Lâm Ẩn không để lộ cảm xúc gì.
Mà người nhà họ Công Tôn thấy cảnh Công Tôn Phi Thiên quỳ lạy dập đầu thì cảm thấy kinh sợ không thôi.
Cụ nhà chọn cách nuốt giận vào bụng, xuống nước? Đúng là không tài nào tưởng tượng nổi.
“Đại sư Lâm, bây giờ đã được rồi chứ?” Công Tôn Tòng Long trầm giọng lại bảo, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lâm Ẩn xoay người đá bay Công Tôn Phi Thiên, làm ông ta ngã rầm xuống đất rồi nằm vạ ở đấy thở hồng hộc như chó chết.
Sau đó anh xoay người ra khỏi phòng.
“Đại sư Lâm, nhà họ Công Tôn chúng tôi vẫn nợ cậu một mối ân tình, có chuyện gì cứ nói nhé. Thu Vũ, Phi Hồng, hai đứa tiễn đại sư Lâm đi.” Công Tôn Tòng Long bảo.
Công Tôn Phi Hồng cùng Công Tôn Thu Vũ còn đang khiếp sợ, nghe cụ nhà giao việc thì vội đuổi theo Lâm Ẩn, trong lòng đang sắp xếp lại câu chữ để nên nói thế nào.
Sau khi Lâm Ẩn rời khỏi biệt thự, sắc mặt mọi người trong căn phòng đều sa sầm hết mực, trông ai cũng có vẻ không cam lòng.
“Thưa cụ, tên Lâm Ẩn này chỉ là một bác sĩ mà thôi, sao cụ lại nể mặt nó như vậy chứ.”
“Đúng vậy đấy ạ, thế chẳng phải nể mặt nó quá rồi sao, bỏ tiền ra mời nó trị bệnh mà, sao nó dám hung hăng như vậy chứ!”
“Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, nhà họ Công Tôn chúng ta sẽ thành trò cười mất.”
Vài người nhà họ Công Tôn gia đều cảm thấy không phục mà lên tiếng, rất muốn trút giận thay cho Công Tôn Phi Thiên.
Nhà Công Tôn bọn họ là sự tồn tại đáng gờm đến mức nào chứ, thế mà lại để một thằng nhóc không rõ lai lịch làm càn ngay trước mặt cụ nhà, chẳng lẽ cứ cho qua như thế?
Chuyện này nếu mà bị đồn ra ngoài, thì danh tiếng của nhà họ Công Tôn sẽ bị bêu xấu trong giới thượng lưu, chịu thiệt nhiều lắm.
Công Tôn Phi Thiên nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu, ông ta nói với vẻ không hề cam tâm: “Bố, sao bố lại để một thằng nhóc thối tha làm càn ở nhà họ Công Tôn mình được? Con không phục!”
“Không phục?” Công Tôn Tòng Long hừ lạnh một tiếng, đưa ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Công Tôn Phi Thiên: “Tôi nói cho mọi người biết, không ai được đến gây sự với đại sư Lâm, có nghe chưa! Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra! Ai dám nhắc lại thì đừng trách tôi phạt nặng!”
Công Tôn Tòng Long nói như đinh đóng cột, uy thế dọa người, khiến ai có mặt trong phòng cũng phải ngậm miệng lại, không dám hó hé gì hơn.
“Khụ khụ.”
Nói xong, Công Tôn Tòng Long lại ho khan một trận: “Được rồi, mọi người dẫn Phi Thiên đi băng bó vết thương đi, tôi phải nghỉ ngơi một lát đã. Lát nữa bảo Phi Hồng đến gặp tôi.”
“Vâng!”
Người trong phòng đều không dám cãi lời của cụ nhà, có hai người đi đến nâng Công Tôn Phi Thiên lên rồi dìu ra ngoài.
Hai cao thủ tuổi trung niên đeo vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa được Công Tôn Tòng Long gọi vào.
Công Tôn Tòng Long dựa vào giường gỗ, vẻ mặt thay đổi muôn màu.
Cụ không còn tâm tư đâu mà nhúng tay vào chuyện của Lâm Ẩn, từ khi bệnh tình bắt đầu phát tán, cụ đã nghi ngờ phải chăng là có người ra tay trong bóng tối.
Bây giờ nghe được vị thần y bí ẩn Lâm Ẩn bảo mình trúng độc mãn tính thì càng lúc càng tin vào giả thiết này.
Công Tôn Tòng Long cũng là người từng trải có kinh nghiệm lâu năm, khi tỉnh lại trong lòng đã có sắp xếp hết rồi, quyết định trước hết phải diệt trừ mầm họa trong nội bộ nhà họ Công Tôn đã, còn Lâm Ẩn kia đã thần bí lại còn mạnh mẽ, chắc chắn là người không thể đắc tội vào được.
Nghĩ đoạn, Công Tôn Tòng Long dặn dò gì đó với hai cao thủ ở bên cạnh.
Ngoài phòng, Công Tôn Phi Thiên thở hổn hển, trên mặt tràn ngập lửa giận ngút trời, đấm bôm bốp vào tường với tâm trạng hằn học, người ở bên chẳng ai can lại được.
“Đúng là đáng chết! Đây chắc chắn là âm mưu của anh cả, dám mời một tên nhóc thối tha ấy đến để sỉ nhục tôi! Cụ nhà lại ép tôi nuốt giận vào bụng!” Công Tôn Phi Thiên điên cuồng rống lên, trên trán còn nổi gân xanh, gần như đã mất lý trí.
Đúng là quá nhục nhã, chuyện hôm nay e là sẽ thành vết nhơ mà cả đời ông ta cũng khó mà rửa sạch được! Bị Lâm Ẩn đánh gãy răng, còn bắt nuốt lửa giận ngược vào bụng nữa, đúng là khiến người ta nổi điên mà!
“Anh hai, lẽ nào cứ bỏ qua cho thằng nhóc đó như thế?”
“Hay là để em sắp xếp cho, đợi nó rời khỏi biệt thự Tòng Long rồi thì phái người bắt nó lại?”
“Bây giờ sắp xếp ngay cho anh! Chỉ cần nó dám ra khỏi biệt thự Tòng Long, giết chết! Tuyệt đối không được để nó rời khỏi thành phố Cao Dương!” Công Tôn Phi Thiên rít lên, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Nói xong, người bên cạnh lập tức gọi điện thoại, hình như đang bố trí người.
Lâm Ẩn rời khỏi biệt thự, sắc mặt lạnh lùng, bố con Công Tôn Phi Hồng đuổi theo sau lưng, ra vẻ khá lúng túng, cũng không biết nên nói gì.
“Không cần tiễn đâu.” Lâm Ẩn nói chậm rãi: “Giờ tôi về tỉnh Đông Hải luôn, nhà họ Công Tôn các người tự lo liệu đi.”
“Chuyện này... Đại sư Lâm à.” Công Tôn Phi Hồng nói ngập ngừng: “Mời cậu ở lại ăn một bữa cơm nhé, tôi còn chưa cảm ơn đại sư Lâm ra tay chữa bệnh cho trọn nữa là. Ngoài ra, cũng muốn hỏi đại sư Lâm rằng có thể nói cho tôi biết cụ nhà trúng độc mãn tính gì không?”
Lâm Ẩn đáp: “Cho dù tôi nói cho ông biết, chưa chắc ông đã biết nó là gì.”
“Ấy...” Công Tôn Phi Hồng không dám truy hỏi nữa, nghĩ một lát rồi nghiêm mặt bảo: “Thế này đi, đại sư Lâm, bên tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một tỷ tiền thù lao, mong cậu hãy nhận lấy cho.”
Sau khi thấy được vẻ hung hăng, mạnh mẽ và bản lĩnh cao siêu đến mức đáng sợ của Lâm Ẩn, trong lòng Công Tôn Phi Hồng đã càng thêm coi trọng anh.
E là Lâm Ẩn này không chỉ đơn giản là bác sĩ tư nhân của cụ Tề Vấn Đỉnh, không chừng cậu ấy còn liên quan đến thế lực bí ẩn đằng sau nhà họ Tề, nếu không thì sao lại có sức mạnh đáng tự hào như vậy?
Cho dù Lâm Ẩn có làm càn ở nhà họ Công Tôn, Công Tôn Phi Hồng vẫn thấy vui tay vui mắt, dù sao anh cũng làm mất mặt Công Tôn Phi Thiên, đó là người cạnh tranh quyền lợi với ông ấy ở trong nội bộ gia tộc.
“Đúng vậy đấy, đại sư Lâm, lần này anh đường xá xa xôi đến đây, chút tiền này cũng là lòng thành của nhà họ Công Tôn bọn em, sau này còn giúp đỡ lẫn nhau.” Công Tôn Thu Vũ nghiêm túc nói.
Cô ấy biết chút tiền này chẳng là gì với Lâm Ẩn, nhưng vẫn hy vọng anh họ Tề Ẩn có thể tan hết lửa giận trong lòng, đừng có thành kiến gì với nhà họ Công Tôn. Dù sao bây giờ trong nhà Công Tôn bọn họ đã có mầm họa nghiêm trọng, thế lực của anh họ lớn như vậy, nếu đồng ý giúp đỡ một chút thì tốt quá.
“Không cần đâu, tôi còn có việc.” Lâm Ẩn nói rất kiên quyết.
Tất nhiên anh biết chuyện trong nhà họ Công Tôn không hề đơn giản, nhưng nó chẳng liên quan gì đến anh cả. Nhưng anh vẫn nể mặt Công Tôn Thu Vũ để đến chữa bệnh giúp Công Tôn Tòng Long, còn chuyện nội bộ nhà bọn họ thì anh không rảnh nhúng tay vào thêm, tự cầu phúc đi.
Nói xong Lâm Ẩn xoay người rời đi.
“Ơ...” Sắc mặt Công Tôn Phi Hồng cũng khá khó coi, Lâm Ẩn này đúng là không hề tầm thường, anh ấy đến đây cũng chẳng phải vì kiếm chác hay ân tình gì, có đưa tiền người ta cũng không cần kìa.
Lần này đã không còn cách nào để lôi kéo vị cao nhân này nữa, hình như anh chỉ nể mặt con gái mình là Công Tôn Thu Vũ nên mới đến nhà họ Công Tôn một chuyến mà thôi.
“Thu Vũ, con tiễn đại sư Lâm đi. Cụ nhà gọi bố sang nói chuyện.” Công Tôn Phi Hồng nghiêm giọng bảo, tay cầm điện thoại, vẻ mặt cũng nghiêm lại.
Công Tôn Thu Vũ gật đầu vâng lời, rồi đi theo Lâm Ẩn.
Chỉ chốc lát, Lâm Ẩn đã ra khỏi biệt thự Tòng Long, Công Tôn Thu Vũ cứ khăng khăng phải đưa anh đến sân bay, bảo tài xế mở cửa cho mình ngồi lên, sau đó xe đi thẳng ra đường lớn sầm uất.