Chàng Rể Chiến Thần

Chương 689: Chương 689: Chuyện này không thẻ nào




Mã Tuân đang giao chiến với hai cường giả, nghe tháy giọng nói của Dương Chán, lập tức rút khỏi chiến đấu.

Trong máy giây ngắn ngủi, Mã Tuân đã bị đối phương liên thủ đánh trọng thương, nếu như không phải thực lực của anh ta có đột phá, sợ rằng trong máy giây ngắn ngủi đã bị giết rồi.

“Anh Chắn, nhớ giữ người sống!”

Mã Tuân nhắc nhở một câu, nhìn biểu cảm của Dương Chấn lúc này, anh ta lo lắng trong lúc Dương Chấn giận dữ, trực tiếp miều sát hai cường giả mặc quản áo vải này.

Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng chính là có bẫy.

Dựa vào nhà họ Lê, vẫn không dám động vào vợ của Dương Chấn.

Nhát là cường giả mạnh như vậy, bỗng chóc xuất hiện hai người, cho dù là Yên Đô Bát Môn, cũng không có loại cường giả cập bậc này.

Dương Chấn không có đáp lại, trong đồng tử chỉ có sát ý vô tận.

Hai tên cường giả mặc quân áo vải đó, cũng cảm nhận được uy áp trên người Dương Chán, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

“Mã Tuân, cậu như nào rồi? Mau chóng đi giúp Dương Chấn!”

Thầy Dương Chấn một mình rút khỏi chiến trường, Diệp Mạn lập tức có hơi khẩn trương, vội nói.

Vũ Văn Cao Dương cũng rất lo lắng, vừa rồi Mã Tuân giao thủ với hai cường giả đó, ông ta đã biết, thực lực của hai cường giả đó mạnh mẽ cơ nào.

Ngay cả gia chủ của Yên Đô Bát Môn như bọn họ cũng chưa từng gặp cao thủ mạnh mẽ như vậy.

“Mã Tuân, cậu vẫn là đi giúp Dương Chấn đi!” Vũ Văn Cao Dương cũng trầm giọng nói.

Mã Tuân mặt mày đau khổ nói: “Mọi người yên tâm đi, anh Chấn ra tay, bọn họ chỉ có một con đường chết!”

Thật ra Mã Tuân muốn nói, anh ta vừa rồi đã bị trọng thương, bây giờ cho dù thật sự muốn đi giúp Dương Chấn cũng lực bát tòng tâm!

“Thật sao?”

Diệp Mạn có hơi nghỉ ngờ.

Từ sau khi bà ta công nhận đứa con rễ là Dương Chấn thì luôn hỗ thẹn trong lòng, luôn muốn bù đắp, hiện nay nhìn thây Dương Chấn một mình đối mặt với cao thủ mạnh như vậy, bà ta rất lo lắng.

“Mọi người cứ yên tâm đi!”

Mã Tuân nói xong, lại ho dữ dội vài tiếng, vậy mà ho ra máu.

Mãi đến lúc này, máy vị gia chủ mới ý thức được trong máy giây ngắn ngủi đó, Mã Tuân đã bị trọng thương.

“Cậu bị thương rồi?”

Diệp Mạn kinh ngạc thốt lên.

Mã Tuân gật đầu, cơ thẻ rất không thoải mái.

“Nếu không, chúng ta dùng tay bắn tỉa?” Diệp Mạn nhìn sang Vũ Văn Cao Dương hỏi.

Vũ Văn Cao Dương lại thở dài noi: “Hai cường giả đó thực lực quá khủng bó, tay bắn tỉa căn bản không thể khóa mục tiêu, nếu như thật sự muốn dùng tay bắn tỉa, ngược lại khả năng sẽ ngộ thương đến Dương Chấn.”

“Vậy ông nói cho tôi biết, phải làm sao?”

Đối với câu trả lời của Vũ Văn Cao Dương, Diệp Mạn rất bát mãn, đỏ mắt nói: “Nó là con trai của ông, lẽ nào ông muốn giương mắt nhìn nó một mình chiến đấu như vậy?”

Mã Tuân ở một bên, trong lòng vô cùng chua chát.

Diệp Mạn rõ ràng không tin, Dương Chấn có thể dễ dàng giải quyết hai cường giả mặc quản áo vải đó.

Sắc mặt của Vũ Văn Cao Dương ngưng trọng, trong ánh mắt cũng tràn ngập lo lắng, trầm giọng nói: “Bởi vì nó là con trai của tôi, cho nên tôi càng lo lắng hơn bà, chỉ là Dương Chấn giao thủ với loại cường giả cấp bậc này, chúng ta có tư cách gia nhập sao?”

“Cậu Dương động thủ rồi!”

Vào lúc này, có người kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương lúc này mới vội nhìn qua.

“Bụp!”

“Bụp!”

Bọn họ vừa nhìn sang chiến trường thì phát hiện hai cường giả mặc quần áo vải kia, lúc này lần lượt bay ngược ra ngoài.

Người còn ở trên không, bèn phun ra một ngụm máu.

Cơ thể của hai người lại đập mạnh xuống đắt, khi có thử giãy giụa bò dậy, vậy mà vô cùng khó nhọc.

Lúc nảy, toàn trường bàng hoàng!

Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương đều há to miệng, mặt mày khó tin.

Cho dù bọn họ đã từng thấy sự cường đại của Dương Chấn, nhưng hôm nay, gặp phải hai cường giả có thực lực hơn xa các cường giả gặp phải trước kia.

Loại cường giả cấp bậc này, sợ rằng chỉ có thể đến từ Vương tộc và Hoàng tộc?

Dù là cường giả lợi hại như vậy, bọn họ thậm chí không có phản ứng kịp thì nhìn thấy hai người bị đánh bay ra mười mấy mét, nôn ra máu ngã trên đắt.

Dương Chấn vậy mà mạnh mẽ đến mức độ này?

Hoàng Thiên Hành gia chủ của nhà họ Hoàng, cả người đều không khỏi run rầy.

Lúc đầu nhà họ Hoàng thần phục Dương Chấn, cũng là vì sợ áp lực của Dương Chấn, ông ta luôn tìm kiếm cơ hội, muốn thoát khỏi sự không chế của Dương Chấn.

Nhưng hôm nay, ông ta mới ý thức được, suy nghĩ của mình to gan cỡ nào.

Thật sự muốn phản bội Dương Chấn, sợ rằng cả nhà họ Hoàng đều phải bị tiêu diệt?

“Thắng rồi?”

Diệp Mạn ngây ngốc một lát mới khó tin hỏi một câu.

Vũ Văn Cao Dương tuy cũng rất sửng sốt, nhưng ông ta biết thân phận người canh giữ Biên giới phía Bắc của Dương Chấn, rát nhanh đã bình tĩnh lại.

Mã Tuân ho máy tiếng, mỉm cười nói: “Tôi đã nói mà, hai người này căn bản không uy hiếp được anh Chấn, mọi người sao lại không tin chứ?”

Lúc này, trong mắt Dương Chấn là một mảng sát khí.

Sau khi đánh lui hai cường giả mặc quân áo vải, anh bước từng bước tới.

Trong mắt của hai cường giả mặc quần áo vải tràn ngập vẻ bàng hoàng, bọn họ là cường giả được nhà họ Tiết bí mật bồi dưỡng thành, cho dù là cường giả xếp thứ hai của nhà họ Tiết, cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.

Nhưng hôm nay, một thanh niên nhìn trông chỉ 26-27 tuổi, một chiêu đã đánh bại bọn họ.

Điều này khiến bọn họ bỗng có loại ảo giác, cần mẫn học võ nhiều năm như vậy, thật sự chính là lãng phí thời gian.

Nếu không, bọn họ luyện võ máy chục năm, sai lại thua trong tay một người trẻ tuổi chỉ 26-27 tuổi chứ?

“Nói cho tôi biết, hai người là ai phái tới?”

Dương Chấn từ trên cao nhìn xuống hai người, giọng nói lạnh lùng, sát khí như thực chát quán quanh hai người.

“Giết!”

Hai người tuy bàng hoàng trước sự mạnh mẽ của Dương Chấn, trong ánh mắt lại không có một chút sợ hãi.

Căn bản không trả lời câu hỏi của Dương Chấn, lần nữa lao về phía Dương Chấn.

“BụpP”

“BụpP”

Chỉ là, lần đầu tiên thì đã thua trong tay Dương Chấn, bọn họ đã bị trọng thương, sao có thể còn có cơ hội nữa? Giống với lần trước, hai người trực tiếp bị đánh bay ra mười mấy mét.

Đây vẫn là trong tình huống Dương Chấn nương tay, nếu không lần đâu tiên, hai người này đã biến thành cỗ thi thể rồi.

“Nói cho tôi biết, hai người là ai phái tới?”

Dương Chấn lần nữa ép hỏi, sát ý trong mắt càng ngưng thực.

Lần này, hai người có thử giãy giụa bò dậy, lại căn bản không làm được.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự quyết tuyệt.

“Hai người là người nhà họ Tiết phái tới?”

Dương Chấn bỗng mở miệng nói.

Nghe thấy câu này của Dương Chấn, sắc mặt của hai người bỗng thay đổi.

Tuy sắc mặt chỉ thay đổi trong nháy mắt, lại bị Dương Chấn bắt được, khi hai người ý thức được việc mình làm lộ ra nhà họ Tiết, tắt cả đều đã muộn rồi.

Nhưng sự việc đã đến nước này, bọn họ đã lực bắt tòng tâm, hai người sau khi nhìn nhau, đồng loạt cắn vỡ viên thuốc độc trong miệng.

Gần như trong nháy mắt, hai người phun ra dịch trắng, cơ thể sau khi co giật vài cái, hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Dương Chấn đứng ở đó, trong đồng tử đen láy, sát ý lập lòe.

“Nhà họ Tiết! Nếu các người muốn chơi với tôi, vậy thì tôi tiếp!”

Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng, trong ánh mắt giống như bắn ra hai đạo sát cơ thực chát.

Cùng lúc này, trong một ngôi biệt thự tư nhân ở ngoại ô Yên Đô.

Tiết Nguyên Bá đứng ở trước cửa sổ sát sàn cực lớn, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết tại sao, ông ta cứ thấy toàn thân rét lạnh, trong lòng vậy mà có chút sợ hãi.

“Không thể nào, Dương Chán nhát định sẽ chết!”

Tiết Nguyên Bá nghĩ đến loại khả năng nào đó, vội vàng tự mình phủ nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.