Chàng Rể Chiến Thần

Chương 734: Chương 734




Bọn họ biết hôm nay là một trận đánh cược. Cược thắng, sau này bọn họ làm chủ Yến Đô. Cược thua sẽ phải rời đi, thậm chí còn mất mạng.

Dương Chấn không lên tiếng, nghiền ngẫm nhìn hai phe giằng co như đang xem kịch.

“Trừ nhà họ Hoàng còn có chút thực lực, mấy nhà còn lại là cái thá gì?”

Vũ Văn Bân cười lạnh một tiếng: “Liên minh của bảy trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ sợ đám ô hợp các người sao?”

“Đám ô hợp?”

Dương Chấn bỗng nở nụ cười âm trầm.

Vũ Văn Bân sợ run người, nghĩ tới bên cạnh còn các gia tộc khác mới mạnh miệng nói tiếp: “Sao hả? Nói các người là đám ô hợp còn không chịu thừa nhận à?”

“Bây giờ một kẻ không có thân phận đặc biệt như tôi đã có thể đe dọa các người không dám làm gì tôi”.

Dương Chấn cười híp mắt nói: “Tôi rất muốn hỏi các người, rốt cuộc ai mới là đám ô hợp?”

Vũ Văn Bân nghẹn họng, thẹn quá hóa giận nói: “Mày cứ hống hách đi, ông chủ Long sẽ không tha cho mày đâu. Đắc tội Hoàng tộc đúng là tự tìm chết!”

Dương Chấn không thèm để ý tới anh ta, bật cười nhìn Long Đằng dưới chân: “Thật đáng buồn cho ông, đã bị tôi giẫm đạp dưới chân mà đám người đi theo ông lại chỉ biết giật dây ông đối phó tôi. Bọn họ không dám động vào tôi, chỉ có thể đấu võ mồm”.

“Ông chủ Long nói xem, nếu tôi giết ông, bọn họ có trả thù cho ông không?”

Nghe vậy, Long Đằng hốt hoảng run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, Dương Chấn đột nhiên buông lỏng chân. Long Đằng tranh thủ lăn sang bên cạnh bò dậy.

Ông ta ra lệnh cho bảy gia tộc bên phe mình: “Các người lập tức giết chết thằng ranh này cho tôi. Nếu không sau này các người sẽ là kẻ thù của nhà họ Long!”

Không ai nghĩ tới Dương Chấn sẽ thả Long Đằng.

Hai cao thủ Long Đằng dẫn tới đều bị một mình Dương Chấn đánh bại.

Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào gia tộc khác.

Nhưng thực lực Dương Chấn vừa thể hiện đã khiến tất cả kinh sợ.

Hai cao thủ đứng đầu nhà họ Long còn chẳng chịu nổi một đòn của anh, nói gì tới cao thủ của gia tộc khác?

Người của bảy gia tộc kia ngơ ngác nhìn nhau, không ai chịu đứng ra đối phó Dương Chấn.

Trái lại bên phía Dương Chấn, Hoàng Chính dẫn đầu hơn trăm cao thủ kề vai sát cánh bên anh.

Bốn nhà Trần, Hàn, Quan, Hồng cũng đứng cạnh Dương Chấn.

“Ai dám động đến cậu Chấn, nhà họ Hoàng đập chết kẻ đó!”

Hoàng Chính đứng chắn trước người Dương Chấn, căm tức nhìn đám người Long Đằng lớn tiếng hét.

“Ai dám động đến cậu Chấn, nhà họ Trần sẽ đuổi cùng giết tận!”

“Ai dám động đến cậu Chấn, nhà họ Quan cũng sẽ không buông tha!”

“Ai dám động đến cậu Chấn, nhà họ Hàn sẽ đấu lại đến hơi thở cuối cùng!”

“Muốn động đến cậu Chấn phải bước qua xác Hồng Hưng tôi!”

Nhà họ Trần và nhà họ Hồng vốn là một trong các gia tộc mạnh nhất phía dưới tám gia tộc đứng đầu. Bọn họ liên thủ tạo ra áp lực không nhỏ.

Nhưng mấy gia tộc kém xa bảy gia tộc bên phe Long Đằng liên thủ lại dọa bảy gia tộc bọn họ sợ hãi.

“Ông chủ Long thấy chưa? Đây chính là các gia tộc ông muốn che chở đấy. Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ông, không ai chịu xông pha chiến đấu vì ông”.

Dương Chấn cười híp mắt nhìn Long Đằng: “Đám vô ơn này có đáng để ông đối đầu chúng tôi không?”

“Ông chủ Long đừng nghe nó châm ngòi ly gián!”

Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Chấn cố ý đấy. Nó ỷ có võ biết trong chúng tôi không có ai đánh lại được nên mới khiêu khích ông”.

“Không sai, cậu ta đang chia rẽ chúng ta. Ông chủ Long đừng mắc lừa!”

“Phải đó, ông chủ Long mau gọi cao thủ nhà họ Long tới đối phó cậu ta đi. Đừng mắc mưu cậu ta”.

Chủ của bảy gia tộc thi nhau thuyết phục.

Dương Chấn nói tiếp: “Ông chủ Long đã biết bọn họ đều là lũ vô ơn rồi chứ? Bọn họ luôn miệng bảo tôi với ông là kẻ địch, biết rõ hai cao thủ bảo vệ ông đều bị tôi đánh bại mà vẫn muốn ông gọi thêm người tới”.

“Chẳng phải là đang cố ý khiêu khích quan hệ giữa chúng ta sao?”

“Vừa rồi ông cũng đã thấy, hai cao thủ của ông không chịu nổi một đòn của tôi. Ông cũng là người luyện võ, chắc phải biết có gọi thêm bao nhiêu người tới cũng không ích gì”.

“Rõ ràng bọn họ đang cố ý lừa ông chủ Long đối phó tôi, sau đó mượn tay tôi tiêu diệt vài cao thủ nhà họ Long”.

“Bọn họ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ chúng ta đều bị tổn thất mới liên thủ tấn công”.

“Vậy thì sau này Yến Đô sẽ không còn tôi và nhà họ Long nữa”.

Nghe Dương Chấn nói vậy, Long Đằng ngày càng tức giận.

Đám người Vũ Văn Bân hốt hoảng sốt ruột.

Ai cũng biết Dương Chấn đang cố tình châm ngòi ly gián, nhưng nghe anh phân tích y như thật vậy.

Bởi vì đúng là có khả năng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.