“Con trai ông nhát như chuột, bị dọa thành kẻ ngu si cũng muốn trách tôi sao?”
Dương Chấn cười châm chọc: “Nếu quả thật muốn tính như vậy thì đúng là phải trách tôi rồi.”
Ánh mắt Hoàng Thiên Hành vô cùng tối tăm lạnh lẽo. Lời châm chọc của Dương Chấn càng làm lão ta thêm nóng nảy.
“Thằng nhóc, hình như cậu đã nhầm mất một chuyện, đây là nhà họ Hoàng tôi. Ở đây, mọi chuyện đều do tôi quyết định!”
Hoàng Thiên Hành phẫn nộ quát.
Dương Chấn không nói gì, liếc nhìn Mã Tuân. Chỉ nhìn thấy máu chỗ tay súng Đường Khôn đập xuống đầu Mã Tuân đã khô.
Trên mặt anh ta còn vài vết máu khô, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Trong ánh mắt Dương Chấn hiện lên sát khí, nhíu mày nói: “Tôi chỉ ngủ thêm một lúc mà cậu đã bị vỡ đầu à?”
Mã Tuân ngượng ngùng cười, bất lực giang tay ra: “Trong tay bọn họ có súng, em không thể tránh được đạn nên chỉ có thể tạm thời nhận sợ thôi.”
“Cậu không biết đường đánh thức tôi à?” Dương Chấn tức giận hỏi.
Mã Tuân cười hì hì: “Chẳng phải em lo làm phiền anh Chấn nghỉ ngơi sao?”
Hai người Dương Chấn và Mã Tuân nói chuyện với nhau như chẳng có người ngoài, dường như không biết tình cảnh của mình.
Những tay súng của nhà họ Hoàng đều tức giận, có cảm giác bị sỉ nhục.
Bọn họ có hơn hai mươi tay súng thiện xạ, nòng súng đều chỉ thẳng vào Dương Chấn và Mã Tuân. Nhưng hai người này vẫn đứng đây nói chuyện phiếm.
Vẻ mặt Hoàng Thiên Hành cũng rất khó coi, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn như muốn nhìn thấy được điều gì đó. Nhưng lão ta phải thất vọng vì chẳng nhìn thấy được gì.
“Nếu vừa rồi cậu không dám quấy rầy tôi lại không thể tránh đạn, cho nên chỉ có thể chịu đòn, vậy bây giờ tôi ở đây, chắc cậu biết phải làm gì chứ?”
Dương Chấn lại nói.
Mã Tuân khẽ gật đầu: “Anh Chấn đã nói, bất kể là ai dám bắt nạt người của anh chính là bắt nạt anh. Người khác bắt nạt người của anh thế nào, người của anh sẽ phải trả lại cho đối phương gấp đôi.”
“Nếu cậu đã biết, còn không mau đi đi!” Dương Chấn tức giận nói.
“Vâng!”
Mã Tuân nghiêm trang đáp, sau đó đột nhiên nhìn về phía một người thanh niên đứng trong đám người kia.
Người thanh niên bị nhìn tới chẳng phải ai khác, chính là Đường Khôn đội trưởng đội xạ thủ nhà họ Hoàng.
Vừa rồi, chính là gã dẫn theo đám người cầm súng chỉ vào Mã Tuân, dùng súng đập cho đầu anh ta bị thương ngay trước mặt mọi người.
Lúc này, Đường Khôn thấy Mã Tuân nhìn mình thì trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Sao gã có cảm giác anh ta có thể thật sự làm gì được mình?
Đường Khôn hoảng hốt.
“Chắc hẳn anh còn nhớ tôi đã từng nói gì với anh chứ?”
“Tôi đã nói, tôi sẽ làm cho anh phải hối hận, anh chắc chắn sẽ quỳ dưới chân tôi, cầu xin tôi tha mạng chó cho anh.”
“Nếu không, bây giờ anh quỳ dưới chân tôi, học chó sủa vài tiếng, sau đó cầu xin tôi tha cho anh, có lẽ tôi sẽ thật sự cho anh một con đường sống đấy.”
Mã Tuân nói vô cùng hài hước với Đường Khôn.
“Khốn kiếp! Mày làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết đấy!”
Đường Khôn tức giận nói: “Mày thật sự nghĩ hơn hai mươi khẩu súng Colt nhắm thẳng vào đầu hai người chúng mày, chúng mày còn có thể muốn làm gì thì làm à?”
Mã Tuân mỉm cười lắc đầu: “Xem ra, trước khi thấy quan tài, anh sẽ không thể rơi lệ.”
Anh ta vừa dứt lời thì đột nhiên bước từng bước về phía Đường Khôn.
Mỗi bước đi đều mang tới áp lực cực lớn cho Đường Khôn.
Hai tay gã nắm chặt lấy khẩu súng lục, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào đầu Mã Tuân, hai tay chợt run rẩy.
Có rất nhiều oan hồn đã chết trong tay gã, nhưng từ trước đến nay gã chưa từng có cảm giác như bây giờ, đối mặt với một kẻ tay không tấc sắt, gã cầm vũ khí mà lại sợ hãi.
“Dương Chấn, cậu vội đi chịu chết như vậy sao?”
Hoàng Thiên Hành cũng tức muốn nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
Dương Chấn lại không để ý tới Hoàng Thiên Hành. Lúc này anh tập trung mọi sự chú ý vào Mã Tuân, dường như không có chuyện gì quan trọng hơn người anh em của mình trả thù vậy.
“Đứng lại! Đứng lại cho tao! Nếu không tao sẽ nổ súng!”
Đường Khôn thấy Mã Tuân càng lúc càng gần mình thì gần như suy sụp, giơ súng tức giận hét lên.
Cho dù những tay súng khác cũng có áp lực rất lớn, nhưng Hoàng Thiên Hành không ra lệnh, bọn họ tuyệt đối không thể nổ súng.
Đường Khôn cũng vậy. Cho nên gã nhìn thấy Mã Tuân không ngừng tới gần mình mới cảm giác càng lúc càng khủng hoảng.
Nhưng điều làm gã thất vọng là Mã Tuân đã đi đến trước mặt gã, Hoàng Thiên Hành vẫn không đưa ra mệnh lệnh nổ súng.
“Ngay cả súng cũng không dám bắn, còn dám học người khác nghịch súng à? Các người có tư cách nghịch súng sao?”
Mã Tuân liên tục cười lạnh, một tay nắm khẩu Colt trong tay Đường Khôn và khẽ dùng sức, khẩu Colt đã xuất hiện trong tay anh ta.
“Két két két!”
Trong lúc mọi người đang chấn động, một tay Mã Tuân cầm súng chỉ làm vài động tác, một khẩu Colt đầy tinh tế đã hoàn toàn biến thành những linh kiện rơi đầy đất.
Từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong mấy giây.
Trong thời gian ngắn như vậy, anh ta chỉ dùng một tay lại có thể tháo được một khẩu súng lục, vậy anh ta phải từng rèn luyện bao nhiêu lần mới có khả năng đạt được tới trình độ này?
Mỗi người trong đội xạ thủ của nhà họ Hoàng đều đờ người ra, có cảm giác như mình nghịch đao trước mặt Quan Công.
“Mày… Rốt cuộc mày là ai?”
Đường Khôn cuối cùng đã ý thức được Mã Tuân đơn giản như hắn tưởng.
Không chỉ là Đường Khôn, trong lòng Hoàng Thiên Hành cũng vô cùng khiếp sợ, một người thanh niên có thể dùng một tay tháo dỡ khẩu súng lục, quan trọng là cậu ta có thực lực võ thuật mạnh như vậy.
Rốt cuộc là loại người nào mới có thể có thực lực mạnh như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ là chiến sĩ từng tham gia trên chiến trường đã xuất ngũ?
Nếu đúng là vậy, bọn họ chắc hẳn phải nắm giữ lực lượng nhất định trong quân đội.
Căn cứ theo hiểu biết của lão ta, Mã Tuân chỉ là một đàn em bên cạnh Dương Chấn lại có thực lực mạnh như vậy, còn bản thân Dương Chấn thì sao Cậu ta phải là tồn tại đáng sợ tới mức nào?
Hoàng Thiên Hành ít nhiều vẫn biết về sự mạnh mẽ của Dương Chấn.
Hôm nay lão ta bày kế dụ Dương Chấn tới đây, không chỉ là muốn báo thù rửa hận, còn muốn thăm dò xem n Dương Chấn rốt cuộc có bối cảnh thế nào?
Nếu cậu ta thật sự chỉ là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, lão ta sẽ giết mà chẳng hề do dự.
Nhà họ Hoàng không thể chỉ có chút chuẩn bị mà bây giờ bọn họ nhìn thấy được.
Nhà họ Hoàng còn có còn đòn sát thủ mạnh hơn vẫn chưa thật sự để lộ ra.
“Quỳ xuống!”
Không ngờ Mã Tuân không trả lời Đường Khôn mà nhìn chằm chằm vào mắt của Đường Khôn, tức giận quát.
“Ầm!”
Trong sự khiếp sợ của mọi người, Đường Khôn lại thật sự quỳ dưới chân Mã Tuân.
Ngay cả bản thân Đường Khôn cũng bất ngờ. Chờ tới lúc gã kịp phản ứng, mới ý thức tới mình thật sự bị Mã Tuân quát một câu mà hoảng sợ quỳ xuống.
Trong đầu gã đột nhiên xuất hiện câu nói của Mã Tuân trước đó. Anh ta nói, sẽ làm cho mình phải hối hận đồng thời quỳ xuống xin tha.
Bây giờ, chẳng phải tất cả đều diễn ra như anh ta đã nói sao?
Đường Khôn nghĩ tới đây, trong lòng vô cùng khủng hoảng.
“Thưa ngài, lúc trước tôi có mắt không tròng, cầu xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi một mạng!” Đường Khôn nằm rạp trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Hơn hai mươi tay súng còn lại đều nhìn tới ngây người.
Không ngờ gã lại quỳ thật!
Không ngờ gã lại quỳ thật!
“Tao đã từng nói sẽ làm mày phải hối hận, tất nhiên không thể nuốt lời!”
Trong mắt Mã Tuân ánh lên vẻ hung ác, lạnh lùng nói: “Mày nói mày là tay súng thiện xạ bắn trăm phát trúng cả trăm, chắc hẳn mày rất hài lòng về đôi tay của mình nhỉ?”
“Nếu đã vậy, sau này mày hãy làm một kẻ vô dụng không có tay đi!”
Anh ta vừa dứt lời thì giẫm mạnh một phát.
“Rắc!”
Theo tiếng xương vỡ vang lên, hai tay của Đường Khôn đã bị Mã Tuân hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân.
“A…”
Ngay sau đó, một tiếng kêu rên đau đớn vang vọng khắp trang viên của nhà họ Hoàng.
Ai nấy đều đờ mặt ra!
Đánh gãy rồi!
Không ngờ anh ta đã làm hai tay của đội trưởng đội xạ thủ nhà họ Hoàng thành tàn phế!