Trong nhà ăn của Trần Thị, sau khi Dương Chấn nói cho ba con nhà họ Trần vài chuyện thì cùng rời đi với Mã Tuân.
“Anh Chấn à, anh chưa từng nghĩ đến chuyện tự mình thành lập một nhà họ Trần hay sao?”
Vừa ra khỏi ghế lô, Mã Tuân đã hỏi.
Dương Chấn lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Người ở trên đời, được sống tự do tự tai mới là hạnh phúc.
“Nếu tôi thành lập một nhà họ Dương, vậy điều đó sẽ khiến con cháu tôi không hạnh phúc. Mỗi ngày phải sống trong mưu mô lừa gạt, thậm chí anh em chém giết lẫn nhau, đây là điều mà tôi không muốn thấy.”
“Thêm nữa, chỉ có tôi và còn gái tôi mới thực sự là con cháu nhà họ Dương, hai người có thể tạo dựng nên một gia tộc sao?”
Nghe thế, Mã Tuân cười ngượng lắc đầu.
“Anh Dương!”
Dương Chấn vừa đi ra khỏi nhà ăn Trần Thị một bỗng nhiên vang lên một giọng nói lảnh lót.
“Thúy Diễm, sao cô còn ở đây?”
Thấy Bàng Thúy Diễm, Dương Chấn rất bất ngờ.
Hai mắt Bàng Thúy Diễm đỏ bừng, mặt đầy lo âu, đến khi thấy Dương Chấn bình an vô sự, cô ta mới yên tâm.
Giờ đã sang tháng mười một, lúc này Bàng Thúy Diễm cứ chờ mình trước cổng nhà ăn Trần Thị, mặt đo đỏ, rõ ràng là bị lạnh.
“Anh Dương, em xin lỗi, do em cả mới gây ra phiền toái lớn như thế cho anh.”
Sau khi Bàng Thúy Diễm chắc chắn không sao thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Mã Tuân đã lái xe đến, Dương Chấn vội vàng nói: “Lên xe trước đi.”
Sau khi lên xe, Bàng Thúy Diễm mới cảm thấy ấm áp hơn.
“Cô ngốc thế, ban nãy cứ đứng trước cổng chờ tôi sao?”
Dương Chấn bất đắc dĩ hỏi.
Bàng Thúy Diễm ngại ngùng gật đầu: “Em lo anh xảy ra chuyện, nhưng thấy anh không sao cả thì em yên tâm rồi.”
Trong lòng Dương Chấn bỗng thấy hơi cảm động, anh đột nhiên nghĩ, nếu mình có cô em gái thì chắc cũng sẽ thế này nhỉ?
Xe lao nhanh một mạch, nửa tiếng sau đã đến nhà của Bàng Thúy Diễm.
“Về rồi thì uống trà gừng, đừng để bị cảm.”
Sau khi thấy Bàng Thúy Diễm xuống xe, Dương Chấn dặn dò một câu.
“Cảm ơn anh Dương ạ!” Có vẻ Bàng Thúy Diễm rất vui, trả lời một câu rồi mới đi.
“Anh Chấn, em thấy hình như con bé này có ý với anh.”
Mã Tuân cười khà khà nói.
Dương Chấn cười híp mắt nói: “Tôi thấy cần phải tăng nhiệm vụ huấn luyện cho cậu.”
Mã Tuân sợ hãi cả người run run, vội vàng nói: “Anh Chấn à, ban nãy em đánh thắng Lí Kình đứng thứ tư trong Hiệp hội Võ thuật thì cũng coi là khiêu chiến vượt cấp chứ? Em thấy không cần phải gia tăng huấn luyện đâu.”
“Nếu cậu còn phí lời thêm nữa thì tôi thấy cần đó.” Dương Chấn cười nói.
Nghe thế Mã Tuân, không dám nói nữa, vội vàng ngậm miệng, nghiêm túc lái xe đưa Dương Chấn về nhà.
Rạng sáng hôm sau, Thái Hoàng đích thân dẫn theo luật sự đến tập đoàn Nhạn Chấn.
Tối qua Dương Chấn cũng đã dặn dò rồi, bảo Lạc Khải phụ trách xử lí chuyện này, chẳng bao lâu sau thủ tục chuyển nhượng sản nghiệp của nhà họ Thái đã thuận lợi bàn giao.
Dương Chấn chỉ ra mặt kí cái tên thôi, tài sản ba trăm nghìn tỷ của nhà họ Thái đã thuộc về Dương Chấn.
“Chủ tịch mua lại tài sản ba trăm nghìn tỷ của nhà họ Thái chỉ với giá ba mươi nghìn tỷ sao?”
Đến khi làm xong thủ tục bàn giao, Lạc Khải vẫn còn cảm giác như đang mơ, sắc mặt không thể tin nổi nói.
Trước đó Dương Chấn tiện tay cho anh ta mấy mươi nghìn tỷ xây dựng thành phố Cửu Châu đã khiến anh ta ngạc nhiên lắm rồi. Giờ đây, ngay cả sản nghiệp giá trị ba trăm nghìn tỷ của nhà họ Thái cũng về tay tập đoàn Nhạn Chấn.
Dương Chấn cười: “Giấy trắng mực đen mà cậu không tin sao?”
“Không phải không tin, mà tôi có cảm giác như đang mơ.” Lạc Khải kích động nói.
Anh ta thấy kích động từ trong tâm, cũng không lắm mồm hỏi Dương Chấn làm sao khiến nhà họ Thái bán lại tài sản ba trăm nghìn tỷ cho tập đoàn Nhạn Chấn chỉ với giá ba mươi nghìn tỷ.
“Chủ tịch, theo kế hoạch ban đầu thì tôi định sẽ xây dựng xong thành phố Cửu Châu trong ba năm. Nhưng giờ tài sản công ty dư dả nên tôi đoán chỉ trong hai năm, thậm chí là một năm rưỡi sẽ xây xong thành phố Cửu Châu.”
Lạc Khải bỗng nhiên nói.
Sỡ dĩ Dương Chấn đầu tư nhiều hạng mục đến thành phố Cửu Châu như thế là để nhanh chóng xây dựng xong thành phố Cửu Châu.
Thế nên lời nói của Lạc Khải không nằm ngoài suy đoán của anh, chỉ dặn dò: “Tốc độ có thể nhanh nhưng dù gì đi nữa cũng phải đặt sự an toàn của công trường lên hàng đầu!”
“Chủ tịch cứ yên tâm, vấn đề an toan, tôi sẽ đích thân xử lí, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.” Lạc Khải bảo đảm nói.
Dương Chấn gật đầu: “Được!”
“Đúng rồi, phòng làm việc của chi nhánh của tập đoàn Nhạn Chấn đã bắt đầu lắp đặt, chừng nửa tháng nữa là có thể chính thức làm việc.” Lạc Khải đột nhiên nói.
“Cậu cứ sắp xếp là được!” Dương Chấn nói.
“Chủ tịch, vậy anh làm việc đi ạ, em cũng đi làm việc đây!”
Sau khi Lạc Khải báo cáo công việc xong thì xoay người rời đi.
Lạc Khải vừa mới đi thì đã có người gõ cửa phòng làm việc.
“Mời vào!” Dương Chấn nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một bóng người quen thuộc đi vào.
“Tiểu Liên, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Thấy người đến, Dương Chấn nghi ngờ hỏi.
Người đến làTống Hồng Liên.
“Anh Dương, ngày mai bọn em ra nước ngoài rồi, tối nay anh rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.”
Tống Hồng Liên nhìn người trẻ tuổi ngồi trên ghế làm việc, hỏi.
Hai mắt cô ta biến thành hồng hồng, sâu trong ánh mắt đầy mong đợi.
“Được thôi!”
Dương Chấn đồng ý rất sảng khoái.
Tống Hồng Liên không ngờ được Dương Chấn lại sảng khoái đồng ý như thế, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn đầy vui mừng.
“Cảm ơn anh Dương!”
Tống Hồng Liên kích động nói.
Nói xong thì vui vẻ chạy đi.
Dương Chấn cười khổ: “Chẳng phải là đồng ý việc cô mời tôi ăn cơm thôi sao? Cần phải vui thế sao?”
Anh nào biết,Tống Hồng Liên chỉ mới gặp anh mấy lần đã thích anh rồi.
Lúc tan ca, Dương Chấn vừa ra khỏi công ty thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở xa xa, đứng cách đó không xa vẫy tay với anh: “Anh Dương à, bên này này!”
Hiển nhiênTống Hồng Liên cố ý ăn mặc, thay đồ làm việc và mặc lên chiếc quần legging đen, chân đi đôi bốt cao, trên người mặc áo choàng dạ.
Mái tóc dài vẫn cứ búi lên của cô ta cũng cố ý xõa xuống, gió thổi qua, mái tóc dài tung bay theo gió.
Tống Hồng Liên xinh đẹp rạng ngời sẵn rồi, với kiểu ăn mặc này thì đúng là vô cùng xinh đẹp.
Dương Chấn suýt không nhận ra.
“Hôm nay cô rất đẹp!”
Sau khi Dương Chấn đi tới trước mặtTống Hồng Liên thì không tiếc lời tán thưởng của mình.
Sắc mặtTống Hồng Liên hồng hồng, chẳng biết là do lạnh hay ngại ngùng nữa.
Cô ta liếc nhìn Dương Chấn, tức giận nói: “Ý của anh Dương là hôm nay em rất đẹp, còn bình thường không đẹp sao?”
“Sao lại thế? Cô vẫn luôn rất đẹp, hôm nay vô cùng đẹp.”
Thấy sắc mặtTống Hồng Liên thay đổi, Dương Chấn vội vàng nói.
Lúc này trên mặtTống Hồng Liên mới hiện lên nụ cười đắc ý: “Thế thì được!”
Nói xong, không chờ Dương Chấn Dương Chấn, cô ta đã ôm lấy cánh tay của Dương Chấn.
Dương Chấn lập tức kinh hãi, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng câu nói tiếp theo củaTống Hồng Liên đã khiến anh không né tránh.
Tống Hồng Liên nói: “Anh Dương à, trong lòng em, anh giống như anh trai vậy. Sau này, anh chính là anh trai em!”
Dương Chấn cười nói: “Cô nhận tôi là anh trai như thế thì không sợ anh trai cô ghen sao?”
“Anh ấy chẳng dám đâu!”Tống Hồng Liên mặt đầy kiêu ngạo nói.
“Rốt cuộc thì anh có đồng ý không vậy?”
Thấy Dương Chấn vẫn chưa tỏ ý gì, nũng nịu lắc tay Dương Chấn.
“Cô em gái xinh đẹp thế này, anh mong còn không được. Đồng ý, sao mà không đồng ý chứ?” Dương Chấn vội vàng nói.
“Haha, anh!”
Tống Hồng Liên càng vui hơn.
Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đi lái xe.”
“Em đã gọi anh là anh trai rồi, sao anh không trả lời vậy?”Tống Hồng Liên không vui nói.
“Hả?”
Dương Chấn sửng sốt, cười nói: “Em gọi lại đi.”
“Anh!”
Tống Hồng Liên gọi lại.
“Làm sao?”
Dương Chấn mất tự nhiên hỏi.
“Nào có người anh nào như anh? Trả lời mà chẳng chân thành gì hết.”Tống Hồng Liên nói.
“Vậy anh nên trả lời thế nào?”
“Khi em gọi anh là anh trai, anh phải dịu dàng hỏi lại em:, “sao vậy”.”
“Vậy em lại gọi anh một tiếng.”
“Anh!”
“Sao vậy?”
“Không đúng không đúng, ngữ điệu gượng gạo quá, chẳng tự nhiên chút nào.”
...
Dưới sự chỉ dẫn củaTống Hồng Liên, nửa tiếng sau, Dương Chấn lái xe đến nhà ăn Trần Thị.
“Nhà hàng mà em nói rất ngon là chỗ này sao?”
Dương Chấn bất đắc dĩ hỏi.
“Đúng thế, tuy nhà ăn Trần Thị mởi mở ở Yên Đô nửa năm thôi nhưng đã trở thành thánh địa check-in nổi nhất mạng đó. Quan trọng là, hương vị của đồ ăn ở đây rất chính cống, bảo đảm anh sẽ hài lòng.”
Tống Hồng Liên mặt đầy đắc sy nói: “Hôm nay anh có lộc ăn rồi!”