Rất đáng tin, sau đó chủ của nhà họ Kim và nhà họ Lương mang theo cường giả của gia tộc mình đi vào đại sảnh tiếp khách.
“Gia chủ Kim, gia chủ Lương, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ!”
Quan Tôn Sắc đứng dậy, cười lớn chủ động tiến lên đón khách.
Mặc dù bây giờ ông ta đã thoái vị nhượng quyền, nhưng người cần tiếp đãi hôm nay đều là chủ của gia tộc đỉnh phong của tỉnh Giang Bình và các tỉnh lân cận, ông ta nhất định phải nể mặt đối phương.
“Quan gia chủ, nhà họ Quan gặp phiền phức lớn như vậy cũng không nói một tiếng cho Kim Chí Minh tôi biết?”
Gia chủ nhà họ Kim hơi mập tỏ vẻ bất mãn nói.
Chủ nhà họ Lương là Lương Văn Khang cũng lạnh giọng nói: “Quan gia chủ thế này là đang coi thường nhà họ Kim và nhà họ Lương sao? Nếu như không phải chúng tôi nhận được tin tức, chỉ sợ nhà họ Quan bị tiêu diệt chúng tôi cũng không biết.”
Rõ ràng Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều tỏ ra không vui, giống như Quan Tôn Sắc không chủ động tìm bọn họ xin giúp đỡ chính là rất coi thường bọn họ vậy.
Quan Tôn Sắc vội vàng giải thích: “Tôi làm vậy không phải lo lắng liên lụy đến các ông sao?”
Tô Thanh Sơn cũng đứng dậy, mỉm cười hòa giải: “Chuyện này là do mấy lão già chúng tôi suy nghĩ sai sót, không xin nhà họ Kim và nhà họ Lương giúp đỡ, là chúng tôi không đúng!”
Bây giờ là thời điểm tỉnh Giang Bình khó khăn nhất, Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn đều không dám tùy tiện đắc tội với hào môn đỉnh phong của các tỉnh lân cận khác.
Nghe thấy lời của Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn, lúc này sắc mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang mới dịu xuống.
“Các ông yên tâm đi, tôi và Gia chủ Lương đều đã mang những cường giả mạnh nhất của gia tộc đến, chỉ cần nhà họ Tiết dám đến kiếm chuyện, chúng tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Tiết có đến mà không có về!”
Kim Chí Minh kiêu căng nói.
Lương Văn Khang cũng lên tiếng: “Không sai, nhà họ Tiết thật sự cho rằng những gia tộc như chúng ta là quả hồng mềm sao?
Cho dù nhà họ Tiết là rồng, khi ở địa bàn của chúng ta họ cũng phải cuộn lại thôi!”
Quả thật Gia chủ Kim và Gia chủ Lương mang đến không ít cường giả, nhìn ra, mỗi gia tộc đều mang khoảng hơn trăm cường giả đến.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ ở bên ngoài.
Lúc đầu nhà họ Tô và nhà họ Hàn cũng mang không ít cường giả đến, lại thêm cường giả của bản thân nhà họ Quan, cường giả của mấy gia tộc lớn cộng lại, đoán chừng cũng phải năm sáu trăm người.
Đội ngũ lớn như vậy, gần như đặt ở bất kỳ nơi nào cũng có thể được coi là lực lượng hùng mạnh không thể coi thường.
Nhưng hết lần này đến lần khác, nhà họ Tiết lại là một trong những hào môn nằm ngoài suy nghĩ trên.
Hàn Khiếu Thiên không hề nể mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, hừ lạnh nói: “Các ông nói cũng thật dễ nghe, nếu như tôi đoán không nhầm, nhà họ Tiết cũng dẫn người đến nhà họ Kim và nhà họ Lương, phải không?”
Quả nhiên, khi Hàn Khiếu Thiên nói câu này, sắc mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều trở nên vô cùng khó coi.
“Hàn Khiếu Thiên, ông nói vậy là có ý gì? Chúng tôi có lòng tốt mang theo cường giả mạnh nhất của gia tộc đến giúp đỡ Giang Bình các ông, ông không cảm kích thì cũng thôi đi, lại còn nói lời châm chọc?”
Kim Chí Minh thẹn quá hóa giận, nói với Hàn Khiếu Thiên.
Lương Văn Khang cũng tỏ ra bất mãn nói: “Hàn Khiếu Thiên, đừng quên nơi này là nhà họ Quan, không phải nhà họ Hàn, kiêu căng trước mặt chúng tôi, ông có tư cách sao?”
“Bốp!”
Hàn Khiếu Thiên vỗ lên mặt bàn một phát, lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Năm đó khi ông đây nắm giữ nhà họ Hàn, các ông còn đang nghịch đất! Muốn nói tư cách với tôi, bảo lão già nhà các ông đến!”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều đã năm mươi tuổi, Hàn Khiếu Thiên lại đã hơn bảy mươi tuổi, tất nhiên nói câu này vẫn rất có lý.
Mắt thấy Hàn Khiếu Thiên sắp cãi nhau với hai người kia, Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn vội vàng đứng ra khuyên giải.
“Mọi người bớt giận! Nếu hôm nay mọi người đều đã tụ tập ở nơi này, rõ ràng cũng là vì cùng một chuyện, đó là làm thế nào chống lại nhà họ Tiết, mà không phải là để cãi nhau!”
Quan Tôn Sắc nghiêm túc nói: “Nếu như các vị đến để cãi nhau, vậy thì giải tán thôi, cùng lắm là một mình nhà họ Quan tôi đối mặt với nhà họ Tiết!”
Tô Thanh Sơn vội vàng nói: “Quan gia chủ, ông cũng không thể nói như vậy, bây giờ nhà họ Tiết hung hăng phách lối, muốn hào môn ba tỉnh chúng ta thần phục nhà họ Tiết, rõ ràng chính là hành vi ép buộc.”
“Bây giờ chúng ta chính là môi hở răng lạnh, thiếu đi một gia tộc cũng không cách nào đối phó với nhà họ Tiết, bây giờ mọi người hãy nguôi giận, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, đừng tổn thương hòa khí, cùng nhau chống lại kẻ địch mới là đúng đắn!”
Tô Thanh Sơn nói xong, mọi người đều bình tĩnh lại, không ai tiếp tục cãi nhau nữa.
Bởi vì ai cũng rõ ràng lời Tô Thanh Sơn nói chính là sự thật, hôm nay bọn họ có thể tập hợp lại một chỗ, vốn chính là vì để cùng chống lại một kẻ địch.
Bây giờ kẻ địch còn chưa đến thì bọn họ đã nội chiến rồi, vậy chờ kẻ địch đến, sao bọn họ có thể chống lại đối phương đây?
“Nếu mọi người đều không nói nữa, điều đó chứng tỏ mọi người đều bằng lòng liên thủ đối phó với nhà họ Tiết, phải không?”
Tô Thanh Sơn thấy mọi người đều yên tĩnh lại, lúc này mới lên tiếng: “Vậy đầu tiên để Quan gia chủ nói mấy lời, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
“Được!”
“Tôi không có ý kiến!”
“Tôi cũng không có ý kiến!”
Hàn Khiếu Thiên, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang trả lời.
“Quan gia chủ, ngài là chủ nhà, vậy nói vài lời về kế hoạch đánh lui kẻ địch trước đi!” Tô Thanh Sơn nhìn Quan Tôn Sắc nói.
Quan Tôn Sắc gật đầu, đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi mới lên tiếng: “Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nhà họ Tiết muốn chúng ta thần phục, tuyệt đối không thể nào!”
“Vốn dĩ tính toán của tôi là thề chết không phục, đương nhiên, như vậy hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hoặc là nhà họ Quan bị tiêu diệt, hoặc là nhà họ Tiết nâng đỡ gia tộc khác thay thế vị trí của nhà họ Quan.”
“Nhưng bây giờ có các vị gia chủ góp sức đối địch, lòng tin trong tôi cũng tăng vọt!”
“Cho dù như thế nào thì nhà họ Tiết cũng là một trong chín hào môn đứng đầu Cửu Châu, tất nhiên chúng ta không thể cứng đối cứng với nhà họ Tiết.”
Quan Tôn Sắc trầm giọng nói ra.
“Không thể cứng đối cứng? Vậy ông muốn làm như thế nào?” Kim Chí Minh bất mãn hỏi.
“Nếu như chỉ có nhà họ Quan chúng tôi, chúng tôi không có bất kỳ biện pháp nào, nhưng bây giờ có các gia tộc các ông trượng nghĩa giúp đỡ, chỉ cần chúng ta đàm phán với nhà họ Tiết, chắc chắn nhà họ Tiết sẽ không ngang ngược như trước kia.”
Quan Tôn Sắc nói: “Dù sao những gia tộc chúng ta liên thủ, cho dù nhà họ Tiết có thể tiêu diệt toàn bộ, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy, làm như vậy ảnh hưởng to lớn, sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho nhà họ Tiết.”
“Nếu như chỉ có nhà họ Tiết, bọn họ sẽ lựa chọn bồi dưỡng một gia tộc khác để thay thế, nhưng năm gia tộc lớn chúng ta liên thủ, cho dù nhà họ Tiết thật sự có thể bồi dưỡng được năm gia tộc lớn khác, nhưng trong thời gian ngắn cũng không cách nào đối phó với chúng ta được.”
“Nếu nhà họ Tiết đã ngang ngược uy hiếp như vậy, chắc chắn là gấp gáp muốn khống chế những hào môn chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể liên thủ lại với nhau, nhà họ Tiết cũng chỉ có thể trắng tay lui về.”
Nghe thấy lời của Quan Tôn Sắc, mọi người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lương Văn Khang nói: “Nếu như nhà họ Tiết vẫn hung hãn, kiên trì muốn chúng ta thần phục thì sao? Khí đó, chúng ta có thể làm thế nào?”
Đây mới là điểm quan trọng, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng đến cực điểm.
Bọn họ mang rất nhiều người đến, nhưng đều chỉ là để tạo khí thế, nếu quả thật muốn bọn họ liên thủ động đến người của nhà họ Tiết, chắc chắn bọn họ không dám.
Dựa vào thực lực của nhà họ Tiết, ngay cả Yên Đô Bát Môn liên thủ cũng vẫn có thể bị tiêu diệt dễ như trở bàn tay, huống hồ là năm gia tộc lớn bọn họ?
Nếu như không phải khoảng cách giữa nhà họ Tiết và Giang Bình quá xa, sao nhà họ Tiết lại cho bọn họ thời gian một tuần để cân nhắc chứ?
“Nếu nhà họ Tiết thật sự muốn kiên trì, vậy chúng ta chỉ có thể đánh một trận!”
Lúc này, bỗng nhiên Hàn Khiếu Thiên lên tiếng nói, trong mắt ông ta sục sôi ý chí chiến đấu.