“Lâm Ẩn quả nhiên kiêu ngạo y như lời đồn!”
Đám người đang đứng dưới Thiên Môn đều giật mình.
Bọn họ không ngờ Lâm Ẩn đối mặt với Địa Tiên trung kỳ, lại thêm hai nhà Chu Thanh đứng sau hai người mà vẫn dám kiêu ngạo như thế, nên biết rằng Lâm Ẩn chỉ mới đột phá Địa Tiên được mấy năm mà thôi.
“Hôm nay tôi sẽ để lời này ở đây, hôm nay không một ai trong các người có thể đi vào Thiên Môn hết!”
Tống Kỳ hừ lạnh, ngưng tụ khí thế che trời lấp đất, trong phạm vi mười dặm đều bị âm thanh vang vọng như sấm sét giáng xuống, trời đất nứt toác, rất như tu sĩ tu vi yếu xanh hết cả mặt, toàn thân run rẩy.
“Nghe đồn thực lực của Tống Kỳ đã sắp đột phá Địa Tiên hậu kỳ, bây giờ có lẽ thật sự là thế”.
Sắc mặt của mấy Địa Tiên không thể đi vào Thiên Môn lúc này vô cùng nặng nề, nhìn về phía Tống Kỳ.
Có hai người Tống Kỳ và Chương Mục canh cửa, bọn họ lấy đâu ra cơ hội tiến vào Thiên Môn chứ, chẳng lẽ chuyến đi tìm kho báu của bọn họ lần này cứ thế kết thúc rồi sao?
“Anh Tống, nhiều lời với tên này làm gì, nếu có thể giết chết cậu ta, tôi nghĩ gia chủ Chu cũng sẽ hết sức vui mừng đấy”.
Cụ ông nhà họ Châu đứng ra nói, nửa năm trước Lâm Ẩn ở nhà họ Nguyên làm lão mất hết mặt mũi trước mọi người, hôm nay chính là cơ hội tốt để báo thù đây.
“Xúc phạm nhà Chu cũng giống như mạo phạm bí cảnh Bồng Lai ta, anh Tống có muốn tôi ra tay giết chết tên này giúp ông không?”, một người đàn ông trung niên bước ra, chính là gia chủ Khâu Như Phi của nhà họ Khâu, tu vi cũng là Địa Tiên trung kỳ.
Cụ ông nhà họ Châu và Khâu Như Phi đều là võ giả Địa Tiên trung kỳ, lại thêm hai người Chương Mục và Tống Kỳ, tổng cộng là bốn cao thủ võ đạo Địa Tiên trung kỳ.
“Các vị, đối đầu với cậu Ẩn chính là đối đầu với nhà họ Tần tôi, các vị phải suy nghĩ cho kỹ đấy!”, ông Tần lạnh lùng nói. Lâm Ẩn là khách khanh của nhà họ Tần, những người này trắng trợn muốn ra tay với anh chẳng phải là không coi nhà họ Tần ra gì sao.
“Nhà họ Tần bây giờ đã như mặt trời sắp lặn, hôm nay nếu mấy người đã tự tìm đường chết thì chịu chết đi!”
Tống Kỳ hừ lạnh.
Ông ta giơ tay đánh một chưởng vào không trung, chân nguyên cuồn cuộn biến thành một cái vuốt rồng dài khoảng mười trượng, nặng nề như ngọn núi đè xuống. Vuốt rồng vừa hình thành, áp lực như núi cũng ùn ùn kéo đến, đặc biệt là những cơn gió mạnh chia cách cả nước biển xung quanh, giống như một lưỡi dao sắc bén đang cắt đậu hũ vậy.
Tống Kỳ vừa ra tay đã thể hiện thực lực vô cùng mạnh, Cao Huyền đứng nhìn từ xa cũng biến sắc. Ông ta còn tưởng thực lực của cụ ông mạnh hơn Tống Kỳ, nhưng bây giờ Tống Kỳ vừa ra, ông ta đã không thấy tự tin như vậy nữa.
Nhà họ Tống chỉ là gia tộc đứng thứ hai trên đảo Doanh Châu thôi, không ngờ lại có thực lực đến thế.
Sắc mặt của không ít cao thủ Địa Tiên hoàn toàn thay đổi, vội vàng lùi về sau, một chưởng của Tống Kỳ cứ thế bao phủ rất nhiều người vào trong đó.
“Có gia chủ Tống ra tay, Lâm Ẩn chết chắc rồi!”
Châu An nở nụ cười đắc ý. Nếu nói trong những người ở đây ai hận Lâm Ẩn nhất thì có ai ngoài Châu An đâu. Ở trong lòng Châu An, Lâm Ẩn có thù cướp vợ của cậu ta, cậu ta chỉ ước gì mình có thể thay thế Tống Kỳ, tự tay chém Lâm Ẩn thành nghìn mảnh thôi.
“Oành!”
Bàn tay chân nguyên khổng lồ đè xuống, đến nơi cách Lâm Ẩn chừng mười trượng thì đột nhiên biến thành một cơn gió nhẹ, thổi đến mức góc áo của Lâm Ẩn tung bay, quần áo bay phần phật, nhưng anh lại không có chút tổn thương nào.
“Chuyện gì thế này?”
Người xung quanh đều sững sờ.
Võ giả Nhân Tiên và Thần cảnh kịp phản ứng đều vội vàng chạy xa khỏi Thiên Môn, dù không biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có thể chắc chắn nếu móng vuốt khi nãy cào xuống, ngay cả dư âm bọn họ cũng không thể chống đỡ được.
Đám người Chương Mục và cụ ông nhà họ Châu cũng ngạc nhiên, móng vuốt khi nãy của Tống Kỳ đã ngưng tụ thành thực chất, dù là tấm thép dày mấy chục mét cũng có thể xuyên thủng, sao đột nhiên lại biến mất được?
Tống Kỳ khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Trò mèo, xem đôi chém chết cậu ra sao này!”
Mặc dù ngoài miệng Tống Kỳ nói thế, nhưng vẻ mặt lại không bình tĩnh được như vậy, trở nên rất nặng nề.
Cứ tưởng tiếng tăm của Lâm Ẩn chỉ là được thổi phồng lên thôi, nhưng bây giờ xem ra anh cũng có chút bản lĩnh.
Tống Kỳ lại hừ lạnh một lần nữa, giơ ngón tay ra:
“Đi!”
Một tiếng keng vang lên.
Hư không chấn động, đao quang chiếu rọi khắp hư không.
Một đao quang kéo dài ra ngoài từ trong tay Tống Kỳ, sau đó bắn về phía Lâm Ẩn, trong nháy mắt đã xuyên thủng hư không, kéo theo tiếng không khí bị xé rách.
Thần Đao Trảm!
Tuyệt học của nhà họ Tống, nghe đồn cụ ông tổ tiên của nhà họ Tống có thể biến ngón tay thành đao, một đao có thể chém đứt ngọn núi nghìn trượng đứt làm đôi. Nhà họ Tống chỉ dựa vào chiêu này đã đủ tung hoành ở bí cảnh Bồng Lai rồi. Chỉ nói đến tấn công, bí kíp của nhà họ Tống tuyệt đối có thể đứng top trên của bí cảnh Bồng Lai.
Tống Kỳ chém ra một đao này chứng tỏ ông ta tức giận rồi.
Ba người cụ Châu, Khâu Như Phi và Chương Mục gật đầu, chuẩn bị ngồi xem Lâm Ẩn thua trận.
Nhưng Lâm Ẩn lại bình tĩnh nói:
“Nếu bây giờ ông là Địa Tiên hậu kỳ, gặp một chiêu này của ông chắc chắn tôi sẽ phải tạm thời tránh né, nhưng tiếc là ông chỉ là Địa Tiên trung kỳ thôi”.
Anh nhẹ nhàng duỗi tay ra, không ngưng tụ một chút chân nguyên nào. Không ngờ đao quang có thể uy hiếp cao thủ Địa Tiên hậu kỳ kia lại bị Lâm Ẩn đỡ lấy bằng tay không.
Mấy năm nay, Lâm Ẩn cũng không có ở không, mặc dù không tiếp tục đột phá, nhưng đã tiêu hóa hoàn toàn dược lực của hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng, lại thêm vô số linh thạch và linh dược để củng cố, dù là cao thủ đỉnh cao Địa Tiên rồi cũng khó phá vỡ phòng ngự của anh, mặc dù lực sát thương của “Thần Đao Trảm” rất mạnh, nhưng vẫn không làm gì được anh cả.
“Sao có thể?”
Lúc này mọi người ai cũng hoảng hồn.
Đặc biệt là Châu An, cậu ta thật sự không thể tin vào mắt mình nữa. Sắc mặt của đám người cụ Châu và Khâu Như Phi cũng trở nên cứng đờ, bọn họ sống mấy trăm năm rồi mà vẫn chưa từng thấy thủ đoạn như thế bao giờ cả.
Người xung quanh cũng trợn tròn mắt.
“Nhất Đao Chư Thần!”
Tống Kỳ phẫn nộ, sức chiến đấu có một không hai vẫn luôn là thứ khiến ông ta thấy kiêu ngạo, bây giờ lại bị Lâm Ẩn sỉ nhục như thế. Việc này đã khiến một cao thủ Địa Tiên có tên tuổi đã lâu như ông ta triệt để nổi giận rồi.
Chân khí dâng lên quanh người ông ta, một vòng đao quang to lớn bay lên từ sau lưng tựa như một đao của thiên thần vậy. Dưới sự làm nền của thần đao, Tống Kỳ chẳng khác nào thần tướng trên cao. Chân Nguyên cuồn cuộn sôi trào quanh thân như giông tố, uy thế khủng bố dâng lên, không một ai dám đến gần phạm vi ba trăm trượng xung quanh.
Lần này Tống Kỳ dốc hết sức mình để ra tay, không còn giữ lại một chút nào cả.
“Ầm ĩ!”
Lần này Lâm Ẩn còn không đợi chân nguyên của Tống Kỳ ngưng tụ thành hình đã bắt đầu đánh trả.
Đao quang Lâm Ẩn cầm trong tay như một con du long vòng quanh cánh tay anh, sau đó bay lên trời.
“Chém!”
Lâm Ẩn búng tay một cái.
Đao quang cũng lập tức bắn ra, nhắm thẳng vào Tống Kỳ.
Uy thế của đao quang này còn có khí thế gấp đôi Tống Kỳ khi nãy, mang theo âm thanh khuấy đồng, đánh vỡ hư không, lay động sông núi, nước biển xung quanh đều bị nó làm dâng lên đổ ào về phía Tống Kỳ.
Vô số người hoàn toàn biến sắc, cảm thấy sợ hãi vì một đòn này.
Chương Mục cũng thay đổi sắc mặt, điên cuồng gào lên: “Anh Tống chạy mau!”.
- -------------------