“Tô Thanh Sơn, ông đúng thật là không cần mặt mũi nữa rồi. Mới vừa rồi ông còn muốn tới làm chó cho nhà họ Tiết, người ta không thèm nhận, ông lại muốn đi cầu cứu ngài Dương để ngài Dương thu nhận ông làm chó sao?”
Vẻ mặt Quan Tôn Sắc phẫn nộ nói.
Trong mắt Hàn Khiếu Thiên cũng nổi lên sát ý, lạnh giọng lên tiếng: “Tô Thanh Sơn, chúng tôi có thể khoan dung để ông tới nhà họ Tiết làm chó, nhưng tuyệt đối không khoan dung cho ông nếu ông dám lấy ngài Dương ra trở thành cái lốp dự phòng cho ông!”
Ba chữ lốp dự phòng thật vừa khéo chính là suy nghĩ của Tô Thanh Sơn, ông ta vốn dĩ chính là nghĩ như thế! Ở trong mắt ông ta, phục tùng nhà họ Tiết, là lựa chọn đầu tiên.
Còn Dương Chấn, chỉ là lựa chọn thứ hai cũng chính là lựa chọn phòng bị bất đắc dĩ.
Tô Thanh Sơn nôn nóng, lập tức nói: “Ngài Dương? Tôi không có ý nghĩ sẽ kéo ngài Dương trở thành lốp dự phòng, cho dù nhà họ Tiết thật sự nguyện ý chấp nhận nhà họ Tô, tôi cũng tuyệt đối không trở thành kẻ thù với ngài Dương!”
“Ngài Dương, ngàn vạn lần mong ngài đừng để tên đầu tường này lừa gạt, nếu như ông ta thật sự suy nghĩ cho ngài, ông ta sẽ không bày tỏ thái độ trung thành với nhà họ Tiết rồi!”
Quan Tôn Sắc gấp gáp nói.
Hàn Khiếu Thiên cũng mở miệng: “Ngài Dương, hạng người này căn bản không có tư cách để đi theo tùy tùng cho ngài!”
Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên ngươi một câu ta một câu mở miệng là chữ “ngài”, có thể thấy thái độ của bọn họ vô cùng tôn trọng Dương Chấn, điều này khiến trong lòng Tiết Khải cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta thật sự nghĩ không hiểu, hai đại gia tộc này sống chết không chịu đi theo phục tùng nhà họ Tiết, nhưng vì sao lại đi coi trọng cung kính một người còn trẻ tuổi như vậy?
Chẳng lẽ người trẻ tuổi này, là người của Hoàng tộc sao?
Bọn họ gọi người trẻ tuổi này là ngài Dương, nhưng trong Hoàng Tộc Tứ Đại và Vương Tộc Ngũ Đại đều không có họ Dương.
Nếu có thể khẳng định Dương Chấn không phải là người của Hoàng tộc và Vương tộc vậy vì sao Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên lại trung thành như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì hai kẻ hào môn này đã phục tùng với Dương Chấn từ lâu rồi sao?
Suy cho cùng Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên đều là những kẻ vô cùng trung thành, ngoại trừ khả năng này ra, Tiết Khải cũng không nghĩ ra được bất kỳ khả năng nào khác.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng rất ngạc nhiên, trước đây khi Tiết Khải còn chưa tới, nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã thể hiện sự tôn trọng rất lớn đối với Dương Chấn rồi.
Hôm nay ở trước mặt Tiết Khải, nhà họ Quan và nhà họ Hàn vẫn như cũ tôn trọng Dương Chấn.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự là một đại nhân vật nào đó?
Nếu như thật sự đúng là như thế, vậy thì lúc trước chẳng phải bọn họ đã phạm vào sai lầm lớn vì coi thường Dương Chấn hay sao?
Nhưng bây giờ hối hận, đã không kịp nữa rồi.
“Ngài Dương, tôi thật sự biết sai rồi. Cầu xin ngài vì Tô San mà cho nhà họ Tô chúng tôi thêm một cơ hội!”
Vẻ mặt của Tô Thanh Sơn đều là khẩn cầu.
Nhưng Dương Chấn không hề động lòng, khẽ mở miệng nói: “Sau này, giữa tôi và nhà họ Tô sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, nếu như để tôi phát hiện ra ông dám lấy danh tiếng của tôi để mưu cầu lợi ích cho nhà họ Tô, vậy thì nhà họ Tô các người chỉ còn đường chết!”
Nghe vậy, Tô Thanh Sơn cảm thấy khiếp sợ trong lòng, ông ta có thể cảm nhận được lời nói của Dương Chấn, Dương Chấn thật sự đã hạ quyết tâm.
Hiện nay, nhà họ Tô có thể trở thành một trong ba dòng họ quyền thế ở Giang Bình đó là bởi vì ông ta thật sự nương nhờ vào uy thế và thanh danh của Dương Chấn mà có được. Gia tộc Vũ Văn có thể khiến nhà họ Tô trở thành dòng họ giàu có nhất ở thành Giang Châu đã là giới hạn cao nhất rồi.
Thế nhưng, Dương Chấn có thể khiến cho nhà họ Tô một đường trở thành một trong ba dòng họ giàu có nhất ở tỉnh Giang Bình.
Nếu như không có sự che chở của Dương Chấn, địa vị của nhà họ Tô ở Giang Bình sẽ đột nhiên rớt xuống.
“Ngài Dương, xin ngài…”
Tô Thanh Sơn vẫn muốn tiếp tục van xin khổ sở vì mưu cầu một tia lợi ích cuối cùng cho nhà họ Tô. Nhưng đột nhiên Dương Chấn híp mắt lại, lạnh giọng nói: “Được một tấc lại muốn tiến một thước, sẽ chỉ khiến nhà họ Tô bị diệt càng nhanh hơn!”
Đơn giản một câu nói lại làm cho sống lưng Tô Thanh Sơn ớn lạnh, lời cầu xin phía sau còn chưa kịp mở miệng lúc này lại nghẹn trở về.
“Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương!”
Tô Thanh Sơn vội vàng cảm ơn, đồng thời cam đoan nói: “Sau này nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không lại lấy danh nghĩa của ngài Dương để đi làm việc!”
Dương Chấn làm như vậy cũng là bởi vì nhìn vào mặt mũi của gia tộc Vũ Văn, nếu không chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của Tô Thanh Sơn cũng đủ để anh khiến nhà họ hoàn toàn biến mất ở Giang Bình.
Đối với thể diện của Tô San, còn chưa đủ lớn để có thể khiến cho Dương Chấn bỏ qua không nhắc tới chuyện cũ của nhà họ Tô.
“Không biết người anh em này là ai vậy?” . truyện đam mỹ
Tiết Khải cười ha ha nhìn Dương Chấn hỏi.
Dương Chấn nhìn lại, điềm đạm nói: “Anh không cần nói bóng nói gió, hiện giờ tôi có được hết thảy mọi thứ đều là dựa vào chính bản thân mình. Nếu như anh muốn hỏi bối cảnh của tôi vậy thì tôi có thể nói với anh, tôi đây chính là một trong Yên Đô Bát Môn, bị gia tộc Vũ Văn ruồng bỏ!”
“Ồ?”
Tiết Khải có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn Dương Chấn, trong ánh mắt không có chút ác ý nào, ngược lại chỉ cảm thấy tràn ngập thú vị.
Anh ta giống như nhìn thấy một viên ngọc quý tuyệt thế.
Mặc dù không hiểu rõ câu nói của Dương Chấn là có ý gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Dương Chấn.
Một người Yên Đô Bát Môn bị ruồng bỏ, nhưng có thể khiến cho hai lão gia Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên trung thành như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường.
“Không biết anh Dương có ý định làm việc cho nhà họ Tiết chúng tôi hay không?”
Sau khi hỏi xong, Tiết Khải đột nhiên ném một cành ô – liu cho Dương Chấn. Cơ hồ lại cảm thấy bản thân nói chưa đủ rõ ràng, tiếp tục nói thêm: “Chúng ta lấy thân phận anh em kết nghĩa tiến vào nhà họ Tiết.”
“Nếu như có anh Dương tương trợ, có lẽ tương lai tôi cũng có tư cách đi tranh đoạt địa vị gia chủ.”
“Tôi có thể bày tỏ thái đối với anh Dương, nếu như có một ngày tôi trở thành Vua của nhà họ Tiết, vậy thì anh chính là đệ nhất tướng quân của nhà họ Tiết! Địa vị trong nhà họ Tiết chỉ đứng sau tôi!”
Khi câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả bản thân Dương Chấn cũng rất ngạc nhiên.
Không nghĩ tới, Tiết Khải này còn trẻ tuổi như vậy đã có thể quyết đoán như thế.
Anh có thể cảm giác được Tiết Khải không lừa dối anh. Mà thật sự nguyện ý tương lai hứa cho anh thân phận trở thành đệ nhất tướng quân của nhà họ Tiết.
Nhưng Tiết Khải làm sao có thể biết rằng, Dương Chấn đã là người bảo vệ Bắc Cảnh, địa vị của anh còn nổi danh ngang hàng với Hoàng tộc. Cho nên thân phận đệ nhất tướng quân ở một Vương tộc chẳng hấp dẫn chút nào.
Trong khi tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, thì Dương Chấn chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Đối với thân phận đệ nhất tướng quân của nhà họ Tiết, tôi không hứng thú!”
“Anh Dương không thử suy nghĩ một chút sao?” Tiết Khải hơi bất ngờ, cười hỏi.
Đối với anh ta, càng là người có năng lực, càng là người trung thành, càng là người mà anh ta không có được thì anh ta càng cảm thấy có tính khiêu chiến, càng cảm thấy thú vị.
Cũng giống như Kim Chí Minh và Lương Văn Khang trước đó đã phải quỳ xuống cầu xin làm chó cho anh ta, nhưng bị anh ta từ chối.
Tô Thanh Sơn muốn phục tùng nhà họ Tiết, bị từ chối.
Ngược lại chỉ có Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên vẫn luôn không chịu khuất phục, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí có thể thư thả thời gian một ngày để cho hai người này suy nghĩ.
Ngay cả người trẻ tuổi kia cũng cực kỳ kính trọng Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên, điều này đã đủ để anh ta biết giá trị của hai người này cao cỡ nào.
Mấu chốt là Dương Chấn vẫn còn trẻ như thế, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ trong Yên Đô Bát Môn bị vứt bỏ, cho dù thực lực có mạnh cỡ nào cũng kém xa so với nhà họ Tiết.
Dương Chấn không chút nào do dự, mở miệng nói: “Tôi không hứng thú với chuyện ở Nam Dương và Đông Lan, nhưng nếu là ở Giang Bình, tôi quyết không cho phép bất luận thế lực và gia tộc nào xuất hiện.”
Mặc dù không trả lời rõ ràng câu nói của Tiết Khải nhưng cũng đã đáp lại khía cạnh và bày tỏ quan điểm của chính mình.
Nếu không phải nhà họ Quan và nhà họ Hàn, Dương Chấn sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tiết muốn làm bá chủ xưng Vua của cả ba tỉnh.
Mặc kệ như thế nào, tình nghĩa của nhà họ Quan và nhà họ Hàn đối với anh rất sâu nặng.
“Nếu như tôi nhất định phải nắm giữ được Giang Bình trong tay thì sao?”
Tiết Khải chớp mắt hỏi, nhưng nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Dương Chấn không mảy may sợ hãi, đanh thép nói: “Vậy phải xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!”