Chàng Rể Chiến Thần

Chương 693: Chương 693: Không dựa được




Lạc Khải chỉ gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh, lại có một quản lý cấp cao của tập đoàn xông vào.

“Chủ tịch Kim, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Vẻ mặt quản lý cấp cao đầy hoảng sợ, hoảng loạn lúng túng mà lớn tiếng nói.

Chủ tịch Kim đột nhiên có một dự cảm vô cùng không tốt, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mẹ nó cậu nói mau lên!”

“Tổng giám đóc Liễu, Tổng giám đốc Tè, Tổng giám đốc Phùng, còn có những giám đốc bên dưới bọn họ toàn bộ đều từ chức rồi, đây là đơn từ chức của bọn họ!”

Quản lý cấp cao lấy ra một sắp đơn từ chức giao cho chủ tịch Kim.

Khi chủ tịch Kim nhìn thấy nhiều đơn từ chức như vậy thì đột nhiên toàn thân mắt sức, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy sự không dám tin.

Bởi vì mấy quản lý cấp cao xin từ chức của công ty toàn bộ đều nắm giữ cơ mật của Chắn Long Kiến Tài, còn có rất nhiều dự án đều là bọn họ đích thân nắm.

Có thể nói, không có mấy quản lý cấp cao này thì sẽ không cho Chấn Long Kiến Tài hôm nay.

Giá trị cỗ phần của công ty bị đánh áp, Chấn Long Kiến Tài vẫn còn đường sống, nhưng chủ yếu là máy nhân tài đó bị mắt đi, mới là ngày tàn thật sự của Chấn Long Kiến Tài.

Bây giờ chính là lúc khó khăn nhất của Chắn Long Kiến Tài, lại đột nhiên có nhiều quản lý cắp cao từ chức như vậy, Chấn Long Kiến Tài làm sao mới có thể khởi tử hồi sinh chứ?

“Là cậu!”

Chủ tịch Kim đột nhiên đứng lên, chỉ ngón tay vào Dương Chấn, phẫn nộ mà nói: “Mấy cái này đều là cậu làm?”

“Xem ra, chủ tịch Kim vẫn không tin?”

Dương Chấn mỉm cười híp mắt nói: “Nếu đã như vậy thì tôi lại thêm chút gia vị mạnh cho ông?”

Lạc Khải cũng cười lạnh mà nói: “Kim Chí Bằng, tôi khuyên ông mau giao Chấn Long Kiến Tài ra đi, nếu không trong vòng ba ngày, Chấn Long Kiến Tài chắc chắn sẽ phá sản, còn ông thân là chủ tịch hội đồng quản trị, cũng sẽ gặp trách nhiệm tiền bạc cực lớn.”

“Các người cố ý đánh áp giá trị cỗ phiếu của Chấn Long Kiến Tài, thật quá đáng, tôi phải kiện các người!”

Kim Chí Bằng tức giận gào lên.

“Qúa đáng?”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Khi ông đơn phương huỷ hợp tác với tập đoàn Nhạn Chắn, sao không biết quá đáng vậy?”

“Bây giờ ông lại đang nói tôi quá đáng? Chỉ dựa vào ông, cũng xứng ư?”

“Nếu đã muốn kiện chúng tôi thì đi kiện đi, tôi muốn xem thử, trong ba ngày, ông có thể làm gì được chúng tôi?”

Nói xong, Dương Chấn trực tiếp đứng dậy: “Chúng ta đi!”

Lạc Khải lạnh lùng nhìn Kim Chí Bằng một cái, cười khẩy: “Chủ tịch Kim, tôi đợi cổ phiếu mở sàn vào sáng mai, tin tức Chấn Long Kiến Tài rớt xuống tới đáy!”

Nhìn Dương Chấn và Lạc Khải rời đi, trên mặt Kim Chí Bằng toàn là tức giận.

Rất nhanh, ông ta gọi một cuộc: “Tiết tổng, Chấn Long Kiến Tài xảy ra chuyện rồi, ngài không thể không quan tâm chúng tôi!”

“Phế vật!”

Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả tập đoàn Nhạn Chắn mà cũng không giải quyết được, ông cũng xứng đi theo nhà họ Tiết ư?”

Vẻ mặt Kim Chí Bằng vừa xấu hỗ vừa giận dữ, nhưng biết thân phận của đối phương, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Yên tâm đi, có tôi, Chấn Long Kiến Tài sẽ không xảy ra chuyện!”

Đối phương im lặng một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, sắc mặt Kim Chí Bằng mừng rỡ, vội vàng nói: “Cảm ơn Tiết tổng! Cảm ơn Tiết tổng!”

Ở bên kia, Dương Chấn và Lạc Khải đã rời khỏi Chân Long Kiến Tài.

“Chủ tịch, ngài nói xem, Kim Chí Bằng sẽ chuyển nhượng Chấn Long Kiến Tài cho chúng ta chứ?”

Trên đường về, Lạc Khải mở miệng hỏi.

Dương Chấn nhàn nhạt nói: “Ngày mai, ông ta sẽ cầu xin chúng ta thu mua Chắn Long Kiến Tài!”

Lạc Khải tuy không biết Dương Chấn lầy đâu ra tự tin để nói câu này, nhưng cũng rõ sự thâm sâu khó đoán của Dương Chấn, trong lòng thầm có chút kinh ngạc.

Một Chấn Long Kiến Tài không hề yếu kém so với tập đoàn Nhạn Chắn, nếu như bị tập đoàn Nhạn Chấn thu mua, vận hành thật tốt thì xếp hạng của tập đoàn Nhạn Chắn trong top Global 500 chắc chắn sẽ tăng mạnh.

Điều này đối với tập đoàn Nhạn Chắn mà nói sẽ là một lần biến chất.

Không quá 2 năm, sau khi Cửu Châu Thành được xây thành công, giá trị thị trường của tập đoàn Nhạn Chấn nhất định sẽ tăng mạnh lần nữa.

Nghĩ đến tương lai huy hoàng của tập đoàn Nhạn Chắn, Lạc Khải đột nhiên vô cùng trông đợi.

Ngày hôm sau, cỗ phiếu vừa mở sàn, giá trị cỗ phiếu của Chấn Long Kiến Tài trực tiếp rớt tới đáy.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ngân hàng đã đến thúc nợ rồi, còn có một lượng lớn có nhân viên của Chấn Long Kiến Tài từ chức.

Từ chiều hôm qua đến sáng nay, còn chưa tới 1 ngày mà công ty đã có hơn một nửa nhân viên từ chức rồi.

Điều này đối với Chắn Long Kiến Tài mà nói quả đúng là trong sương lạnh còn thêm tuyết.

Điều này khiến Kim Chí Bằng càng thêm kinh sợ, vội vàng gọi đi một cuộc: “Tiết tổng, tổng giám đốc ngân hàng Yên Đô đã đến Chắn Long Kiến Tài rồi, bây giờ đang ở dưới lầu.”

“Còn có giá trị cỗ phiếu của Chấn Long Kiến Tài, lại rớt rồi, Tiết tổng, không phải ngài nói, nhà họ Tiết sẽ giúp chúng tôi, sẽ không để xảy ra chuyện sao?”

Tiết tổng quát: “Hoảng cái gì? Không phải mới ngày thứ hai thôi sao?”

Kim Chí Bằng tức đến muốn mắng mỏ, Chắn Long Kiến Tài là tâm huyết của cả nhà họ Kim bọn họ, chỉ vì huỷ hợp tác với tập đoàn Nhạn Chắn mà tới hiện tại, giá trị thị trường của công ty đã bốc hơi gần một nửa rồi.

Đây mới chỉ chưa tới 1 ngày thôi, ông ta thậm chí còn không dám nghĩ, đợi đến khi cổ phiếu mở sàn ngày mai thì giá trị thị trường của Chấn Long Kiến Tài lại bốc hơi thêm bao nhiêu nữa?

Theo tình hình trước mắt thì Chấn Long Kiến Tài căn bản không có bắt kỳ dầu hiệu chuyền biến tốt nào cả.

Theo như phán đoán của ông ta thì chắc không chống cự nổi qua ngày mai, nhưng nhà họ Tiết lại nói với ông ta, đừng vội.

“Tiết tổng, tôi có thể không vội sao? Chân Long Kiến Tài đã tổn thất hơn 300 ngàn tỷ rồi, hôm nay nếu như còn không có dấu hiệu chuyển biến tốt thì chỉ e hôm nay sẽ còn bốc hơi thêm hơn 300 ngàn tỷ nữa đó.”

“Chấn Long Kiến Tài tổng cộng 900 ngàn tỷ, không tới hai ngày đã bốc hơi hơn 600 ngàn tỷ, ông nói cho tôi nghe, tôi lấy gì để chống đỡ đây?”

Ngữ khí của Kim Chí Bằng vô cùng dữ dằn, không phải không sợ nhà họ Tiết, mà là bị ép quá rồi.

“Khốn nạn! Ông lại dám dùng loại khẩu khí đó nói chuyện với tôi? Ông muốn chết sao?”

Tiết tổng đột nhiên quát.

Nghe thầy thanh âm tràn đầy sát khí của Tiết tổng, Kim Chí Bằng mới như tỉnh dậy từ trong giác mơ, đối phương là nhà họ Tiết vương tộc, cho dù đối phương chỉ là một nhân vật nhỏ của nhà họ Tiết đi chăng nữa thì cũng không phải là người mà ông ta có thể quát.

“Tiết tổng, xin lỗi! Xin lỗi! Tôi cũng là vì sốt ruột quá thôi, xin ngài thứ lỗi!” Kim Chí Bằng vội vàng xin lỗi.

Tiết tổng hừ lạnh một tiếng: “Ông cứ yên tâm là được, chỉ cần toàn lực đối đầu với tập đoàn Nhạn Chấn được rồi, chỉ cần có thể hạ bệ tập đoàn Nhạn Chắn thì Chấn Long Kiến Tài tổn thất bao nhiêu tiền, nhà họ Tiết bồi thường gấp đôi!”

Kim Chí Bằng vội vàng nói: “Cảm ơn Tiết tổng! Cảm ơn Tiết tổng!”

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Kim Chí Bằng toàn là lửa giận, hung hăng nện một đắm lên bàn, gào lên: “Nhà họ Tiết, thật sự coi ông đây là tên ngốc sao?”

“Chấn Long Kiến Tài căn bản không chống được quá ba ngày, đợi đến khi Chấn Long Kiến Tài thật sự phá sản rồi thì nhà họ Tiết còn ngó ngàng đến tôi sao?”

Kim Chí Bằng không phải tên ngốc, mà ngược lại rất thông minh, rất nhanh đã hiểu ra cái lợi và hại ở trong đó rồi.

“Chủ tịch Kim, không hay! Không hay rồi! Giám đốc Lưu đã tức giận rồi, ông ta đã dùng danh nghĩa của ngân hàng Yên Đô gửi thư luật sư cho chúng ta rồi, ra hạn chúng ta trả nợ vào hôm qua, bây giờ còn một số tiền còn chưa trả, nói muốn đóng băng tài khoản của công ty chúng ta.”

Chính vào lúc này, một nhân viên quản lý cấp cao xông vào, vẻ mặt hoảng loạn mà nói.

Mãi đến lúc này, Kim Chí Bằng mới ý thức ra, nhà họ Tiết căn bản không dựa vào được, nếu không cũng không thể không xử lý bên ngân hàng Yên Đô được.

“Đúng rồi, danh thiếp!”

Ông ta đột nhiên nhớ ra, trước khi Dương Chấn rời đi hôm qua, đã đặc biệt để lại một tắm danh thiếp nhưng đã bị ông ta ném vào thùng rác.

Ông ta vội vàng đổ thùng rác xuống đất, đích thân tìm danh thiếp của Dương Chấn từ trong đống rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.