“Cậu Ẩn, nhà họ Tần sai người thông báo, mật tàng Từ Phúc đã mở rồi”.
Cụ ông nhà họ Nguyên dẫn ông Tần đích thân đến đây báo cáo.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ: “Không phải nhà họ Tần nói không biết vị trí của mật tàng Từ Phúc sao?”
Ông Tần cười khổ nói: “Nhà họ Tần chúng tôi thật sự không biết vị trí của mật tàng Từ Phúc, nhưng bây giờ sâu trong biển của bí cảnh Bồng Lai có một cái mật tàng đột nhiên mở ra, nhà họ Tần nhận được tin tức nơi đó rất có thể là mật tàng Từ Phúc. Mật tàng bị người nhà họ Chu mở ra, lúc này nhà họ Chu và nhà họ Thanh đã đi vào rồi, gia chủ cũng đang chạy đến đó, phái tôi tới thông báo cho cậu”.
“Được!”
Lâm Ẩn giấu đi hơi thở trên người, biến thành dáng vẻ không khác gì người bình thường bước ra khỏi tiểu viện, chạy về hướng mật tàng Từ Phúc.
Ông Tần và Nguyên Thịnh liếc nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Ẩn cũng không nôn nóng gì, mỗi lần mật tàng mở ra đều cần có thời gian. Vả lại dù người nhà họ Chu và họ Thanh lấy được đồ bên trong cũng không thể sử dụng nhanh như thế được.
Trên đường đi.
Ba người Lâm Ẩn nhìn thấy rất nhiều Thần cảnh Nhân Tiên cảnh, thậm chí có cả cao thủ Địa Tiên cảnh chạy đến chỗ mật tàng Từ Phúc. Ngoài ra còn có rất nhiều gia tộc điều động chiến thuyền do dị thú dưới đáy biển kéo, ào ạt đi về phía mật tàng. Rất rõ ràng là các gia tộc lớn cũng nhận được tin tức, dù sao tin tức mật tàng Từ Phúc xuất thế cũng khó mà giấu đi được.
Từ Phúc có danh tiếng lẫy lừng trong bí cảnh Côn Luân, bây giờ mật tàng lão để lại xuất hiện, khiến cho cả bí cảnh Bồng Lai đều trở nên điên cuồng.
Ba người Lâm Ẩn chạy về phía mật tàng, mỗi một bước đều có thể đi xa trăm mét như đang đi trên đất liền, đi đến chỗ sâu trong biển lớn một cách vô cùng vững vàng.
Càng cách xa các hòn đảo càng gặp ít võ giả hơn. Những người có thể đi vào chỗ sâu này ít nhất đều phải có tu vi Thần cảnh, ngoài người của các gia tộc lớn, trong bí cảnh Bồng Lai còn có không ít tán tu.
“Giết!”
Đến nơi này, trận chiến đã bắt đầu khai hỏa.
Dù vẫn chưa nhìn thấy mật tàng Từ Phúc, nhưng đã có một vài võ giả tán tu bắt đầu giết người cướp cửa, thậm chí không vừa mắt nhau cũng bắt đầu chiến đấu. Hơi thở trên người ba người Lâm Ẩn giống hệT như người bình thường, không ít người tưởng bọn họ dễ ức hiếp nên xông lên. Nhưng cũng không cần Lâm Ẩn ra tay đã bị Nguyên Thịnh và ông Tần giơ tay đập chết rồi.
Tầm nửa ngày sau.
Cuối cùng ba người Lâm Ẩn cũng đi đến vị trí của mật tàng Từ Phúc trong truyền thuyết.
Một cánh cửa trời cao trăm trượng xuất hiện trước mặt bọn họ, Thiên Môn cổ kính xa hoa, cách xa mặt đất, bay lơ lửng trong không trung. Bên trên có sóng nước lăn tăn, không gian chấn động, thậm chí xuyên qua Thiên Môn còn có thể nhìn thấy một vùng trắng xóa, tựa như nối tiếp với thế giới băng giá vậy.
Lúc này có mấy trăm người tập trung bên dưới Thiên Môn, đều là cao thủ trong bí cảnh Bồng Lai.
Thiên Môn nằm ở nơi sâu trong bí cảnh Bồng Lai, ở vùng biển này có rất nhiều dị thú mạnh, những người có thể đến đây trong khoảng thời gian ngắn như thế chắc chắn đều là cao thủ.
Lúc này trên cơ bản tất cả cao thủ của bí cảnh Bồng Lai đều đến đây, ai cũng không thể bỏ qua một mật tàng nghi là cao thủ Thiên Tiên để lại được.
Lúc này có hai người chặn trước Thiên Môn, mấy trăm người khác đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, hai người không thèm để tâm đến những ánh mắt kia, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn lại có hơi nghiêm túc.
“Lâm Ẩn Địa Tiên đến rồi!”
Nhìn thấy Lâm Ẩn, tiếng thảng thốt liên tục vang lên, rất nhiều người đều là người từng gặp Lâm Ẩn trên đảo Tùy Vân. Những người khác nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên thì ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn cũng thay đổi, đây là nhân vật có thể so đấu với chủ của các gia tộc lớn đấy.
“Cậu ta đến rồi!”
Hai người canh gác bên ngoài Thiên Môn không nhịn được nhíu mày, bọn họ cũng từng nghe nói đến tiếng tăm của Lâm Ẩn, tinh nhuệ của nhà họ Chu, nhà họ Thanh và nhà họ Trần đã tiến vào, bọn họ là tộc trưởng của gia tộc chỉ đứng sau nhà họ Chu và nhà họ Thanh trên ba tiên đảo, bị hai gia tộc dặn dò ngăn cản những tán tu và gia tộc theo phong trào đi tới vì muốn có được mật tàng Từ Phúc.
Với thực lực Địa Tiên trung kỳ của hai người, cộng thêm sau lưng còn có hai nhà Chu Thanh hậu thuẫn, có thể khiến rất nhiều thế lực sợ hãi. Nhưng với Lâm Ẩn, hai nhà Chu Thành chẳng là gì cả.
“Cậu Ẩn, cậu đến rồi!”
Gia chủ Cao Huyền của nhà họ Cao cười cất lời.
Lần này mật tàng Từ Phúc mở ra, nhà họ Cao của ông ta cũng muốn kiếm chác chút ít.
“Có chuyện gì thế?”
Lâm Ẩn nhìn Thiên Môn trên đỉnh đầu rồi hỏi.
“Có lẽ trong đó là động phủ lão Từ Phúc để lại. Xem ra chắc Từ Phúc đã trở thành Thiên Tiên rồi, sau đó tìm thấy một động phủ nhỏ trong hư không, dựng lên cửa lớn nối với nhau. Không có tu vi Nhân Tiên thì không vào được. Bây giờ cao thủ ba nhà Chu Thanh Tần đã vào đó, nhưng lại để hai người Chương Mục và Tống Kỳ giữ cửa, ngăn chúng tôi đi vào làm tăng biến số bên trong.
Cao Huyền thở dài một tiếng.
Thực lực của nhà họ Cao của ông ta còn mạnh hơn hai nhà kia một chút, nhưng cụ ông nhà ông ta đang đột phá Địa Tiên hậu kỳ, không có xuất quan. Nhà họ Chu chỉ có một mình ông ta, hai người Chương Mục và Tống Kỳ hoàn toàn không nể mặt.
“Các ông đông người như thế lại bị hai người bọn họ ngăn cản ư?”
Lâm Ẩn hơi nhíu mày, lúc này bên ngoài Thiên Môn có hai mươi mấy người gần bước vào Địa Tiên, đa số đều là Địa Tiên sơ kỳ, cũng có hai Địa Tiên trung kỳ, nhưng bây giờ lại bị hai Địa Tiên trung kỳ ngăn cản ở bên ngoài..
“Cậu Ẩn, có thể tu thành Địa Tiên có mấy người đơn độc một mình đâu, bọn họ không sợ hai người Chương Mục và Tống Kỳ, mà là sợ sau khi xảy ra chuyện hai nhà Chu Thanh đứng sau hai người sẽ trả thù, cho nên ai cũng không muốn ra mặt đầu tiên. Vì cho dù sau khi xảy ra chuyện hai nhà Chu Thanh không thể trả thù được tất cả mọi người, thì kẻ đầu sỏ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt”, Cao Huyền cười khổ nói.
“Nếu vậy tôi vào trước đây!”
Lâm Ẩn nói xong cũng không nhiều lời nữa, bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước Thiên Môn, ông Tần và Nguyên Thịnh thấy thế nhìn nhau, sau đó đuổi theo.
“Đứng lại!”
Chương Mục tiến lên chặn trước mặt Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, tôi biết cậu có chút thực lực, nhưng đây không phải nơi để cậu hoành hành đâu, mau đi ngay”.
“Mật tàng của người đi trước, ai có tài người đó chiếm được, tránh ra cho tôi!”
Lâm Ẩn từ tốn nói.
“Cậu là Lâm Ẩn à? Nghe danh đã lâu, tôi rất muốn thử xem cậu thật sự có bản lĩnh để xứng với danh tiếng lớn như thế hay không đấy!”
Tống Kỳ nói chuyện không chút khách sáo, mặc dù trong bí cảnh có lời đồn Lâm Ẩn có thực lực đấu với chủ nhà họ Chu, nhưng ông ta không tin.
Cho rằng đây chỉ là phán đoán của một đám người bình thường thôi, sao bọn họ có thể hiểu sự chênh lệch giữa Địa Tiên sơ kỳ và Địa Tiên hậu kỳ được. Huống hồ chủ nhà họ Chu còn không phải một Địa Tiên hậu kỳ bình thường.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Tống Kỳ, sắc mặt không thay đổi nói:
“Ông còn chưa đủ tư cách đâu!”.
- -------------------