Sự dứt khoát của Dương Chấn khiến Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc choáng váng.
Trước đây đã có mâu thuẫn với Tiết Khải, nhưng vẫn còn có thể bình thường lại nhưng nếu như giết Tiết Minh thì giữa anh và nhà họ Tiết chỉ có nước không đội trời chung.
Tiết Minh càng hoảng sợ hơn, đã tiết lộ thân phận rồi mà Dương Chấn vẫn còn muốn giết.
“Tôi có xuất thân hoàng tộc – nhà họ Tiết ở Cửu Châu. Trong mắt các người Yên Đô Bát Môn đã là gia tộc hàng đầu rồi đúng không? Nhưng điều tôi có thể nói với các anh là trước mặt nhà họ Tiết thì cho dù Yên Đô Bát Môn có liên thủ lại với nhau cũng không đủ cho chúng tôi nhét kẽ răng đâu.
Tiết Minh nghĩ rằng Dương Chấn không biết hoàng tộc nhà họ Tiết lớn mạnh như thế nào, nên liền nhanh chóng giải thích.
Nhưng sắc mặt của Dương Chấn không hề thay đổi và cũng chẳng có ý định sẽ tha cho Tiết Khải.
“Giết!”
Hàn Hiểu Thiên không do dự nữa, ra lệnh xuống dưới, hai võ giả xông lên đi tới giết Tiết Minh.
Cuối cùng thì anh ta cũng sợ, vẻ khiếp đảm lộ rõ trên khuôn mặt, lập tức khẩn cầu: “Tôi biết lỗi của mình rồi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi có tiền mà, rất nhiều tiền, chỉ cần anh tha cho tôi lần này, tôi sẽ đưa tiền cho anh!”
“Ba nghìn tỷ! Tôi sẽ đưa cho anh ba tỷ! Chỉ cầu xin anh hãy tha cho tôi một con đường sống!”
Thấy Dương Chấn thờ ơ chẳng thèm quan tâm, Tiết Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “6 nghìn tỷ, tôi giao hết toàn bộ số tiền của mình cho anh, anh đừng giết tôi, sau này tôi không dám nữa đâu.”
Võ giả của nhà họ Hàn ra tay nhanh nhẹn linh hoạt, trên cổ Tiết Minh xuất hiện một vết cứa rỉ máu rồi dần dần loang to ra.
Tiết Minh trợn to hai mắt, trong con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi, thân thể ngã sầm xuống đất, chết không nhắm được mắt.
Đến khi chết đi rồi anh ta vẫn không biết rốt cuộc thì Dương Chấn là ai mà nói giết là giết anh ta thật.
Nếu biết mình sẽ chết ở một thành phố nhỏ như Giang Châu, anh ta sẽ không bao giờ đến đây để góp vui, chỉ là bây giờ hối hận thì đã quá muộn.
“Ngài Dương, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Hàn Khiếu Thiên nghiêm nghị hỏi.
Dương Chấn thờ ơ liếc nhìn thi thể của Tiết Minh và nói: “Nếu nhà họ Tiết đã muốn chơi với tôi, vậy tôi sẽ chơi tới cùng với họ.”
“Dọn dẹp hiện trường, không ai được phép tiết lộ về những gì đã xảy ra ở đây!”
Mặc dù Dương Chấn không sợ nhà họ Tiết trả thù, nhưng nếu có thể khiến cho họ cảm thấy khó chịu vì sự việc này, anh sẽ rất vui.
Đương nhiên Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc biết rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, lập tức hứa: “Ngài Dương cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để chuyện này rò rỉ ra bên ngoài!”
“Được rồi, đừng quên xóa video trong camera giám sát đi!”
Dương Chấn lại nhắc nhở.
“Vâng!”
Hai người đồng thanh đáp.
Về cái chết của Tiết Minh, Dương Chấn giống như là một người không có liên quan gì vậy, bình tĩnh rời đi, nhà họ Quan và nhà họ Hàn tự khắc sẽ lo liệu mọi việc còn lại.
Đến nay, nhà họ Hàn và nhà họ Quan là gia tộc giàu có đứng thứ nhất và thứ hai ở Giang Bình, nếu không xử lý được chút chuyện cỏn con này, thì cũng không có tư cách theo Dương Chấn đến Yên Đô.
Khi Dương Chấn quay trở lại Vân Phong Chi Đỉnh, Tần Nhã và Tần Yên đang lo lắng chờ đợi.
“Chồng à!”
“Anh rể!”
Nhìn thấy Dương Chấn về đến nhà, Tần Nhã và Tần Yên lập tức đứng dậy, kiểm tra cẩn thận một lúc, sau khi xác định Dương Chấn không bị thương ở đâu, hai cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà họ vẫn không dám ngồi xuống, đứng trước mặt Dương Chấn như những đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Đặc biệt là Tần Yên, cô ta càng tự trách hơn.
Vì suy cho cùng vốn dĩ Tần Nhã không tin là Dương Chấn và Tô San có gì đó mập mờ, chính Tần Yên nhất quyết đưa cô rời đi nên mới xảy ra chuyện sau đó.
“Anh rể, em xin lỗi!”
Cuối cùng thì Tần Yên cũng lên tiếng, hai mắt đỏ hoe nói: “Đều tại em, nếu không phải em đưa chị đi, thì sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi, anh Tiền cũng sẽ không bị thương nặng.”
Tần Nhã cũng vô cùng hối hận, lập tức nói: “Tất cả đều là lỗi của em, chúng ta đã là vợ chồng, em nên tin tưởng anh mới phải, nhưng em còn không cho anh cơ hội để giải thích.”
“Chị ơi, chị đang nói cái gì vậy? Rõ ràng chị tin tưởng anh rể sẽ không ngoại tình, là em kiên quyết đưa chị rời đi.” Tần Yên nhanh nhảu đáp.
Nhìn hai chị em đang cuống cuồng nhận lỗi về mình, Dương Chấn vừa rồi còn cố tình nghiêm mặt nhưng không nhịn được nữa phải bật cười.
“Thôi được rồi, không trêu chọc hai người nữa, anh không tức giận.”
Dương Chấn cười nói: “Tiền Bưu cũng không sao hết, anh vừa mới đến bệnh viện, ông ta chỉ bị một số vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một thời gian là không có vấn đề gì nữa.”
Lúc nãy đúng là anh đã đến bệnh viện trước, xác nhận rằng Tiền Bưu vẫn ổn rồi mới quay trở về nhà.
Hơn nữa, khi anh tới Tiền Bưu đã tỉnh rồi.
Vốn dĩ là Vua Bóng Đêm rời khỏi biên giới phía Bắc, làm sao có thể chỉ vì một chút xây xát ngoài da mà bị thương nghiêm trọng chứ?
Nghe Dương Chấn nói rằng anh ta không sao cả, lúc này hai người mới yên tâm.
“Nhưng cũng là vì sự tùy hứng của bọn em mới khiến anh Tiền bị thương.”
Tần Nhã vẫn tự trách mình lắm.
Dương Chấn tiến lên phía trước một bước, vươn tay ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh Tiền sẽ không trách các em đâu, hai người đừng suy nghĩ nhiều.”
“Hai người cứ phát cơm chó đi, em đi về phòng đây!”
Tần Yên giận dữ trừng mắt nhìn hai người một cái, xoay người trở về phòng.
Khuôn mặt của Tần Nhã cũng đỏ bừng lên, thậm chí không có dũng khí để ngước mặt lên nhìn anh.
Dương Chấn cũng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng như vậy của cô, vốn dĩ là một người vô cùng xinh đẹp, lúc này xấu hổ hai gò má ửng hồng, trông rất quyến rũ.
Hai vợ chồng đã xa nhau một thời gian, Dương Chấn quả thật hơi khó chịu, bây giờ người đẹp đang ở trong vòng tay của mình, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
“A…”
Tần Nhã bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Chấn ôm cô theo kiểu công chúa rồi đi về phòng của bọn họ.
Nhìn ánh mắt đầy ham muốn chiếm hữu của Dương Chấn, cô mới biết anh muốn làm gì.
“Chồng ơi, bây giờ Tiểu Yên vẫn còn đang ở trong phòng, tối nay chúng ta hẵng làm có được không anh?”
Toàn thân cô mềm nhũn, nhỏ giọng cầu xin.
Dương Chấn cố tình làm ra vẻ độc ác nhìn Tần Nhã nói: “Hôm nay em đã phạm lỗi, bây giờ anh phải trừng phạt!”
Vừa bước vào phòng, củi khô bén lửa, tràn đầy nhiệt huyết.
Ngay bên cạnh phòng của Dương Chấn và Tần Nhã là phòng của Tần Yên.
Cô ta đang nằm ở trên giường xem điện thoại thì bỗng nhiên ở bên cạnh vang lên những tiếng động không nên để trẻ con nghe thấy, cô ta đỏ bừng mặt xấu hổ nói: “Giữa ban ngày ban mặt đúng là không biết ngại!”
Sau đó, Tần Yên lấy tai nghe ra và đeo vào.
Nhưng mà cho dù đang đeo tai nghe nhưng trái tim của cô ta vẫn hoàn toàn rối tung lên, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng những gì đang diễn ra ở phòng bên cạnh.
Đặc biệt là còn tự bổ não mấy dáng vẻ của Dương Chấn.
“Mình đang nghĩ gì vậy chứ?”
Sau khi định thần lại, cô ta vô cùng ngượng ngùng tức giận nói: “Không biết xấu hổ!”
Hiện trường nơi Tiết Minh bị giết, bao gồm bất kỳ manh mối nào cho thấy Tiết Khải đã đi về miền cực lạc đều đã được nhà họ Hàn và nhà họ Quan xử lý sạch sẽ.
Như thể Tiết Minh chưa từng đến Giang Châu vậy.
Nhưng dù gì cũng là một người lớn sờ sờ ra đấy, không thể nào bật vô âm tín mãi được.
Mãi đến ngày hôm sau, cha của Tiết Khải gọi điện và nói: “A Minh thích chơi đùa nên hôm qua nó đã tới Giang Bình để tìm con, hãy để mắt tới nó cho kĩ đừng để xảy ra chuyện gì.”
Nghe thấy lời cha nói, sắc mặt Tiết Khải cứng đơ ra: “Hôm qua A Minh đã đến tìm con ư? Tại sao không hề liên lạc với con?”
“Thằng nhóc này không phải tới đâu cũng thích đi theo con sao? Lần này sao không liên lạc với con chứ?”
Cha của Tiết Khải cũng rất ngạc nhiên.
Từ nhỏ Tiết Minh đã ăn sung mặc sướng, được cả gia đình chiều chuộng.
Dù đã hai lăm tuổi rồi nhưng trong lòng Tiết Khải anh ta vẫn chỉ là một đứa trẻ và cũng rất cưng chiều đứa em trai này.
Không biết tại sao, Tiết Khải đột nhiên có dự cảm không lành, đêm qua mí mắt của anh ta cứ giật liên tục, còn rất lo lắng vì vốn dĩ tưởng rằng là do bị Dương Chấn đối đầu.
Bây giờ xem ra không phải là bởi vì Dương Chấn.
“Ba, trước mắt con không nói chuyện với ba nữa, con liên lạc với A Minh ngay đây.”
Sau khi anh ta cúp máy thì gọi cho Tiết Minh.