Chàng Rể Chiến Thần

Chương 690: Chương 690: Đi nhầm phòng bao




Hôm nay có rất nhiều hào môn tham gia vào việc giải cứu Tần Nhã, sau khi tận mắt chứng kiến Dương Chấn dễ dàng giết chết hai cường giả đỉnh tiêm, tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Vũ Văn Cao Dương mặt mày cảm khái, nghĩ đến Dương Chấn vồn dĩ là người của gia tộc Vũ Văn, trong lòng ông ta lại buồn bã một trận.

Có điều, ông ta không hồi hận khi mình năm đó đuổi Dương Chấn và mẹ của anh ra khỏi Yên Đô.

Dù sao, ông ta cũng là vì bảo vệ mẹ con Dương Chấn.

Diệp Mạn luôn lo lắng cho Dương Chấn, lúc này trong hai mắt sớm đã bị sự sửng sốt thay thề.

Bà ta tuy từng thấy sự cường đại của Dương Chấn, nhưng cũng không ngờ Dương Chấn vậy mà có thể mạnh đến mức này.

Vừa rồi thực lực mà hai cường giả kia thể hiện ra, đã hơn xa cường giả đỉnh tiêm trong Yên Đô Bát Môn.

Nhưng, ở trước mặt Dương Chấn, hai cường giả đó, vậy mà không chịu nổi một kích, ngay cả quần áo của Dương Chấn cũng chưa chạm vào được thì bị Dương Chấn miều sát.

“Anh Chắn, anh yên tâm đi, chị dâu chỉ là bị kinh sợ mới ngắt đi thôi.”

Tháy Dương Chấn mặt mày lo lắng nhìn sang Tần Nhã, Mã Tuân vội đi tới an ủi.

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Trở về thôi!”

Tần Nhã quả thật không sao, chỉ là bị kinh sợ, mới ngắt đi.

Cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấu Dương Chấn túc trực trước giường bệnh, lập tức nước mắt rơi như mưa, vội vàng nhào trong vòng ôm của Dương Chấn, lớn tiếng khóc.

Dương Chấn yên lặng ôm vợ của mình, sát ý trong ánh mắt lại càng mãnh liệt.

Lần này Tần Nhã suýt nữa bị anh liên lụy, bây giờ nghĩ lại mà còn sợ hãi.

Mà tất cả chuyện này, anh gần như đã chắc chắn là nhà họ Tiết đứng sau chỉ huy.

Nếu không, lấy thực lực của nhà họ Lê, tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy.

Khi màn đêm buông xuống, Dương Chấn nhận được điện thoại của Mã Tuân.

“Anh Chắn, không có tìm được người của nhà họ Tiết!”

Mã Tuân trầm giọng nói.

Dương Chấn sớm đã dự liệu đến kết quả này, Yên Đô rất lớn, cho dù nhân thủ anh có thể sử dụng nhiều hơn nữa, loại thân phận như nhà họ Tiết, muốn ẩn nắp ở Yên Đô, vẫn rất dễ.

“Được, tôi biết rồi!”

Dương Chấn nhàn nhạt nói.

Liên tiếp ba ngày, cả Yên Đô đều gió dậy mây động.

Mấy hào môn đỉnh tiêm của Yên Đô đều âm thầm tìm kiếm người của nhà họ Tiết, chỉ là vẫn không có thu hoạch gì.

Khu ngoại ô Yên Đô, trong một ngôi biệt thự xa hoa nào đó.

Tiết Nguyên Bá bắt tay sau lưng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, mặt mày lo lắng.

Ông ta đã bị nhốt ở đây tròn ba ngày rồi, nhưng bây giờ, vậy mà ngay cả rời khỏi Yên Đô cũng không làm được.

Thám tử của nhà họ Tiết ở Yên Đô báo cáo, gần như cả Yên Đô đều đang tìm kiếm người của nhà họ Tiết.

Điều này khiến Tiết Nguyên Bá rất uất nghẹn, ông ta đường đường là tam vương tử của nhà họ Tiết, hơn nữa là con trai được Tiết Vương thích nhất, tương lai rất khả năng thừa kế cương vị.

Thân phận như này, vậy mà bị nhốt ở Yên Đô.

“Khốn kiếp!”

Tiết Nguyên Bá nghiền răng nghiền lợi nói: Dương Chân, cậu vậy mà dám ra tay với nhà họ Tiết, thật không biết chữ chết viết như nào?”

Ông ta vừa nhận được tin, sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yên Đô đã bị đả kích nghiêm trọng, hoặc bị niêm phong, hoặc công ty phá sản, hoặc người phụ trách ôm tiền bỏ trồn.

“Dương Chấn, do cậu tìm chết, vậy thì đừng trách tôi!”

Trong ánh mắt của Tiết Nguyên Bá bỗng bắn ra hai tia lạnh lẽo, sau đó gọi một cuộc: “Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn tháy tin tập đoàn Nhạn Chắn đóng cửa!”

Tập đoàn Nhạn Chấn, văn phòng chủ tịch.

Dương Chấn ngồi trước bàn làm việc, trên bàn làm việc, còn đề rất nhiều văn kiện, lúc này anh đang vui đầu đọc.

Mắt thây đến thời gian tan làm, Lạc Khải bỗng hoảng hốt chạy vào văn phòng của Dương Chấn.

“Chủ tịch, dự án Cửu Châu Thành, xảy ra chuyện rồi!”

Lạc Khải mặt mày rất lo lắng.

“Từ từ nói!”

Dương Chấn lại bình tĩnh nói.

Ngay cả sản nghiệp của nhà họ Tiết, anh cũng dám động thì có chuyện gì khiến anh sợ được?

“Nhà cung ứng vật liệu của dự án Cửu Châu Thành, bỗng đơn phương hủy hợp đồng với chúng ta.”

Lạc Khải đỏ mắt nói: “Tôi đã sử dụng tất cả các mối quan hệ, đều tìm không được nhà cung ứng vật liệu cho dự án Cửu Châu Thành.”

Nghe thấy những điều mà Lạc Khải nói, Dương Chấn đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

Hiện nay, lầy địa vị của tập đoàn Nhạn Chắn ở Yên Độ, lại có nhà cung ứng nào dám đơn phương hủy hợp đồng chứ?

Rõ ràng, là nhà họ Tiết giở trò quỷ sau lưng.

“Bọn họ đơn giản vi phạm hợp đồng, không sợ chỉ trả phí vi phạm khổng lồ sao?”

Lạc Khải lắc đầu: “Bọn họ bây giờ tỏ rõ chính mà muốn vi phạm hợp đồng, nếu như muốn xử lý theo quy trình pháp luận, cũng cần mát máy tháng, nhưng nếu như trì hoãn máy tháng này, đối với chúng ta mà nói, sẽ lại tổn thắt một khoảng khổng lồ.”

“Cho dù cuối cùng, đối phương bồi thường cho chúng ta, nhưng tiền bồi thường, còn xa mới bằng con số thiệt hại của chúng ta.”

“Cái này còn không tính trì hoãn thời gian của chúng ta, chủ tịch, tôi cũng thật sự hết cách mới bất đắc dĩ tìm cậu ra mặt.”

Lông mày của Dương Chấn cũng nhíu lại.

Nhà cung ứng vật liệu hợp tác với tập đoàn Nhạn Chắn là Chắn Long Kiến Tài, mà Chắn Long Kiến Tài là nhà cung ứng vật liệu lớn nhất Yên Đô.

Cũng tức là tập đoàn Nhạn Chấn muốn vật liệu xây dựng thì cần phải thông qua Chân Long Kiến Tài.

Nơi bên ngoài cũng có vật liệu xây dựng, nhưng những nơi đó đều cách Yên Đô rất xa, nếu như thật sự phải nhập tát cả vật liệu xây dựng từ nơi khác vào Yên Đô, dự toán của dự án Cửu Châu Thành sẽ đội lên rất cao.

Như thế, ở Yên Đô, muốn tiếp tục xây dựng dự án Cửu Châu Thành thì bắt buộc phải hợp tác với Chân Long Kiến Tài.

“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta thu mua Chắn Long Kiến Tài đi!” Dương Chấn bỗng mở miệng.

Nghe vậy, Lạc Khải rất kinh ngạc, hồi lâu mới đau khổ nói: “Chủ tịch, giá trị thị trường của Chấn Long Kiến Tài sêm sêm với tập đoàn Nhạn Chán, thậm chí còn cao hơn so với tập đoàn Nhạn Chấn.”

“Hơn nữa không nói đến chúng ta có thẻ lầy ra được khoản tiền lớn như này để thu mua Chắn Long Kiến Tài hay không, cho dù có thẻ lầy ra được, Chắn Long Kiến Tài nếu đã dám từ chói hợp tác với chúng ta, sao có thể bằng lòng bị chúng ta thu mua chứ!”

Dương Chấn nhàn nhạt nói: “Chuyện này tôi đích thân xử lý!”

Lạc Khải tuy biết bản lĩnh của Dương Chán, nhưng lần này, ông ta cũng có hơi lo lắng.

Màn đêm buông xuống, một chiếc Phaeton màu đen từ từ dừng ở cửa Ngự Thủy Uyễn.

Ngự Thủy Uyễn là bể bơi trung tâm hàng đầu Yên Đô, bên trong có các phòng bao cao cấp, có rất nhiều người của hào môn đỉnh tiêm đều sẽ đến đây.

Cùng lúc này, tầng trên cùng của Ngự Thủy Uyển.

Trong một phòng bao đơn độc, một gương mặt trung niên ngửa lên, cả người đều ngâm trong tiếng nước ấm thoải mái, trong tay còn có hai mỹ nữ tóc vàng thân hình bóc lửa, một người đắm lưng cho ông ta, một người mát xa chân cho ông ta.

“Chủ tịch Kim, ông thật sự muốn ngừng hợp tác với tập đoàn Nhạn Chắn sao?”

Trên giường mát xa ở bên cạnh bẻ bơi, một người trung niên đã hưởng thụ sự mát xa của mỹ nữ, bỗng nhìn sang người đàn ông trong bể bơi, mở miệng hỏi.

“Không phải là tôi muốn ngừng hợp tác với bọn họ, mà là có người hứa cho tôi khoản thù lao lớn hơn, tôi không thể không tư bỏ tập đoàn Nhạn Chấn!”

Chủ tịch Kim mỉm cười nói.

*Ö? Xem ra, khoản thù lao này nhất định rất hậu hĩnh, hậu hĩnh đến mức có thể khiến chủ tịch Kim không tiếc đắc tội với tập đoàn Nhạn Chắn, cũng muốn đơn phương hủy hợp tác.”

Người trung niên trên giường mát xa, mỉm cười nói.

Vào lúc này, cửa phòng bao bỗng vang lên, bóng dáng của một người trẻ tuổi đi vào: “Các người đều ra ngoài đi!”

Nghe thấy giọng nói của Dương Chấn, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn sang anh.

Mấy mỹ nữ ngoại quốc đang mát xa, tưởng Dương Chấn quen biết với đám chủ tịch Kim, đứng dậy rời đi.

Nhát thời, trong phòng bao, chỉ còn lại chủ tịch Kim và người đàn ông trung niên nằm trên giường mát xa kia, với cả Dương Chấn.

“Người anh em, cậu đây là đi nhầm phòng bao rồi?”

Người trung niên trên giường mát xa bỗng mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.