Chàng Rể Chiến Thần

Chương 310: Chương 310: Nhất định phải cắt chi




Mặt trời vừa ló lên, điện thoại trong tay Dương Chấn đột nhiên vang lên.

Chu Kim Hảo một đêm không ngủ, lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cả người không khỏi run rẩy.

“Anh Dương, chuyện anh giao phó tôi đã hoàn thành hết.”

Dương Chân bật loa ngoài, giọng nói mang theo một chút mệt mỏi của Trần Hưng Hải vang lên: “Hồng Nham đã chết, nhà họ Đặng đã hoàn toàn sụp đổ, Đặng Mỹ Linh đang bị giam lỏng ở nhà họ Trần của tôi, cần tôi đưa người phụ nữ này đến Giang Châu không?”

“Trước tiên cứ giam lỏng cô ta, để cô ta chịu đựng một chút khổ cực!”

Dương Chân mặt không biểu cảm nói.

“Vâng!”

Trần Hưng Hải trả lời một câu, sau đó lại cung kính hỏi: “Anh Dương, còn chuyện gì căn dặn không?”

“Hết rồi, ông cũng mau đi nghỉ ngơi đi!” Dương Chấn nói.

Nghe được câu nói này của Dương Chấn, Trần Hưng Hải đột nhiên có cảm giác được sủng ái mà kinh sợ.

Cả cuộc nói chuyện này Dương Chấn đều bật loa ngoài.

Lúc này, trong lòng Chu Kim Hảo đã sợ hãi đến cực điểm, mặc dù bà ta không biết người vừa gọi cho Dương Chấn là ai, nhưng bà ta biết, nhà họ Đặng đã hoàn toàn sụp đổ, ngay cả Đặng Mỹ Linh cũng đã bị giam lỏng.

“Rốt cuộc bây giờ mình phải làm gì?”

“Con tiện nhân Đặng Mỹ Linh kia có để lộ ra mình không?”

“Dương Chấn rốt cuộc sẽ đối phó với mình như thế nào?”

Trong lòng Chu Kim Hảo điên cuồng gào thét, bởi vì sợ hãi mà cả người run cầm cập.

Nhưng, Dương Chấn lại không thèm liếc nhìn bà ta, dường như thật sự không biết Chu Kim Hảo vẫn luôn giả vờ ngủ.

Điều Dương Chấn muốn chính là kết quả này, chính là muốn cho Chu Kim Hảo biết, kết cục nhà họ Đặng thảm đến mức nào.

Sự sợ hãi trong nội tâm này càng khiến người khác khó chấp nhận hơn sự đau khổ về thể xác.

Bởi vì Tần Nhã bị bỏ thuốc mê, giấc ngủ này vô cùng sâu, bình thường đều thức dậy vào 6h sáng, hôm nay ngủ tận đến 8h, còn phải do Dương Chấn gọi dậy.

“Trời ơi! Sao em lại ngủ sâu như vậy chứ? Đã 8h rồi!”

Tần Nhã nhìn thời gian, lăn qua lộn lại trên giường sau đó ngồi dậy, có chút tức giận nói: “Sao anh không gọi em sớm hơn?”

Dương Chấn cười: “Em quên rồi sao? Tối qua là em kêu anh về nhà, anh vừa đến đã gọi em dậy.”

Lúc này Tần Nhã mới tỉnh táo lại, có thể là tác dụng của thuốc mê, cô vẫn còn có cảm giác mơ mơ màng màng, khẽ day thái dương.

Dương Chấn đi đên, đưa hai tay ra, đặt lên đầu Tần Nhã: “Anh giúp em xoa!”

Nói xong, hai tay Dương Chấn khẽ mát xa.

Tay của anh rất lớn, mười ngón tay thon dài, hai tay dường như bao phủ toàn bộ đầu của Tần Nhã.

Tần Nhã nhắm mắt lại, khuôn mặt tràn đầy sự hưởng thụ, khóe miệng cô hơi cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc.

Chu Kim Hảo vốn dĩ vẫn luôn giả vờ ngủ, lúc này cũng không thể giả vờ được nữa, nhân lúc Dương Chấn mat-xa cho Tần Nhã, rời khỏi phòng bệnh.

Vừa rời khỏi, bà ta đã lập tức gọi điện thoại cho Đặng Mỹ Linh.

Bà ta muốn xác nhận, rốt cuộc Đặng Mỹ Linh có xảy ra chuyện gì không.

Nhưng điều khiến bà ta tuyệt vọng là liên tục gọi mấy cuộc nhưng đều ở trạng thái tắt máy.

“Lẽ nào Đặng Mỹ Linh thật sự bị giam lỏng?”

Chu Kim Hảo nhớ đến cuộc điện thoại mà Dương Chấn nhận lúc sáng sớm, khuôn mặt lập tức tái nhợt.

Không gọi được cho Đặng Mỹ Linh, bà ta lại gọi điện thoại cho Chu Ngọc Dung.

“Ngọc Dung, ba sao rồi?”

Sau khi Chu Kim Hảo gọi được điện thoại, bà ta rất thông minh hỏi ông Chu trước.

“Quá tốt rồi, chị cả, em đang định liên lạc với chị, không ngờ chị lại gọi điện thoại cho em trước.”

Chu Ngọc Dung nghe thấy giọng nói của Chu Kim Hảo, lập tức vui mừng, vội vàng nói: “Chị cả, sáng sớm hôm qua Mỹ Linh đã bị người ta bắt cóc ở trong nhà, đến bây giờ bọn em vẫn chưa tìm được con bé, chị mau giúp em tìm đi!”

Bà ta căn bản không nghĩ đến Chu Kim Hảo, vẫn là sau khi nhận được điện thoại của Chu Kim Hảo mới đột nhiên nhớ ra, lần trước ở hiện trường đám cưới nhà họ Chu, nhiều nhân vật lớn của giới hào môn như vậy đều đến vì Dương Chấn.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Chu Kim Hảo càng tái nhợt, cuối cùng bà ta cũng xác định được Đặng Mỹ Linh thật sự đã bị Dương Chấn phái người giam lỏng.

Càng nghĩ trong lòng bà ta càng sợ hãi.

“Chị cả, chị đừng im lặng mà! Mỹ Linh là cháu ngoại của chị, chị không thể thấy chết mà không cứu!”

“Đứa con rể kia của chị, không phải đã từng cứu gia chủ của nhà họ Hàn ở thành phố sao? Chị bảo cậu ta mau đi tìm nhà họ Hàn giúp đỡ đi, nhờ nhà họ Hàn phát động lực lượng của gia tộc tìm kiếm Mỹ Linh!”

“Đợi tìm được Mỹ Linh rồi, cả nhà bọn em nhất định sẽ đến Giang Châu, đích thân cảm ơn chị.”

Cái miệng của Chu Ngọc Dung giống như cái máy vậy, căn bản không cho Chu Kim Hảo có cơ hội nói chuyện, nói một hồi.

“Ngọc Dung, không phải chị không muốn giúp em, mà là em cũng biết đó, chị với Dương Chấn căn bản là lửa nước không dung, cậu ta sao có thể giúp chị chứ?”

Chu Kim Hảo cố gắng để có thể bình tĩnh nói chuyện, bây giờ trong đầu bà ta chỉ có một suy nghĩ, chính là chạy trốn.

Nếu như tiếp tục ở đây, đợi Tần Đại Quang tỉnh lại, Dương Chấn chắc chắn sẽ giết chết bà ta.

“Ngọc Dung, ông nội của Mỹ Linh là chủ tịch của tập toàn Đặng Hòa, bây giờ Mỹ Linh bị người ta bắt đi, lẽ nào nhà họ Đặng không quan tâm sao?” Chu Kim Hảo lại nói bóng nói gió.

Chu Ngọc Dung nghẹn ngào nói: “Chị cả, nhà họ Đặng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, ngay cả ông nội Đặng bây giờ cũng đang phải nhập viện, tập đoàn Đặng Hòa đã bị niêm phong rồi!”

“Cái gì?”

Chu Kim Hảo ngạc nhiên nói: “Một gia tộc lớn như nhà họ Đặng sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ được chứ? Điều này sao có thể?’

Bà ta cảm thấy chân của mình mềm nhũn, không thể đi được.

Chu Ngọc Dung khóc nói: “Chị cả, chị đừng hỏi nhiều như vậy, nhà họ Đặng thật sự sụp đổ rồi, bây giờ còn không bằng nhà họ Chu chúng ta nữa, nếu như chị không giúp em, thì thật sự không có ai có thể giúp được em!”

“Chị cả, em cầu xin chị, chị mau nói với Dương Chấn đi, kêu cậu ta nói giúp với nhà họ Hàn một tiếng, giúp bọn em tìm Mỹ Linh!”

Chu Ngọc Dung khóc huhu.

Chu Kim Hảo còn khó bảo vệ được chính mình sao có thể đi tìm Dương Chấn được chứ?

“Ngọc Dung, em nói cái gì? Hả? Chị không nghe thấy gì cả, chết tiệt, sao điện thoại lại không có tín hiệu chứ?”

Chu Kim Hảo cố ý đặt điện thoại ra xa nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa còn tắt máy.

“Bây giờ rốt cuộc mình phải làm gì?” Chu Kim Hảo thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Bệnh tình của Tần Đại Quang mỗi ngày đều có chuyển biến tốt, những chuyên gia kia đều nói, trong mấy ngày này, ông ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Lần đầu tiên Chu Kim Hảo cảm thấy hối hận.

Bà ta hối hận bản thân mình đã tìm người đâm Tần Đại Quang, hối hận bản thân không đối xử tối với Dương Chấn, hối hận bản thân không chăm sóc tốt cho Tần Nhã.

“Dương Chấn! Đều là cậu cố ý giả nghèo giả khổ, khiến tôi hiểu nhầm cho là cậu thật sự là một tên nghèo hèn, nếu không sao tôi có ngày hôm nay?”

Khuôn mặt của Chu Kim Hảo tràn đầy sự hung dữ, sự sợ hãi trong lòng bà ta đột nhiên biến mất, ngược lại bị thay thế bằng một sát ý vô cùng mạnh mẽ, sát ý đối với Dương Chấn.

Cùng lúc này, Bệnh viện nhân dân, thành phố.

Trong một căn phòng VIP cao cấp, Mạnh Huy nằm trên giường bệnh, đôi mắt trống rỗng, ngây ngốc nhìn trần nhà,

Mà hai tay của anh ta đều được cuốn chặt, gạc đã bị máu nhuộm đỏ.

“Con trai, con đừng như vậy! Con hãy nói đi!”

“Cho dù không có chuyên gia Irene kia, ba cũng sẽ nghĩ cách tìm được thần y chữa trị cho hai tay của con.”

“Có ba ở đây, tay của con nhất định sẽ không sao!”

Mạnh Thiên Kiêu nhìn Mạnh Huy nằm trên giường bệnh, khuôn mặt không chút sức sống, trong lòng vô cùng khó chịu.

Từ lần trước sau khi ngăn chặn Irene thất bại, Mạnh Huy đều là dáng vẻ như thế này, cả ngày đều là vẻ mặt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, không nói một câu.

Mà bác sĩ của bệnh viện cũng đã tìm đến Mạnh Thiên Kiêu rất nhiều lần, bày tỏ rõ ràng, tay của Mạnh Huy không thể giữ được, chỉ có thể cắt cụt, nếu không một khi bị nhiễm trùng, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mà Mạnh Thiên Kiêu, mấy ngày này cũng đi tìm thần y khắp nơi, nhưng lại không tìm ra được người có thể chữa khỏi cho đôi tay của Mạnh Huy.

“Mạnh tổng, tay của cậu Mạnh đã xuất hiện tình trạng nhiễm trùng nghiêm trọng, hầu hết các mô đều đã bị hoại tử, ngài nhất định phải đưa ra quyết định.”

Bác sĩ điều trị chính của Mạnh Huy, sau khi kiểm tra hai tay của Mạnh Huy, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ có cắt đi mới có thể giữ được tính mạng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.