Chàng Rể Chiến Thần

Chương 526: Chương 526: Ngải lâm độc miệng




Dương Chấn gật đầu, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc: “Hơn một tháng trước, Vũ Văn Bân đến Giang Châu, bắt cha vợ và em vợ của tôi, nếu như không phải Tiền Bưu âm thầm bảo vệ Tiểu Nhã, chỉ sợ Tiểu Nhã cũng rơi vào trong tay anh ta.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Mã Tuân lập tức thay đổi, chuyện này anh ta căn bản không rõ, lúc này đột nhiên nghe thấy Vũ Văn Bân bắt Tần Đại Quang và Tần Yên, thậm chí ngay cả Tần Nhã cũng thiếu chút nữa bị bắt đi, cả người anh ta đều tức giận.

“Gia tộc Vũ Văn, đúng là muốn chết!”

Mã Tuân cả giận nói, sau đó lại hỏi: “Tên khốn đó, chú và Tiểu Yên, đều không sao chứ?”

Dương Chấn gật đầu: “Chỉ là ba vợ tôi, bị gãy một cái xương sườn, bị chút vết thương ngoài da, bây giờ cơ bản đã hồi phục.”

“Vậy Vũ Văn Bân đâu? Tên khốn kia nhất định chết rất thảm đi?” Mã Tuân lại hỏi.

Dương Chấn lắc đầu, trong mắt lộ ra một sự hung ác, trầm giọng nói: “Anh ta được người cứu đi!”

Lúc này, Mã Tuân sợ ngây người.

Dương Chấn có thực lực thế nào, thân là một người chiến hữu thân thiết và anh em của Dương Chấn, anh ta biết rõ.

Có thể cứu người trong tay Dương Chấn đi, thực lực chắc chắn rất mạnh, ít nhất cũng phải ngang bằng với Dương Chấn.

“Anh Chấn, rốt cuộc là ai? Lại có thể cứu người trong tay anh ra?”

Lâu sao, Mã Tuân mới nghiêm túc hỏi.

“Lần này tôi quay về Yên Đô, chính là muốn tra chuyện này, cậu tra kỹ chuyện của Vũ Văn Bân cho tôi.” Dương Chấn nói.

Anh thật sự nghĩ mãi không ra, người cứu Vũ Văn Bân đó, đến cùng là có thân phận gì.

Cho nên chỉ có thể tra rõ mọi chuyện của Vũ Văn Bân, mới có thể biết được lão giả mặc Đường trang đó, đến từ thế lực nào.

Mã Tuân biết tầm quan trọng của chuyện này đối với Dương Chấn, cũng không lười biếng, vội vàng gật đầu nói: “Anh Chấn yên tâm, em sẽ tra rõ Vũ Văn Bân, cho dù là lúc nhỏ anh ta đái dầm bao nhiêu lần, cũng tra rõ.”

Dương Chấn gật đầu, sau đó lại nói: “Buổi chiều, tôi sẽ đích thân đến gia tộc Vũ Văn.”

“Anh Chấn, em đi với anh!” Mã Tuân nói.

Dương Chấn lắc đầu nói: “Một mình tôi đi, cậu giúp tôi tra Vũ Văn Bân là được rồi!”

“Dạ!”

Mã Tuân nói ra.

“Ông xã, anh mau đến đây!”

Lúc này, Tần Nhã đột nhiên gọi một tiếng.

Lúc này Dương Chấn và Mã Tuân mới chấm dứt trao đổi, đi theo hai người phụ nữ qua đó.

“Ông xã, anh thử xem cái áo này, em cảm thấy vô cùng hợp với anh.”

Sau khi Dương Chấn đi theo Tần Nhã vào một tiệm quần áo, mới biết được đây là một tiệm đồ nam, trong tay Tần Nhã đang cầm một cái áo khoác dài màu đen, loại vô cùng ngầu…

Ngải Lâm cũng chọn cho Mã Tuân một bộ lễ phục mà xanh đen, đang cho Mã Tuân mặc thử.

“Cái này quá trẻ, không phù hợp với anh.”

Dương Chấn có chút bất đắc dĩ nói.

Tần Nhã trợn trắng mắt: “Anh cũng mới hai mươi bảy tuổi, nói như là anh đã bốn năm mươi tuổi vậy, cho dù là người hơn ba mươi tuổi mặc cái áo khoác này, cũng vô cùng phù hợp.”

Đang lúc nói chuyện, Tần Nhã đã giúp Dương Chấn mặc áo vào người.

Dương Chấn vốn có vẻ đẹp trai, năm năm chinh chiến, làm cho anh càng thêm khí độ bất phàm.

Chiều cao một mét tám, cơ thể thon dài, mặc áo khoác màu đen, vô cùng có phong thái.

Tần Nhã trợn trắng mắt, những nhân viên nữ trong cửa hàng quần áo, cả một đám mắt đầy sao.

“Còn có cái quần này nữa, anh cũng đi thử xem sao.”

Tần Nhã lại còn chọn một cái quần âu màu đen đưa cho Dương Chấn.

Rất nhanh, Dương Chấn ra khỏi phòng thử đồ, Tần Nhã lại đưa cho anh một đôi giày da màu đen.

Áo khoác dài màu đen, quần tây bó sát, giày da đen, phối trên người Dương Chấn, quả thật là đẹp ngây người, một người mẫu sống sờ sờ.

Dương Chấn lúc này, giống như là biến thành một người khác, nếu như làm một kiểu tóc đẹp hơn, chỉ sợ là mấy minh tinh đẳng cấp thế giới kia, cũng kém anh.

Mà ngay cả Mã Tuân bên cạnh, nhìn thấy phong cách ăn mặc này của Dương Chấn, cũng vô cùng hâm mộ.

“Rất đẹp, bộ này đi!”

Tần Nhã kích độ nói ra, rất hào phòng lấy thẻ ra, đưa cho người bán hàng: “Tính tiền!”

“Anh đi thay quần áo trước!”

Dương Chấn nói xong, định đi thay về quần áo cũ, đối với người không có yêu cầu cao đối với quần áo, đột nhiên đổi thành một bộ đồ khác, hơn nữa còn khác hoàn toàn so với phong cách bình thường của anh, rất là không tự nhiên.

“Đừng thay, cứ mặc bộ này đi!”

Tần Nhã thật vất vả mới chọn cho Dương Chấn được một bộ quần áo hài lòng, sao có thể để Dương Chấn thay ra?

“Anh Chấn, rất đẹp, anh cũng đừng thay nữa!”

Ngải Lâm nhịn không được mở miệng khuyên.

“Đúng, đừng thay ra!”

Mã Tuân cũng vội vàng nói.

Bây giờ anh ta cũng bị Ngải Lâm thay một bộ đồ mới, giống như với Dương Chấn, cũng là cả người không tự nhiên.

Có Dương Chấn đi chung, còn có thể giúp anh ta hấp dẫn sự chú ý.

Dương Chấn bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.

“Ui! Đây không phải là Ngải Lâm sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc đột nhiên vang lên.

Mọi người nhìn lại, phát hiện một cặp nam nữ trẻ tuổi, cũng đi đến.

Người phụ nữ nói chuyện, cho dù đã trang điểm vô cùng đạp, nhưng so sánh với cách ăn mặc của Ngải Lâm và Tần Nhã, còn thua xa.

Người phụ nữ trang điểm đậm, đang kéo tay một chàng trai trẻ tuổi.

Chỉ là, tướng mạo của chàng trai đó, thật sự không cách nào khen nổi, một vẻ tai to mặt lớn, gương mặt rỗ rã, đầy dầu, tóc cũng hói một phần bóng loáng.

Lúc này, ánh mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm và Tần Nhã không nhúc nhích, trong ánh mắt có mấy phần không đàng hoàng.

Dương Chấn nhíu nhíu mày, theo bản năng chắn trước mặt Tần Nhã.

Tần Nhã vốn là người đẹp tư sắc vô cùng cực phẩm, bị người đàn ông khác ngấp nghé cũng là bình thường, nhưng ánh mắt của tên mập chết dẫm này, làm cho Dương Chấn cảm thấy vô cùng không thoải mái.

“Đây là trai bao cô nuôi sao?”

Người phụ nữ trang điểm đậm đột nhiên có mấy phần trêu chọc hỏi.

“Cô nói ai là trai bao?”

Mã Tuân lập tức nổi giận, bước lên một bước, nếu như không phải Ngải Lâm ngăn lại, thật đúng là muốn ra tay.

Thân phận của anh ta mặc dù không bằng Dương Chấn, nhưng ở Biên giới phía bắc, cũng là một nhân vật lớn có chức vị cao.

Chỉ là vì anh ta vẫn luôn đi theo Dương Chấn, nên mới bị phong thái của anh che đi.

Hôm nay bị một người phụ nữ nhục nhã là trai bao, há có thể không giận?”

“Lâm Kiều, anh ấy là vị hôn phu của tôi! Cô vẫn là nên tích chút khẩu đức đi, trước khi nhục nhã người khác, vẫn là phải nhìn xem một chút đức hạnh của mình.” . ngôn tình tổng tài

Ngải Lâm bình tĩnh nói, vừa dứt lời, còn cố ý nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt còn có mấy phần trào phúng.

Lâm Kiều nào có thế không rõ ý tứ của Ngải Lâm, lập tức tức giận không thôi: “Ngải Lâm, cô có ý gì?”

“Tôi không có ý gì cả!”

Ngải Lâm mở lớn hai mắt, cố ý nói với Tần Nhã bên cạnh: “Tiểu Nhã, chị nói sai cái gì sao?”

Tần Nhã rất phối hợp lắc đầu: “Đúng thế mà!”

Ngải Lâm nhìn Mã Tuân bên cạnh vừa cười vừa nói: “Ông xã, anh đen như vậy, anh nói xem có người còn mắt mù như vậy, lại nói anh là trai bao chứ?”

Mã Tuân đen mặt, em đây là theo người ta làm nhục anh sao?

Nhưng mà câu tiếp theo của Ngải Lâm, làm anh ta kích động không thôi.

Chỉ nghe Ngải Lâm có ý mà nói: “Nhưng mà, cho dù anh có đen hơn nữa, cũng so với cái người mặt đầy hố, dầu bóng lưỡng kia mạnh gấp vô số lần, người đàn ông mà Ngải Lâm em nhìn trúng, sao có thể kém người đàn ông của thứ đê tiện được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.