Chàng Rể Chiến Thần

Chương 309: Chương 309: Sự thay đổi lớn ở châu thành




Chu Kim Hảo hiểu được nội dung trong câu nói, đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Nếu như là trước đây, chắc chắn bà ta sẽ không tin Dương Chấn sẽ biến bà ta thành như vậy, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay, khiến bà ta dần dần nhận ra, Dương Chấn thật sự dám giết bà ta.

Chính là lúc nãy, Dương Chấn có thể đạp gãy chân của một tên sát thủ, còn không hề nhíu mày dù chỉ một cái.

Dương Chấn sớm đã đoán được chuyện lúc nãy, có liên quan đến nhà họ Đặng.

“Qua đếm nay, Châu Thành sẽ không còn nhà họ Đặng nữa, Hồng Nham, người này cũng có thể biến mất rồi! Ngoài ra giữ lại Đặng Mỹ Linh cho tôi!”

Dương Chấn nhìn Chu Kim Hảo đang mặc áo ngủ, nói vào điện thoại.

“Vâng, Anh Dương yên tâm, lúc mặt trời lên, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Giọng nói già nua của Trần Hưng Hải đột nhiên vang lên, giống như một tiếng sét nổ tung trong đầu của Chu Kim Hảo.

Sau khi Dương Chấn cúp điện thoại, trong mắt tràn đầy sự nghiêm nghị.

Một nhà họ Đặng nhỏ nhoi, còn không bằng gia tộc hạng hai của Châu Thành, vốn dĩ anh không thèm để vào mắt, nhưng lại một gia tộc nhỏ như con kiến như vậy lại dám ngông cuồng thách thức anh.

Lần trước ở Châu Thành, anh đã cho nhà họ Đặng một con đường sống, bọn họ đã không trân trọng, vậy thì không cần phải tồn tại.

Chu Kim Hảo mặc đồ ngủ nằm trên giường bảo hộ, cả người đều run rẩy, trong lòng bà ta vô cùng sợ hãi.

Đêm nay, sự kinh ngạc mà Dương Chấn đem đến cho bà ta quá lớn, bà ta cảm thấy trái tim mình không thể chịu đựng được.

Bây giờ, trong lòng bà ta chỉ có một suy nghĩ, rời khỏi bệnh viện, vĩnh viễn trốn khỏi Giang Châu.

Điều này đã xác định là một đêm mất ngủ rồi, từ đầu đến cuối Dương Chấn vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tần Nhã đang nằm trên giường bảo hộ.

Anh yêu người con gái này, vì người con gái này anh có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Lúc trước, anh đã hết lần này đến lần khác khoan dung với Chu Kim Hảo đều là người phụ nữ này.

Nhưng hôm nay, Chu Kim Hảo lại dám làm hại Tần Đại Quang, đối với Tần Nhã mà nói chính một người quan trọng nhất trong sinh mệnh.

Anh, không thể nào tha thứ!

Cùng lúc này, Châu Thành, nhà họ Trần.

Lúc này đã là 3h sáng, vốn dĩ là thời gian ngủ, nhưng lại vì nhà họ Đặng và Hồng Nham, đắc tội với Dương Chấn, Trần Hưng Hải không thể không tự mình đi giải quyết.

“Hồng Nham, ngay cả ba vợ của anh Dương mà mày cũng dám giết, đúng là cái gan chó của mày ngày càng lớn mà!”

Trần Hưng Hải rất tức giận, lập tức truyền lệnh xuống ám sát Hồng Nham, còn có tiêu diệt nhà họ Đặng.

Thiên Thượng Nhân Gian!

Câu lạc bộ cao cấp nhất của Châu Thành, không có cái thứ hai.

Mặc dù lúc này đã là 3h sáng, nhưng đèn vẫn sáng rực.

Trong một phòng xa hoa, một bóng dáng trung niên nằm trên đùi của một cô gái mặc hở đùi.

Người phụ nữ đang matxa đầu cho ông ta, cười haha nói: “Hồng gia, bây giờ nhà họ Viên ở Châu Thành đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình nhà họ Trần, ngài không có cách nào để tranh giành cao thấp với nhà họ Trần sao?”

Người đàn ông trung niên này chính là Hồng Nham, giới giang hồ ở Châu Thành gọi là Hồng gia.

Đôi mắt Hồng Nham nhắm chặt, vừa hưởng thụ sự matxa của mỹ nữa, vừa cười khẩy một tiếng nói: “Một đại gia tộc? Cô có phần xem trọng nhà họ Trần rồi?”

“Ồ? Ý của Hồng gia, nhà họ Trần chỉ là đầu súng sáp bạc?”Mỹ nữ cười hỏi.

Thiên Thượng Nhân Gian, có rất nhiều người đẹp cao cấp, nhưng chỉ có một người phụ nữ nhận được sự yêu thích nhất của Hồng Nham.

Vì vậy có chuyện gì Hồng Nham cũng nguyện ý nói với người phụ nữ này.

Hồng Nham cười khẩy một tiếng: “Đầu súng sáp bạc, câu này, tôi thích! Bây giờ mặc dù nhà họ Trần rất giỏi, nhưng cũng chỉ trên thương trường thôi, bọn họ có tiền, nhưng không có sự bảo vệ của cường giả đỉnh cao, vẫn không thể thành thời cuộc!”

“Năm đó, một nhà họ Dương nhỏ bé, vì có Tiền Bưu, đã đe dọa được nhà họ Viên và nhà họ Trần, cô nói cho tôi biết, bị cao thủ của một gia tộc đàn áp có tư cách gì để xưng bá Châu Thành?”

Trong lời nói của Hồng Nham tràn đầy sự xem thường.

Nghe thấy vậy, my nữ vội vàng nói: “Như lời Hồng gia nói thì nhà họ Trần quả thật không có tư cách! Nếu như không phải Hồng gia khiêm tốn, chỉ sợ là tùy tiện phái mấy cường giả đã có thể san bằng cả nhà họ Trần rồi!”

“Haha….”

Hồng Nham cười lớn, rõ ràng vô cùng hài lòng với lời nói của mỹ nữ, ngồi dậy, một bàn tay heo không ngừng vuốt ve, một bàn tay khác nâng cằm mỹ nữ lên: “Tôi thích cái miệng ngọt này của em!”

Nói xong, ông ta ôm lấy mỹ nữ lăn trên sofa.

“Ầm!”

Đúng lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị người khác đạp, mở tung ra.

Hồng Nham suýt bị dọa đái ra quần, thấy là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, tức giận hét lên: “Cút, không thấy Hồng gia đang làm chính sự sao? Còn không mau cút ra ngoài!”

Mỹ nữ kia cả người trần truồng, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi trốn sau lưng Hồng Nham.

“Người tôi muốn tìm chính là ông!”

Người đàn ông trung niên kia nói xong, đưa tay ra, rút một khẩu súng Colt từ trong áo ra, họng súng đen ngòm lập tức nhắm vào đầu của Hồng Nham.

“Dám chọc giận anh Dương, chết cũng không tiếc! Kiếp sau, đừng làm một con lừa ngu ngốc nữa!” Người đàn ông trung niên đột nhiên nói.

Đến lúc này, Hồng Nham mới nhận ra, người đàn ông trung niên này đến để giết mình.

“Đoàng!”

Hồng Nham vẫn chưa kịp trốn, một tiếng súng được gắn thiết bị giảm âm thanh đi mấy lần vang lên, giữa lông mày của Hồng Nham xuất hiện một lỗ máu, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Cơ thể Hồng Nham ngã xuống đất, chết không nhắm mắt, đến lúc chết ông ta cũng không biết rốt cuộc mình đã chọc giận ai.

“A!”

Lúc mỹ nữ kia nhìn thấy Hồng Nham ngã trong vũng máu, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng hét kinh hoàng.

Lúc người của Hồng Nham đến Thiên Thượng Nhân Gian, người giết Hồng Nham đã sớm rời đi.

Cùng lúc này, các quản lí cấp cao trong công ty của Hồng Nham đều bị ám sát.

Thế lực giang hồ do Hồng Nham đứng đầu ở Châu Thành rất nhanh sụp đổ, toàn bộ đều bị nhà họ Trần thu phục.

Châu Thành, nhà họ Đặng!

Một ngôi biệt thự biệt lập, sang trọng, một người đàn ông mặc đồ đen, vạm vỡ đột nhiên lặng lẽ đi vào biệt thự.

“Kẽo kẹt!”

Cửa căn phòng ngủ ở trong cùng, đột nhiên bị đẩy ra, người đàn ông mặc đồ đên xuất hiện trong phòng ngủ.

“A~”

Đặng Mỹ Linh đang ngủ say, bị người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên ôm lên, bị dọa sợ, lớn tiếng hét lên: “Anh là ai? Muốn làm gì?”

“Bốp!”

Người đàn ông mặc đồ đen dùng tay đánh vào cổ cô ta, Đặng Mỹ Linh đột nhiên không phát ra tiếng nữa.

“Mỹ Linh!”

Lúc Đặng Dương xông vào phòng của Đặng Mỹ Linh, lại phát hiện ra không thấy Đặng Mỹ Linh đâu, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, hét lên: “Mỹ Linh! Mỹ Linh!”

Đặng Mỹ Linh đã bị đánh ngất xỉu và đưa đi, cho dù ông ta có gọi rách cả cổ họng, Đặng Mỹ Linh cũng không nghe thấy.

“Ba, Mỹ Linh vừa bị người ta đưa đi rồi! Ba mau nghĩ cách đi, điều tra xem rốt cuộc con bé bị ai đưa đi.”

Đặng Dương vội vàng gọi điện thoại cho Đặng Đức Hoa, gấp gáp đến mức gần bật khóc.

Mặc dù mối quan hệ vợ chồng của ông ta và Chu Ngọc Dung đã đi đến bước đường cùng, nhưng chỉ duy nhất đối với đứa con gái Đặng Mỹ Linh này là vô cùng cưng chiều.

Ông ta cũng hiểu rất rõ, lúc này chỉ có Đặng Đức Hoa mới có thể điều tra được rốt cuộc Đặng Mỹ Linh đã bị ai đưa đi.

“Cái đồ khốn nạn, có phải chúng mày lại đắc tội với ai không?”

Đặng Đức Hoa nghe thấy vậy, đột nhiên gầm lên.

“Ba, con không đắc tội với ai cả!”

Đặng Dương lo lắng nói: “Ba, trước tiên ba đừng mắng con, mau nghĩ cách tìm Mỹ Linh đi! Con chỉ có một đứa con gái này, nếu như con bé xảy ra chuyện không may, con phải làm sao đây?”

Đặng Đức Hoa mặc dù rất tức giận, nhưng cũng biết tính quan trọng của sự việc, cúp điện thoại, chuẩn bị tìm quan hệ để đi tìm kiếm Đặng Mỹ Linh.

Nhưng ông ta vẫn chưa kịp gọi điện thoại, điện thoại của ông ta đã đột nhiên vang lên.

Dưới tình huống bình thường, rạng sáng nhận được điện thoại, trên thực tế không có chuyện tốt.

Đặng Đức Hoa đột nhiên có một linh cảm xấu, nhưng vẫn lập tức nhận điện thoại.

“Chủ tịch, không hay rồi, lúc nãy mấy đối tác của công ty chúng ta đột nhiên gọi điện thoại đến nói hủy hợp tác với chúng ta!”

“Còn có ngân hàng cũng gọi điện thoại đến, nói thẩm định rủi ro của công ty chúng ta quá cao, sau khi thẩm định lại, không đạt hạn mức cho vay hiện tại, yêu cầu chúng ta phải trả khoản vay trước khi trời sáng.”

Quản lí cấp cao của công ty nói cho Đặng Đức Hoa biết toàn bộ tình hình lúc nãy.

“Cái gì?”

Đặng Đức Hoa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất đi.

“Gia chủ!”

Nhất thời, cả nhà họ Đặng, ai ai cũng hoảng loạn, tràn ngập nguy cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.