Chàng Rể Chiến Thần

Chương 667: Chương 667: Mượn đất




“Chỉ là con chó dựa hơi người khác cũng dám phách lối ở trước mặt của anh Dương.”

Trần Hưng Hải nổi giận đùng đùng.

Ông ta biết là ngay cả cường giả xếp thứ tư trong hiệp hội võ thuật cũng nằm ở trong tay của Dương Chấn, huống hồ chi là Yên Đô Bát Môn?

Mặc dù là Trần Hưng Hải không tận mắt nhìn thấy dáng vẻ cung kính của gia chủ Yên Đô Bát Môn ở trước mặt của Dương Chấn, nhưng mà người có địa vị như ông ta cũng đã nghe không ít chuyện.

Về phần nhà họ Tôn thì càng không có tư cách dám phách lối ở trước mặt của Dương Chấn.

Người hiểu tình huống của Dương Chấn ít nhất đó chính là Quan Tôn Sắc, ông ta lo lắng nói: “Gia chủ Trần, ông lại đuổi Hồng Hưng đi, nếu như người nhà họ Tôn đến đây, vậy thì cho dù chúng ta có bắt tay lại với nhau cũng chưa chắc có thể đối phó với bọn họ?”

Trần Hưng Hải cười cười nói một cách vô cùng sâu xa: “Ông Quan à, ông nên có lòng tin với anh Dương.”

Nghe vậy, Quan Tôn Sắc lập tức có chút bối rối, vội vàng giải thích: “Anh Dương, tôi không phải là có ý không tin tưởng ngài, chỉ là dù sao thì nhà họ Tôn cũng là một môn trong Yên Đô Bát Môn, bây giờ nhà họ Lê lại bắt tay với năm gia tộc khác mà đối phó với chúng ta, tôi cũng thấy sốt ruột mà.”

Dương Chấn cũng không ngại nỗi lo của Quan Tôn Sắc, anh cười rồi nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, chẳng có chuyện gì hết.”

Hàn Khiếu Thiên cũng cười nói: “Ông Quan à, ông Trần nói không sai đâu, có anh Dương ở đây, ông cứ bình tĩnh đi.”

Thấy Hàn Khiếu Thiên cũng đã nói như vậy, Quan Tôn Sắc đã ý thức được hiểu biết của mình đối với Dương Chấn vẫn là không sâu sắc, cảm xúc lo lắng ở trong lòng cũng đã dần dần biến mất.

“Ba ơi, người đã đến rồi, lúc nào ba mới đi?”

Lúc này, bỗng nhiên Trần Hạo lại tới báo cáo.

Trần Hưng Hải nhìn thời gian, đã đến mười hai giờ trưa.

Ông ta vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì lại bị Dương Chấn ngăn cản: “Đừng nóng vội, trước hết cứ để cho bọn họ đợi đi.”

Nghe thấy lời nói của Dương Chấn, Trần Hưng Hải bừng tỉnh đại ngộ, vừa cười vừa nói: “Anh Dương dự định lập uy với bọn họ trước?”

Dương Chấn cười cười, cũng không giải thích gì nhiều.

Lúc này, trong phòng tiệc của biệt thự nhà họ Trần đã có đầy người ngồi.

Nhà họ Lê là người chỉ huy năm gia tộc lớn đều ngồi chung một chỗ, sau lưng của bọn họ còn có mấy cao thủ và dòng chính của gia tộc.

“Nhà họ Trần có ý gì vậy chứ, đều đã mười hai giờ rồi, tại sao lại không nhìn thấy gia chủ Trần đâu?”

Lê Triết là gia chủ nhà họ Lê mang theo vẻ mặt tức giận nói.

“Đúng rồi đó, nhà họ Trần nói là muốn mở tiệc chiêu đãi chúng ta để nói chuyện đại sự, lại để chúng ta ngồi ở đây, không cho chúng ta chút mặt mũi nào hết.”

“Gia chủ Trần đâu rồi, nhanh gọi ông ta đến đây đi.”

“Nếu như gia chủ Trần không cho chúng tôi thể diện, vậy thì đừng có trách chúng tôi không khách khí.”



Trong lúc nhất thời ở trong phòng tiệc vô cùng huyên náo, năm gia chủ của gia tộc đều mang theo vẻ mặt oán giận.

Nhưng mà ở trong phòng tiệc cũng chỉ có mấy nhân vật nhỏ râu ria ứng phó, nhân vật chủ yếu của nhà họ Trần thì lại không ra mặt.

Nhưng mà Trần Hưng Hải càng không xuất hiện thì trong lòng của người trong năm gia tộc lớn lại càng căng thẳng.

Mặc dù bọn họ đã nói sẽ bắt tay lại với nhau để đối phó với nhà họ Trần, nhưng mà cũng chỉ là chuẩn bị tốt nhất để ra tay.

Nếu như nhà họ Trần có thể thỏa hiệp, vậy thì bọn họ đồng ý sẽ không động thủ.

Tuy là ở Yên Đô đều lưu truyền nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái, lại không có cách nào đạt được vị trí như nhà họ Thái đã từng có, nhưng mà cũng có lời đồn phía sau nhà họ Trần có một nhân vật lớn đang ủng hộ.

Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể phủ nhận sức mạnh của nhà họ Trần, nếu không thì cũng sẽ không có khả năng thay thế nhà họ Thái trong vòng một đêm.

“Gia chủ Lê, rốt cuộc là nhà họ Trần muốn làm cái gì vậy, tại sao tôi cảm thấy có chút không đúng?”

Bỗng nhiên lại có một gia chủ nói chuyện với vẻ mặt lo âu.

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không thích hợp, nhà họ Trần cũng chỉ mời có mấy gia tộc chúng ta mà thôi, có vẻ như mối quan hệ của năm gia tộc chúng ta còn vô cùng tốt.”

Một gia chủ khác cũng mở miệng nói.

“Chắc chắn là nhà họ Trần đã biết mối quan hệ của chúng ta rất tốt, nếu biết thì sao lại dám chỉ mời chúng ta đến đây, chẳng lẽ là không sợ chúng ta sẽ ra tay với nhà họ Trần hả?”

“Không phải là nhà họ Trần đã biết chúng ta muốn ra tay với bọn họ, cho nên đã chuẩn bị kỹ càng?”

“Gia chủ Lê, nếu không thì chúng ta đi trước đi?”

Mấy vị gia chủ khác cũng đồng loạt mở miệng nói.

Trên mặt của bọn họ đều tràn đầy vẻ lo lắng.

Sắc mặt của Lê Triết có chút khó coi, vốn dĩ cho rằng lần liên minh này sẽ vô cùng mạnh, cho dù có không khai chiến thì cũng có thể ép nhà họ Trần đi vào khuôn khổ.

Ít nhất là có thể lôi kéo nhà họ Trần vào liên minh của bọn họ, nhưng mà bây giờ người nhà họ Trần còn chưa xuất hiện, vậy mà chủ nhân của năm gia tộc liên minh với nhau đã có chút khẩn trương.

“Sợ cái gì chứ?”

Lông mày của Lê Triết nhíu lại, không vui nói: “Đừng quên chúng ta đến đây để làm gì, nếu như bây giờ các người sợ thì có thể rời khỏi liên minh của chúng ta.”

“Chỉ là chờ sau này các người có muốn gia nhập liên minh, tất cả đều đã trễ hết rồi.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều yên lặng.

Bọn họ leo lên nhà họ Lê để sinh tồn, nếu như bây giờ rời khỏi liên minh, chắc chắn là bọn họ sẽ bị cô lập, ai biết là gia tộc của bọn họ có thể tiếp tục tồn tại hay không.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nháy mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Nó càng kéo dài thì những người này lại càng lo lắng hơn.

Cái gì không biết mãi mãi là đáng sợ nhất.

Đương nhiên Lê Triết hiểu đạo lý này, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, trực tiếp đứng dậy, tức giận nói: “Nếu như nhà họ Trần đã không tôn trọng chúng ta, vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi.”

“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi đi.”

Nghe thấy lời nói của ông ta, mấy người còn lại cũng đồng loạt đứng dậy.

Nhưng mà lúc này mắt thấy bóng dáng đi vào trong bữa tiệc chính là bọn người Trần Hưng Hải.

“Sao vậy, không phải là gia chủ Lê không chờ được đó chứ?”

Trần Hưng Hải cười híp mắt đi tới, trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ vị.

Không chỉ là bọn người Trần Hưng Hải, ở sau lưng của bọn họ còn có mấy chục người đi theo, hiển nhiên đều là cao thủ của nhà họ Trần.

Thấy cảnh tượng này, người của năm gia tộc khác đều sợ hãi.

Không phải Trần Hưng Hải đã nói mời bọn họ đến đây để bàn chuyện lớn hả?

Tại sao bây giờ lại có dáng vẻ như là muốn ra tay với bọn họ?

“Gia chủ Trần, ông để chúng tôi đợi lâu như vậy, chẳng lẽ là không cho chúng tôi một lời giải thích à?” Lê Triết nổi giận đùng đùng.

“Giải thích hả?”

Trần Hưng Hải cười: “Không biết là gia chủ Lê muốn giải thích gì đây?”

Lần này còn hỏi ngược lại Lê Triết, ông ta cũng chỉ là vì mặt mũi thuận miệng nói, không ngờ tới là Trần Hưng Hải căn bản không ra bài theo lẽ thường.

Làm cho ông ta phẫn nộ đó chính là ngoại trừ ông ta ra thì gia chủ của bốn gia tộc khác ngay cả nói chuyện cũng không dám, tất cả đều chờ ông ta nói chuyện.

Mặc dù là tức giận, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để xử lý chuyện này.

“Ông mời chúng tôi đến đây là có chuyện gì?” Lê Triết đổi giọng.

“Không lừa dối gì mọi người, tôi có hai người bạn tốt mới đến Yên Đô, ngay cả chỗ ở cũng không có, tôi mời mọi người đến đây là muốn tìm mọi người mượn đất một chút.”

Trần Hưng Hải cười ha hả: “Đương nhiên là chúng tôi cũng không tham lam, mỗi gia tộc giao ra một nửa sản nghiệp, sau này chúng ta vẫn là bạn bè tốt.”

Ông ta vừa nói câu này ra khỏi miệng, tất cả những người ở đây đều rất kinh ngạc, những người của Lê Triết đều sợ đến ngây người.

Bọn họ không ngờ tới là Trần Hưng Hải lại nói chuyện thẳng thừng như thế, mở miệng liền muốn mượn đất, còn muốn mỗi gia tộc giao ra một nửa sản nghiệp, cái này là mượn đó à? Rõ ràng là cướp đoạt mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.