của Kim Cương.
Chênh lệch đã lớn thế rồi, thế mà Kim Cương lại nói, ông ta từng thua bởi Dương Chấn.
Quan trọng là, Dương Chấn còn trẻ như thế mà đã có thực lực mạnh mẽ vậy sao?
“Ông yên tâm đi, một ngày nào đó, chắn chắn Hiệp hội Võ thuật sẽ đòi hết mấy món nợ này, nhưng không phải là bây giờ!” Kim Cương nói.