Chàng Rể Chiến Thần

Chương 688: Chương 688: Không phải là đói thủ




Tần Nhã vốn dĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng, khi nghe thấy giọng nói của Dương Chấn, trong nháy mắt ngây ra.

Lê Triết cũng rất khó tin, kinh ngạc nói: “Cậu, cậu sao lại biết, chúng tôi ở đây?”

Ông ta chọn một nơi hẻo lánh như vậy, chính là vì quanh đây đều không có bát kỳ camera giám sát nào.

Cho dù Dương Chân có thể tìm được nơi này, sợ rằng cũng sẽ tốn ít nhát hai tiếng, nhưng cách thời gian đưa Tần Nhã tới, mới chưa quá nửa tiếng.

“Chồng!”

Tần Nhã hét to một tiếng, bỗng chốc nước mắt rơi như mưa.

Cô đều đã đi tự tử, nhưng khoảnh khắc nhìn tháy Dương Chấn, cảm xúc hoàn toàn sụp đỏ.

Hai mắt của Dương Chấn đỏ ngâu, tận khả năng dịu dàng nói: “Vợ à, có anh ở đây, không có ai có thể làm hại em được!”

Hai cường giả mặc quân áo vải đằng sau Lê Triết, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Chán thì mặt mày đều ngưng trọng.

Từ trên người Dương Chấn, bọn họ vậy mà cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt.

Cho dù trước khi bị Tiết Nguyên Bá phái đến, bọn họ đã biết, nhân vật lần này phải đối mặt có thực lực rất mạnh.

Nhưng sau khi thật sự gặp được Dương Chấn, bọn họ vẫn rất sửng sót.

Trẻ tuổi như vậy thì có thể có khí thế đáng sợ như này, thật sự kinh người.

“Lê Triết, ông bây giờ thả vợ tôi ra, tôi có thể cho ông một con đường sống, cũng cho nhà họ Lê một con đường sống!”

Dương Chấn tận khả năng áp chết lửa giận của mình, nhìn chằm chằm Lê Triết nói.

Anh thế nào cũng không ngờ, người lần này bắt cóc Tần Nhã lại là Lê Triết tìm người làm.

“Dương Chấn, vợ cậu bây giờ ở trong tay tôi, cậu còn dám hung hăng như vậy?”

Lê Triết mặt mày đều là sự châm chọc, tay cầm một khẩu súng lục, trực tiếp chĩa vào huyệt thái dưỡng của Tần Nhã.

Trong ánh mắt của Tần Nhã đều là sự sợ hãi, cả người run rầy.

Mắt thấy dáng vẻ sợ hãi của vợ, Dương Chấn cảm tháy trái tim của mình đều sắp vỡ vụn rồi.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Lê Triết, tận khả năng bình tĩnh nói: “Lê Triết, xem như là vì nhà họ Lê, tôi hy vọng ông đừng xúc động!”

“Dương Chấn, con mẹ cậu vậy mà còn dám uy hiếp tôi? Ông đây nếu đã dám ra tay với người phụ nữ của cậu thì đã không màng sống chết rồi, cậu lấy nhà họ Lê ra uy hiếp tôi, có tác dụng sao?”

Ai biết cảm xúc của Lê Triết càng thêm kích động, mắt đỏ ngâu tức giận quát: “Quỳ xuống! Cậu bây giờ quỳ xuống cho tôi!”

“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, dập đâu xin lỗi, cầu xin tôi tha cho vợ cậu!”

Nghe thấy lời của Lê Triết, cảm xúc của Tần Nhã bỗng chốc trở nên kích thích giãy giụa: “Chồng, đừng, anh đừng cầu xin ông ta!”

“Ông ta đã điên rồi, cho dù anh thật sự quỳ xuống cầu xin ông ta, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta.”

“Chồng, nếu như em thật sự chét rồi, anh nhất định phải bảo vệ thật tốt con gái của chúng ta.”

“Xem như là vì con gái, anh nhất định phải sống tốt!”

Tần Nhã giống như điên rồi, dùng sức giãy giua.

“lm miệng! Cô im miệng cho tôi!”

Lê Triết một tay bóp cổ của Tần Nhã, lớn tiếng gẵn lên.

Bừm bừm bừm!

Lúc này, lại có tiếng động cơ xe gầm rú vang lên, từng chiếc xe nói đuôi nhau lao vào trong trường học bỏ hoang.

10 chiếc!

30 chiếc!

50 chiếc!

100 chiếc!

Tuy đều đã vượt qua 100 chiếc xe rồi, cảnh này còn chưa có kết thúc, bên ngoài vẫn có ô tô không ngừng tới.

Trong mỗi một chiếc xe đều có bồn năm người đàn ông lực lưỡng bước xuống.

Khi Lê Triết nhìn thầy một màn này thì đều kinh ngạc đến đơ người, bởi vì sợ hãi, cả người đều đang run rẩy.

Ông ta biết Dương Chấn rất không đơn giản, nhưng không ngờ chỉ trong hơn nửa tiếng ngắn ngủi, Dương Chấn có thẻ triệu tập được nhiều người như vậy.

Ăm âm ẩm…

Vào lúc này, trên không của trường học bỏ hoang, đột nhiên xuất hiện một trận âm thanh của tiếng quạt gió.

Lê Triết ngẳng đâu, nhìn thấy ba chiếc trực thăng đang bay trên không.

Mãi đến lúc này, Lê Triết mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Vốn dĩ, ông ta tưởng khống chế Tân Nhã trong tay, Dương Chấn chỉ có thể giơ tay chịu trói.

Nhưng bây giờ, bỗng chốc có rất nhiều đến như vậy.

Cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là nhiều người như vậy, nhát định có sự tồn tại của tay bắn tỉa.

Chỉ hơi bất cần, ông ta sẽ bị diệt trong nháy mắt.

Vốn dĩ, ông ta nghĩ giết chết Dương Chấn thì ông ta có thể an toàn rút lui, nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy, cho dù giết được Dương Chấn, ông ta cũng tuyệt đối không có khả năng sống rời khỏi đây.

Hai cường giả mặc quân áo vải đằng sau Lê Triết, lúc này cũng mang vẻ ngưng trọng, nhiệm vụ của bọn họ là trợ giúp Lê Triết giết Dương Chán, đợi khi Dương Chấn chét rồi, chính là ngày chét của Lê Triết.

Chuyện này, tuyệt đối không thể liên lụy đến nhà họ Tiết.

Nhưng bây giờ, bỗng chốc có nhiều người xuất hiện như vậy, nhiệm vụ của bọn họ, sợ rằng phải thất bại rồi.

“Lùi lại! Bảo tất cả mọi người lùi lại cho tôi!”

Lê Triết biết mình ắt phải chết, cảm xúc kích động mà gào lên: “Cút hét cho tôi!”

“Dương Chấn, mau chóng bảo bọn họ cút hét cho tôi, nếu không tôi bây giờ giết chết vợ cậu! Bảo bọn họ cút hết cho tôi!”

Lê Triết vừa kẹp chặt Tần Nhã lùi lại phía sau tìm kiếm chỗ che chắn, vừa tức giận gằn lên với Dương Chấn.

“Đoàng!”

Vào lúc này, tiếng súng bỗng vang lên.

Lê Triết đang kẹp chặt Tần Nhã lùi lại phía sau, bước chân bỗng cứng đờ, mà giữ mi tâm của ông ta có một lỗ máu.

Tân Nhã thét lên một tiếng, hai mắt khẽ đảo, trực tiếp ngắt đi.

“Ra tay!”

Vào lúc này, hai cường giả mặc quản áo vải đằng sau Lê Triết, đồng loạt lao về phía Tần Nhã.

Nhiệm vụ của bọn họ là giết Dương Chấn, hiện nay Lê Triết đã bị giết, tắt cả mọi chuyện chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ.

“Cút!”

Trong khoảnh khắc tiếng súng bắn tỉa vang lên, Dương Chấn đã biến mắt khỏi chỗ.

Tân Nhã bị kinh sợ mà ngắt đi, cơ thể còn chưa ngã ra đất, Dương Chán đã lao tới.

Chỉ là, thực lực của hai cường giả mặc quân áo vải kia rất mạnh, Dương Chấn ôm Tần Nhã trong lòng, muốn phản kích, căn bản không có cơ hội.

“Bụp!”

“Bụp!”

Dưới tình thế khẩn cắp, Dương Chán chỉ có thể bảo vệ Tần Nhã trong lòng mình, quay lưng với hai cường giả mặc quản áo vải kia.

Gần như cùng thời gian, hai cỗ thực lực vô cùng mạnh mẽ đó đánh thẳng lưng của Dương Chấn.

Lực lượng khủng kiếp, giống như muốn chắn vỡ lục phủ ngũ tạng của Dương Chấn.

Mà Dương Chấn mượn lực công kích của đối phương, trong nháy mắt ôm Tân Nhã lao ra ngoài máy chục mét.

“Anh Chán!”

Mã Tuân đã xông ra, lập tức đón lấy công kích của hai cường giả mặc quân áo vải, đồng thời nói với Dương Chấn: “Để eml”

Bụp bụp bụp!

Từ lúc Lê Triết bị tay bắn tỉa bắt chết, đến khi Dương Chấn cứu được Tần Nhã, đến Mã Tuân nghênh chiến, tắt cả mọi chuyện đều diễn ra với tốc độ ánh sáng.

Những người giả mà các gia tộc dẫn tới, thậm chí còn chưa phản ứng kịp thì nhìn thấy Mã Tuần giao thủ với đối phương.

“Hai người là ai? Nhà họ Lê không có cường giả cáp bậc như hai người!”

Mã Tuân một mình đánh với hai cương giả, rất nhanh hai tay khó lại bốn tay, bị đánh lui máy bước, anh ta mặt mày ngưng trọng nhìn hai người hỏi.

Tuy mới vừa giao thủ, nhưng thực lực của đối phương thể hiện ra, đều vượt ngoài dự liệu của Mã Tuân.

Bắt kỳ ai trong hai người này, Mã Tuân đều không phải là đối thủ.

Điều này khiến anh ta cảm thấy chắn động, từ sau khi rời khỏi Biên giới phía Bắc, anh ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải cường giả mạnh như vậy.

Nhiều người ở đây hiện nay, sợ rằng cũng chỉ có Dương Chấn có thể đánh một trận rồi.

“Giết!”

Hai cường giả không có đáp lại Mã Tuân, rất ăn ý mà chọn công kích về phía Mã Tuần.

“Nhã giao cho bài”

Dương Chấn giao Tần Nhã cho Diệp Mạn.

Diệp Mạn cả người run lên, vội vàng bảo đảm: “Con yên tâm, có mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để Nhã xảy ra chuyện nữa!”

“Dương Chấn, con yên tâm, chúng ta đều sẽ bảo vệ cho Nhã!”

Vũ Văn Cao Dương cũng dẫn cường giả đến, mặt mày nghiêm túc nói.

Dương Chấn gật đầu, sau đó cất bước đi về phái chiến trường.

“Cậu không phải là đối thủ của bọn họ, lui xuống đi!”

Dương Chấn từng bước đi tới, cả người giống như một ác ma đến từ địa ngục, sát ý toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.