Chàng Rể Chiến Thần

Chương 671: Chương 671




Tôn Húc tát Hồng Hưng một bạt tai, vội vàng chạy chậm đến trước mặt Dương Chấn.

“Anh Dương, anh sao lại ở đây?”

Tôn Húc khom lưng cúi đầu hỏi thăm, thái độ vô cùng cung kính

Hồng Hưng đã nương nhờ vào nhà họ Tôn, vẻ mặt vô cùng khó coi, đồng thời cũng có một loại sợ hãi kinh khủng, lan tràn khắp cơ thể anh ta.

Trước đó nhà họ Thái bị diệt, sau khi nhà họ Trần lên thay thế, Yên Đô đã có người đồn, nhà họ Trần là một gia tộc từ tỉnh lẻ đến, sở dĩ có thể thay thế nhà họ Thái, cũng là bởi vì có nhân vật lớn giúp đỡ.

Hôm nay, ngay cả người đứng đầu nhà họ Tôn, một trong Yên Đô Bát Môn, Tôn Húc, trước mặt Dương Chấn cũng cung kính như thế, mà lúc trước anh ta đến chiêu hàng nhà họ Trần, đã nhìn thấy Dương Chấn và Trần Hưng Hải ngồi cùng nhau, hơn nữa lại còn ngồi ở vị trí trung tâm.

Tất cả dấu hiệu đều thể hiện, Dương Chấn chính là nhân vật lớn thần bí sau lưng nhà họ Trần.

Nghĩ đến đây, Hồng Hưng chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa sợ đến tiểu ra.

Không chỉ Hồng Hưng, còn có Lê Triết cầm đầu liên minh năm tộc, lúc này cũng sợ ngây người.

Đây chính là người đứng đầu nhà họ Tôn một trong Yên Đô Bát Môn, trong mắt bọn họ, đã là đứng đầu gia tộc ở đỉnh cao nhất rồi, lúc này trước mắt Dương Chấn, lại cúi đầu khom lưng, giống như là vô cùng e ngại Dương Chấn.

Dương Chấn nhàn nhạt đưa mắt nhìn Tôn Húc, cười lạnh một tiếng: “Gia chủ Tôn, trận chiến của ông thật lớn, mang nhiều người đến như vậy, là muốn tiêu diệt nhà họ Trần sao?”

Tôn Húc sợ đến mức cả người run lên, vội vàng lắc đầu: “Anh Dương, nếu như tôi có thể sớm biết, nhà họ Trần có quan hệ với anh, cho dù cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám dẫn người đến!”

Dứt lời, ông ta trực tiếp phẫn nộ quát lên với đám cường giả nhà họ Tôn được ông ta mang đến sau lưng: “Sao còn đứng thất thần làm gì? Nhanh cút đi?”

Lần trước ông ta dẫn người đến nhà họ Diệp, đã bị Dương Chấn trực tiếp giữ lại một đám cường giả cao cấp nhất của nhà họ Tôn lại rồi.

Vất vả bồi dưỡng ra một đám cường giả, ông ta sợ Dương Chấn lại giữ lại.

Nhưng lúc mọi người ở đây muốn rút lui, Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói: “Chậm đã!”

Trong lòng Tôn Húc rơi một tiếng, thấp thỏm lo âu hỏi thăm: “Anh Dương, anh là cần giữ bọn họ lại giúp anh giải quyết việc gì sao?”

Dương Chấn cười híp mắt nói: “Ông đúng là nói đúng rồi, tôi mượn bọn họ một thời gian.”

Tôn Húc sắp khóc: “Anh Dương, tôi thật sự biết sai rồi, xin anh tha cho tôi một lần đi!”

Dương Chấn nhíu mày lại: “Tôi chỉ là mượn ông mấy người, ông đây là không muốn?”

Mọi người nhìn thấy Tôn Húc ăn nói khép nép, cũng sợ ngây người.

Người đứng đầu một trong Yên Đô Bát Môn, khi nào lại dễ bị bắt nạt như vậy chứ?

“Anh Dương anh nói đi, cần mượn bao nhiêu người?”

Tôn Húc biết, muốn bình yên vô sự rời đi, căn bản không có khả năng.

Dương Chấn liếc nhìn, đại khái biết Tôn Húc mang theo bao nhiêu người, khoảng chừng 300 người.

“Tôi cũng không làm khó ông, cho tôi mượn 200 người, đợi dùng xong rồi sẽ trả lại cho ông.” Dương Chấn nói ra.

Tôn Húc vốn cho là Dương Chấn sẽ cướp hết 300 người, vừa nghe chỉ cần 200 người, ông ta mới thở dài một hơi.

“Được, anh Dương đã mở miệng, tôi đây đưa cho anh 200 người, chỉ là, tôi muốn biết, anh Dương khoảng lúc nào thì có thể sử dụng xong đám người này?”

Tôn Húc cắn răng đồng ý, nhưng cũng không yên tâm, cẩn thận hỏi lại.

“Ông nói thế nào cũng là người đừng đầu nhà họ Tôn một trong Yên Đô Bát Môn, sao cứ lề mà lề mề vậy? Không phải là mượn ông 200 người thôi sao? Nếu như ông không muốn, thì trực tiếp từ chối, tôi cũng không làm khó ông.”

Dương Chấn bất mãn nói.

Tôn Húc vội vàng lắc đầu: “Anh Dương bớt giận, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn xem xem, nhưng người này có đủ dùng hay không.”

“Sao thế? Nếu như không đủ dùng, ông có thể cho tôi mượn thêm một chút?” Dương Chấn trêu tức hỏi.

Tôn Húc thậm chí muốn tát mình một cái rồi, chính mình giả vờ lung tung cái gì chứ?

“Anh Dương, cũng không dối gạt anh, 300 người này, đã là tất cả cường giả của nhà họ Tôn, nếu như cho anh mượn nữa, nhà họ Tôn thật sự sẽ sụp đổ.” Tôn Húc đau khổ nói.

“Được rồi được rồi, nhìn cái vẻ keo kiệt của ông kia, không phải chỉ là mượn ông 200 người sao? Nhanh mang theo những người khác cút đi!”

Dương Chấn phất tay nói.

Tôn Húc nào dám tiếp tục ở lại, chỉ dẫn 100 người rời đi, còn lại 200 người thì bị giữ lại.

“Gia chủ Tôn, tôi cũng cùng ngài rời đi.”

Hồng Hưng nhìn thấy Tôn Húc đi xa, mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

“Tôi cho phép anh rời đi sao?”

Giọng nói của Dương Chấn đột nhiên vang lên.

Hai chân Hồng Hưng mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.

“Anh Dương, tôi chỉ là một người truyền lời, vẫn xin anh đừng làm khó tôi.” Hồng Hưng nơm nớp lo sợ nói.

Dương Chấn không để ý, Hồng Hưng rời đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Nhất thời, liên minh năm tộc ở đây, lại thêm nhà họ Hồng, tổng cộng có sáu gia tộc.

“Vừa rồi cho mấy người nửa tiếng thời gian suy nghĩ, mấy người hẳn là đã nghĩ kỹ rồi chứ? Vốn định giao ra một nửa sản nghiệp của gia tộc thần phục? Hay là trực tiếp bị diệt?”

Ánh mắt Dương Chấn nhìn về phía người của liên minh năm tộc hỏi.

Năm tộc vốn còn ôm một chút hy vọng, sau khi chính mắt nhìn thấy Tôn Húc cung kính trước mặt Dương Chấn, nào còn dám chọn bị diệt?

“Anh Dương, nhà họ Phùng nguyện ý giao ra một nửa sản nghiệp, đồng thời thần phục!”

“Nhà họ Viên, cũng nguyện ý giao ra một nửa sản nghiệp, đồng thời thần phục!”

“Nhà họ Tằng, nguyện ý giao ra một nửa sản nghiệp, đồng thời thần phục!”

“Nhà họ Trương, nguyện ý thần phục, đồng thời giao ra một nửa sản nghiệp!”

Trong năm tộc, ngoại từ Lê Triết, gia chủ của bốn gia tộc khác, đều tỏ thái độ.

Trước đó, bọn họ vốn đã chuẩn bị phải giao ra sản nghiệp, chỉ là Tôn Húc dẫn người xuất hiện, mới dao động bọn họ.

Bây giờ ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không dám đắc tội Dương Chấn, bọn họ cùng liên thủ lại cũng không phải đối thủ của nhà họ Tôn, cho dù liên thủ, cũng có cái gì có thể dùng chứ?

Hồng Hưng một bên, cũng sợ ngây người.

Năm gia tộc không yếu hơn nhà họ Hồng bao nhiêu, bốn gia tộc trong đó, đều giao ra một nửa sản nghiệp của gia tộc, còn muốn thần phục Dương Chấn.

Anh ta cảm giác giống như là đang nằm mơ, mà ngay cả chuyện Yên Đô Bát Môn không làm được, Dương Chấn lại làm được!

“Được, bây giờ mấy người có thể rời đi, sau đó mang theo kết toán tài sản gia tộc, tự mình đi đến tập đoàn Nhạn Chấn, tìm Tổng giám đốc Lạc Khải, làm thủ tục chuyển giao sản nghiệp.”

Dương Chấn nhàn nhạt nói ra.

Nghe vậy, đứng đầu tứ đại gia tộc giống như là đặc xá, sau khi nói cám ơn, vội vàng rời đi.

“Nhà họ Lê, cũng nguyện ý giao ra một nửa sản nghiệp, hơn nữa thần phục với anh!”

Lê Triết biết rõ đại thế đã mất, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Chỉ là, ông ta vừa dứt lời, một tiếng ầm ầm vang lên, sau đó hơn mười chiếc SUV liên tiếp chạy vào nhà họ Trần.

50 đại hán khôi ngô trang bị đầy đủ, trực tiếp nhảy xuống xe.

“Gia chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể động thủ với nhà họ Trần!”

Người đàn ông cầm đầu trực tiếp đi đến trước mặt Lê Triết, cung kính nói.

Anh ta căn bản không chú ý, lúc này vẻ mặt Lê Triết khó coi đến mức nào.

“Bốp”

Lê Triết lập tức tát người đàn ông cầm đầu kia, cả giận nói: “Ai nói cho anh là động thủ với nhà họ Trần? Cút! Lập tức dẫn người cút ra khỏi nhà họ Trần cho tôi.”

Ngay cả 300 cường giả Tôn Húc mang đến, cũng bị Dương Chấn giữ lại 200 người, huống chi là 50 người cường giả này.

Người đàn ông cũng bị đánh cho choáng váng rồi, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám không phục tùng mệnh lệnh của Lê Triết, vội vàng dẫn người rời đi.

“Đứng lại!”

Dương Chấn đột nhiên mở miệng.

Anh vừa mở miệng, Lê Triết chỉ cả cảm thấy bắp chân của mình cũng run rẩy.

“Đã là tinh nhuệ gia chủ nhà họ Lê đưa đến, sao có thể rời đi?”

Dương Chấn nghiền ngẫm nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Lê Triết lập tức thay đổi, quả nhiên, vẫn là muốn lưu lại toàn bộ 50 tinh nhuệ mà anh ta tỉ mỉ đào tạo ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.