Tiền Bưu thấy đối phương đánh về phía đầu mình, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và tự trách.
Dương Chấn sai ông ta thầm bảo vệ Tần Nhã và Tần Yên, nhưng hôm nay ông ta không những không bảo vệ được bọn họ mà còn mất cả mạng.
Ông già áo vải của nhà họ Tiết này mạnh đến mức nào, trước đó khi ông ta giải cứu hai chị em kia đã ước chừng được rồi.
Ông ta ăn một chưởng này, chắc chắn sẽ chết.
Cho dù có chết ông ta cũng phải nhớ kỹ ông già áo vải đã giết ông ta, chờ kiếp sau báo thù rửa hận.
Ông già áo vải đánh ra một chưởng như cuốn theo khí thế của đất trời. Ông ta ra tay không đơn thuần là vì Tiền Bưu nói câu kia chọc giận ông ta.
Vì ông ta cảm nhận được, người có thể ra lệnh cho Tiền Bưu chắc chắn có bối cảnh cực kỳ khủng bố, chỉ có cách giết người bịt miệng mới có thể tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.
Ông ta không chỉ muốn giết Tiền Bưu mà còn muốn giết cả Tần Nhã và Tần Yên đang ở trong phòng.
Chỉ cần là kẻ có khả năng để lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài, ông ta phải giết hết.
Ngay lúc ông ta sắp đánh tới đầu Tiền Bưu thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng khủng bố đang tiến về phía ông ta với tốc độ nhanh kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, ông già áo vải bỗng dưng cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng hết lên.
Thậm chí ông ta không tiếc từ bỏ cơ hội đánh chết Tiền Bưu, cưỡng chế thu lực trong nháy mắt, xoay người đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Nhưng trong khoảng khắc ông ta xoay người, chỉ thấy một người trẻ tuổi khoảng 26, 27 tuổi vung một đấm tràn đầy sát ý về phía mình.
Nắm đấm của đối phương đấm vào lòng bàn tay của ông ta.
“Rắc rắc rắc…”
Ngay sau đó thôi, tiếng xương gãy vang lên giống như tiếng hạt đậu rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cơ thể ông già áo vải như diều đứt dây, bị đánh bay ra đằng sau.
“Ầm!”
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, cửa phòng bị cơ thể của ông già áo vải đụng trúng bay cùng người vào trong.
Mà trong nháy mắt ông già áo vải ngã xuống đất, sự sống hoàn toàn biến mất. Cánh tay vừa nghênh đòn đánh địch của ông ta đã nổ tung nát bét.
“Anh Chấn!”
Vì Tiền Bưu vẫn mở mắt nên ông ta tận mắt thấy ông già áo vải kia bị Dương Chấn đánh bay chỉ với một đấm, nhất thời tràn đầy kích động.
Vì kích động mà chảy cả nước mắt.
“Anh Chấn, mau cứu chị dâu!”
Tiền Bưu không lo bản thân bị thương ra sao, chỉ vội vã chỉ tay vào trong phòng.
Chỉ là ông ta bị thương quá nặng, vốn đã cố kiên trì nên khi nói ra mấy câu này, cơ thể ông ta cũng ngã xuống mặt đất.
“Ai?”
Bên trong phòng, Tiết Minh đang muốn giở trò với Tần Nhã và Tần Yên, còn chưa làm được gì đã thấy một bóng người cả người đầy máu tông vào trong phòng cùng cửa phòng, thì nhất thời giận dữ quát lên.
Tần Nhã và Tần Yên cũng sợ ngây người. Chỉ là ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào trong phòng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dương Chấn, hai cô gái Tần Nhã và Tần Yên đồng thời chảy nước mắt.
Vừa nãy bọn họ trơ mắt nhìn Tiền Bưu bảo vệ bọn họ bị đánh rất thảm, đã sớm bị dọa sợ điếng người.
Thậm chí hai cô đã quyết định cắn lưỡi tự sát.
Các cô vốn tưởng rằng hôm nay sẽ chết chắc, ai ngờ lúc này Dương Chấn lại xuất hiện chẳng khác nào một chiến thần, đạp lên mây ngũ sắc tìm ra bọn họ.
Lúc này Tiết Minh cũng phát hiện ra người bị đánh bay vào trong phòng là vệ sĩ của mình, anh ta lập tức cảm thấy hãi hùng.
Ngay cả vệ sĩ của anh ta cũng không chịu nổi một đòn, sống chết không rõ, huống chi là anh ta?
Chỉ là người trước mặt này cũng quá trẻ tuổi ấy chứ?
Người này lại có thể đánh bại vệ sĩ của anh ta?
“Thằng kia, mày là thằng nào? Lại dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây?”
Tuy Tiết Minh ngạc nhiên nhưng anh ta cũng chỉ hơi sợ hãi mà thôi. Dù sao anh ta cũng là người của nhà họ Tiết, ở nơi nhỏ bé như Giang Châu có thể gặp được kẻ mạnh có bối cảnh khủng bố nào cho được?
Thế nên dù vệ sĩ của anh ta đã bị giết, anh ta cũng không hề sợ hãi.
Dương Chấn chỉ hờ hững liếc Tiết Minh giống như đang nhìn một người chết. Sau đó anh xoay người, đi về phía Tần Nhã và Tần Yên.
“Ông xã!”
Tần Nhã nhìn thấy Dương Chấn, không thể nào khống chế được cảm xúc trong lòng. Cô lập tức nhào vào ngực anh, gào khóc rất to: “Em xin lỗi, em sai rồi, em không nên nghi ngờ anh. Em không nên giận dỗi anh, không nên tới đây.”
Tần Yên cũng muốn nhào vào lòng Dương Chấn, chỉ là chị của cô ta vẫn còn ở đây, dù cô ta có xúc động muốn nhào vào lòng anh thì cũng phải kiềm lại.
Cô ta chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, những sợ hãi trước đó đều tan thành mây khói.
Dương Chấn ôm chặt Tần Nhã, cố gắng nói giọng vô cùng dịu dàng: “Có ông xã ở đây, ai cũng không thể chạm vào một sợi tóc của em.”
Mỗi lần Tần Nhã khóc thút thít là Dương Chấn đều cảm thấy tim đau như cắt.
Anh yêu người con gái này, quyết không cho phép ai tổn thương cô.
Nếu có kẻ dám tổn thương cô, kẻ đó nhất định phải chết.
Cuối cùng Tiết Minh cũng hiểu ra, hóa ra là chồng của Tần Nhã tới. Thế nhưng anh ta cũng không sợ, ngược lại còn hống hách nói: “Thằng kia, mày dám giết người của tao, tao rất giận!”
“Nếu hiện giờ mày để vợ mày lại rồi cút đi, tao có thể bỏ qua chuyện này!”
“Nếu không tao nhất định sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”
Nghe tiếng Tiết Minh nói, Dương Chấn buông Tần Nhã ra, xoay người nhìn anh ta một lần nữa.
Khi Tiết Minh nhìn thẳng vào mắt Dương Chấn, khó mà kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể. Anh ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tròng mắt của Dương Chấn đỏ màu máu, hoàn toàn không giống ánh mắt của con người, giống mắt ác ma.
“Mày yên tâm, kẻ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này, chỉ có thể là mày!”
Dương Chấn nói, vẻ mặt tràn đầy sát khí.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó mấy khuôn mặt quen thuộc nối đuôi nhau vào phòng.
“Ngài Dương, anh không sao chứ?”
Là Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc dẫn kẻ mạnh trong nhà tới.
Dương Thần không trả lời câu này mà chỉ nói: “Sai người đưa Tiền Bưu tới bệnh viện trước đi.”
“Rõ!”
Quan Tôn Sắc vội vàng đáp lời.
“Mọi người cũng về trước, chuyện còn lại giao cho tôi xử lý.”
Dương Chấn nhìn về phía Tần Nhã nói, không cho cô cơ hội từ chối, căn dặn: “Xếp mấy kẻ mạnh đưa vợ tôi về nhà!”
“Rõ!”
Hàn Khiếu Thiên lập tức nhận lệnh.
Tần Nhã và Tần Yên đều rất lo lắng. Nhưng sau khi thấy bên ngoài có tận hơn trăm người tới thì các cô yên tâm hơn rất nhiều.
“Ông xã, em chờ anh ở nhà.”
Tần Nhã nói xong thì rời khỏi đó cùng Tần Yên.
“Không ngờ rằng mày còn là một con rắn đầu đàn, bảo sao lại dám ngang ngược như vậy.”
Dù Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sơn dẫn theo rất nhiều người tới Tiết Minh cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn cười híp mắt nhìn Dương Chấn: “Người có nhiều hơn nữa thì lại thế nào?”
“Giết!”
Dương Chấn không muốn nhiều lời với Tiết Minh, chỉ dứt khoát ra lệnh.
Lúc Tiết Minh nổi ý xấu với Tần Nhã và Tần Yên, anh ta đã định sẵn chỉ có một kết cục.
“Rõ!”
Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên đáp lời. Hai người lập tức ra lệnh, mười mấy kẻ mạnh lập tức bao vây Tiết Minh.
Cho tới giờ phút này Tiết Minh mới nhận ra Dương Chấn muốn giết anh ta thật, không phải đùa vui.
“Tao là người của dòng dõi vương tộc họ Tiết, bọn mày dám động đến một cọng tóc của tao, cả Giang Bình này đều phải chôn theo!”
Tiết Minh giận dữ hét lên, định dùng thân phận của mình dọa Dương Chấn lùi bước.
Chỉ là sao anh ta biết được, Tiết Khải – kẻ mới nãy thôi cũng xưng là người của nhà họ Tiết vừa mới tiếp xúc với Dương Chấn.
Sau khi Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc nghe đối phương thông tên báo họ thì hơi ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy kiêng dè.
“Ngài Dương, anh ta là người của nhà họ Tiết, còn đánh không?”
Hàn Khiếu Thiên nghiêm mặt hỏi.
“Giết!”
Dương Chấn không hề do dự.