Chàng Rể Chiến Thần

Chương 640: Chương 640: Tần yên cầu cứu




Trong phòng tiếp khách lớn như vậy nhất thời yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

Ngay cả Hàn Khiếu Thiên, người vô cùng rõ ràng thân phận của Dương Chấn, nhưng lúc này cũng có hơi căng thẳng.

Mặc kệ như thế nào, Tiết Khải cũng là người của Vương tộc. Cho dù Dương Chấn có là bảo vệ Bắc Cảnh nhưng cũng đã là chuyện của trước đây.

Thật đúng là hiện tại, thân phận của Dương Chấn không thể so sánh với thân phận của Tiết Khải.

Nhưng cũng là xuất phát từ Bắc Cảnh tới, Hàn Khiếu Thiên đối với người bảo vệ của Bắc Cảnh chính là một loại tôn sùng mù quáng. Cho dù Dương Chấn thật sự không thể đối đầu chống lại Tiết Khải, ông ta cũng tuyết đối không hối hận vì đã lựa chọn đứng về phía Dương Chấn.

“Nếu anh Dương muốn nhìn, vậy nhìn cho kỹ đây.”

Nụ cười trên mặt Tiết Khải bỗng nhiên khôi phục, cười một cách sảng khoải sau đó lập tức quay người rời đi.

Nhất thời trong phòng tiếp khách chỉ còn lại năm gia tộc giàu sang quyền thế đứng đầu của ba tỉnh ở lại.

“Ngài Dương, lúc trước tôi là mắt chó coi thường ngừơi khác, không nhận ra ngài là ngài Dương, mong ngài có thể tha thứ cho tôi, chỉ cần ngài nguyện ý, từ nay về sau, người nhà họ Kim sẽ tùy ngài sai bảo!”

Kim Chí Minh đột nhiên đi tới, vẻ mặt cung kính nói.

Lương Văn Khang cũng nói theo: “Cả nhà họ Lương chúng tôi, sau này cũng nghe theo ngài, tùy ngài sai bảo!”

Dương Chấn thản nhiên nhìn hai người nọ liếc mắt một cái, vẻ mặt hờ hững nói: “Vừa rồi không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Chuyện của Nam Dương và Đông Lan không liên quan tới tôi!”

Hiện nay Dương Chấn đã tính toán muốn định cư ở Yên Đô cho nên đối với chuyện của Nam Dương và Đông Lan đã xác định không hứng thú tham dự.

“Ngài Dương, ngài không thể nhìn thấy chết mà không cứu! Mặc kệ như thế nào, Giang Bình và Đông Lan và cả Nam Dương đều là anh em láng giềng, nếu như ngài không giúp chúng tôi, gia tộc của chúng tôi thật sự sẽ bị hủy diệt!”

“Cầu xin ngài Dương, mong ngài cứu lấy nhà họ Lương chúng tôi! Sau này ngài chính là chủ nhân của nhà họ Lương, ngài muốn chúng tôi làm cái gì, chúng tôi sẽ làm cái đó.”

Hai người Kim Chí Minh và Lương Văn Khang gấp gáp cầu xin.

Tiết Khải đã thể hiện rất rõ ràng, anh ta căn bản không đồng ý tiếp nhận nhà họ Kim và nhà họ Lương, song Tiết Khải ắt phải nắm được quyền kiểm soát đối với những gia tộc giàu có ở ba tỉnh.

Mà hiện giờ, Dương Chấn cũng đã thể hiện muốn đối đầu cạnh tranh với nhà họ Tiết, đây là hy vọng duy nhất của nhà họ Kim và nhà họ Lương.

“Không phải mới vừa rồi mấy người còn thể hiện sự trung thành đối với người nhà họ Tiết sao? Còn liên thủ muốn diệt nhà họ Quan của tôi? Bây giờ thế nào? Biết sai rồi, tôi nói cho các người biết, mọi thứ đã kết thúc rồi!”

Quan Tôn Sắc tức giận đùng đùng nói.

Hàn Khiếu Thiên cũng mở miệng: “Nội trong vòng năm phút đồng hồ, nếu như mấy người vẫn còn chưa đi, đừng trách nhà họ Hàn đây không khách khí!”

Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên không ngừng uy hiếp khiến cho Kim Chí Minh và Lương Văn Khang mặt xám như tro tàn.

“Chúng tôi lập tức đi ngay!”

Hai người không dám do dự ở lại, nhanh chóng dẫn người rời khỏi.

“Ông còn đứng ở đây làm gì?”

Quan Tôn Sắc nhìn thấy Tô Thanh Sơn có lời muốn nói lại thôi, chất vấn hỏi.

Tô Thanh Sơn miễn cưỡng vẻ mặt tươi cười trả lời: “Cho dù thế nào, nhà họ Tô cũng là một phần tử ở Giang Bình, đối phó nhà họ Tiết cũng chính là chuyện mà nhà họ Tô không thể làm ngơ đứng nhìn.”

Hàn Khiếu Thiên lập tức quát: “Cút!”

Mà Dương Chấn, cũng không hề có ý muốn giữ lại Tô Thanh Sơn.

Cuối cùng Tô Thanh Sơn đã hiểu rõ, từ nay về sau, nhà họ Tô đã không thể gia nhập vào vòng tròn những gia tộc hào môn giàu có đứng đầu ở Giang Bình nữa.

Suy cho cùng bây giờ hai nhà giàu có nhất, kẻ đứng đầu, kẻ đứng thứ hai đều có quan hệ vô cùng tốt. Đã vậy bọn họ còn có giao tình rất tốt với Dương Chấn, ở Giang Bình nếu bọn họ không cho phép thì ai có thể tiến vào phạm vi này?

Lần đầu tiên Tô Thanh Sơn cảm thấy hối hận như thế, nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi.

“Còn không cút!”

Dương Chấn cũng mở miệng nói.

“Vâng!”

Tô Thanh Sơn không dám có bất kỳ phản kháng nào, cung cung kính kính trả lời một câu, sau đó vẻ mặt thất vọng quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, những người nên rời khỏi đây, toàn bộ đều đã đi cả rồi.

Trong phòng tiếp khách, ngoại trừ Dương Chấn và Hàn Khiếu Thiên còn có con trai của Hàn Khiếu Thiên là Hàn Diệp và vài người dòng chính của nhà họ Quan.

Quan Tôn Sắc chỉ giữ lại Quan Tuyết Tùng ngoài ra để toàn bộ những người còn lại đều rời khỏi.

Sau khi mọi người đã ra về, Quan Tôn Sắc mới mở miệng nói: “Ngài Dương, ngài có đối sách nào chưa?”

Những người khác cũng nhìn Dương Chấn.

Suy cho cùng, sự can đảm để bọn họ dám đứng ở phe đối lập với nhà họ Tiết, đều đến từ Dương Chấn.

Dương Chấn nói: “Thời gian này tôi sẽ ở lại Giang Châu. Người nhà họ Tiết có bất kỳ manh động nào thì mọi người lập tức nói cho tôi biết.”

“Vâng!”

Mấy người lập tức trả lời.

Hàn Khiếu Thiên dừng một chút nói: “Hậu bối nhà họ Tiết đều không phải những người tầm thường. Cho dù thế nào Tiết Khải cũng là người nhà họ Tiết, xem ra địa vị của anh ta ở nhà họ Tiết cũng không thấp, ngài Dương cần phải cẩn thận.”

“Được rồi yên tâm, dựa vào nhà họ Tiết, bọn họ không thể động vào người của tôi!” Dương Chấn nói.

Ngược lại Hàn Khiếu Thiên vô cùng tin tưởng câu nói này của Dương Chấn cho nên không nói thêm.

“Ngài Dương, đã lâu ngài không ở Giang Châu rồi, ngài muốn định cư ở Yên Đô sao?”

Quang Tôn Sắc đột nhiên hỏi.

Dương Chấn gật đầu: “Lần này tôi tới nhà họ Quan chính là chuẩn bị nói về chuyện này.”

Nghe vậy, trong ánh mắt của mỗi người đều ngập tràn mong chờ.

Dương Chấn lại nói: “Hiện nay gia tộc nhà họ Trần không ngừng di rời sản nghiệp tới Yên Đô, chỉ mấy ngày trước nhà họ Trần đã lật đổ được nhà họ Thái, một trong những gia tộc giàu có nhất ở Yên Đô.

“Tôi dự định thành lập một liên minh, để tương lai ứng phó với những biến động có thể phát sinh.”

“Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây. Tôi hỏi các vị, ai có dự định rời khỏi Giang Bình không?”

Nghe thấy Dương Chấn nói như vậy, vẻ mặt của mấy người đều khiếp sợ.

Bọn họ đều biết nhà họ Trần chuyển sản nghiệp tới Yên Đô, nhưng bọn họ lại không biết, chỉ mới trong vài tháng, nhà họ Trần đã trở thành gia tộc giàu có nhất ở Yên Đô Bát Môn rồi?

Mặc dù Dương Chấn không nói đó là do anh giúp sức, nhưng nhà họ Trần có bao nhiêu bản lĩnh bọn họ tự nhiên hiểu được, không có Dương Chấn thì mấy thế hệ nhà họ Trần có lao lực cố gắng cũng không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

“Ngài Dương, nhà họ Quan nguyện ý tiếp tục đi theo ngài tới Yên Đô!” Quan Tôn Sắc lập tức trả lời.

Hàn Khiếu Thiên ngược lại vô cùng tiêu sái, vẻ mặt chua sót cười khổ nói: “Nhà họ Hàn có bản lĩnh hay không, tôi vẫn tự mình biết mình thế nào, cho nên không thể đi cùng ngài tới Yên Đô, chỉ thêm phiền toái cho ngài thôi.”

Hàn Diệp ở bên cạnh chợt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cha, không phải người vẫn luôn muốn đưa nhà họ Hàn phát triển tới một độ cao mới hay sao? Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, vì sao người lại muốn từ bỏ chứ?”

Hàn Khiếu Thiên nhìn con trai bên cạnh mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy! Ta cũng muốn nhà họ Hàn trở thành nhà giàu có nhất ở Yên Đô, nhưng con cho rằng, sau khi tới Yên Đô rồi con có thể giúp ngài Dương sao?”

Nghe vậy, Hàn Diệp lập tức nghẹn lời, vẻ mặt đều là tự trách.

Người khác không rõ ràng hàm ý trong lời nói của Hàn Khiếu Thiên, nhưng ông ta làm sao có thể không hiểu được?

Nhiều năm nay, Hàn Khiếu Thiên vẫn luôn ngồi ở vị trí gia chủ cũng không phải muốn làm bá chủ, mà bởi vì nhà họ Hàn không có người nào tốt để nối nghiệp.

Nếu như không phải lần đóông ta bức cung, chỉ sợ Hàn Khiếu Thiên cũng không giao cho anh ta vị trí gia chủ này.

Nhưng sau này ông ta đã biết mình sai rồi, Hàn Khiếu Thiên cũng tha thứ cho anh ta, nhưng không nguyện ý tiếp nhận lại vị trí gia chủ.

Lần này, nếu như không phải sự việc liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Hàn, Hàn Khiếu Thiên sẽ không ra mặt.

“Cha, con xin lỗi, để cha thất vọng!”

Hàn Diệp bỗng nhiên nói xin lỗi, sau đó, ông ta nghiêm túc nói: “Nhưng cha yên tâm, con Hàn Diệp trước đây không học vấn không nghề nghiệp, không xứng đáng làm một vị gia chủ của gia đình, nhưng từ giờ bản thân con sẽ cố gắng phấn đấu, mau chóng để bản thân xứng với vị trí gia chủ nhà họ Hàn.”

“Tốt, có câu nói này của con, cho dù cha chết đi cũng có thể nhắm mắt rồi!” Đôi mắt Hàn Khiếu Thiên lập tức ướt nhòe.

Không phải ông ta không muốn đi theo Dương Chấn tới Yên Đô, chỉ là năng lực của Hàn Diệp không đủ, ông ta lo lắng khi tới Yên Đô sẽ cho Dương Chấn thêm phiền phức.

Dương Chấn cũng rất cảm động, nhìn Hàn Diệp nói: “Ai mà không mắc sai lầm chứ? Biết sai mà sửa mới làm nên việc lớn! Ông đã có lòng dẫn dắt nhà họ Hàn vươn lên vị trí cao hơn, vậy tôi sẽ cho ông cơ hội này!”

Hai mắt Hàn Diệp chợt sáng lên, vẻ mặt vui mừng nói: “Ý của ngài Dương là đồng ý để tôi đi theo ngài tới Yên Đô sao?”

Dương Chấn khẽ cười gật đầu, lập tức lại nhìn về phía Hàn Khiếu Thiên nói: “Hàn lão gia chủ yên tâm, ở Yên Đô, cho dù nhà họ Hàn có đâm thủng một cái lỗ trời, tôi cũng có thể vá lại được! Nhà họ Hàn cũng làm tốt công tác chuẩn bị để đưa sản nghiệp của gia tộc không ngừng di chuyển tới Yên Đô đi!”

Hàn Khiếu Thiên biết, đây là thể diện Dương Chấn cho ông ta, trong lòng ngoại trừ cảm động chỉ có cảm động, bỗng nhiên hơi nghẹn ngào, chỉ có thể liên tục gật đầu đồng ý.

Quan Tôn Sắc cũng bật cười: “Nhà họ Trần đã có chỗ đứng vững vàng ở Yên Đô trước chúng ta một bước, chúng ta cũng không thể trở thành gánh nặng cho ngài Dương được!”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Chấn đột nhiên reo lên.

“Anh rể, anh mau tới cứu chị và em đi!”

Điện thoại vừa kết nối, ngay lập tức truyền tới âm thanh hoảng loạn cầu cứu của Tần Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.