Chàng Rể Chiến Thần

Chương 692: Chương 692: Chủ tịch kim tuyệt vọng




Nhất thời, chủ tịch Kim hoàn toàn mềm nhũn trên ghế làm việc, vẻ mặt đầy sự không dám tin.

“Cái, cái này sao có thể?”

Bất kể thế nào, Chắn Long Kiến Tài mới ôm được đùi lớn của nhà họ Tiết, mà Chấn Long Kiến Tài đã gặp rắc rồi lớn như vậy rồi.

Mỗi một rắc rối, đối với Chấn Long Kiến Tài mà nói, đều là tai nạn.

Bất kỳ một xí nghiệp nào đạt được đẳng cáp như Chấn Long Kiến Tài, chỉ một chút tin tức bắt lợi với xí nghiệp thôi cũng đều sẽ khiến giá trị thị trường của xí nghiệp rớt mạnh.

*Ai có thể nói cho tôi biết? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Chủ tịch Kim lập tức bạo nộ.

Lưu Long nhíu chặt mày, đột nhiên mở miệng nói: “Chủ tịch Kim, mấy chuyện này, chỉ e là có người chơi từ đẳng sau!”

Chủ tịch Kim nghiến răng nghiền lợi mà nói: “Với địa vị của Chắn Long Kiến Tài, có ai dám động?”

“Chủ tịch Kim, giá trị cổ phiếu của Chắn Long Kiến Tài vẫn đang rơi mạnh, tính sơ sơ, thì từ khi cổ phiếu mở sàn đến bây giờ, sổ sách đã bốc hơi hơn 30 ngàn tỷ rồi, theo cái đà này thì chỉ e trong hôm nay, còn sẽ rớt thêm hơn 30 ngàn tỷ nữa.”

Phó tổng giám đốc bộ phận tài chính nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Bây giờ giá trị thị trường rớt mạnh lại trở thành chuyện nhỏ, trên mạng đã lộ ra rất nhiều tin tức liên quan đến việc vật liệu của Chấn Long Kiến Tài có vấn đề, nếu như không thể dập độ hot lại thì chỉ e ngày mai cổ phiếu mở sàn, thì sẽ rớt hết.”

“Theo như xu hướng rớt mạnh của giá trị thị trường hiện tại thì nhiều nhất là ba ngày, Chấn Long Kiến Tài sẽ phải xin phá sản rồi.”

Sắc mặt chủ tịch Kim vô cùng trắng bệch, hồi nãy ông ta còn đang thảo luận với Lưu Long, rằng tập đoàn Nhạn Chắn có thể kiên trì được máy ngày, bây giờ ngược lại là Chắn Long Kiến Tài sắp chịu không nổi rồi.

“Chủ tịch Kim, tất cả những thứ này, chắc không phải là có liên quan đến tên nhóc chúng ta gặp ở Ngự Thuỷ Uyễn hôm qua đó chứ?”

Lưu Long đột nhiên mở miệng hỏi.

Chủ tịch Kim vội vàng lắc đầu: “Cái này sao có thể? Cậu ta chỉ là một tên oắt con, thật sự mà có thể làm như vậy, thì tôi livestream ăn ba cân shit!”

“Chủ tịch Kim, không biết đại lễ mà tôi tặng ông, ông có hài lòng không?”

Chính vào lúc này, có hai bóng ảnh, một trước một sau đi vào văn phòng chủ tịch Kim.

Khi chủ tịch Kim và Lưu Long nhìn thấy người thanh niên đi ở phía trước kia thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Người đến không phải ai khác, mà chính là Dương Chấn mà bọn họ mới gặp ở Ngự Thuỷ Uyễn tối qua.

Đẳng sau Dương Chấn, Lạc Khải theo sát đằng sau.

Chủ tịch Kim và Lưu Long không quen biết Dương Chấn, nhưng có gặp Lạc Khải qua! Còn vô cùng quen thuộc nữa.

“Đúng rồi, để tôi chính thức tự giới thiệu với chủ tịch Kim lần nữa, tôi là Dương Chấn, là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn!” Dương Chấn mỉm cười híp mắt mà nói.

Mãi đến giây phút này, chủ tịch Kim và Lưu Long mới hiểu ra, Dương Chấn thật sự là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chắn, nếu không thì Lạc tổng Khải sao lại có thể theo anh tới chứ?

“Tất cả mọi thứ của Chắn Long Kiến Tài, đều do cậu làm sao?”

Chủ tịch Kim giận dữ mà nhìn Dương Chấn chất vần.

Dương Chấn nhàn nhạt cười một cái, đi đến chiếc ghế sofa ở bên cạnh rồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Nếu như chủ tịch Kim đồng ý giao Chấn Long Kiến Tài ra thì 300 ngàn tỷ mà tối qua đồng ý với ông vẫn được tính!”

Nhưng chủ tịch Kim lại cười lên: “Nhóc con, cho dù cậu có là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn đi nữa thì đã sao? Cậu nói giá trị cổ phiếu của Chấn Long Kiến Tài gặp khó khăn là do cậu làm, thì thật sự là do cậu ư?”

Lạc Khải cười lạnh một tiếng: “Chủ tịch Kim, ông đừng không tin, tất cả những gì mà Chấn Long Kiến Tài gặp phải bây giờ đều là chủ tịch Dương làm đó.”

“Mẹ nó ông là cái thá gì? Mà cũng xứng nói chuyện với tôi?”

Chủ tịch Kim đột nhiên giận dữ, gào lên với Lạc Khải.

Đôi mắt Dương Chấn khẽ híp lại, dặn dò Lạc Khải: “Lạc tổng, xem ra chủ tịch Kim không tin rồi, nếu đã vậy thì cho chủ tịch Kim thêm chút gia vị đi.”

“Vâng!”

Lạc Khải gật đầu đáp, sau đó gọi đi một cuộc: “Ra tay!”

Chỉ có hai chữ, nhưng lại khiến chủ tịch Kim đột nhiên có một dự cảm vô cùng không tốt.

“Giả thần lộng quỷ, tôi phải xem thử, các người có thể giả vờ đến lúc nào?”

Chủ tịch Kim cười lạnh một tiếng, nói.

Nhưng thanh âm của ông ta vừa dứt thì chuông điện thoại bàn của ông ta cũng reo lên.

Chủ tịch Kim vội vàng nhắc máy, thì nghe thấy một thanh âm vô tình truyền tới: “Tôi là giám đốc của ngân hàng Yên Đô, Lưu Kim Tinh, ra hạn cho tập đoàn ông trong một ngày phải bồi thường số nợ 150 ngàn tỷ!”

“Cái gì?”

Sắc mặt chủ tịch Kim chợt thay đổi dữ dội, vội vàng cầu xin: “Giám đốc Lưu, ngài không thể làm thé, tất cả những gì mà công ty chúng tôi gặp bây giờ đều là chuyện nhỏ, sẽ giải quyết rất nhanh thôi, ngài không thể kêu chúng tôi bồi thường khoản nợ 150 ngàn tỷ nhanh như vậy chứ.”

“Chủ tịch Kim, thân thiện nhắc nhở ngài một câu, ngài đã đắc tội với một người không nên đắc tội, cái này là bên tổng ngân hàng hạ lệnh xuống, ông hiểu rồi chứ?”

Giám đốc Lưu nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Chủ tịch Kim lập tức kinh ngạc, lời của giám đốc Lưu đã vô cùng rõ ràng rồi, là ông ta đã đắc tội với người ta.

Rốt cuộc là ai, vậy mà lại có năng lực khiến tổng ngân hàng của Yên Đô chủ động đòi nợ Chắn Long Kiến Tài?

Chủ tịch Kim tự nhận trong khoảng thời gian gần đây không có chọc phải đại nhân vật nào hết mà!

Nhân vật nhỏ thì chọc không ít, như Dương Chấn đó.

Nghĩ đến đây, chủ tịch Kim đột nhiên nhìn sang Dương Chấn, hồi nãy Lạc Khải gọi điện thoại nói ra tay đi, thì ngay sau đó ngân hàng Yên Đô liền gọi tới, bảo Chấn Long Kiến Tài trong một ngày phải trả món nợ 150 ngàn tỷ.

Không lẽ, tắt cả những gì Chấn Long Kiến Tài gặp phải trong hôm nay đều là Dương Chấn làm ư?

Nếu như thật sự là như vậy thì người thanh niên trẻ tuổi này, quá đáng sợ rồi?

“Chủ tịch Lưu, cho tôi mượn 150 ngàn tỷ!”

Chủ tịch Kim tuy chắn kinh nhưng vẫn không chịu chấp nhận hiện thực này, quay người nhìn sang Lưu Long, chuẩn bị mượn tiền Lưu Long để trả món nợ ngân hàng Yên Đô.

Ai cũng có thể đắc tội, nhưng ngân hàng là không được, nếu không thì sau này khi muốn mượn tiền nữa thì thật sự không thể rồi.

Lưu Long cười gượng một cái, nói: “Chủ tịch Kim, ông xem trọng tôi quá rồi, công ty tôi gần đây cũng gặp.

không ít rắc rối, căn bản không thể lấy ra được 150 ngàn tỷ đâu!”

Nói xong, chuông điện thoại của ông ta đột nhiên reo lên, ông ta vội lấy điện thoại ra, không biết đối phương đã nói gì, mà Lưu Long bày ra một bộ dạng chắn kinh: “Cậu nói cái gì? Được, bây giờ tôi về công ty ngay!”

“Chủ tịch Kim, thực sự xin lỗi, công ty tôi cũng gặp một số rắc rối, bây giờ tôi phải về, hôm khác chúng ta gặp!”

Lưu Long vừa nói vừa đi ra bên ngoài.

Chủ tịch Kim nhất thời đơ người, Lưu Long là đối tác mà ông ta tín nhiệm nhắt, bây giờ khi cần Lưu Long giúp đỡ thì Lưu Long lại kiếm cớ chạy?

“Khốn nạn!”

Chủ tịch Kim tức giận gào một tiếng, hận không thể đuổi theo ra ngoài.

Dương Chấn lúc này cười híp mắt nói: “Chủ tịch Kim, không biết ông suy nghĩ thế nào rồi? 300 ngàn tỷ, bán Chấn Long Kiến Tài cho tôi, thế nào?”

“Cậu nằm mơ đi!”

Chủ tịch Kim nghiến răng nói: “Tôi đúng là gặp phải một số rắc rối, nhưng đối với tôi mà nói thì mấy cái này căn bản không hẳn là rắc rối, sẽ giải quyết nhanh thôi!”

“Ngược lại là tập đoàn Nhạn Chấn các người, không có Chắn Long Kiến Tài chúng tôi cấp hàng thì dự án Thành Cửu Châu của các người có thể duy trì bao lâu chứ?”

Dương Chấn cười ha ha nói: “Cái này thì không cần chủ tịch Kim lo.”

“Lạc tổng, nếu chủ tịch Kim cảm thấy máy cái này chỉ là rắc rối nhỏ thì ông thêm chút gia vị mạnh cho ông ta đi, cũng để chủ tịch Kim thấy thực lực của chúng ta.”

Dương Chấn lại dặn dò Lạc Khải.

Khoé môi Lạc Khải cong lên một ý cười: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.