Chàng Rể Chiến Thần

Chương 632: Chương 632: Ùn ùn kéo đến




Dương Chấn vừa đến nhà họ Quan thì đã chú ý thấy, toàn bộ nhà họ Quan âm u trầm lặng, rõ ràng là gặp phải phiền phức gì rồi.

Quan Tôn Sắc thấy Dương Chấn hỏi, không dám dối lừa, lúc này mới lên tiếng: “Một tuần trước có một người trẻ tuổi của nhà họ Tiết tự xưng là Vương tộc Cửu Châu mang người đến nhà họ Quan, nói muốn chúng tôi thần phục anh ta.”

“Thái độ của đối phương cực kỳ hung hãn, đồng thời chỉ cho chúng tôi thời gian một tuần để cân nhắc, nếu như chúng tôi không thể đưa ra lựa chọn, bọn họ sẽ lựa chọn thay chúng tôi.”

“Theo như tôi được biết, không chỉ nhà họ Quan, còn có nhà họ Hàn và mấy hào môn đỉnh phong khác của tỉnh Giang Bình đều phải chịu uy hiếp của đối phương.”

Nghe thấy lời nói của Quan Tôn Sắc, lông mày Dương Chấn lập tức nhíu lại: “Nhà họ Tiết?”

“Đúng, chính là nhà họ Tiết, người trẻ tuổi cầm đầu tên là Tiết Khải, chừng ba mươi tuổi, phong thái hơn người, còn có cường giả đi theo bên người.”

“Bọn họ xông thẳng vào nhà họ Quan, hơn nữa ngay cả cường giả mạnh nhất nhà họ Quan là Chín ngón ra tay, cũng không chịu nổi một quyền của cường giả bên người Tiết Khải.”

Cuối cùng Dương Chấn cũng đã chắc chắn, đối phương thật sự là người của nhà họ Tiết, một trong tứ đại Vương tộc Cửu Châu.

Dương Chấn đã từng đánh với Chín ngón mà Quan Tôn Sắc nói, đứng trước mặt Dương Chấn, mặc dù không chịu nổi một kích, nhưng phóng mắt nhìn ra toàn bộ tỉnh Giang Bình thì cũng được coi là một trong những cường giả đỉnh phong.

Bây giờ, ngay cả một quyền của đối phương mà Chín ngón cũng không tiếp nổi, điều đó đủ để chứng minh người kia rất mạnh.

Loại cường giả cấp bậc thế này, ít nhất phải là cường giả của hào môn trong Yên Đô Bát Môn, đối phương họ Tiết, mà quả thật trong Tứ đại Vương tộc Cửu Châu có nhà họ Tiết.

“Nếu anh ta đã cho ông thời gian một tuần, vậy có phải hôm nay chính là ngày cuối cùng để các ông cân nhắc?” Dương Chấn hỏi.

Quan Tôn Sắc gật đầu, sau đó vội vàng nói: “Ngài Dương, chúng tôi tuyệt đối không có ý muốn phản bội ngài, chỉ là địa vị của đối phương quá lớn, tôi sợ liên lụy đến ngài, vì vậy mới không định nói chuyện này cho ngài.”

Dương Chấn bình tĩnh hỏi: “Ông không nói cho tôi, vậy định xử lý chuyện này như thế nào?”

Quan Tôn Sắc cắn răng nói ra: “Tôi đã bàn bạc với Hàn gia chủ và mấy hào môn khác của tỉnh Giang Bình xong, dự định cùng nhau chống lại.”

“Ngay cả cường giả mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của một thuộc hạ bên cạnh Tiết Khải, cho dù các ông liên thủ với nhiều gia tộc hơn thì có thể làm gì chứ?” Dương Chấn hỏi tiếp.

Quan Tôn Sắc há to miệng, bỗng nhiên không biết phải nói gì tiếp.

“Yên tâm đi, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng làm ô nhiễm Giang Bình, trước đây không được, bây giờ cũng không được, sau này lại càng không được!”

Dương Chấn ngạo nghễ nói.

Địa vị của nhà họ Tiết tại Cửu Châu rất cao, nhưng trong mắt Dương Chấn, vẫn không đủ khiến anh sợ hãi.

Cho dù như thế nào, anh cũng coi như đi ra từ Giang Bình, bây giờ đã có bản năng lực trợ giúp Giang Bình, đương nhiên anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Huống hồ, nhà họ Quan đã sớm thần phục Dương Chấn, còn về chủ nhà họ Hàn Hàn Khiếu Thiên, ông ta vốn là lính cũ của Bắc Cảnh, có quan hệ không tệ với Dương Chấn.

Bây giờ hai gia tộc lớn này gặp phiền phức, đương nhiên Dương Chấn sẽ không coi như không nhìn thấy.

“Ngài Dương, tôi cũng lén lút hỏi thăm một chút về nhà họ Tiết, bọn họ chính là một trong những hào môn đỉnh phong đứng đầu Cửu Châu, coi dù Yên Đô Bát Môn liên thủ cũng không phải là đối thủ.”

Quan Tôn Sắc cũng không vì Dương Chấn muốn ra mặt giải quyết chuyện này mà vui vẻ, trái lại còn vô cùng lo lắng, trầm giọng nói: “Nếu không ngài đừng ra mặt.”

“Đến lúc đó toàn bộ hào môn đỉnh phong của Giang Bình đều lựa chọn chống lại nhà họ Tiết, nhà họ Tiết cũng không thể nào tiêu diệt tất cả hào môn chứ?”

“Nếu quả thật muốn tiêu diệt tất cả hào môn đỉnh phong, vậy dù nhà họ Tiết khống chế được Giang Bình thì có lợi ích gì?”

Với trình độ của Quan Tôn Sắc, biết đến Yên Đô Bát Môn đã là cực hạn rồi, còn về Vương tộc và Hoàng tộc của Cửu Châu, quả thật không rõ ràng, chỉ có thể nghe ngóng mới có thể biết được chút ít.

Dương Chấn nhìn ra được, Quan Tôn Sắc thật sự lo lắng cho mình, không hi vọng mình mạo hiểm vì nhà họ Quan.

“Ông thế này là đang nghi ngờ khả năng của tôi?” Dương Chấn cười híp mắt nói. . truyện ngôn tình

Nghe vậy, Quan Tôn Sắc chợt thấy rùng mình, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng giải thích: “Ngài Dương, tôi không có ý này, tôi chỉ là không muốn nhà họ Quan liên lụy đến ngài thôi.”

“Dù sao nhà họ Quan cũng chỉ là gia tộc nhỏ, mà ngài Dương là rồng là phượng, tất cả người của nhà họ Quan chúng tôi đều tin tưởng, chỉ cần cho ngài Dương thời gian, trong tương lai chắc chắn ngài Dương sẽ áp đảo được Vương tộc.”

Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mình vẫn khiêm tốn quá rồi, ngay cả nhà họ Quan đã thần phục mình từ sớm cũng cho rằng mình không cách nào chống lại Vương tộc.

“Nếu đã không nghi ngờ khả năng của tôi, vậy cứ quyết định thế đi, hôm nay tôi sẽ ở lại nhà họ Quan, trái lại cũng muốn nhìn thử xem người của nhà họ Tiết ngang ngược đến thế nào!” Dương Chấn lạnh nhạt nói ra.

Nhà họ Tiết rất mạnh, nhưng chỉ cần Vương của nhà họ Tiết không ra mặt, vậy nhà họ Tiết vẫn chưa có người nào đủ tư cách khiến Dương Chấn coi trọng.

Cho dù Vương của nhà họ Tiết đến, nếu biết thân phận của Dương Chấn, chắc chắn cũng phải lễ độ tiếp đón.

Dù sao, thân phận người thủ hộ Bắc Cảnh của Dương Chấn vốn sánh ngang với Hoàng của Hoàng tộc và Vương của Vương tộc, mặc dù anh đã rời đi, nhưng danh vọng vẫn còn ở đó.

Nếu anh ra lệnh một tiếng, mấy trăm nghìn tướng sĩ đánh úp, dù là Hoàng tộc cũng sẽ bị tiêu diệt trong phút chốc.

Thấy Dương Chấn đã quyết định muốn đối mặt với người nhà họ Tiết, Quan Tôn Sắc không dám thuyết phục nữa, chỉ là trong lòng lại càng thêm lo lắng.

Đúng lúc này, lão quản gia của nhà họ Quan vội vàng chạy đến: “Gia chủ, Tô gia chủ và Hàn gia chủ đến rồi!”

“Mau mời họ vào!”

Quan Tôn Sắc vội vàng nói.

Rất nhanh, Tô Thanh Sơn và Hàn Khiếu Thiên mang người đi vào.

“Ngài Dương, ngài cũng đến rồi!”

Tô Thanh Sơn nhìn thấy Dương Chấn thì vô cùng vui vẻ, vội vàng tiến lên chào hỏi.

Thân là gia tộc giàu có nhất Giang Châu, dựa vào quan hệ với Dương Chấn, bây giờ địa vị nhà họ Tô cũng tăng lên rất nhiều.

Hàn Khiếu Thiên cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quan Tôn Sắc chất vấn: “Không phải chúng ta đã bàn bạc rằng không thể để chuyện này liên lụy đến ngài Dương, tự chúng ta xử lý à? Sao ông còn mời ngài Dương đến?”

Sắc mặt Quan Tôn Sắc đầy khổ sở.

Lúc này Dương Chấn mới cười nói: “Hàn gia chủ, ngài cũng đừng trách người của nhà họ Quan, là hôm nay tôi vừa về Giang Châu, thuận đường đến nhà họ Quan xem thử, vậy mới biết Giang Bình gặp phiền toái.”

Lúc này sắc mặt Hàn Khiếu Thiên mới dịu đi, thở dài nói ra: “Vốn dĩ còn định để mấy lão già chúng tôi liên thủ giải quyết chuyện này, không ngờ vẫn phải để ngài Dương ra mặt.”

Hàn Khiếu Thiên là người duy nhất trong số những người ở đây biết thân phận của Dương Chấn, tất nhiên ông ta không hy vọng Dương Chấn bị liên lụy.

Dù sao Dương Chấn cũng là nhân vật lớn sánh ngang với Hoàng tộc và Vương tộc, nếu thật sự náo loạn ra chuyện gì, vậy sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho Dương Chấn.

“Nếu ngài Dương đã ra mặt, chắc chắn mấy con rùa của nhà họ Tiết này đều sẽ phải trắng tay trở về!”

Hàn Khiếu Thiên lên tiếng.

Nếu Dương Chấn đã muốn tham dự vào, cũng không thể đuổi đi? Hàn Khiếu Thiên chỉ có thể chấp nhận.

“Gia chủ, Kim Chí Minh, gia chủ nhà họ Kim, gia tộc đệ nhất tỉnh Nam Dương đến rồi!”

Đúng lúc này, lão quản gia lại vội vàng chạy vào báo cáo.

“Nhà họ Kim?”

Hàn Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: “Sao bọn họ cũng đến góp vui?”

“Gia chủ, Lương Văn Khang, gia chủ nhà họ Lương, gia tộc đệ nhất tỉnh Đông Lan đến rồi!”

Ngay sau đó lại có một người của nhà họ Quan vội vàng chạy vào thông báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.