Chàng Rể Chiến Thần

Chương 694: Chương 694: Cơ hội rời đi




Lúc này, Dương Chấn đang ở trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Chấn.

Anh không hề lo lắng chuyện Chấn Long Kiến Tài thất hứa, ngược lại anh vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế làm việc, trên bàn còn đặt mấy cuốn bản vẽ.

Tất cả bản vẽ này do giáo sư Đỗ thiết kế về Cửu Châu Thành, điều làm cho Dương Chấn kinh ngạc là ngay cả hai sư tử đá ở lối vào Cửu Châu Thành cũng do giáo sư Đỗ tự mình thiết kế.

Không chỉ có như thế, kiến trúc bên trong Cửu Châu Thành cũng có bản vẽ vô cùng chỉ tiết.

“Giáo sư Đỗ, đúng là bậc thầy trong ngành kiến trúc, quả nhiên là lợi hại, thiết kế này quá hoàn mỹ!”

Dương Chấn không hề che giấu sự khen ngợi.

Lạc Khải cũng vô cùng vui vẻ, cười nói: “Mấy ngày nay Chấn Long Kiến Tài dừng cung cấp vật liệu cho chúng ta, hạng mục Cửu Châu Thành cũng dừng thi công, giáo sư Đỗ còn tưởng hạng mục Cửu Châu Thành thất bại, sắp phát điên rồi.”

Dương Chấn cười nói: “Ông không nói với giáo sư Đỗ sao? Không tới ba ngày, hạng mục Cửu Châu Thành có thể khởi công lại một lần nữa?”

Vẻ mặt Lạc Khải chua xót nói: “Tôi nói rồi, nhưng giáo sư Đỗ không nhìn thấy công trường thi công thì sẽ không tin!”

“Hiện tại ông thông báo một chút, chiều nay vật liệu sẽ đến công trường, nói công trường chuẩn bị thi công.”

Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng nói.

Lạc Khải khiếp sợ trong lòng, dù sao Chắn Long Kiến Tài vẫn chưa nhượng bộ, hiện tại Dương Chấn nói chiều nay muốn khởi công, dáng vẻ này là nắm chắc phần thắng trong tay!

Không phải Lạc Khải không tin tưởng Dương Chấn, mà lúc này tập đoàn Nhạn Chắn đối mặt với kẻ địch quá mạnh.

Lạc Khải vừa chuẩn bị rời đi để sắp xếp nhiệm vụ của Dương Chấn, điện thoại bàn của Dương Chấn bỗng nhiên vang lên.

Dương Chấn ấn nút loa ngoài, một giọng nói quen thuộc lại tràn đầy lo lắng bỗng vang lên: “Chủ tịch Dương, tôi đồng ý chuyện tập đoàn Nhạn Chấn thu mua, ba trăm nghìn tỷ, tôi đồng ý!”

Lạc Khải nghe vậy thì vẻ mặt lập tức kinh ngạc.

Ông ta vốn cho rằng Chấn Long Kiến Tài vẫn tiếp tục kiên trì, nhưng không ngờ lại nhượng bộ nhanh như thế.

Không lẽ Dương Chấn nói đúng, buổi chiều công trường có thể khởi công?

“Chủ tịch Kim, hình như ông nhầm một chuyện rồi, ngày hôm qua Chấn Long Kiến Tài có giá trị thị trường là chín trăm nghìn tỷ, tôi chấp nhận thu mua với giá ba trăm nghìn tỷ, hôm nay hình như giá trị thị trường của Chấn Long Kiến Tài chỉ có ba trăm nghìn tỷ? Ông cho rằng tôi còn thu mua với giá ba trăm nghìn tỷ sao?”

Vẻ mặt Dương Chấn bình tĩnh nói: “Huống chỉ, dựa theo tình hình hiện tại, giá trị thị trường của Chấn Long Kiến Tài đang có xu hướng giảm mạnh, ông nghĩ còn có giá trị không?”

“Vậy rốt cuộc cậu muốn thu mua Chấn Long Kiến Tài với giá bao nhiêu?”

Kim Chí Bằng nghiến răng nghiền lợi hỏi.

“Ba mươi nghìn tỷ!”

Dương Chấn nhẹ nhàng nói.

Lúc anh nói ba mươi nghìn tỷ thì ngay cả Lạc Khải cũng khiếp sợ, ngày hôm qua giá trị thị trường vẫn còn chín trăm nghìn tỷ, đến hôm nay biến thành ba mươi nghìn tỷ?

“Cậu nói cái gì? Ba mươi nghìn tỷ? Cậu dùng ba mươi nghìn tỷ thu mua Chấn Long Kiến Tài có giá trị thị trường là chín trăm nghìn tỷ sao?”

Giọng nói của Kim Chí Bằng tràn ngập tức giận: “Dương Chấn, cậu đúng là quá đáng! Rất quá đáng! Tôi nói cho cậu biết cậu không đưa cho tôi ba trăm nghìn tỷ, cho dù Chấn Long Kiến Tài phá sản thì tôi cũng không chấp nhận đề cậu thu mua.”

Lạc Khải lo lắng, rất muốn nói với Dương Chấn chấp nhận kế hoạch thu mua Chắn Long Kiến Tài với giá ba trăm nghìn tỷ.

Không ngờ Dương Chấn lại nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta không còn gì để nói, ông cứ tiếp tục ôm lầy tình hình hỗn loạn của Chấn Long Kiến Tài, chờ ngày mai phá sản đi!”

“Đúng rồi, tôi nói cho ông biết cho dù Chấn Long Kiến Tài phá sản thì sẽ có Chấn Long Kiến Tài mới xuất hiện, với địa vị của tập đoàn Nhạn Chấn ở Yên Đô thì chúng tôi có thể nhanh chóng lầy được hợp đồng cung ứng, hạng mục Cửu Châu Thành sẽ nhanh chóng tiếp tục khởi động lại.”

“Đến lúc đó, ông không thể ngăn cản hạng mục Cửu Châu Thành tiếp tục thi công, đối nhọ Tiết mà nói thì ông và Chấn Long Kiến Tài cũng hoàn toàn mắt đi tác dụng đúng không?”

“Chủ tịch Kim, ông nói xem đến lúc đó nhà họ Tiết còn giữ lời hứa cho ông lợi ích hay không?”

Giọng của Dương Chấn vô cùng nhẹ nhàng, giống như có sức lôi cuốn kỳ lạ, ngay cả Lạc Khải cũng cảm thấy lạnh cả người.

Dương Chấn nói xong thì cúp điện thoại.

Không chỉ có như thế, anh còn tháo dây điện thoại bàn ra.

“Chủ tịch, không lẽ cậu thật sự muốn từ bỏ việc thu mua Chấn Long Kiến Tài chứ?” Lạc Khải nghi ngờ hỏi.

Dương Chấn lắc đầu, cười nói: “Kim Chí Bằng không gọi được cho tôi thì nhất định sẽ đến tập đoàn Nhạn Chắn cầu xin tôi, hiện tại toàn bộ Yên Đô nằm trong sự khống chế của chúng ta, ngoại trừ tập đoàn Nhạn Chắn thì không có ai có thể cứu được Chấn Long Kiến Tài.”

Lạc Khải nghe vậy thì bỗng hiểu ra, càng thêm kính trọng Dương Chấn.

Quả nhiên không tới hai mươi phút, Kim Chí Bằng đã đến tập đoàn Nhạn Chấn.

“Chủ tịch Dương, tôi bán! Ba mươi nghìn tỷ, tôi bán toàn bộ Chấn Long Kiến Tài cho cậu!”

Kim Chí Bằng thấy Dương Chấn thì vẻ mặt đầy cầu xin nói.

Lúc ông ta nói chuyện vẫn luôn thở hồn hến, rõ ràng vừa rồi ông ta chạy đến văn phòng của Dương Chấn.

Đến lúc này sự lo lắng của Lạc Khải mới hoàn toàn biến mắt, vẻ mặt rất kích động.

Tập đoàn Nhạn Chấn chỉ dùng ba mươi nghìn tỷ để thua mua Chắn Long Kiến Tài có giá trị thị trường chín trăm nghìn tỷ.

Dương Chấn lại không có vẻ kích động, anh chỉ nói: “Lạc tổng, ông và chủ tịch Kim nói chuyện với nhau ***”

“Được!”

Lạc Khải cung kính trả lời, ngay sau đó châm chọc nhìn vào mắt Kim Chí Bằng nói: “Đi thôi! Chủ tịch Kim!”

Từ đầu đến cuối Dương Chấn luôn cúi đầu nhìn bản vẽ hạng mục Cửu Châu Thành, không nhìn Kim Chí Bằng một chút nào.

Mặc dù Kim Chí Bằng cảm thấy uất nghẹn, nhưng cho tới bây giờ, ông ta đã bắt lực, nếu không chấp nhận cho tập đoàn Nhạn Chắn thu mua thì Chấn Long Kiến Tài sẽ phải phá sản.

Quan trọng là ông ta còn phải gánh vác khoản nợ khổng lồ.

Hiện tại trong tay còn có ba nghìn tỷ, ông ta cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.

Tập đoàn Nhạn Chấn nhanh chóng thu mua Chắn Long Kiến Tài, mà hạng mục Cửu Châu Thành cũng khởi động lại.

Yên Đô, trong biệt thự tư nhân cao cấp ở vùng ngoại thành.

Tiết Nguyên Bá bị nhốt ở Yên Đô suốt ba ngày, vẫn không có cơ hội rời đi.

Dương Chấn dẫn đầu máy gia tộc cố gắng tìm kiếm tung tích của ông ta, hiện tại ông ta rời đi thì chẳng khác gì tìm đường chết.

Ông ta biết rõ Dương Chấn, anh thật sự có thể giết người diệt khẩu.

“Tam vương tử, Chấn Long Kiến Tài đã bị tập đoàn Nhạn Chấn thu mua!”

Tiết Nguyên Bá bỗng nhận được tin tức Chấn Long Kiến Tài bị thu mua.

“Cái gì? Đồ con lợn Kim Chí Bằng, ông ta thật sự đưa Chắn Long Kiến Tài cho người khác sao?”

Tiết Nguyên Bá biết được tin tức này thì lập tức nỗi giận.

Ông ta đã âm thầm làm mọi thứ, vốn cho rằng mượn dùng danh tiếng của nhà họ Tiết thì Kim Chí Bằng chắc chắn sẽ đồng ý.

Ông ta đã điều tra rõ ràng, tập đoàn Nhạn Chắn đã đầu tư số tiền lớn vào hạng mục Cửu Châu Thành, nếu hạng mục Cửu Châu Thành thất bại thì tập đoàn Nhạn Chấn sẽ chịu tổn thất rất lớn.

Thậm chí có thể làm cho tập đoàn Nhạn Chấn phá sản trong vòng một tháng.

Nhưng ông ta không ngờ lại thất bại.

Sau khi ông ta cúp máy thì một người trung niên mặc đồ vải đi tới, mở miệng nói: “Tam vương tử, chúng ta đã rời khỏi nhà họ Tiết quá lâu rồi, nếu chúng ta không trở về thì sợ là sẽ có lời ra tiếng vào.”

Sắc mặt Tiết Nguyên Bá càng thêm khó coi.

Nhiệm vụ lần này của ông ta là nắm lấy ba tỉnh, nhưng Dương Chấn tham gia vào nên đã mắt đi tỉnh Giang Bình, ông ta rơi vào đường cùng nên đi tới Yên Đô, định giải quyết Dương Chấn trước, sau đó giành lại Giang Bình.

Nhưng hiện tại không chỉ không giải quyết được Dương Chấn, ngược lại ông ta còn bị Dương Chấn bao vây ở Yên Đô.

Cho tới bây giờ nhà họ Tiết chưa biết rõ những chuyện này, nếu hai anh trai biết ông ta dùng nhiều thời gian như thế nhưng không chỉ không nắm được ba tỉnh, ngược lại còn bị Dương Chấn bao vây ở Yên Đô, sợ là địa vị của ông ta ở nhà họ Tiết cũng sẽ giảm xuống.

“Đây là lúc rời đi!”

Tiết Nguyên Bá im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cắn răng nói: “Nhưng trước đó phải làm cho Yên Đô hỗn loạn lên, nếu Yên Đô hỗn loạn thì tôi mới có cơ hội rời đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.