Chàng Rể Chiến Thần

Chương 442: Chương 442: Muốn ông chết




Cùng lúc đó, trong một phòng Vip sang trọng ở bệnh viện nhân dân Yến Đô.

Một ông già mặc áo bệnh nhân với hai màu trắng xanh đan xen đang nằm trên giường bệnh, bên giường còn có một người trung tuổi.

“Ba, ba làm vậy, lẽ nào không lo Hoàng Thiên Hành chó cùng rứt dậu sao?”

Người trung niên hơi lo lắng nhưng không hề có vẻ gì kính trọng Hoàng Thiên Hành.

“Hoàng Chung, con phải hiểu rõ một chuyện, lúc con không hoàn thành nhiệm vụ do Hoàng Thiên Hành giao, con đã hoàn toàn mất đi cơ hội trở thành người thừa kế rồi.”

“Hoàng Thiên Hành là người thế nào, cả con và ba đều biết rõ. Trước kia, ông ta chỉ vì con bị ép quỳ xuống mà có thể hủy bỏ vị trí người thừa kế của con.”

“Lần này, ông ta thu xếp cho con đi giết Dương Chấn. Nếu con thành công thì có thể xem như báo thù rửa hận cho ông ta.

Nhưng ông ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể hủy bỏ vị trí con hết.”

“Nếu con thất bại, ông ta sẽ không nhân từ nương tay, chắc chắn sẽ lại hủy bỏ vị trí người thừa kế của con.”

“Ba nói vậy, con còn cho rằng ba không nghe máy của Hoàng Thiên Hành là có vấn đề nữa sao?”

Ông già tươi cười, nhìn Hoàng Chung nói.

Lão ta không phải là ai khác, chính là Hoàng Thiên Thành vừa được Hoàng Thiên Hành bảo quản gia gọi điện thoại tới.

Hoàng Chung nghe Hoàng Thiên Thành nói vậy, mới chợt hiểu ra.

“Ba, con hiểu rồi. Ý của ba là bây giờ cho dù chúng ta cố gắng phối hợp với Hoàng Thiên Hành, ông ta vẫn sẽ nghĩ cách hủy bỏ vị trí người thừa kế của con.”

“Nếu đã vậy, chẳng thà chúng ta ngồi trên núi xem hổ đấu, chờ Dương Chấn và đám người Hoàng Thiên Hành đấu đến cả hai người thiệt hại, mới là cơ hội tuyệt vời để chúng ta đứng ra.”

“Ba, con nói có sai không?”

Hoàng Chung nói.

Hoàng Thiên Thành chỉ là cười rồi nói: “Trước đó con nói Dương Chấn đã dẫn theo đàn em của cậu ta tới nhà họ Hoàng. Bây giờ Hoàng Thiên Hành muốn liên lạc với ba, con nói xem là vì sao?”

Hoàng Chung nghe vậy thì chợt nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ… ba cho rằng Dương Chấn thật sự có thể sống sót bước ra khỏi nhà họ Hoàng? Thậm chí cậu ta đã gây ra rắc rối lớn cho Hoàng Thiên Hành à?”

Hoàng Thiên Thành gật đầu: “Không sai, Hoàng Thiên Hành là người kiêu ngạo như thế, đã bao giờ từng xin ba giúp đỡ chứ?

Lần này ông ta lại nói rõ là muốn ba dẫn người tới giúp đỡ, vậy chứng tỏ điều gì?”

“Chỉ có thể chứng tỏ Dương Chấn thật sự đã xông vào nhà họ Hoàng, hơn nữa còn làm cho nhà họ Hoàng tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”

“Cho nên vừa rồi Hoàng Thiên Hành mới bảo ba dẫn người tới trợ giúp. Được bên nọ mất bên kia, chỉ có chúng ta tổn thất càng nặng thì càng tốt cho Hoàng Thiên Hành.”

Hoàng Thiên Thành phân tích lại giống như đang nói về một chuyện không liên quan tới mình, giọng điệu vô cùng bình thản.

Hoàng Chung ngây người rồi chợt hiểu ra, trầm giọng nói: “Ba, con hiểu rồi!”

“Con hiểu là tốt rồi. Lần này cũng xem như hai ba con chúng ta đánh cược lớn một lần. Một khi thắng thì cả nhà họ Hoàng đều sẽ thuộc về chúng ta.”

Hoàng Thiên Thành mỉm cười nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại nói: “Nhưng một khi thua, theo hiểu biết của ba về Hoàng Thiên Hành, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Trong đầu Hoàng Chung không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trong đám cưới nhà họ Vương ở khách sạn Yến Đô lúc trước, sâu trong mắt ông ta vẫn còn chút khủng hoảng.

Ngay cả Thiết Thủ cũng bị một đàn em bên cạnh Dương Chấn dễ dàng giết chết, vậy thực lực của Dương Chấn sẽ mạnh tới mức nào?

Hoàng Chung nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn. Trước đây, khi ông ta đi Nam Dương với ý định dùng sức mạnh khống chế Nam Dương và Giang Bình, Dương Chấn ấn ông ta xuống đất bắt quỳ trước mặt mọi người quả thật là may mắn cực lớn.

Với biểu hiện cứng rắn của Dương Chấn, sẽ không vì ông ta là người thừa kế nhà họ Hoàng – một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mà bỏ qua cho ông ta.

Cũng may là giữa mình và Dương Chấn lúc đó không đến mức không chết không dừng.

“Ba, chúng ta có nên đứng ra, nghĩ cách cứu người phụ nữ nhà họ Ngải kia không?”

Hoàng Chung bỗng hỏi.

Ông ta chỉ thấy Hoàng Thiên Thành lắc đầu, nghi ngờ hỏi: “Tại sao phải cứu chứ?”

“Ba ngược lại hi vọng, Hoàng Thiên Hành sẽ thẹn quá thành giận mà giết luôn người phụ nữ kia.”

“Căn cứ theo hiểu biết của ba, Dương Chấn là một người đàn ông đặc biệt trọng tình trọng nghĩa. Con nói xem, nếu Hoàng Thiên Thành giết người phụ nữ kia, Dương Chấn sẽ làm thế nào?”

Hoàng Thiên Thành mỉm cười với vẻ thực hiện được âm mưu, hỏi.

Mắt Hoàng Chung lập tức sáng lên, vội nói: “Dương Chấn sẽ giết Hoàng Thiên Hành!”

“Một khi Hoàng Thiên Hành bị giết, với thực lực của phe phái chúng ta, để con kế thừa vị trí gia chủ chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?”

Hoàng Thiên Thành vừa cười vừa nói.

Hoàng Chung cũng cười. Hai ba con có vẻ đã nắm chắc phần thắng.

Lúc này, trong trang viên nhà họ Hoàng.

Mã Tuân đã đánh bại tất cả bảo vệ ở ngoại viên của nhà họ Hoàng, chỉ cần bước qua cánh cửa đi thông với nội viên này, anh ta lại có thể tiếp xúc được với nhân vật thật sự quan trọng của nhà họ Hoàng.

Từ đầu đến cuối, Dương Chấn vẫn ngồi trong xe.

Người không biết còn tưởng trong xe căn bản không có ai.

“Nhà họ Hoàng chẳng qua cũng chỉ có vậy!”

Mã Tuân cười châm chọc, sau đó bước nhanh về phía nội viện.

Trong nháy mắt khi Mã Tuân bước vào đó, hơn hai mươi nòng súng đen ngòm đều nhắm thẳng vào đầu anh ta.

Mã Tuân lập tức đanh mặt lại, trong mắt lóe lên sát khí.

Trong khoảng thời gian gần đây, số lần anh ta bị người cầm súng chỉ vào đầu có thể ngang với thời điểm ở biên giới phía Bắc rồi.

“Thằng nhóc, chẳng phải mày rất kiêu căng à? Tiếp tục đi!”

“Chỉ cần mày dám lại cử động, ông đây sẽ bắn nổ đầu mày ra.”

“Mẹ kiếp, mày chán sống hay sao mà dám đến nhà họ Hoàng gây sự?”

Dẫn đầu chính là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, trong tay gã cầm một khẩu Colt màu đen bóng, nòng súng chỉ vào giữa chân mày của Mã Tuân, lời lẽ nói ra vô cùng kiêu căng.

Mã Tuân không nói gì, thờ ơ nhìn người thanh niên với ánh mắt ngang ngược.

Trên thế gian này, ngoài Dương Chấn còn chưa có ai có thể làm anh ta phải khom lưng uốn gối đâu.

“Fuck!”

Người thanh niên tức giận quát một tiếng: “Mẹ kiếp, mày có biết ông đây là ai không? Ông đây tên là Đường Khôn, là đội trưởng đội xạ thủ của nhà họ Hoàng. Tao có thể dùng thành thạo mọi loại súng ống, thành tích bắn xa từ trước đến nay đều là trăm phát trăm trúng.”

“Mày chỉ có sức người lại tưởng ngu ngốc tới mức tưởng mình là vô địch thiên hạ à? Chẳng lẽ mày không biết bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, võ lực đã sớm lỗi thời rồi sao?”

Đường Khôn vẫn không nhìn thấy chút sợ hãi nào trong mắt Mã Tuân, lập tức thẹn quá thành giận gào lên.

Mã Tuân vẫn không hề khiếp sợ, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

Đường Khôn cảm giác mình bị xem thường, bị sỉ nhục, gã nhất thời càng tức giận hơn, xông thẳng tới trước mặt Mã Tuân.

“Ầm ầm ầm!”

Khẩu súng đập mạnh xuống đầu Mã Tuân, máu lập tức trào ra, theo đầu anh ta chảy cả vào mắt.

“Thằng nhóc, mày không nên nhìn tao bằng ánh mắt đó. Tao là người mày không đắc tội nổi đâu, hiểu chưa?”

Đường Khôn vô cùng kiêu căng, hình như nhìn thấy Mã Tuân chảy máu khiến gã thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu không phải gia chủ có lệnh đợi một người thanh niên khác xuất hiện mới ra tay, gã đã bắn nổ Mã Tuân từ lâu rồi.

“Anh sẽ hối hận cho xem, chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin tôi tha cho anh một mạng!”

Mã Tuân lau vết máu che mắt, liếm môi và lộ vẻ dữ tợn.

Đường Khôn đột nhiên run rẩy, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ dữ tợn này của Mã Tuân, gã có ảo giác mình sẽ thật sự hối hận vì chọc vào người này.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, thái độ của Đường Khôn đã bình thường trở lại, tức giận nói: “Chờ mày sống lại nói mạnh miệng với tao!”

“Nếu các mày không tính giết tao ngay thì bảo chủ của chúng mày lăn ra đây. Có lời gì thì nói rõ ràng trước mặt ông đây đi.”

Mã Tuân đảo mắt nhìn qua mọi người, lớn tiếng nói.

Khí thế trên người anh ta vô cùng mạnh mẽ, cho dù bị hơn hai mươi khẩu súng chỉ thẳng vào đầu, anh ta vẫn không hề sợ hãi.

Chính khí phách này đã khiến rất nhiều người không theo kịp.

“Thằng nhóc, cậu còn chưa có tư cách nói chuyện với tôi đâu, bảo người phía sau cậu đi ra gặp mặt.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Một ông cụ râu tóc bạc phơ bước nhanh từ phía sau đám người tới.

Người hai bên tránh đường một cách rất tự nhiên, để ông già đi lên đầu.

Khi Mã Tuân nhìn thấy ông già tóc bạc, trong đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Anh ta đương nhiên biết ông già này là ai.

Ông cụ này chính là gia chủ nhà họ Hoàng hiện nay, Hoàng Thiên Hành.

Cũng chính là lão ta đã lập kế ép Ngải Lâm đi để đối phó với Dương Chấn.

Mục đích của anh ta và Dương Chấn tới nhà họ Hoàng cũng là để tìm lão già này, bắt lão ta giao ra Ngải Lâm.

Khi Mã Tuân nhìn về phía Hoàng Thiên Hành, đôi mắt sáng lấp lánh của lão ta cũng đang nhìn anh ta.

Cho dù trước đó lão ta đã chứng kiến qua sự mạnh mẽ của Mã Tuân trên video giám sát, nhưng lúc này đối mặt ở khoảng cách gần vẫn khiến lão ta cảm nhận được một áp lực mơ hồ.

Năm nay Hoàng Thiên Hành đã sáu mươi tuổi. Qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên lão ta cảm nhận được áp lực như vậy từ trên thân một người thanh niên.

Chẳng lẽ đây là ảo giác sao?

Trong lòng Hoàng Thiên Hành thầm nghi ngờ.

“Muốn nói chuyện với người phía sau tôi à, ông còn chưa có tư cách đó đâu!”

Mã Tuân đanh mặt lại, cũng không vòng vo nữa, nói ngay vào điểm chính: “Giao Ngải Lâm đi ra thì nhà họ Hoàng còn có thể có đường sống!”

Ầm!

Mã Tuân vừa nói ra những lời này, mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh hãi!

Hơn hai mươi tay súng nhà họ Hoàng đều kinh ngạc, bọn họ có cảm giác bị xem thường.

Bằng không, người thanh niên này bị nhiều khẩu súng chỉ thẳng vào đầu, có thể khiến anh ta chết không có chỗ chôn bất kỳ lúc nào như vậy, sao anh ta còn dám đối với chủ nhà họ Hoàng, còn nói chuyện lớn lối như thế?

Hoàng Thiên Hành cũng không ngờ Mã Tuân nhìn thấy mình chẳng những không có chút sợ hãi nào, trái lại sâu trong đôi mắt còn lóe lên ý định giết người.

“Thằng nhóc, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không? Khi Hoàng Thiên Hành tôi ngang dọc ở Yến Đô, cậu còn chưa sinh ra đâu!”

“Bây giờ cậu dám cuồng vọng trước mặt lão già này như vậy, cậu thật sự tưởng cậu có chút thực lực võ thuật lại có tư cách kiêu căng trước mặt tôi à?”

Hoàng Thiên Hành hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn cứu người phụ nữ kia thì rất đơn giản, dùng mạng của Dương Chấn tới đổi!”

“Ông lại muốn mạng của tôi như vậy sao?”

Hoàng Thiên Hành vừa nói dứt lời, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Một giây tiếp theo, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đang chậm rãi bước tới.

Mọi người kinh ngạc phát hiện khi Dương Chấn xuất hiện, trong mắt Hoàng Thiên Hành lóe lên sát khí mãnh liệt.

“Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không biết cậu biến con trai tôi thành kẻ ngu si có nghĩa là gì đâu!”

Rất nhanh, Hoàng Thiên Hành đã nén cơn giận, lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.