Chàng Rể Chiến Thần

Chương 687: Chương 687: Lấy cái chết đẻ chứng minh




Rất nhanh, Tần Nhã bị người khác từ trong xe mang xuống.

Lúc này, Tần Nhã cũng dân dân tỉnh lại, vừa mở hai mắt ra thì phát hiện mình đã ở trong một trường học.

bỏ hoang, lập tức ngây ra.

“Lữ Oánh, chị sao lại mang tôi đến đây?”

Tần Nhã còn chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, căng thẳng nhìn Lữ Oánh.

Lữ Oánh cười lạnh một tiếng: “Tiểu tiện nhân, cô tuyệt đối đừng gọi tôi là chị, bởi vì cô, không xứng!”

Đoàng!

Tần Nhã ong ong một trận trong đầu, một mặt khó tin nhìn Lữ Oánh.

Trước đó khi ở nhà hàng, sự thân thiện mà Lữ Oánh thể hiện ra, còn cả học thức của bà ta, đều khiến Tần Nhã rát khâm phục, tưởng mình tìm được người chị giỏi giang.

Bây giờ, Lữ Oánh tự ý mang cô đến một trường học bỏ hoang, mắu chốt là, còn có ba gương mặt xa lạ.

Nhất là người trung niên cầm đầu, biểu cảm trên mặt càng vặn vẹo, hận không thể cắn nuốt Tần Nhã.

Tần Nhã cho dù có ngốc nữa, cuối cùng cũng ý thức được đã xảy ra cái gì, cô là bị bắt cóc rồi.

“Các người là ai2 Tại sao muốn mang tôi đến đây?”

Tần Nhã kìm nén sự sợ hãi trong lòng, cắn răng hỏi.

“Bóp!”

Lữ Oánh tát vào mặt Tần Nhã một cái, quát: “Im miệng cho tôi, nếu như còn nói nhảm thêm một câu, bây giờ giết chết cô!”

Tần Nhã đều bị dọa khóc rồi, trong lòng chỉ có sự hói hận.

Đều tại cô quá ngốc, lần đầu tiên gặp mặt với Lữ Oánh thì tin lời của đối phương, còn ngu ngốc xem đối phương là chị gái tốt.

Chỉ cần cô có thể hơi cảnh giác một chút, cũng sẽ không bị đưa đến nơi này.

“Gia chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi rời khỏi trước.”

Lữ Oánh không muốn bản thân lún quá sâu, định rời đi.

Lê Triết nhàn nhạt liếc nhìn bà ta: “Đi đi!”

*Phằng!”

Chỉ là, Lữ Oánh vừa xoay người, một tiếng súng chói tai bỗng vang lên, cơ thể của bà ta ngã thẳng ra đất.

Tần Nhã tận mắt chứng kiến, hình ảnh Lữ Oánh trúng đạn ngã ra đất, nhát thời đều ngây ra, sợ hãi tới mức khiến cô thét lên.

“Tất cả những ai có liên quan đến chuyện này đều buộc phải chết!”

Trong ánh mắt của Lê Triết tràn ngập sự hung tàn, cầm khẩu súng còn nhả khói trong tay.

Tiết Nguyên Bá từng đặc biệt căn dặn, chuyện này bắt buộc phải làm sạch sẽ, nếu như sẽ mang đến họa sát thân cho Lê Triết.

“Xin ông hãy tha cho tôi, có được không? Chồng tôi là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chán, anh ấy có tiền, chỉ cần ông tha cho tôi, muốn bao nhiêu tiền, anh ấy đều bằng lòng cho ông.”

Tần Nhã thấy mắt của Lê Triết nhìn sang mình, vội vàng cầu xin.

“Tô biết chồng của cô là ai, không cân giới thiệu với tôi, tôi vẫn có thể nói với cô, cô gặp phải chuyện ngày hôm nay đều tại tên chồng khốn kiếp đó của cô!”

Lê Triết nghiền răng nghiền lợi nói: “Là cậu ta hủy hoại tất cả mọi thứ của nhà họ Lê tôi, cho nên cậu bắt buộc phải trả giá bằng tính mạng!”

Nghe vậy, Tần Nhã lập tức thay đổi sắc mặt.

Lê Triết không nói một lời thì trực tiếp giết Lữ Oánh, hiện nay ông ta lại có sát ý mãnh liệt đối với Dương Chấn như vậy, một khi Dương Chấn đến, sợ rằng thật sự chỉ có đường chết.

Càng huống chi, cô đã ở trong khống ché của Lê Triết, nếu như đối phương lấy tính mạng của cô ra uy hiếp, Dương Chấn chỉ có thể cam chịu.

Càng nghĩ, Tần Nhã càng lo lắng.

“Có điều, trước khi chồng cô đến, chúng ta có thể chơi chút trò chơi!”

Lê Triết nhìn dung mạo xinh đẹp đó của Tần Nhã, chỉ cảm tháy trong lòng bóc lên ngọn lửa tà ác, từ từ dâng lên, trong ánh mắt chỉ có sự tà ác.

Đối với loại ánh mắt tà ác này, Tần Nhã rất rõ đối phương muốn làm cái gì, bỗng chốc khẩn trương, xoay người chạy.

“Chạy? Cô có thể chạy thoát được sao?”

Lê Triết cười lạnh một tiếng, tay khẽ phát, dặn dò: “Bắt tiện nữ này lại cho tôi!”

Một bên khác, Dương Chấn đã sử dụng tắt cả mối quan hệ có thể dùng được, tìm kiếm tung tích của Tần Nhã ở khắp nơi.

Vào lúc này, anh nhận được điện thoại của Mã Tuân: “Anh Chấn, đã tra được tuyến đường mà chị dâu bị đưa đi rồi!”

“Lập tức gửi tuyến đường cho tôi!”

Dương Chấn lập tức nói.

Nhất thời, nhà họ Diệp, gia tộc Vũ Văn, nhà họ Hoàng của Yên Đô Bát Môn, còn cả nhà họ Trần, nhà họ Hàn cùng nhà họ Quan, tất cả mọi người xuất động, đồng loạt chạy về cùng một tuyến đường.

Một biệt thự tư nhân ở ngoại ô Yên Đô.

Tiết Nguyên Bá đứng ở trước cửa sổ sát sàn cực lớn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt lại là sự ngưng trọng.

Vừa rồi, thám tử của nhà họ Tiết ở Yên Đô đã truyền tin đến.

Khi ông ta biết được Dương Chấn sử dụng gần như một nửa hào môn đỉnh tiêm của Yên Đô đi tìm kiếm Tân Nhã, trong lòng bỗng rất hoảng loạn.

Trừ phí Dương Chấn bị Lê Triết giết, nếu không một khi sự việc bại lộ, nhà họ Tiết rất có khả năng phải đối diện với sự giận dữ của người canh giữ Biên giới phía Bắc.

Bây giờ, ông ta chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện Lê Triết có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta giao cho.

Trong trường học bỏ hoang, Tần Nhã đã bị hai cường giả mặc quản áo vải bắt đến trước mặt Lê Triết.

Lê Triết đưa tay túm cằm của Tần Nhã, mặt mày dữ dẳn nói: “Ở dưới mí mắt của tôi, cô có thể chạy được sao?” . Ngôn Tình Ngược

Trong mắt Tần Nhã đều là sự hoảng sợ, nhưng trên mặt lại cực kỳ giận dữ: “Ông không thể làm hại tôi, nếu không chồng tôi nhát định sẽ không tha cho ông!”

“Bóp!”

Lê Triết tát một cái vào mặt Tần Nhã, tức giận gẵn lên: “Cô còn dám nhắc đến chồng cô với tôi!”

“Nếu cậu ta lợi hại như vậy, sao còn chưa tới cứu cô?”

“Tôi bây giờ thượng cô trước, đợi chồng cô đến, tôi còn muốn thượng cô trước mặt cậu ta.”

“Cô nói xem, đền lúc đó chồng cô giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị tôi đè dưới thân, lại bắt lực không làm gì được, cậu ta liệu có khi nào tức điên không? Ha ha ha ha…”

Lê Triết cười điên cuồng, mặt mày đều là vẻ dữ dằn.

Tần Nhã đều sắp khẩn trương đến phát điên rồi, nếu như thật sự bị Lê Triết thượng, cô làm sao có mặt mũi sống ở trên cõi đời này nữa?

Nghĩ đến chuyện mình sắp đối mặt, Tần Nhã vô cùng tuyệt vọng, nước mắt đã ướt giẫm hai bên má, hai mắt nhìn chằm chằm Lê Triết, nghiền răng nghiền lợi nói: “Tôi sẽ không để ông được như ý!”

Vừa dứt lời, Tần Nhã bỗng cắn lưỡi, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.

Lê Triết bỗng khẩn trương, Tần Nhã là công cụ tốt nhát dùng đẻ uy hiếp Dương Chấn, tốn nhiều sức để bắt cóc Tần Nhã, chính là vì để đối phó với Dương Chấn.

Nếu như Tần Nhã bây giờ cắn lưỡi tự sát, đợi khi Dương Chấn đến, ông ta phải làm sao?

“Cô há miệng cho tôi!”

Lê Triết tức giận gằn lên, muốn ngăn cản.

Răng của Tân Nhã đã cắn vào lưỡi, trong đôi mắt tuyệt vọng tràn ngập sự giãy giụa, cô muốn ghi nhớ kỹ tên hung thủ đã hại chết mình vào trong đâu cô.

Đợi cô làm ma, cũng sẽ không tha cho tên cằm thú này.

“Rằm!

Vào lúc này, tiếng động cơ xe ầm ầm vang lên, sau đó, một chiếc Phaeton màu đen tông thẳng vào.

“Két!

Bánh xe ma sát trên mặt đất, chiếc xe dùng một cú dê bánh cực kỳ đẹp mắt, dừng ở chính giữa trường học bỏ hoang.

Dương Chấn từ trong xe bước ra, khi anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trên mặt Tần Nhã, răng cắn vào lưỡi thì cả người giống như một con dã thú hồng hoang đang nỗi giận.

*Tần Nhã, đừng!”

Dương Chấn phẫn nộ gào lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.