Lời của Ngải Lâm, làm cho Lâm Kiều lập tức nổi giận: “Cô mắng ai là đê tiện?”
Dương Chấn và Tần Nhã cũng ngạc nhiên, bọn họ còn chưa từng thấy một mặt nói lời độc địa của Ngải Lâm như bây giờ, mắng chửi người lại không chút thô tục, đã làm cho đối phương nổi giận.
Người đàn ông mặt bóng dầu bên cạnh Lâm Kiều lúc này cũng âm trầm, lời nói của Ngải Lâm, chính là nhục nhã vô cùng lớn với anh ta.
Con người chính là như vậy, càng là chỗ thiếu hụt của mình, càng không muốn người khác nhắc đến.
“Tôi có nói đến tên của cô sao?”
Ngải Lâm vẫn có vẻ bình tĩnh tự nhiên như cũ, mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên, nếu như chính cô tự thấy là đúng, vậy thì không liên quan đến tôi.”
“Cô…”
Lâm Kiều tức đến mức dậm chân, đấu võ mồm với Ngải Lâm, cô ta còn lâu mới là đối thủ, chỉ có thể nhờ vào người đàn ông của mình: “Ông xã, cái người đàn bà đê tiện này đang nhục nhã anh, anh giúp em dạy dỗ cô ta đi!”
Trong ánh mắt của người đàn ông bóng lưỡng kia đầy vẻ tàn nhẫn, híp mắt nhìn Ngải Lâm nói: “Xin lỗi vị hôn thê của tôi!”
Ngải Lâm hời hợt liếc nhìn đối phương, lập tức cười nhạt một tiếng: “Tôi cũng không làm gì sao, sao phải xin lỗi? Ngược lại là người phụ nữ của anh, miệng quá thối, mở miệng là một tiếng trai bao, cô ta làm nhục bạn trai của tôi, cho dù xin lỗi, cũng là cô ta!”
“Vốn là một đứa trai bao, tôi nói có gì sai sao?”
Lâm Kiều thẹn quá hóa giận, giận dữ hét lên: “Ngải Lâm, cô chỉ là người nhà họ Ngải mà thôi, bây giờ lại dám nhục nhã bạn trai tôi, cô có biết, anh ấy là ai không? Làm nhục anh ấy, đây là chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô!”
“Ồ? Anh ta lợi hại như vậy sao?”
Ngải Lâm cười ha ha nói: “Giới thiệu một chút đi?”
Người bên cạnh cô ấy là thủ hộ Biên giới phía bắc, thân phận có thể so với người đứng đầu hoàng tộc Cửu Châu, đưa mắt nhìn khắp Cửu Châu, cũng không có mấy người dám làm càn trước mắt người này.
Cô ấy cũng không lo, thân phận của bạn trai Lâm Kiều, sẽ uy hiếp đến mình thế nào.
“Anh ấy tên là Điền Tân Vũ, một trong Yên Đô Bát Môn, người của nhà họ Điền!”
Lâm Kiều đắc ý giới thiệu, chỉ là từ trên mặt Ngải Lâm, cũng không thấy chút sợ hãi nào, ngược lại trong ánh mắt còn lộ mấy phần trêu chọc.
Điền Tân Vũ cũng có vẻ tự cao, dường như vô cùng tự hào với thân phận của mình.
“Ồ! Vậy thì sao?” Ngải Lâm bỗng nhiên hỏi lại.
Lúc này, Lâm Kiều hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.
Cô ta đột nhiên có chút hoài nghi, có phải là mình không nói rõ thân phận của Điền Tân Vũ hay không?”
“Bạn trai tôi là một trong Yên Đô Bát Môn, người nhà họ Điền! Cô dám nhục nhã anh ấy, tức là đang nhục nhã nhà họ Điền, nếu như cô không xin lỗi, nhà họ Ngải nhất định sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng!” Lâm Kiều tức giận nói.
“Ồ! Vậy mấy người cứ tự nhiên mà đả kích đi.”
Ngải Lâm đột nhiên không có hứng thú chơi đùa nữa, kéo cánh tay Mã Tuân nói: “Nói chuyện với ngu ngốc, quả thật là lãng phí miệng lưỡi, thật không có ý nghĩa, chúng ta đi thôi!”
“Cô đứng lại cho đó cho tôi!”
Ngải Lâm và Mã Tuân còn chưa đi được mấy bứớc, sau lưng đã truyền đến tiếng thét phẫn nộ của Điền Tân Vũ.
Lúc này, anh ta hoàn toàn bị chọc giận.
Ngải Lâm hoàn toàn không đếm xỉa đến, làm anh ta cảm giác vô cùng bực bội, mình đường đường là dòng chính nhà họ Điền, lại bị một lớp nhỏ nhà họ Ngải kém xa nhà họ Điều làm nhục trước mặt mọi người.
“Ông xã, anh ta nhìn thật đáng sợ, anh phải bảo vệ em!”
Trong mắt Ngải Lâm có chút xảo trá, ôm chặt cánh tay Mã Tuân, õng ẹo nói.
Một câu ông xã, còn có ngữ điệu khác thường của Ngải Lâm, Mã Tuân chỉ cảm thấy cả người đầy sức mạnh, lập tức ngăn trước mặt Ngải Lâm, vô cùng khí phách nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, ai dám bắt nạt em, anh giết chết người đó!”
“Tên nhóc, tao cho mày một cơ hội sống, quỳ dưới chân tao xin tha đi, nếu không, ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của mày!”
Trong mắt Điền Tân Vũ đầy sự tàn nhẫn, nhìn vào Mã Tuân nói.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Mã Tuân cười nhạo một tiếng: “Tao cũng cho mày một cơ hội dập đầu nhận tội, nếu không, tao cam đoan sẽ biến mày thành một người tàn phế cả đời ngồi trên xe lăn…”
“Tên khốn, mày muốn chết!”
Điền Tân Vũ lập tức nổi giận, không nói hai lời, vung quyền thẳng về phía Mã Tuân.
Trách không được lớn lối như vậy, thì ra là một người luyện võ, mặc dù rất béo, nhưng mà động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Đặt trước mặt người bình thường, cũng xem như là một cao thủ có thể một địch hai.
Nhưng mà, anh ta không biết là, người mình muốn đánh, cũng không phải là người bình thường, cho dù là cường giả đứng đầu nhà họ Điền đến đây, trước mặt Mã Tuân, cũng chỉ có thể bị đánh.
Mã Tuân đứng yên, động cũng không động, trong mắt có mấy phần lạnh lẽo. . truyện tiên hiệp hay
“Ông xã cố lên, đánh chết tên trai bao này, cho anh ta biết, dám ra mặt vì đồ đê tiện, có cái kết cục gì!”
Lâm Kiều ác độc nói.
Chỉ là mới đấu võ mồm với Ngải Lâm, cô ta đã muốn mạng của Mã Tuân.
“Đi chết đi!”
Điền Tân Vũ giận quát một tiếng, trong tay xuất hiện một con dao, đâm thằng về phía bụng Mã Tuân.
Rõ ràng, trong mắt loại người như anh ta, người bình thường chính là một con kiến hôi, cho dù là ở nơi công cộng, anh ta muốn giết thì giết, hơn nữa không chút phiền phức.
“Không biết tự lượng sức!”
Trong mắt Mã Tuân lộ ra ánh sáng lạnh.
Nhìn thấy con dao của Điền Tân Vũ sắp đâm đến, Mã Tuân đột nhiên cử động.
“Cooong!”
Trong chớp mắt, Mã Tuân duỗi hai ngón tay ra, trực tiếp kẹp con dao lại.
Sắc mặt Điền Tân Vũ lập tức thay đổi, anh ta dùng toàn lực đâm về phía Mã Tuân, nhưng kết quả, lại bị Mã Tuân dùng hai ngón tay, kẹp lại.
Anh ta không thể nào đâm về trước được nữa.
Đến lúc này, anh ta mới ý thức được chính mình gặp cao thủ, sắc mặt thay đổi.
“Ông xã, anh sao lại hả thủ lưu tình vậy?”
“Nhanh đâm anh ta đi, tốt nhất đâm chết anh ta!”
“Để cho bọn họ biết, kết quả của dám đắc tội với anh nghiêm trọng đến mức nào.”
Lâm Kiều mờ mịt, hét to lên.
Ngải Lâm giống như nhìn tên ngốc liếc Lâm Kiều, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết loại phụ nữ này, sao lại dám đấu với bản thân mình.
Điền Tân Vũ trong lòng mắng Lâm Kiều ngu xuẩn, bây giờ con dao anh ta đâm ra, đang bị hai ngón tay của Mã Tuân kẹp lấy, anh ta đúng là leo lên lưng hổ khó xuống.
Lâm Kiều còn bảo anh ta đi giết Mã Tuân, đây không phải là tìm chết sao?
“Mày cũng chỉ có chút sức đấy?”
Mã Tuân cười híp mắt hỏi.
Mặt Điền Tân Vũ đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, dùng giọng nói rất nhỏ nói: “Tên nhóc, mày buông tay ra, để cho tao đâm một nhát, tao cam đoan sẽ không giết mày, chỉ cần mày nể mặt tao, tao cam đoan nhà họ Điền sẽ không động đến mày, nếu không, mày phải đối mặt với sự đuổi giết của cả nhà họ Điền.”
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, chỉ có Mã Tuân và anh ta nghe thấy.
Mã Tuân kỳ quái nhìn Điền Tân Vũ, đột nhiên có chút không biết nói gì, sao lại còn có thể ngu xuẩn như vậy?
Thứ này, thật sự là dòng chính của một trong Yên Đô Bát Môn, nhà họ Điền?
“Keng!”
Hai ngón tay của Mã Tuân đột nhiên dùng sức, con dao lên tiếng đứt gãy.
“Mày…”
Một giây sau, mặt Điền Tân Vũ biến sắc, bởi vì Mã Tuân đã bắt lấy cổ tay anh ta, sợ hãi nói: “Mày, mày muốn cái gì?”
“Tao vừa mới nói xong, muốn cho mày tàn phế cả đời, mày đã quên?”
Khóe miệng Mã Tuân lộ ra một nụ cười, Điền Tân Vũ nhìn thấy, lại run cả người.