“Ông chủ Long đừng nghe thằng ranh kia nói nhăng nói cuội! Cậu ta đang cố tình chia rẽ chúng ta đấy!”
Thấy Long Đằng nổi giận, Tôn Húc vội vàng lên tiếng.
“Ông chủ Tôn nghĩ tôi đang chia rẽ các người, sao các ông không đấu với tôi trước?”
Dương Chấn khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nói.
Sắc mặt Tôn Húc cứng đờ. Ông ta muốn thuyết phục Long Đằng giết Dương Chấn, không ngờ anh lại chủ động đề nghị ông ta lên trước.
Cả Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch đều bị Dương Chấn dễ dàng đánh bại. Nhà họ Tôn còn ai có thể đánh lại anh?
“Sao hả? Ông chủ Tôn sợ à?”
Dương Chấn bật cười nói: “Vừa nãy chính ông đã nói chúng tôi chỉ là một đám ô hợp. Nhà họ Tôn không dám động vào đám ô hợp này thì là cái gì?”
Tôn Húc liên tục phản bội khiến Dương Chấn muốn giết ông ta.
“Tôi thấy cậu ta nói không sai. Nhà họ Tôn các cậu lên trước đi”.
Bấy giờ Long Đằng cũng lên tiếng.
Tôn Húc bất lực nói: “Ông chủ Long, không phải tôi không muốn ra tay mà nhà họ Tôn thực sự không phải đối thủ của cậu ta!”
“Chỉ người nhà họ Long mới đánh lại được Dương Chấn!”
“Bốp!”
Long Đằng tát mạnh vào mặt Tôn Húc, giận dữ hét lên: “Cậu muốn nhà họ Long làm kẻ chết thay hả?”
“Tôi nói cho cậu biết nhà họ Tôn không chịu ra tay thì đừng trách!”
Long Đằng hung dữ nói.
Tôn Húc sắp khóc đến nơi. Hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, dù là Long Đằng hay Dương Chấn, ông ta đều không đắc tội nổi.
“Ông chủ Long, nhà họ Tôn thật sự đánh không lại. Xin ông tha cho chúng tôi, phái cao thủ nhà họ Long tới đi!”
Tôn Húc hốt hoảng nói.
“Bốp!”
Long Đằng lại tát thêm cái nữa: “Loại sâu mọt như cậu cũng dám lợi dụng nhà họ Long sao?”
“Bốp!”
“Người nhà họ Tôn đông như vậy mà không dám động tới một thằng nhóc, cậu còn dám nói mình thuộc tám gia tộc đứng đầu Yến Đô?”
Long Đằng tiếp tục vung tay lên tát.
Khóe miệng Tôn Húc be bét máu, chỉ có thể cam chịu bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
“Gia tộc Vũ Văn lên đối phó cậu ta đi!”
Long Đằng bỗng nhìn sang Vũ Văn Bân, lạnh giọng nói.
Vũ Văn Bân lập tức run lên, cười giả lả: “Ông chủ Long, thực lực của Dương Chấn quá khủng bố. Tôi đề nghị…”
“Bốp!”
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Long Đằng vả mặt: “Tôi bảo các người đối phó cậu ta, không phải bảo các người đề nghị với tôi!”
“Nhưng…”
Vũ Văn Bân vừa mới mở mồm ra đã bị ăn vả tiếp. Long Đằng quát: “Nhưng nhị cái gì? Nói mau, gia tộc Vũ Văn các người có định đối phó Dương Chấn không?”
Vũ Văn bân còn định mượn sức nhà họ Long giải quyết Dương Chấn hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta đã thấy cao thủ hàng đầu nhà họ Tào cũng bị Dương Chấn đánh bại.
Gia tộc Vũ Văn có ai đấu lại được Dương Chấn?
Nhưng anh ta cũng không dám đắc tội Long Đằng, chỉ có thể ngậm miệng.
“Nhà họ Tống!”
Long Đằng lại nhìn về nhà họ Tống: “Các người đối phó Dương Chấn đi!”
Tống Thanh Sơn lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Bốp!”
Long Đằng tát bay lão ta, giận dữ quát: “Vô dụng!”
“Nhà họ Lâm!”
“Nhà họ Điền!”
“Nhà họ Diệp!”
Mỗi lần Long Đằng gọi tên một gia tộc, chủ gia tộc đó đều cuống quít cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Vô dụng!”
Long Đằng cả giận rống lên: “Các người đều là một lũ vô dụng!”
“Luôn mồm đòi giết Dương Chấn nhưng không một ai dám ra tay”.
“Các người thực sự coi tôi là đồ ngu à?”